Vì Sao Đưa Ai Tới

Chương 34: Dỗ dành



Chương 34. Dỗ dành

Editor: Lăng

Lục Sanh trải qua khoảng thời gian dưỡng thương này thì các cơ quan trong cơ thể đã khôi phục như cũ, nhưng mà cô ấy không đề cập đến việc này với Phương Phỉ, vì sợ không tìm được cớ để tiếp cận nàng. Bởi vì Lục Sanh phát hiện Phương Phỉ cố giữ khoảng cách giữa hai người trong khoảng thời gian kết thân này, thật sự xác định mối quan hệ của hai người trong phạm vi bạn bè. Mỗi khi cô ấy kéo gần khoảng cách, nhắc đến những trải nghiệm tình yêu của họ khi còn học cấp hai thì Phương Phỉ đều sẽ bình tĩnh nói sang chuyện khác, để cô ấy chạm phải một cái đinh vừa mềm vừa rắn.

Nhìn thấy người trước mắt vóc dáng quyến rũ, khuôn mặt xinh đẹp, rốt cuộc Lục Sanh cũng không kiềm chế được sự rung động ở trong lòng, khi Phương Phỉ cầm chén thuốc qua thì cô ấy giữ chặt tay nàng, như thể làm vậy thì có thể giữ lấy trái tim xa cách của nàng: "Phỉ Phỉ, Cậy biết không? Những năm gần đây mình vẫn luôn liều mạng huấn luyện học tập, không dám để bản thân có thời gian nhàn rỗi nhớ tới cậu, bởi vì cậu là nơi mềm yếu nhất trong tim mình, một khi chạm phải thì mình sợ mình sẽ lùi bước, từ bỏ báo thù, tất cả mọi việc mình làm trước đó đều đổ xuống sông xuống biển. Nội hận đó cứ lởn vởn trong lòng, vì báo thù, mình đã dày công xây dựng trái tim không biết bao nhiêu lần, cuối cùng cũng thành công lừa gạt bản thân, nghĩ rằng mình đã quên cậu. Nhưng vào cái ngày mà tính mạng ngàn cân treo sợi tóc, khi đối diện với cái chết mình không hề sợ một chút nào, tất cả mọi thứ khác đều quan trọng, lúc ấy trong tâm trí mình chỉ toàn là cậu, chỉ muốn được lại cậu. Phỉ Phỉ, có thể cho mình thêm một cơ hội không? Để mình theo đuổi cậu một lần nữa."

Phương Phỉ nghe xong, cũng không có sự cảm động như trong tưởng tượng của Lục Sanh, ngược lại còn có ý thoát khỏi bàn tay đang nắm chặt mình, nhưng không làm gì được, không khỏi khó chịu, nói: "Lục Sanh, cậu buông mình ra, mình đã có người yêu rồi, chúng ta đã không còn khả năng."

"Không phải, Phỉ Phỉ, cậu gạt mình đúng không? Nếu cậu còn giận mình vì khi đó đã nhẫn tâm rời đi thì hãy trừng phạt mình thật nghiêm khắc đi, nhưng xin cậu đừng nói những lời như vậy." Lục Sanh kích động nói, lực đạo trong tay vô thức tăng lên.

"Ui da, đau, cậu mau buông ra." Cảm giác đau đớn đến từ cổ tay làm Phương Phỉ nhíu mày.

Đúng lúc này, một bàn tay trắng nõn như ngọc lặng lẽ đặt lên tay Lục Sanh, sau đó vặn nhẹ một cái, "Rắc" một tiếng, là tiếng gãy xương. Cảm giác đau nhức ập đến cánh tay Lục Sanh, cô ấy đột nhiên thả cánh tay đang giữ Phương Phỉ ra.

Vừa mới thoát khỏi sự kiềm chế, Phương Phỉ đã bị một bàn tay giữ lấy, chủ nhân của bàn tay đó sử dụng lực đạo vừa phải, sau đó nàng liền nhào vào một cái ôm ngọt ngào, người nọ như đang muốn tuyên bố chủ quyền, ôm chặt phần eo nàng. Ngay sau có một giọng nói lười nhác xen lẫn lạnh lùng vang lên từ trên đỉnh đầu Phương Phỉ: "Phỉ nhi đã kêu cô buông ra, cô không nghe thấy sao?"

Người tới dường như xuất hiện từ trong hư không, hoàn toàn không có chút tiếng động nàng, làm Lục Sanh, người vốn có các giác quan nhạy bén do được huấn luyện lâu ngày khiếp sợ vô cùng. Hơn nữa đối phương còn có thể bẻ gãy tay cô ấy dễ như trở bàn tay, càng ẩn giấu sức mạnh đáng sợ hơn. Nhưng lúc này Lục Sanh không thể để ý được nhiều như vậy, bởi vì cô ấy nhìn thấy bàn tay đang ôm eo Phương Phỉ rất chói mắt, trong mắt Lục Sanh phát ra từng tia sáng sắc bén như đao, lớn tiếng quát lớn: "Cô là ai? Buông cậu ấy ra!"

"Tôi là ai?" Ngọc Cẩn nở nụ cười lười biếng nói, giống như báo Châu Mỹ tao nhã, mỹ lệ rồi lại nguy hiểm, âm tiết cuối cùng kéo dài khiến Phương Phỉ rùng mình không thôi, nếu giọng nói có thể khiến người mang thai thì chính là đây. Ngọc Cẩn cúi đầu, gác cằm lên vai Phương Phỉ, mặt dán lên sườn mặt nàng, hít một hơi thật sâu mùi hương từ cần cổ Phương Phỉ, làm người ngoài thấy rất khăng khít, sau đó ngẩng đầu nở nụ cười xấu xa: "Tôi là người yêu của em ấy."

Ngay sau đó dùng tốc độ sét đánh nâng cằm Phương Phỉ lên, dùng bờ môi mỏng của mình phủ lên đôi môi mềm mại của người trong lòng. Ngọc Cẩn trực tiếp biểu diễn trước mặt Lục Sanh, bá đạo vươn đầu lưỡi ra chiếm trọn mật ngọt từ miệng Phương Phỉ, mơn trớn từng tấc một.

"Ưm. . ." Một luồng điện quét qua người nàng, cả người Phương Phỉ không khỏi run rẩy. Làm hành động thân mật trước mặt người khác như vậy thật sự là quá mắc cỡ, hai tay Phương Phỉ nắm chặt phần áo nơi thắt lưng Ngọc Cẩn, hơi dùng sức đẩy cô ra. Ngọc Cẩn lại không chút lay động, ngược lại còn giữ chặt gáy nàng, không cho nàng có cơ hội chạy thoát nào, còn có hơi trừng phạt làm nụ hôn này sâu thêm, tìm được chiếc lưỡi phấn đang không ngừng né tránh, cô mút mạnh, quấn quanh, tay còn lại tự nhiên nắn bóp cái mông căng tròn của nàng.

Thường ngày Ngọc Cẩn luôn rất dịu dàng và ân cần trong truyện tình cảm, Phương Phỉ chưa bao giờ bị cô đối xử giống như bây giờ, không quan tâm tới cảm xúc của nàng, đối xử thô bạo, nàng biết A Cẩn đang giận nàng. Thật ra sau khi Phương Phỉ ngẫm lại thì thấy cũng đúng, hành động bí mật của mình thật đúng là không đủ thẳng thắn thoải mái, người không hiểu chuyện có khi còn nghĩ hai người có chuyện gì mờ ám. Đặt mình vào hoàn cảnh người khác, nếu đổi nàng được đổi, phát hiện A Cẩn lén lút đi gặp tình cũ, thì mặc dù giữa hai người chưa xảy ra chuyện gì nhưng nàng vẫn sẽ rất tức giận. Nhẹ thì cho quỳ ván giặt đồ hoặc là bàn phím, nặng thì đuổi ra khỏi phòng phớt lờ cô suốt một tháng. Chịu thôi, người được yêu thì tự tin thế đấy!

Đối với Lục Sanh, vốn dĩ nàng chỉ nghĩ đến tình bạn giữa hai người, khi Lục Sanh liên tiếp muốn gặp mặt, thì nàng nếu rảnh sẽ thường xuyên đến chăm sóc cô. Chỉ là sau này lại phát hiện lời nói và hành động của Lục Sanh có ý nối lại tình xưa, nhưng ngại là cô ấy không trực tiếp nói rõ với nàng, Phương Phỉ cũng không thể tự ảo tượng mà từ chối được, đành phải gặp chiêu nào thì phá chiêu đó. Thẳng đến khi tình hình phát triển đến mức này thì Phương Phỉ mới hiểu dao sắc chặt đay rối mới là biện pháp tốt nhất, như vậy sẽ tốt cho tất cả.

Nhưng mà thân mật như thế ở ngay trước mặt Lục Sanh sẽ tốt sao? Có quá đáng lắm không. Nhưng mà từ nụ hôn đầy tính xâm lược và vội vàng của A Cẩn, Phương Phỉ cảm nhận sự giận dữ và lo sợ của A Cẩn, tim nàng đập nhanh, nàng không nỡ, không nỡ để A Cẩn giận dữ khổ sở. Dưới sự ích kỷ, nàng đã chọn cách xoa dịu cảm xúc của A Cẩn.

Vì thế Phương Phỉ nâng hai tay lên, vòng qua cổ Ngọc Cẩn, chủ động đón nhận nụ hôn có tình trừng phạt này của Ngọc Cẩn. Ngọc Cẩn nhận được sự an ủi thì mừng rỡ như điên, mọi tức giận và sợ hãi đều hóa thành nụ hôn nồng nàn này, như muốn nuốt Phương Phỉ vào bụng, mãi đến khi nàng khó thở mới buông ra.

Lục Sanh ơ bên trơ mặt nhìn cảnh tượng này, lồng ngực phập phồng kịch liệt, hai tay nắm chặt, mu bàn tay lộ ra gân xanh, sự đau xót trên cánh tay cũng không cảm nhận được. Cô ấy muốn bước đến ngăn cản, nhưng lại đột nhiên bị không khí vô hình ở xung quanh áp chế, khiến cơ thể chưa lành thương của cô ấy không thể cử động.

Phương Phỉ thấy thế thì có hơi không đành lòng, nhưng dây dưa sẽ chỉ làm chuyện càng phức tạp, nàng thở dài nói: "Lục Sanh, mối quan hệ đó của chúng ta đã kết thúc vào tám năm trước, không thể nào quay lại được, hy vọng cậu có thể buông nó xuống, quý trọng người trước mắt, mình thấy cô gái luôn ở bên cạnh chăm sóc cậu có tình cảm với cậu đấy, không nên bỏ lỡ. . ." Lời còn chưa nói xong thì đã bị Ngọc Cẩn cưỡng ép kéo đi, tỏ rõ thái độ là được rồi, sao còn dài dòng như vậy chứ!

Ngọc Cẩn vừa đi, Lục Sanh lập tức thoát khỏi sự áp chế khôi phục hành động, cô ấy tím mặt gọi thủ hạ tới, nhận được một kết quả vừa không ngoài dự kiến nhưng cũng đầy bất ngờ. Cả một đám người mà lại không biết có người đã từng vào bệnh viện này. Lục Sanh nheo mắt lại, việc này thật khiến người ta không thể tưởng tượng được, người nọ rốt cuộc là ai? Có năng lực như vậy, nhưng mặc kệ đối phương là ai, cô cũng sẽ không dễ dàng buông tay, vì thế sai người tra rõ bối cảnh Ngọc Cẩn.

Vì thời gian gấp rút, Ngọc Cẩn vừa nhận được tin tức thì lập tức ngồi xe RV của công ty tới đây bắt gian, không, là bắt người. Đây là chiếc xe Ngọc Cẩn mới mang từ nước ngoài về, có độ an toàn bậc nhất, mui xe được tăng cao, không gian rộng mở. Khoang lái và cabin sau được ngăn cách bởi một màn hình TV LCD tinh thể lỏng lớn và một quầy bar đa chức năng có chứa tủ lạnh ẩn để tạo thành hai không gian độc lập,, nhưng Ngọc Cẩn cảm thấy TV LCD thì bình thường quá, bèn đổi thành máy chiếu một chiều có thể nâng lên được. Ghế chính của khoang sau sử dụng loại ghế dùng cho hạng VIP trên máy bay, là loại tốt nhất, vị trí thoải mái, khi hạ xuống thì phần chân ghế tích hợp có thể ghép thành một chiếc giường để nằm nghỉ, cũng trang bị một số chức năng mát xa, dùng để giảm bớt mệt mỏi trong công việc. Không thể không nói, Ngọc Cẩn rất biết hưởng thụ.

Sau khi lên xe, Ngọc Cẩn vô cảm ngồi im trên ghế, trầm mặc không lên tiếng, bầu không khí bên trong xe lại yên tĩnh lần nữa, mà Đới Vũ ngồi ở ghế lái vẫn bất động chờ chủ nhân ra lệnh lái xe. Phương Phỉ là người đầu tiên không chịu nổi, rốt cuộc việc này là do nàng che giấu trước, là không đúng, vì thế nàng dứt khoát giải thích chuyện quá khứ của nàng và Lục Sanh, sau khi nói xong còn ho khan để giấu sự lúng túng, ý muốn nói chuyện, nhưng Ngọc Cẩn cứ như là không nhận được tín hiệu, vẫn cứ hờ hững.

Không để ý tới em à, đúng không, thế thì để em để ý cô . . . . làm cũng thế mà không làm cũng thế. Phương Phỉ trực tiếp đứng dậy ngồi lên đùi Ngọc Cẩn, hai tay ôm mặt cô, áp trán mình vào trán Ngọc Cẩn, hơi thở hòa vào nhau, đối mặt nhau. Phương Phỉ nũng nịu: "Thôi mà, em biết sai rồi mà, cô đừng giận nữa được không? Đây, để em hôn Cẩn mỹ nhân một cái nha." Sau khi nói xong thì hôn lên cánh môi đỏ tươi đủ đầy kia, xúc cảm mềm mại đó khiến Phương Phỉ lưu luyến quên lối về, sau khi có chút thỏa mãn thì lại hôn lên má, cằm, lông mày của Ngọc Cẩn. Đới Vũ cảm nhận được từng cử động ở khoang sau, đối diện với chiếc ghế da êm ái, cô lập tức như đứng đống lửa, như ngồi đống than. Cô hẳn không nên trong xe nữa, nhưng cô lại không thể nhúc nhích thì sợ quấy rầy chủ nhân, chỉ đành phải nhìn thẳng về phía trước, như thể có người đẹp ý vui ở đó.

Một lọc tóc nghịch ngợm rủ xuống mặt Ngọc Cẩn, mùi hương cơ thể như có như không của Phương Phỉ xâm chiếm khứu giác của cô, trêu chọc lòng cô, cảm giác ngứa ngáy khó chịu ập đến tận đáy lòng. Cục cưng yêu quý mềm mại không xương dựa vào ngực cô, quấn quýt tay chân với cô. Ngọc Cẩn rất thích cảm giác thân mật khăng khít này, bỗng sinh ra khát vọng muốn thô bạo cắn xé cơ thể mềm mại thơm tho này, có dục vọng mãnh liệt muốn làm nàng khóc lóc xin nha. Nhưng Ngọc Cẩn nắm chặt tay, hai mắt nhắm chặt, cố nén dục vọng khát máu này trong vài hơi thở, giống như con báo đang yên lặng chờ đợi con mồi mắc bẫy.

Có thứ gì đó như búp măng mùa xuân yên lặng trưởng thành, như có xu thế muốn chọc thủng quần, để được xông vào khe hở ẩm ướt, mà Phương Phỉ vẫn luôn chuyên tâm bận rộn, miệng không nhàn rỗi hoàn toàn không biết gì cả, ngây thơ du tẩu ngay bên nguy hiểm.

Phương Phỉ bận rộn hồi lâu mà vẫn không thấy đối phương nói gì, không khỏi có hơi nhụt chí, đầu gác lên vai Ngọc Cẩn, vẽ mấy vòng xoắn ốc trên ngực cô, bĩu miệng nói, "Được rồi, sau này em không bao giờ gặp riêng Lục Sanh nữa, được rồi chứ."

Bên trong xe vẫn là một khoảng lặng.

"Thôi mà, sau này em mà gặp ai thì cũng báo trước cho cô, vậy được chưa nè."

"Có thể."

". . ." Ơ, đột nhiên Phương Phỉ cảm thấy mình bị gài bẫy, đã ký hiệp ước cắt đất đền tiền bất bình đẳng, bây giờ nàng hối hận còn kịp không?

Chẳng qua Ngọc Cẩn cũng không cho nàng thời gian để suy nghĩ, nhanh chóng chiếm cứ môi lưỡi nàng, hai tay cũng không nhàn rỗi, một tay chui vào nội y, nhanh chóng cởi cúc áo lót Phương Phỉ, sau đó nhanh chóng dừng lại trên bộ ngực mềm mại của nàng, lòng bàn tay vân vê núm vú của nàng. Tay còn lại vội vã vén váy nàng lên tung hoành ngang dọc, vừa chạm vào vườn đào kia thì tay cô đã đẫm nước nhờn, Ngọc Cẩn tà ác nói: "Tiểu muội muội mẫn cảm thật đấy, chảy nước miếng hết rồi." Để chứng minh lời mình nói là thật, cô còn bôi chất lỏng mờ ám lên đùi Phương Phỉ.

Cảm giác lạnh lẽo trên đùi làm Phương Phỉ lập tức đỏ bừng mặt, hừ, lại bị đùa giỡn. Đáng giận, không có lý gì mà lần nào nàng bị trêu chọc, nàng không cần mặt mũi sao? Còn không phải là do da mặt dày sao, ai mà không biết chứ!

Phương Phỉ hừ nhẹ, giật cúc quần của Phương Phỉ, lanh lẹ kéo khóa quần xuống, giải thoát cho côn thịt bị trói buộc ở bên trong. Côn thịt thô tráng cứ thế mà nảy ra, vẽ một vòng cung trong không trung, xuất hiện trong tầm nhìn của hai người.

Phương Phỉ mặt không đổi sắc giơ lan hoa chỉ, nắm hờ đỉnh mũ sớm đã tràn ra sương mai dâm mỹ, lòng bàn tay sờ lên lỗ nhỏ ở giữa. "Hừ, nhìn đi, tiểu đệ đệ của cô cũng chảy nước miếng rồi này, chậc, còn cắn người nữa chứ, hung hăng quá."

Đới Vũ đang ngồi phía trước như trở thành lão tăng nhập định, tiến vào trạng thái thiền định, giống những chuyện chạy mặn không chút cố kỵ đó không liên quan gì đến cô ấy cả.

Ngọc Cẩn không những không bị ghẹo lại mà dục vọng nơi đáy mắt càng sâu hơn, sâu không thấy đáy, chỉ muốn xử tử ngay tại chỗ. Đang lúc Ngọc Cẩn muốn cầm thương ra trận thì thoáng thấy góc áo của Đới Vũ đang ngồi phía trước, mới bừng tỉnh nhớ lại trên xe còn có người nữa, hai mắt híp lại, trầm giọng nói, "Đới Vũ, lái xe về nhà."

Đợi Vũ nhận được chỉ thị khiến linh hồn cô ấy như đã đi vào cõi bồng lai lập tức quay về cơ thể, nhanh chóng nâng cửa sổ để ngăn cách khoang lái và hàng ghế phía sau, cô ấy chậm rãi thở hắt ra, như trút được gánh nặng, sau đó chậm rãi khởi động xe.

Lời nói của Ngọc Cẩn giống như một tiếng sét đánh giữa trời quang, Phương Phỉ sau khi vào trong thì mải mê dỗ dành người đẹp, nên không chú ý tới phía trước lại có người ngồi. . .

-----