Vì Sao Đưa Ai Tới

Chương 35: Nhảy Disco (H)



Chương 35. Nhảy Disco (H)

"Cô ấy, sao cô ấy lại. . . Lại ở đây?" Ghế lái đột nhiên xuất hiện một người làm Phương Phỉ bất ngờ không kịp chuẩn bị, nói năng cũng lắp bắp, hoàn toàn không còn phong thái lưu manh đùa giỡn gái nhà lành vừa rồi nữa. Phương Phỉ vùi đầu vào khe ngực Ngọc Cẩn hệt như một con đà điểu, chỉ cần nhắm mắt thì trời đã tối. Không mắc cỡ sao được, đây là lần đầu tiên bị bắt quả tang ngay tại chỗ đó! Quả đúng với câu "Đi đêm có ngày gặp ma" mà, nhưng mà lần này nàng gặp quỷ luôn rồi! Huhu, hình tượng tốt đẹp của nàng đã bị hủy hoại chỉ trong trong một khoảnh khắc, sau này còn mặt mũi nào mà gặp người khác nữa.

"Bây giờ mới phát hiện thì có phải là hơi muộn rồi không?" Ngọc Cẩn hiểu rõ tính nết của Phương Phỉ, cũng biết là bây giờ lòng nàng đang rối như tơ vò. Việc này thật không ổn, rối rắm thì rối rắm, chuyện tốt mà bị trì hoãn, như vậy sao được, tên đã trên dây thì không thể không bắn. Vì vậy, là một tay lái lão luyện đã hiểu quá rõ cơ thể này, Ngọc Cẩn ngựa quen đường cũ cởi chiếc quần lót được làm bằng lụa mỏng co giãn, sau đó nâng vòng eo thon thả của Phương Phỉ lên, nhắm thẳng vào cửa động đã sớm ướt át được che giấu trong rừng rậm, đẩy mạnh nàng về phía hạ thân mình, toàn bộ quá trình vô cùng lưu loát. Nhục huyệt không ngừng tràn ra nước ấm khiến côn thịt đi vào rất dễ dàng, vừa tiến vào thì đã tiếp xúc chặt chẽ với khóa tâm, cảm giác căng chặt này khiến cô nhịn không được mà khẽ ngâm ngã, nhăn chặt mày đẹp.

"Á..." Tiếng kêu vang lên như chuông bạc, Phương Phỉ giật mình cả người nảy lên, bị đẩy khỏi trạng thái rối rắm, hai tay chống lên người Ngọc Cẩn, cảm nhận được cảm giác đau đớn do nghiệt căn đè ép lên vách thịt, nàng cố nén cảm giác khó chịu, nghiến răng nghiến lợi nói, "Đồ đê tiện, lại dám đánh lén, ư... Ưm..." Vô tình bị người nào đó lấy mất sự chú ý.

Lúc này nhìn từ bên ngoài thì hai người họ đều ăn mặc chỉnh tề, Ngọc Cẩn mặc áo sơ mi màu lam nhạt kết hợp với quần tây đen công sở, có vẻ trí thức lại giỏi giang, đôi mày đẹp hơi cau lại, con ngươi phủ hơi nước yêu kiều nhìn Phương Phỉ, biểu cảm nhu nhược như thể có ác nhân đang hiếp đáp cô ấy. Mà Phương Phỉ đang dạng chân ngồi trên đùi cô thì lại mặc một chiếc áo len dệt kim màu trắng, vạt áo được nhét hờ vào chiếc váy caro trắng xanh, mày liễu dựng ngược, mặt nàng đỏ bừng không biết là do xấu hổ hay là phẫn nộ, cả người đặc biệt xinh đẹp rạng rỡ. Nang cưỡi trên người Ngọc Cẩn, hai tay nắm cổ áo cô, hệt như đại ca trong trường học. Mắt thấy nửa người trên là như thế, nhưng dưới váy lại là một hình ảnh dâm mỹ khác, bộ phận sinh dục của hai người dán chặt vào nhau không chừa một kẽ hở nào, môi âm hộ vốn đang hồng hào căng mập của Phương Phỉ giờ lại bị cự bổng của Ngọc Cẩn ép căng đến mức mỏng như cánh ve, như thể giây tiếp theo sẽ bị xé toạc, mặt mũi nó trắng bệnh, run rẩy mấp máy nỗ lực thích nghi con quái vật khổng lồ này, trông có vẻ rất đáng thương. Hai người họ tạo nên một sự tương phản rất lớn, ai bắt nạt ai vẫn chưa biết đâu, có đôi khi những gì bạn thấy được lại lại không đáng tin cậy.

Ở trong mắt Ngọc Cẩn, hình ảnh Phương Phỉ giương nanh múa vuốt giận dữ cứ như là hổ con đang phất cờ cổ vũ, khiến cô càng thêm phấn khích, tròng mắt nhanh chóng tối sầm lại, môi cô lập tức bắt lấy đôi môi đỏ mọng non mềm đáng yêu kia, say mê cắn mút, nuốt hết mọi sự phản kháng của nàng, lưỡi cô dạo chơi trong miệng nàng, tìm kiếm chiếc lưỡi non mịn kia. Ngực cô dâng trào cảm xúc, nhưng do ái dịch trong hoa huyệt của Phương Phỉ chưa nhiều, cô sợ mình không thể kiểm soát dục vọng thì sẽ làm nàng bị thương, nên Ngọc Cẩn cố kiềm chế cơn hưng phấn, giữ chặt cái mông căng tròn của Phương Phỉ, để nhục côn hung bạo của mình đong đưa với biên độ nhỏ trong nhục huyệt căng mịn này. Hoa huyệt vốn đang khô héo đang dần dần nở ra do có cự vật xâm lấn, chất lỏng màu đục không ngừng trào ra.

"Ứ... Ứm..." Động tác từ tốn đến từ hạ thể Ngọc Cẩn làm cơ thể Phương Phỉ đang căng cứng dần thả lỏng ra, trong miệng phát ra tiếng rên rỉ thoải mái rất nhỏ, nhưng nhanh chóng bị môi lưỡi Ngọc Cẩn nuốt chửng.

"Ưm..." Đầu lưỡi vẫn luôn quấn quýt, cứ bị làm phiền, Phương Phỉ bất mãn, cô muốn hôn thì lại càng không cho cô hôn, không bao giờ! Lưỡi Phương Phỉ trốn tránh khắp nơi, nhưng nói đến chiến đấu thì sao địch lại Ngọc Cẩn chứ, cái lưỡi trốn đông trốn tây đã bị bắt, sau đó bị quân địch bá đạo trong miệng bú mút, dây dưa không ngừng, mãi đến khi Phương Phỉ thấy khó thở đẩy vai cô thì Ngọc Cẩn mới chịu buông nàng ra.

"Hộc hộc... "

Phương Phỉ tham lam hít lấy không khí, bộ ngực phập phồng dữ dội, trái tim vì thiếu oxy mà đập rất nhanh, bây giờ nàng phục rồi, nàng căn bản không chống lại sức chiến đấu của người ngoài hành tinh được.

Ngọc Cẩn nhìn bộ ngực nhấp nhô trước mặt, động tác đâm rút ngừng lại, mắt phượng híp lại, quyết đoán cởi áo len và áo ngực của Phương Phỉ ném lên thảm lông cừu trong góc xe, mê luyến vươn đầu lưỡi liếm mút cặp vú phập phồng lên xuống của nàng, làm cho cả bầu vú của nàng dính đầy nước bọt của cô, lâu lâu còn bú đầu ti một phát, tay kia nhào nặn bầu vú cao ngất bên kia, da thịt trên bầu vú đầy đặn chen lấn ra khỏi kẽ tay, Ngọc Cẩn xoa xoa bề dưới vú nàng, ước lượng, sau đó nở nụ cười xấu xa: "Chỗ này của bảo bối lớn hơn rất nhiều đấy."

Phương Phỉ cảm thấy mặt mình nóng bừng, chắc sắp bốc khói luôn rồi, nàng hơi hơi hé miệng, không biết nên nói cái gì, nhắm hai mắt tĩnh tâm, sau đó đột nhiên mở ra, dùng lực kẹp một phát, kẹp chế đồ tồi khó ưa này!

"Ahhhh... Ưm..." Tiếng rên cao vút phát ra từ vòm họng Ngọc Cẩn, những dây thần kinh dày đặc ở nơi nhạy cảm bị vô số lớp thịt non tấn công mãnh liệt, như có từng đợt điện lưu truyền đến toàn thân, gần như đã đánh gục cô. Ngọc Cẩn phải cắn chặt môi dưới mới vất vả lắm ngăn được dục vọng sắp trào ra của mình.

Âm thanh cao vút của Ngọc Cẩn vang vọng trong khoang sau, Phương Phỉ nhanh tay che miệng Ngọc Cẩn lại. Ngoan nào, tuy là có kính chắn, xe cũng rất kín, nhưng khó bảo đảm Đới Vũ ngồi phía trước sẽ không nghe thấy. Dù sao cô ấy cũng là người ngoài hành tinh, thính giác hẳn cũng không tệ lắm. Phương Phỉ che miệng Ngọc Cẩn lại, lắc lắc đầu, như muốn nói, không, cô không được rên.

Đáy mắt Ngọc Cẩn đen tối nhìn không thấu, cô bắt lấy bàn tay đang che miệng mình, thay vào đó cô dịu dàng đặt nó lên môi Phương Phỉ, sau đó lắc đầu với nàng.

Ngay khi Phương Phỉ đang ngơ ngác vì loạt động tác của Ngọc Cẩn, tự hỏi dụng ý của cô là gì, thì một tay Ngọc Cẩn bóp vòng eo mảnh khảnh của nàng, tay còn lại giữ chặt bộ ngực vĩ đại của nàng, đẩy eo một cái mạnh, sự di chuyển nhịp nhàng nóng bóng sau đó gần như khiến Phương Phỉ tháo giáp đầu hàng.

Màn đêm vừa mới buông xuống, sương mù dày đặc nhanh chóng khuếch tán, suơng trắng bị nhuộm vàng bởi ánh trăng và đèn đường, tạo nên một đêm thanh bình yên ả. Nhưng khung cảnh thanh bình yên ả này đột nhiên lại bị cắt ngang, một chiếc RV mới tinh màu đen phóng như bay trên con đường rộng lớn ở ngoại ô. Chiếc xe màu đen đại diện cho sự cao quý, yên tĩnh và thần bí này cũng không hề yên lặng, nếu không bị hoa mắt thì có thể thấy thân xe được chế tạo hoàn mỹ đang rung lắc dữ dội, điều này lại cực kỳ bất thường khi đặt trên con đường im lặng này, không khỏi làm người liên ta liên tưởng đến chiếc xe vừa chạy vừa nhảy Disco.

Ánh trăng ngoài xe mờ ảo, mọi âm thanh đều im lặng, bên trong xe lại đang khí thế ngất trời, tình cảm mãnh liệt bắn ra bốn phía.

"Ứ ứm... Quá... Quá nhanh... Ứm..." Những cú dập nhanh mạnh của Ngọc Cẩn làm Phương Phỉ muốn lớn tiếng rên rỉ, kích động đến mức khóe mắt rỉ nước, nàng lắc đầu, liều mạng dùng tay che những âm thanh xấu hổ không ngừng phát ra từ miệng mình, lại không thể làm gì được, tiếng rên rỉ đứt quãng thoát ra từ những kẽ tay, nàng chỉ đành cố gắng hết sức kiềm chế dục vọng, dục vọng gào thét lăn lộn trong cuống họng mấy vòng, cuối cùng hóa thành tiếng nức nở mỏng manh, nghe như một đứa bé tội nghiệp bị bắt nạt không thể làm gì.

Nhưng mà tất cả những điều này ở trong mắt Ngọc Cẩn lại không khác gì một liều thuốc kích dục mạnh, bộ phận đang chôn trong cơ thể Phương Phỉ lại sưng thêm một vòng nữa, nhục vật thô to nhồi nhét vào người Phương Phỉ hết cỡ, ủi phẳng mọi nếp gấp trong nhục nội, khiến cho Phương Phỉ sợ hãi ưỡn người, ý đồ muốn thoát khỏi thế tiến công của Ngọc Cẩn. Nhưng nàng sao có thể thoát khỏi lòng bàn tay Ngọc Cẩn được, mới lùi được một chút thì đã bị áp chế, những đợt đâm rút đến như vũ bão, nhiều lần đâm sâu đến tận cùng.

Môi âm hộ vốn đã bị giãn ra tái nhợt lại trở nên tươi đẹp ướt át do ma sát kịch liệt, khó nhọc nhả nuốt côn thịt cực lớn, nhưng nhờ khả năng đàn hồi tuyệt vời của nó nên mới không bị nứt ra, nhưng nhìn thôi cũng đủ làm người ta khiếp sợ.

"Ư ứm... Xin cô... Không được... Sắp căng nứt luôn rồi... Á..." Phương Phỉ rốt cuộc cũng không thể phân tâm để nghĩ về chuyện khác nữa, không khỏi nức nở, nắm chặt bả vai Ngọc Cẩn. Theo sự chuyển động của Ngọc Cẩn, làn váy nhẹ nhàng lay động trong không trung, tung bay phấp phới. Phương Phỉ tựa như tinh linh bị nhốt trong gông xiềng, những giọt nước mắt trong suốt lăn dài trong đôi mắt rực sáng của nàng, lông mi mềm mại bị hơi nước thấm ướt, khóe mắt ửng hồng, những hàng nước mắt lấp lánh đầy rung động, đúng là một vẻ đẹp đầy bi thương. Ngọc Cẩn nhìn mà lòng căng thẳng, tìm được đôi môi mềm mại của nàng, mê luyến hôn lên đó.

Tiếng nước "phụt phụt" vang dội không ngừng vang lên từ nơi giao nhau của hai người, chất lỏng nóng bỏng không ngừng chảy xuôi theo từng đợt đẩy vào rút ra của dương vật, làm xung quanh trở nên ướt át. Chiếc quần lót bảo vệ nơi riêng tư của phụ nữ bị côn thịt khinh bạc bá đạo đẩy sang một bên, khi nó mạnh mẽ đâm vào thì quần lót bị xoắn lại thành một sợi dây mỏng theo chiều ngược kim đồng hồ, lúc nó rút ra thì lại bị bung ra theo chiều kim đồng hồ. Côn thịt hút đủ ái dịch ở xung quanh, nhân tiện xoắn một ít lông mu mềm mại, khi côn thịt nhanh chóng đâm vào một lần nữa, chúng sẽ xoắn lại, thấm khô ái dịch, cứ lặp lại như thế, nhanh chóng xoắn lại rồi bung ra, xoắn rồi bung, sau đó ma sát gốc đùi tạo ra vết đỏ ửng, ma sát tạo ra nhiệt độ cơ thể.

"A... Cẩn... Hỏng rồi... Sắp hỏng rồi..." Phương Phỉ lẩm bẩm nói, ý thức mơ hồ, trước mắt mờ ảo, tầm mắt nàng trống rỗng, nhìn hàng cây bên đường nhanh chóng bị bỏ lại, khoái cảm trong cơ thể càng lúc càng lên cao, nhiệt độ cơ thể như đang phát sốt, đã không còn biết bản thân nói gì, nàng lắc đầu, như thể muốn thoát khỏi cơn cực khoái điên cuồng.

"Uh hừ... Uh..." Ngọc Cẩn bị hoa huyệt xoắn mạnh, không khỏi kêu rên ra tiếng, nhưng vẫn không đủ, như thế nào cũng không đủ, cô đỏ cả mắt, kích thích kịch liệt, tốc độ nhanh đến mức hoa cả mắt, nhất định muốn đưa Phương Phỉ lên đỉnh núi.

Cảm nhận được sau khoang đang kịch liệt chấn động, Đới Vũ bất giác cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, bèn uống mấy chai nước, ấn cửa sổ xuống, đón làn gió đêm sảng khoái thổi vào ruột gan giảm bớt sự khô nóng. Cô ấy nghĩ thầm có phải là do mình độc thân đã lâu rồi không, theo bản năng đưa mắt nhìn kính chiếu hậu đang rung lắc.

Người trong gương có khuôn mặt khả ái, sống mũi dọc dừa, màu da trắng ngọc không tỳ vết, chỉ là luôn mang một cặp kính đen, mái tóc được búi lên một cách tỉ mỉ, một bộ mặt làm người sống không dám lại gần. Đới Vũ bực bội gỡ kính xuống, xả tóc, nhìn vào gương nở một nụ cười cứng ngắc, nhưng nhìn sao đi nữa cũng thấy rất thiếu tự nhiên. Đới Vũ lập tức cứng đờ, sau đó vô cảm đeo kính lại, búi tóc, lại quay lại dáng vẻ nghiêm túc lúc đầu, dường như những chuyện vừa xảy ra chỉ là ảo giác.

"Á á... á..." Phương Phỉ liên tục rên rỉ cao vút, cơ thể không ngừng co rút, hàm chứa côn thịt cực đại của Ngọc Cẩn đang không ngừng bú mút xoắn chặt hoa kính, thường xuyên đâm sâu làm nàng phát điên, thẳng đến khi Ngọc Cẩn giáng một đòn mạnh, đầu óc trống rỗng, run rẩy đạt cực khoái.

Phương Phỉ xụi lơ dựa vào vai Ngọc Cẩn, uể oải thở hổn hển, cả người nhuộm màu đỏ sau dục vọng khiến người ta không thể rời mắt. Ngọc Cẩn chăm chú nhìn người đang thở hổn hển trong lòng mình, vuốt ve ngọc thể bóng loáng của nàng, nhẹ nhàng vỗ về, đặt một nụ hôn vành tai nàng, nhu tình trong mắt như thể hóa thành nước. Nếu bị Đới Vũ nhìn thấy thì tuyệt đối sẽ sợ hãi, đi theo Ngọc Cẩn nhiều năm như vậy nhưng Đới Vũ chưa bao giờ bắt gặp biểu cảm này của cô, dịu dàng đến vậy.

Phương Phỉ híp mắt hưởng thụ sự vỗ về của Ngọc Cẩn, cơ thể bủn rủn vô lực sau đợt làm tình này, đặc biệt là phần eo, nàng yếu ớt duỗi tay cầm bàn tay của Ngọc Cẩn đặt lên đó, lười biếng bĩu môi: "Mát xa chỗ này cho em."

Ngọc Cẩn cưng chiều hôn lên đỏ mọng đó, nghe lời xoa bóp phần eo của của nàng, chỉ là nắn bóp thôi mà bầu không khí cũng dần nóng lên, Phương Phỉ có thể cảm giác rõ ràng được vật chôn trong người mình còn còn cứng rắn như cũ, khiến nàng hoảng hốt, nàng khóc không ra nước mắt, né tránh nụ hôn của Ngọc Cẩn: "Sao cô còn cứng quá vậy, không biết mệt sao? Huhu, không được, yên lặng nằm trong đó đi, không cho động đậy, giờ người em nhức mỏi lắm, em muốn nghỉ ngơi." Nghĩ đến tình huống điên cuồng vừa rồi, Phương Phỉ cảm thấy thật đáng sợ, hiện tại lòng vẫn còn sợ hãi, giữ chặt người Ngọc Cấn, không cho cô cử động, tỏ vẻ kiên trinh bất khuất.

"Được được, cô không động." Khóe miệng Ngọc Cẩn hơi cong lên, sau đó không biết là nhìn thấy cái gì, trong mắt hiện lên một tia sáng, "Nếu bảo bối mệt mỏi, thì chúng ta thử dùng cái này đi, giảm bớt mệt mỏi đó."

"..."

"Ứ ứ ứ ... Ứm...Ahhh" Sau đó là hàng loạt tiếng rên rỉ chói ta không ngừng vang vọng trong thùng xe, đi kèm với sự chấn động tần số cao của ghế massage, khoái cảm tột độ không ngừng truyền đến từ chỗ giao hợp của hai người, cảm giác tê dại lan ra khắp người. Cơ thể Phương Phỉ lập tức mềm nhũn, vô lực nằm bò trên người Ngọc Cẩn, để mặc cô làm, ý thức lại dần dần mơ hồ, trước khi hoàn toàn ngất đi nàng chỉ có một suy nghĩ vô cùng mạnh mẽ, một ngày nào đó nàng nhất định phải phá chiếc ghế mát xa dâm đãng này.

"..." Ghế mát xa tỏ vẻ rất vô tội, nó làm hết phận sự của nó là sai sao? Chẳng lẽ không thoải mái? Xem ra là cần phải nỗ lực hơn rồi!