Việt Linh

Chương 36: Vinh Quang Không Phải Tự Mà Có



Chương 36: Vinh Quang Không Phải Tự Nhiên Mà Có

"Không chạy nữa, ta chịu hết nổi rồi!"

"Hừ! Chạy không nổi cũng phải chạy cho ta, nếu kẻ địch phía sau ngươi, liệu hắn có cho ngươi thời gian để nghỉ!"

Một đám người vừa chạy vừa kêu cha gọi mẹ. Dẫn đầu đoàn người chính là Nguyễn Long, cuối đoàn là Mai An Tiêm, còn Mai An Long thì chạy bên ngoài.

Bọn họ đã chạy hơn hai mươi vòng quanh Hồng thôn nhưng Nguyễn Long vẫn chưa dừng lại. Phải biết toàn bộ gò đất nơi Hồng thôn định cư có diện tích hơn hai ngàn công (1 công bằng 1000m vuông, hai ngàn công đương đương hai cây số vuông), chu vi của nó cũng lên đến bốn, năm cây số. Hai mươi vòng tương đương cả trăm cây số. Dù cao thủ Thiên cảnh như Mai An Tiêm và Mai An Long cũng cảm thấy không tiêu.

Bọn họ không hiểu cũng đồng thời khâm phục Nguyễn Long, hắn rõ ràng tu vi không cao nhưng sức bền thật sự quá trâu. Lúc này người hắn mồ hôi nhễ nhại, miệng không nói tiếng nào, đốc thúc những người khác toàn do Mai An Tiêm và Mai An Long chịu trách nhiệm. Bọn họ vừa mệt bở cả hơi, vừa phải la mắng bọn người cấp dưới, hết cách, dù sao cũng mang danh huyến luyện trưởng.

Đến vòng thứ hai mươi ba, bỗng một tiếng"xoẹt" vang lên trong đầu Nguyễn Long. Một luồng khói trắng mỏng manh bốc lên từ đỉnh đầu hắn, Lạc Đồ trước ngực lại loé sáng một lần nữa.

Đột phá!

Vậy mà hắn lại đột phá trong lúc chạy. Những ngươi xung quanh trông thấy cảnh tượng đều trợn mắt há mồm đồng loạt đứng lại. Ngay cả Mai An Long vừa nhìn đã suýt bất ngửa. Nguyên đội hình chỉnh tề giờ xô lệch không ra hình dáng, những người phía sau không biết chuyện gì đâm sầm vào người phía trước.

Mai An Tiêm cũng không thắng kịp mà cắm đầu, hắn tức giận gầm lên:

"Tên khốn kiếp nào đứng lại?"

"Tiêm huấn luyện, là thủ lĩnh đột phá", một tên biết chuyện trả lời.

"Hừ, đột phá thì đột phá, liên quan ... Hả? Ngươi nói cái gì? Đang chạy mà đột phá?"

"Là đột phá khi đang chạy".

Mai An Tiêm phóng vút về phía trước xem xét.

"Làm sao có thể? Làm sao có thể? Ngươi, ngươi làm cách nào mà ... mà được?"

Mai An Tiêm lắp bắp không ra lời.

Nguyễn Long sau khi đột phá liền giật mình tỉnh lại. Thấy tình hình đội quân, khoé miệng co rút lại, làm gì mà lộn xộn thế chứ. Thì ra hắn đang ở vào trạng thái không linh động, tuy chạy nhưng toàn bộ tâm trí của hắn lại dùng vào việc vận hành linh khí. Đây cũng là lý do tại sao hắn có thể kiên trì lâu đến thế. Linh khí trong cơ thể hắn sinh sôi không ngừng, bổ sung vào cho toàn thân làm hắn gần như không cảm thấy mệt mỏi.

Việc hắn đột phá vào lúc này cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Quá trình rèn luyện thân thể của hắn đã hoàn thành từ mấy ngày trước, chỉ còn một bức màng mỏng manh để linh khí có thể xông phá vào ngũ quan của hắn mà rèn luyện. Nhân cảnh bao gồm ba giai đoạn, thứ nhất là sơ kỳ rèn luyện tứ chi, thứ hai là trung kỳ rèn luyện toàn thân và cuối cùng là hậu kỳ rèn luyện ngũ quan.

Ngũ quan chính là năm giác quan của con người: xúc giác là cảm nhận của làn da, vị giác là cảm nhận vị của lưỡi, thính da là cảm nhận âm thanh của tai, thị giác là cảm nhận sự vật của mắt và khứu giác là cảm nhận mùi của mũi.

Các giác quan được linh khí rèn luyện sẽ trở nên nhạy cảm hơn rất nhiều lần. Lúc trước Lý Thân truy sát Mai Thúc Loan đa phần cũng nhờ sự nhạy bén đó.

Sau một hồi suy nghĩ, Nguyễn Long cũng đã hiểu sự lộn xộn là từ đâu ra:

"Ta đã chứng minh cho các ngươi thấy tác dụng của việc rèn luyện. Các ngươi muốn được như ta không phải là không thể, chỉ cần có sự cố gắng. Ta hy vọng một ngày nào đó, các ngươi sẽ trở thành niềm vinh hạnh cho những người thân của các ngươi, cho quê hương các ngươi và cho toàn thể Việt tộc chúng ta".

Mọi người đều cảm động trước những lời của Nguyễn Long, đồng thời tinh thần thêm phấn chấn, ánh mắt ánh lên vẻ khát vọng.

"Thủ lĩnh, cho chúng ta chạy thêm vào vòng nữa, ta vẫn còn chịu được".

"Đúng, đúng, ta cũng muốn chạy thêm, bình cảnh của ta có dấu hiệu buông lõng, thêm vài vòng nữa không chừng có thể đột phá".

"Ta cũng vậy, ta cũng vậy".

"Tất cả im lặng, các ngươi là quân nhân, lộn xộn như vậy còn ra thể thống gì, trở lại hàng ngũ cho ta".

Đợi mọi người ổn định, Nguyễn Long mới nói:

"Tiếp theo ta sẽ hướng dẫn các ngươi cách đứng tấn, đồng thời vận khí, sau này khi chạy hay làm bất cứ việc gì các ngươi cũng đều có thể luyện công, nâng cao tu vi".

Mọi người càng thêm phấn khởi nhưng không ai lên tiếng, giữa nghiêm mệnh lệnh của Nguyễn Long.

Sau khi hướng dẫn họ tư thế trung bình tấn, Nguyễn Long ra lệnh:

"Chuẩn bị, xuống tấn! Giữ nguyên tư thế đó, thở đều, tập trung vào hướng đi của hơi thở, không được nghĩ đến chuyện khác."

"Tích tụ linh khí, tâm trí tĩnh lặng, đếm theo nhịp thở 1, 2, 3, 4,..."

Tiếp theo đó là cách thức để đi vào trạng thái không linh. Nói thì dễ nhưng việc thực hiện không linh vô cùng khó khăn, Nguyễn Long cũng biết như thế nên không cưỡng cầu, mỗi ngày sẽ tập một ít.

Chưa được nửa giờ sau, hai chân mọi người đã bắt đầu run rẩy. Việc đứng tấn giúp cho hạ bàn được vững chắc, đây là điều kiện đầu tiên của người luyện võ. Nếu chỉ ra vài chiêu đã bị người quật ngã thì còn đánh đấm gì được nữa. Mọi người nhìn về phía Nguyễn Long, thấy hắn vẫn vững vàng không tỏ vẻ gì, đành phải cắn răng mà chịu đựng, vừa đứng vừa cố tập trung đầu óc vào việc luyện khí.

Chiều đến, Nguyễn Long ôn tập đội hình đội ngũ vài lần rồi cho bọn họ ăn uống nghĩ ngơi. Ngày đầu tiên bọn họ không cần phải tìm thức ăn, nhưng những ngày sau sẽ không như vậy. Dù sao bọn họ cũng là thành phần chính trong việc tìm thức ăn của Hồng thôn, không thể chỉ có mỗi việc luyện tập. Hơn nữa, việc tìm kiếm thức ăn sinh tồn cũng là một phần trong quá trình huấn luyện.

Tranh thủ thời gian trở về Hồng thôn, hắn liền tìm đến Mai Ngọc Long:

"Tiểu Long, anh có chuyện muốn nói với em!" Nguyễn Long lập tức vào vấn đề.

"Có chuyện gì mà hôm nay anh trịnh trọng thế?"

Nguyễn Long ấp úng, bao nhiêu lời đã chuẩn bị đâu biến mất tăm:

"Anh ... Anh ...!"

"Anh làm sao?" Mai Ngọc Long ngạc nhiên với thái độ của hắn.

"Cha em vừa hỏi chuyện của chúng ta. Anh ... anh ... muốn cưới em làm vợ", Nguyễn Long hạ quyết tâm nói thẳng.

Mai Ngọc Long sửng sốt, mặt đỏ ửng lên.

"Em có đồng ý hay không? Chúng ta sẽ mãi mãi sống bên nhau, sinh ra một đám con đỉnh thiên lập địa, anh sẽ thống nhất Bách Việt cho em trở thành mẫu nghi thiên hạ. Anh xin thề với trời một lòng yêu thương em, khi thịnh vượng cũng như lúc gian nan, khi mạnh khoẻ cũng như lúc đau yếu, luôn chung thủy và tôn trọng em mọi ngày trong suốt cuộc đời anh." Nguyễn Long nói một lèo.

Mai Ngọc Long mặt càng đỏ, cúi đầu e thẹn:

"Em, em đồng ý".

Nguyễn Long nhảy cẩn lên, ôm chầm Mai Ngọc Long hôn cái chóc. Nàng nhẹ nhàng ôm lại hắn, trong lòng dâng lên cảm giác ấm áp, hạnh phúc.

Một lúc sau, Mai Ngọc Long mới dịu dàng:

"Vậy chúng ta cùng bái trời đất, kết thành vợ chồng đi anh".

Nguyễn Long há mồm kinh ngạc, hắn không biết thời này, hay ít ra ở Hồng thôn, việc cưới vợ gả chồng thập phần đơn giản. Chỉ cần đôi trai gái đồng ý, cùng bái trời đất là được.

Nghe giải thích hắn mới hiểu ra.

"Bây giờ chúng ta cùng bái trời đất kết thành vợ chồng, nhưng ngày anh thu phục được người Hạ sẽ dẫn em ra mắt toàn thôn".

Sau đó hai người bắt đầu quỳ xuống, cùng bái trời bái đất, chính thức trở thành vợ chồng.