Vì Thương Nên Anh Sẽ Chờ [Phần Hai]

Chương 44: Có đôi có cặp



Young Min lôi Eun Ri ra ngoài, dĩ nhiên tâm trạng cậu không tốt, không muốn mở miệng nói chuyện. Mà Eun Ri cũng không có ngốc, cô vốn biết Young Min bình thường có thể cà lơ phất phơ nhưng khi cậu giận thì chẳng thèm nghe ai nói, cho nên cũng mặc kệ cậu, đợi bình tĩnh rồi nói sau.

Cậu ngồi vào xe, trực tiếp lái đi. Vận tốc xe không lớn, xe lại còn cách âm, bên trong ngột ngạt khó chịu.

"Young Min, em không cố ý. Là cậu ấy thất tình nên rủ em đi, em cũng không có uống rượu." Eun Ri thấy mặt cậu ngày càng đen, không chịu được mới phải lên tiếng, nhưng càng nói càng thấy mặt cậu nhăn nhó thấy rõ, cô nói nhỏ dần, nhỏ dần, rồi im bặt.

Daniel đưa Ra Yeon về, trên đường nói cũng khá nhiều chuyện. Ra Yeon cho rằng anh đã hai mươi tám, thực chất anh mới hai mươi tư, hơn cô bảy tuổi. Daniel là kiểu người Ra Yeon khá thích, thanh tú, cao lớn, tính cách ôn hòa dễ chịu, cho nên lần đầu gặp có ấn tượng rất tốt. Hai người cũng coi như hợp nhau, cũng có chung sở thích về các nhãn hiệu, trong suốt quá trình rất sôi nổi.

Nhà Ra Yeon là một căn hộ đủ cho cô sống. Trước đây cô sống cùng chị gái Yoo Na Yeon, nhưng hai chị em không hòa thuận, Na Yeon ra khỏi nhà, để mình cô sống trong căn hộ.

Ra Yeon xuống xe, cô nói một câu cám ơn, sau đó xoay người mở cửa vào nhà. Tâm trạng cô rất tốt, trước khi đi còn mỉm cười một cái, làm Daniel suýt không nhận ra cô là cô gái hùng hùng hổ hổ trong quán rượu khi nãy.

Đợi cô đi khuất, Daniel rút điện thoại ra gọi cho trợ lý, mục đích là tìm hiểu về cô gái Park Ra Yeon này. Anh nghĩ, cách bảy tuổi cũng không sao, hiện tại hai người còn trẻ, anh vẫn có cơ hội.

Daniel một khi đã thích thứ gì sẽ phấn đấu lấy cho bằng được thứ đó. Lần này anh thích Ra Yeon, trong đầu đã lên kế hoạch tán tỉnh cô, vừa hay anh có tiền có nhà có xe, hệt như mẫu bạn trai cô muốn tìm.

Khóe môi Daniel cong lên, Ra Yeon, cái tên này thật đẹp như người đi...

Mà không khí trong xe của Jun Seok với Ka Hee rất kì lạ. Nói là ngột ngạt thì không đúng, nói là ôn hòa dễ chịu cũng không đúng. Mặt anh lúc nào cũng ở trạng thái bất cần đời, Ka Hee không đoán được Jun Seok nghĩ cái gì, cả buổi cô cũng không biết nói gì, sự im lặng luôn kéo dài như thế.

Rồi trời đổ mưa.

Seoul đã bước sang mùa mưa. Ka Hee không thích mưa, mưa khiến tâm trạng cô nặng nề, mặc dù mưa đẹp thật.

Jun Seok ngược lại với cô, anh thích mưa, vì mưa gắn với một kỉ niệm về người con gái mà anh thích.

Những hạt mưa nặng dần, Jun Seok lái xe đều đều. Chiếc xe cách âm, Ka Hee không nghe thấy tiếng mưa ở ngoài rơi lộp độp.

"Không có gì muốn nói sao?"

Đột nhiên anh nói, Ka Hee không chú tâm nên không nghe rõ, cô giương mắt nhìn anh. Jun Seok cũng biết cô không nghe, anh lái xe chậm lại, kiên nhẫn lặp lại: "Em không có chuyện gì muốn nói với anh?"

Ka Hee đã nghe rõ từng chữ một, lần này cô lại không hiểu ý anh muốn nói: "Anh muốn nghe chuyện gì?"

Jun Seok vẫn nhìn thẳng về phía trước, nhưng đáy lòng chao đảo.

Lúc đó, cô nói, bọn họ không có quan hệ yêu đương.

Tức là, bọn họ có hôn ước, nhưng cũng chỉ là hôn nhân chính trị. Anh không có quyền xen vào cuộc sống của cô, mà cô cũng không xâm phạm đến riêng tư của anh.

Sự thật lại làm cho anh hơi đau đớn.

"Không có gì."

Jun Seok nói, rồi anh vươn tay bật nhạc. Cô biết anh không muốn nghe cô nói thêm, nhưng cô vẫn không biết, rốt cuộc là cô vừa nói sai cái gì lại khiến anh khó chịu?

Chiếc xe chuyển động trong màn mưa trắng xóa. Ka Hee vốn buồn ngủ, cô thoải mái dựa lưng về sau, cuối cùng cũng mơ màng ngủ mất.

Jun Seok lái xe chậm lại, cởi áo khoác đắp cho cô. Đến căn nhà riêng của mình, Jun Seok chạy xe vào ga ra, sau đó cẩn thận bế cô vào nhà.

Đặt cô lên chiếc giường trong căn phòng cho khách, anh cởi giày cho cô, chỉnh tư thế nằm, đắp chăn, toàn bộ động tác thành thục như đã làm nhiều lần. Sau cùng anh hôn lên trán cô, rất lưu luyến đi khỏi.

Đợi khi cánh cửa đóng lại, mắt Ka Hee mới mở ra.

Jun Seok tắm rửa một lúc, như thường lệ sấy tóc cho khô, chỉnh nhiệt độ phòng, sau đó nằm lên giường. Theo thói quen, anh lại cầm điện thoại của cô lên, ấn ấn vài cái.

Trong thư mục ẩn, có một tệp được soạn riêng, lần gần nhất cập nhật vào khoảng thời gian anh bị chấn thương chân.

Tên mục là: "Câu hỏi dành cho người mình yêu."

Có hơn một trăm câu hỏi, Jun Seok vốn dĩ đã đọc hết.

Câu hỏi thứ chín mươi hai: "Bạn gái anh là người như thế nào?"

Câu hỏi thứ chín mươi ba: "Có thể mang cô ấy ra so sánh với mình không?"

Câu hỏi thứ chín mươi tư: "Hai người họ có từng hôn nhau chưa?"

Câu hỏi thứ chín mươi lăm: "Ngoại trừ mình, có phải anh cũng đã từng đưa cô ấy về nhà riêng không?"

Câu hỏi thứ chín mươi sáu: "Cô ấy không sợ yêu một idol nổi tiếng sẽ gặp nhiều phiền phức sao?"

Cùng với rất nhiều câu hỏi, liên quan đến bạn gái của anh.

Jun Seok đọc từng câu từng câu, trong lòng rối như tơ vò, anh cúp điện thoại, nhắm hai mắt lại.

Người mà anh mãi muốn ở cạnh, không phải là người xinh đẹp nhất, cũng không hoàn hảo nhất. Nhưng cô ấy là người thấu hiểu anh nhất.

Anh và cô ấy hôn môi hai lần, đều là anh chủ động. Nhưng anh luôn hối hận, vì lúc đó hận cô nên đã không thể đem lại cho cô sự dịu dàng như anh vẫn luôn muốn đối đãi. Trước kia lúc cô ấy ngủ, anh cũng có chạm môi cô ấy một lần. Đôi lúc anh sẽ hôn trán cô ấy, đôi lúc sẽ thơm má, nhưng cô ấy không biết.

Anh từng đưa cô ấy về căn nhà này, tính đến giờ là lần thứ hai.

Cô ấy không nề hà việc anh là người nổi tiếng, vì cô ấy hiểu anh. Cô ấy sẽ không trách móc khi anh bận bịu mà quên đi cô ấy, cũng sẽ không ghen tuông vớ vẩn với mấy idol nữ xung quanh anh. Cô ấy luôn im lặng, chịu đựng, đôi lúc làm trò đáng yêu chọc anh, đôi lúc chọc giận anh, nhưng cô ấy luôn dịu dàng, nhút nhát.

Còn nếu như, Ka Hee cô muốn mang cô ấy ra so, có thể lấy một chiếc gương ra tự phê bình.