Vì Thương Nên Anh Sẽ Chờ [Phần Hai]

Chương 43: Bắt tại trận



CHAP 43: Bắt tại trận

Bộ phim "Love is coming" mà Jun Seok đóng, sau ba tháng quay chính thức kết thúc.

Vốn dĩ những cảnh quay có Jun Seok được đưa lên quay đầu tiên để anh nhanh chóng comeback. Rốt cuộc vừa quay xong lại gặp chấn thương nghỉ ngơi, những người ở đoàn quay phim rất tất bật, nhưng vì phần của nam chính đã xong, cũng không có gì trục trặc nhiều. Hôm nay tổ chức tiệc ăn uống chia tay cũng có mời Jun Seok đến.

Jun Seok mặc đồ rộng rãi chỉn chu, đẹp trai ngời ngời ra khỏi nhà.

Daniel vốn không sống cùng bọn họ, Im Jin đi ăn với Hae Mi, Young Min lại đến công ty xử lý công việc sắp tới, thành ra trong nhà chỉ có Eun Ri với Ka Hee.

Ka Hee lười nấu cơm, Eun Ri cũng lười rửa chén, hai người đặt ba hộp bánh pizza mang đến nhà, vừa ăn vừa coi phim. Bài tập về nhà không có, áp lực học cũng không nhiều, hai người buồn chán chuyển kênh liên tục, một chút cũng không muốn vào bàn học.

Tiếng chuông điện thoại reo, Eun Ri không thèm bắt máy, Ka Hee đá cô bạn một cái, sau đó ấn nút nghe điện thoại.

Daniel xử lí xong công việc đã chín giờ tối. Anh lại đi đến quán rượu hôm qua, không hiểu tại sao cố tình lên tầng trên ngồi. Tầng trên cũng bày khá nhiều bàn rượu nhưng không có ai, nhìn xuống bức tường kính có thể thấy rõ quầy rượu hôm qua anh ngồi.

Trong lòng anh sinh một loại cảm xúc mãnh liệt muốn được gặp tiểu thư Park kia, Daniel lại có chút rối loạn, nâng ly Champagne đến miệng nhưng không uống, ánh mắt phức tạp nhìn trân trân xuống dưới.

Sau nửa giờ đồng hồ, rốt cuộc có ba cô gái bước vào.

Một cô gái ăn mặc thanh lịch dịu dàng, một cô gái cực kì phá cách, cô gái còn lại quyến rũ như người trưởng thành.

Trong lòng Daniel vui sướng, cũng có chút hứng thú nổi lên. Cô gái kia lại quen biết với Ka Hee và Eun Ri? Anh rút điện thoại, gửi hai tin nhắn đi, khóe miệng cười tủm tỉm.

Bên kia Young Min xử lý tài liệu, nghe tiếng điện thoại liền cầm lên đọc, chỉ vọn vẹn hai câu: "Young Min, đến quán rượu gần nhà đi, anh phát hiện một người rất giống Eun Ri ở đây."

"Nhớ đi bằng cửa sau, lên tầng hai, anh đợi."

Cái gì!? Eun Ri lại đi uống rượu? Young Min phát hỏa, lại nghĩ đến Eun Ri là vì buồn cậu mới đi uống, trong lòng nóng như lửa đốt chạy ra ngoài ngay.

Jun Seok vốn đang giao thiệp với mấy người bên đoàn làm phim, vẫn tiếp tục nói chuyện với họ rồi tìm cách tách ra đọc tin nhắn: "Jun Seok, anh thấy Ka Hee đang uống rượu, em đến ngay đi, là quán gần nhà mình."

"Nhớ đi bằng cửa sau, lên tầng hai, anh đợi."

Jun Seok nhíu chặt mày. Lần trước ở Jeju không phải đã bảo cô không uống rồi sao? Chưa đủ mười tám tuổi lại dám uống nhiều như vậy, cô muốn hại sức khỏe à!?

Anh ôn hòa cầm áo khoác, đứng lên: "Xin lỗi mọi người, tôi có việc gấp cần đi ngay. Mọi người tiếp tục dùng cơm, bữa này tôi trả."

Nói rồi lập tức đi ra.

Daniel ngồi cười cười, anh ngoắc phục vụ đến, sau đó đưa điện thoại của mình cho phục vụ.

Người phục vụ nam xuống nói với bồi bàn cái gì đó, nhanh chóng, hai chiếc điện thoại được kết nối với nhau, phục vụ trả lại điện thoại cho anh.

Bồi bàn đến chỗ ba cô gái kia ngồi, thuận tiện nhét chiếc điện thoại kia dưới mặt bàn.

"Cho hỏi, ba vị tiểu thư đây muốn dùng gì?"

Ra Yeon trả lời: "Whiskey." lại bị Ka Hee đập một cái vào vai: "Cho cậu ấy rượu trái cây, chúng tôi mỗi người một ly nước cam."

Bồi bàn cúi đầu, lui về sau.

Bởi vì hai chiếc điện thoại kết nối với nhau, Daniel ngồi phía trên nghe lén vô cùng rõ ràng.

"Các cậu không uống sao?" Ra Yeon khó chịu nhíu mày.

"Uống rượu không tốt, mà đừng quên cậu còn chưa đến tuổi uống." Eun Ri lắc lắc đầu vài cái.

"Hôm nay chán đời đi tìm bọn này, rốt cuộc tiểu thư Park muốn tâm sự gì?" Ka Hee cười, cô đúng là rảnh rỗi mới đồng ý đi.

"Người ta thất tình đó, các cậu còn nói như vậy." Ra Yeon trề môi, nhưng trong lời nói không có ý trách móc: "Thật ra đến đây là muốn tìm một người".

"Ai?" Eun Ri lập tức hiếu kì. Phục vụ mang ra đồ uống, Ka Hee cám ơn một tiếng, sau khi người phục vụ đi khỏi Ra Yeon mới nói tiếp.

"Tớ cũng không biết." Cô nàng nhấp nhấp rượu trái cây. Oa, mùi thơm như vậy, uống nhiều cũng không say, lần sau sẽ uống rượu trái cây nữa: "Hôm qua tớ đến đây uống, say xỉn rồi ngủ ở đây. Sáng ra tỉnh dậy, tớ đang ở trong một căn phòng..."

"Trên người cậu không có quần áo, trên giường lưu lại vết máu, trên đầu giường có một cọc tiền? Phải không!?" Eun Ri hốt hoảng cắt lời, mấy cái này trong truyện ngôn tình rất rất nhiều: "Đợi vài tháng nữa đi siêu âm đi, không khéo có thai... Ái ái!!!"

Ka Hee nhéo má cô bạn: "Bớt xem ngôn tình đi!"

"Để yên cho tớ nói." Ra Yeon nhăn mặt: "Trong phòng không có ai, trên giường không có vết máu, trên đầu giường cũng không có tiền, quần áo của tớ vẫn rất nguyên vẹn."

"Nhảm... Đau!" Eun Ri định mở miệng lại bị Ka Hee nhéo cho cái nữa.

"Ngạc nhiên là, tiền phòng của tớ đã được người đó trả hết, thậm chí còn cho xe đến đón tớ về nhà, toàn bộ tớ đều không mất tiền."

Lúc này Eun Ri liền đập bàn một cái: "Cái này mới là ngôn tình!"

Ka Hee bực bội lườm Eun Ri: "Cho nên cậu muốn gặp lại để cảm ơn người đó?"

"Ừ." Ra Yeon gật đầu.

Ở phía bên trên, Young Min cùng với Jun Seok nhanh chóng đi lên. Gương mặt hai người đen sì sì giống như vừa gặp chuyện xui xẻo.

Daniel hơi nhướn mày, hai tên này đến quả là làm ô nhiễm không khí. Anh ra hiệu bảo im lặng, tay gõ gõ vào chiếc điện thoại đang phát ra giọng nói.

"Tên bạn trai cũ của tớ thật tệ đi, đòi lên giường, tớ không cho, liền chia tay." Giọng Ra Yeon truyền đến, ở phía dưới, cô nàng thở dài, chống tay lên bàn, vô cùng sầu não: "Oa, sau một tiếng chia tay còn đăng ảnh có bạn gái mới. Diễm phúc thế nào mới gặp được người như hôn phu nhà các cậu đây?"

Eun Ri nghe xong suýt nữa thì sặc chết: "Tên Young Min đó thì có gì hay? Đàn em đến tỏ tình hắn ngay trước mặt tớ! Các cậu xem xem hắn ta coi tớ ra gì!?"

"Đừng giận Young Min, anh ấy không cố ý." Ka Hee lắc đầu.

"Thử xem, một ngày đẹp trời nọ có một chị gái xinh đẹp lồng lộn trước mặt cậu nói yêu Jun Seok, Ka Hee, cậu giữ được bình tĩnh à!?"

"... Bọn tớ không có quan hệ yêu đương."

"Lũ con trai tên nào chẳng vậy, bỏ đi." Ra Yeon xua tay.

"Bỏ là bỏ thế nào! Ra Yeon, tìm một anh chàng soái ca đến trước mặt tên bạn trai cũ của cậu, lấy tiền của anh ta đập vào mặt hắn, huênh hoang một lần thì có chết ai!? Khoe cho hắn biết, bạn trai cậu đi xe bốn bánh, nhà hơn năm tầng, đường đường quyền cao chức trọng không có gì ngoài tiền, xem xem hắn có tức đến khóc không!" Eun Ri lại đập bàn một cái, bộ dáng vô cùng hăng máu.

"Được, tớ nhanh chóng tìm bạn trai." Ra Yeon gật đầu, vốn dĩ chỉ là đùa một chút xíu, không ngờ sau này thành thật. Cô còn định nói gì thêm nữa, không ngờ vừa há miệng ra thì lập tức ngậm miệng lại.

"Sao..." Eun Ri chưa kịp hỏi, cổ tay bị ai đó giật mạnh, cô kêu á á, định bụng tung một cú đá thì ngẩng mặt lên, thấy ngay gương mặt đen ngòm của Young Min đang nhìn cô chằm chằm.

Lời của Eun Ri cũng theo đó ứ đọng lại, cổ tay cô bị cậu nắm đau quá, cô cắn môi một cái, không phải vì đau mà vì sợ. Young Min không nhìn cô, nhưng vẫn biết cô đau, bàn tay cậu khẽ nới lỏng. Con mẹ nó, bực tức cũng không nỡ làm đau cô!

"Đi về." Cậu nói xong liền kéo tay cô đi. Eun Ri bị cậu dọa sợ, uất ức để mặc cậu lôi đi đâu thì đi.

Ka Hee chứng kiến một màn này, toàn thân cũng rét run. Không phải là Jun Seok cũng có ở đây đó chứ?

Ông trời quả là không phụ lòng người mà, khả năng đoán mò của Ka Hee lại chính xác một trăm phần trăm như thế.

"Ra Yeon, để anh Daniel đưa em về, con gái đi một mình không tốt." Jun Seok ở đằng sau bước ra, ngữ điệu khá ôn hòa, nhưng ánh mắt anh đã tối lại: "Còn Ka Hee, theo anh."

Ka Hee gật đầu, hướng mắt lên lập tức nhìn thấy anh đang nhìn cô, theo bản năng Ka Hee cụp mắt xuống. Đợi anh đi trước cô mới lẽo đẽo theo sau, cũng không dám mở miệng nói câu nào.

Mặt Ra Yeon ở phía sau vô cùng vô cùng khó coi, đang nói xấu người yêu không phải là rất hăng máu sao, bây giờ đã về hết rồi.

Còn lại mỗi Daniel, anh vui vẻ gõ gõ lên bàn: "Tiểu thư Park, chúng ta cũng đi thôi."

Ra Yeon dạ một tiếng, đứng lên, Daniel trả tiền nước, sau đó đi ra ngoài trước.

"Tiểu thư, chính anh ấy đã trả tiền hôm qua cho cô." Bồi bàn nói nhỏ, Ra Yeon nghi hoặc nhìn theo bóng anh xa dần. Hai người có quen biết gì à? Trong lòng cô ngờ vực cũng không dám hỏi.