Viện Nghiên Cứu Cosmos

Chương 13: Buổi Hẹn



Mẫu thiết kế robot Papillon đã hoàn thiện và đưa vào mô phỏng. Lôi Vũ bảo với Thôi Tĩnh trong lúc ăn trưa tại phòng: "Theo tính toán thì công việc hôm nay không nhiều, tối nay chúng ta có thể thoải mái đi chơi được đấy."

"Thế thì hay quá." - Thôi Tĩnh hào hứng - "Ngoài rạp đang có bộ phim mới rất được mọi người chờ đợi, em cứ lo là không đi coi chung với anh được chứ."

"Nếu em thích, kế hoạch tối nay sẽ là thế." - Lôi Vũ nói - "Nhưng trước mắt thì phải đảm bảo đúng tiến độ công việc đã."

Thôi Tĩnh lấy điện thoại ra đặt vé thì thấy những cụm rạp gần đây đều đã hết vé.

"Bộ phim đó hot đến vậy ư?" - Lôi Vũ hỏi.

"Anh không biết à? Hai diễn viên chính của bộ phim đều là dạng có danh tiếng, từng nhận danh hiệu Ảnh Đế và Ảnh Hậu. Ngoài ra biên kịch của phim cũng là người từng có nhiều kịch bản đoạt giải. Mà hôm nay lại là ngày đầu công chiếu nên việc cháy vé cũng chẳng có gì là lạ cả." - Thôi Tĩnh tỏ vẻ thất vọng - "Nếu biết trước hôm nay rãnh rỗi thì em đã đặt vé từ sớm rồi."

"Không sao. Cái gì không giải quyết được theo lối chính thống thì chúng ta vẫn còn lối khác mà." - Lôi Vũ tỏ ra bình thản.

Tối đó, khi họ tới rạp, Lôi Vũ đưa cho Thôi Tĩnh xem hai chiếc vé trong sự ngạc nhiên của cô.

"Nhưng rõ ràng là hết vé rồi mà." - Thôi Tĩnh nói.

"Cái gì không giải quyết được bằng tiền thì chúng ta sẽ giải quyết bằng rất nhiều tiền." - Lôi Vũ giải thích.

Thôi Tĩnh hiểu ra là anh ta đã tìm người bán lại vé với giá cao hơn. Cô suýt quên mất cái chân lý đơn giản mà Lôi Vũ vừa nói.



Trong lúc chờ tới suất chiếu, Lôi Vũ nhìn chằm chằm lên màn hình đang chiếu trailer phim. Thôi Tĩnh thấy thế liền hỏi: "Thế nào? Có phải là phim trông rất đáng coi không?"

"Về nội dung thì cũng ổn. Nhưng mà cảnh hành động trong phim, nó không hợp khoa học lắm. Chắc hẳn là họ dùng kĩ xảo mới làm được." - Lôi Vũ phân tích.

"Không hợp lí ư?", Thôi Tĩnh cũng bắt đầu nhìn chằm chằm lên đoạn trailer đang lặp đi lặp lại.

Lôi Vũ bắt đầu giải thích về quán tính, khoảng cách, nhiều thứ mà Thôi Tĩnh không theo kịp. Nhưng cô hiểu được kết luận cuối cùng là nó không hợp lí.

"Nhưng nó không ảnh hưởng nhiều. Dù sao phim cũng là hư cấu mà." - Lôi Vũ kết luận.

Thôi Tĩnh cũng nghĩ thế nhưng sau màn phân tích vừa rồi thì cô không còn xem cảnh hành động trong phim một cách bình thường được nữa. Các phương trình, tính toán cứ tự hiện lên trong đầu cô.

Quay sang phía Lôi Vũ, dường như anh đang tận hưởng bộ phim theo đúng nghĩa còn cô thì đang phân tích khoa học trong phim. Bối cảnh hiện tại ngược hoàn toàn so với những gì cô nghĩ trước khi tới rạp.

"Em nói đúng, bộ phim này quả là đáng xem." - Lôi Vũ nhận xét khi bước ra khỏi rạp.

"Tất nhiên rồi, tuy có vài chỗ không hợp khoa học nhưng nội dung lẫn tình tiết đều rất hấp dẫn và cuốn hút." - Thôi Tĩnh đáp.

"Anh đang nghĩ sau khi xem phim xong chúng ta nên làm gì, cuộc đi chơi này khá gấp nên chưa kịp lên kế hoạch. Nhưng bộ phim đã gợi ý cho anh rồi. Đầu tiên ta phải tìm một nhà hàng Pháp." - Lôi Vũ nói.

"Vậy là anh định làm theo nam chính trong phim đấy à?" - Thôi Tĩnh hỏi.

"Phải, em không thích à?"



"Không, thích chứ." - Thôi Tĩnh trả lời, bỗng cô thấy một người rất quen ở phía trước.

Lôi Vũ cũng nhìn thấy người đó, là Long Tiêu. Ông ta đi ngang qua họ, đưa mắt nhìn với vẻ tự mãn.

"Kệ ông ta đi. Long Tiêu chẳng thể làm gì được đâu. Tầng trên của trung tâm thương mại này là một nhà hàng hay được dùng để gặp gỡ đối tác làm ăn. Chắc ông ta vừa đi gặp đối tác xong." - Lôi Vũ nói.

"Em biết Long Tiêu. Ánh mắt vừa nãy của ông ta, chắc chắn là ông ta đã nghĩ ra một trò trả đũa nào đó nên mới nhìn chúng ta kiểu đó." - Thôi Tĩnh lo lắng.

"Kiểu đó? Anh thấy như bình thường mà." - Lôi Vũ thắc mắc.

"Không, không, không. Nếu bình thường ông ta sẽ nhìn chúng ta bằng ánh mắt cay cú kiểu này, còn vừa nãy thì ông ta nhìn chúng ta kiểu này.", Thôi Tĩnh vừa nói vừa cố bắt chước ánh mắt của Long Tiêu để minh họa.

Lôi Vũ nhìn cô cố thể hiện ánh mắt Long Tiêu cay cú và ánh mắt Long Tiêu tự mãn mà không nhịn được cười.

"Này, nghiêm túc đấy." - Thôi Tĩnh nói nhưng sau đó tự tưởng tượng ra hai ánh mắt vừa nãy của mình thì cũng bật cười.

Sau khi cả hai ngừng cười, Lôi Vũ nói: "Không cần phải lo, dù ông ta có âm mưu gì thì anh cũng sẽ không để ông ta như ý đâu. Em có thể tin tưởng anh mà."

Thôi Tĩnh nghĩ lại thì thấy có lý, với khả năng của Long Tiêu thì liệu ông ta sẽ làm được gì? Cô tự trấn an rằng có lẽ ông ta chỉ ảo tưởng về kế hoạch sắp tới thôi.

"Đừng nghĩ về ông ta nữa. Hôm nay chúng ta chỉ cần nghĩ về nhau thôi. Kế hoạch còn nhiều phần lắm, nếu không nhanh chân lên thì có lẽ sẽ vỡ kế hoạch đấy." - Lôi Vũ nói.