Vì Em Tôi Nguyện Trở Thành Quỷ Dữ

Chương 3: Truy Đuổi



Xe buýt đến trạm dừng lại, Điền Tranh và Ly An bước xuống. Lúc xe chuẩn bị chạy, Điền Tranh còn quay lại nhìn cô soát vé lần cuối. Cô ấy vẫn còn đang thích thú cầm tờ tiền mà Ly An đưa, Điền Tranh bỗng có chút buồn.



Đời người thật sự rất ngắn ngủi, sống nay chết mai. Vì vậy chúng ta còn sống ngày nào trên cõi đời này thì hãy trân trọng và làm những việc có ích. Để khi đi rồi, sẽ không còn gì phải hối tiếc.



Hai người cùng nhau đi đến nhà của bạn trai Ly An. Đứng trước cửa nhà anh ta, Điền Tranh nhìn sang Ly An. Nhận được cái gật đầu của cô ấy, Điền Tranh đưa tay nhấn chuông.



Một lát sau Liêu Tuấn bước ra. Anh ta nhìn thấy Điền Tranh thì ngạc nhiên, chỉ vào người cô:



“Cô chẳng phải là cô gái ở tiệm trà sữa sao? Sao cô lại biết nhà tôi?”



“Là Ly An dẫn tôi đến đây.”



Liêu Tuấn ngạc nhiên xen lẫn vui mừng:



“Cô ấy dẫn cô đến đây? Vậy cô ấy đâu rồi?”



Điền Tranh liếc sang bên cạnh, do dự một lúc rồi đáp:



“Cô ấy đang đứng kế bên tôi.”



“Cô đùa sao? Tôi không có tâm trạng để đùa với cô. Cô về đi, tôi đang đợi cô ấy.”



Liêu Tuấn cảm thấy bực mình vì chuyện không đâu. Anh ta phẩy tay, toan đóng cửa lại thì Điền Tranh nói:



“Anh không xem tin tức sáng nay sao? Ly An trên chuyến xe đó đã gặp tai nạn, cô ấy không may đã chết rồi.”



Liêu Tuấn nhìn Điền Tranh muốn xác định xem lời cô nói có thật không. Điền Tranh nhìn lại anh ta bằng ánh mắt kiên định, Liêu Tuấn không tin lập tức vào nhà lấy điện thoại ra lên mạng xem. Một loạt tin tức về chuyến xe xảy ra tai nạn vào rạng sáng hôm nay. Có cả hình ảnh của những nạn nhân đã tử vong, có một tấm tuy gương mặt đã bị làm mờ đi nhưng vóc dáng đó, bộ váy đó khiến Liêu Tuấn nhận ra rằng người này chính xác là Ly An của anh ta.



“Không thể như thế được! Không thể có chuyện này được! Tối hôm qua cô ấy còn gọi điện nói rằng hôm nay cô ấy sẽ về với tôi. Cô ấy sẽ không nuốt lời đâu.”



Liêu Tuấn liên tục lắc đầu, ánh mắt dần trở lên vô hồn. Bàn tay cầm điện thoại bất giác trở nên run rẩy. Anh ta cảm giác như tim mình bị hàng ngàn mũi dao nhọn đâm thẳng một lúc vào tim, đau đến chết đi sống lại.



“Hôm nay tôi đến đây cũng vì cô ấy muốn mượn xác tôi để nói lời từ biệt với anh.”



Điền Tranh hít thở thật sâu rồi quay sang Ly An đang thất thần nhìn Liêu Tuấn nãy giờ:



“Cô làm đi.”



Ly An lau nước mắt gật đầu, sau đó nhập vào xác Điền Tranh.



“Liêu Tuấn, là em. Ly An đây!”



Liêu Tuấn ngẩng mặt lên nhìn, trước mặt anh ta vẫn là Điền Tranh nhưng giọng nói thì không thể nào là cô được.



Ly An ôm chầm lấy Liêu Tuấn khóc nức nở. Cô phải làm sao đây? Cô không nỡ xa người đàn ông này, không nỡ bỏ anh lại một mình. Nhưng âm dương vốn không thể hoà hợp, lại càng không thể bên nhau.



“Ly An. Tại sao lại như thế? Tại sao em lại rời bỏ anh?”



Liêu Tuấn siết chặt Ly An, anh ta vùi mặt vào hõm cổ cô, gào lên.



“Em xin lỗi! Kiếp này em nợ anh.”



“Anh đã mua bánh và trà sữa nơi em thích. Đi vào đây với anh!”



Liêu Tuấn buông Ly An ra rồi kéo cô vào nhà. Anh ta lấy bánh và trà sữa đã mua sẵn ra đưa cho cô, kìm nén cơn đau đang nhói lên ở trong tim.



Ly An khóc nức nở, cô cầm chiếc bánh lên ăn, sau đó hút một ngụm trà sữa thơm ngon nhưng với cô lúc này nó chẳng có vị gì.



“Có ngon không?”



Ly An gật đầu, nước mắt không ngừng rơi:



“Ngon lắm! Em rất thích.”



Liêu Tuấn đau khổ cười:



“Ngon thì em ráng ăn hết đi. Ăn no rồi, lúc đi sẽ không cảm thấy đói bụng nữa.”



“Hức hức.”



Ly An vừa ăn vừa khóc, nếu không phải cô về ngày hôm nay thì chắc chắn mọi chuyện sẽ không ra nông nỗi như thế này.



Sau hôm nay, hai người hai thế giới, mãi mãi sẽ chẳng còn gặp nhau. Trên đời này, thử hỏi còn chuyện gì đau lòng hơn âm dương cách biệt, mãi mãi không trùng phùng?



Liêu Tuấn cố gắng giữ chút bình tĩnh để không khóc trước mặt Ly An. Anh ta không muốn mình là nguyên do níu giữ cô ở lại nơi này, không được siêu thoát.



Liêu Tuấn ngồi thẩn thờ ở đó nhìn cô, anh ta vốn không có người thân. Người thân duy nhất với anh ta chính là Ly An. Nhưng cuối cùng, chuyến xe định mệnh kia đã đưa cô ấy rời xa anh mãi mãi.



Ly An nhìn chàng trai mình yêu, cô biết anh ngoài mặt cố tỏ ra mạnh mẽ nhưng bên trong đã suy sụp hoàn toàn. Ly An vốn muốn nói lời từ biệt với anh, nhưng lại sợ bản thân khiến cho Liêu Tuấn đau lòng, nên cô chẳng nói chẳng rằng thoát khỏi xác Điền Tranh.



Điền Tranh tỉnh lại, nhìn Ly An đứng quay lưng lại với mình, đôi vai run rẩy. Cô cảm thấy cô ấy rất tội nghiệp nhưng bản thân cô chỉ là một người phàm bình thường, chuyện gì có thể giúp cô cũng đã giúp rồi.



Liêu Tuấn bật khóc. Anh ta là một người đàn ông mạnh mẽ, trước nay chưa từng rơi lệ vì điều gì. Nhưng ngay lúc này đây, Liêu Tuấn vừa khóc vừa gọi tên Ly An không ngừng.



“Tại sao lại như vậy? Anh ở đây chờ em về mà. Tại sao em không về chứ Ly An?”



Điền Tranh thấy anh ta như vậy có chút mủi lòng, cô vỗ vai anh ta:



“Anh đừng như thế! Ly An sẽ không thể đi được!”



Ly An đứng bên cạnh không ngừng rơi nước mắt, cô nói với Điền Tranh:



“Phiền cô hãy nói với anh ấy là tôi rất yêu anh ấy. Nếu có kiếp sau, tôi sẽ lại làm Ly An của anh ấy. Tôi mong anh ấy sẽ sống tốt và có thể thay tôi chăm sóc mẹ.”



Điền Tranh gật đầu, sau đó hướng Liêu Tuấn thuật lại:



“Ly An nói cô ấy rất yêu anh. Nếu có kiếp sau, cô ấy sẽ lại làm Ly An của anh. Mong anh hãy sống thật tốt, đừng để cô ấy lo lắng. Cô ấy còn một việc muốn nhờ anh, đó là hãy chăm sóc mẹ của cô ấy.”



Liêu Tuấn gật đầu, nước mắt vẫn không ngừng rơi. Anh ta nhìn về khoảng vô định như muốn tìm kiếm Ly An, cất giọng:



“Em ra đi thanh thản. Anh sẽ thay em chăm sóc mẹ, em đừng lo lắng. Ly An, anh yêu em!”



Ly An lau nước mắt, tiến tới đặt lên trán Liêu Tuấn một nụ hôn từ biệt. Sau đó nhìn sang Điền Tranh, gật đầu thay cho lời cảm ơn rồi từ từ biến mất.



Liêu Tuấn cảm nhận được nơi trán mình lành lạnh và một cơn gió nhẹ vừa vụt qua. Anh ta cũng ngầm hiểu Ly An đã đi rồi, cô đã mang theo trái tim không còn nhịp thở của anh ta đi mất.



“Cảm ơn cô rất nhiều. Cũng nhờ có cô mà tôi mới có thể gặp cô ấy lần cuối.”



Điền Tranh gật đầu, cô đưa tay xem đồng hồ. Đã gần mười một giờ rồi sao? Giờ này xe buýt đâu còn chuyến nữa, chết cô rồi.



“Không có gì! Anh đừng đau lòng quá. Người đi thì cũng đã đi rồi, tôi hi vọng anh sẽ sống thật tốt! Cũng trễ rồi, tôi xin phép.”



Nói rồi Điền Tranh quay đi nhưng bất chợt cổ tay cô bị giữ lại. Cô quay qua thì thấy Liêu Tuấn đang nắm tay mình, còn nhìn cô bằng ánh mắt rất khác.



“Để tôi đưa cô về.”



Bỗng dưng trong lòng Điền Tranh có chút sợ hãi không rõ nguyên do, cô rút tay lại bảo không cần rồi chạy đi. Liêu Tuấn thấy vậy liền đuổi theo.



Điền Tranh chạy ra đường lớn, cô vừa chạy vừa quay đầu nhìn lại. Đôi mắt mở to khi nhìn thấy Liêu Tuấn vẫn đang đuổi theo phía sau, tay anh ta lúc này còn cầm theo một con dao.



Đoạn đường này về khuya rất ít xe cộ và người qua lại, một không gian hoàn toàn im ắng. Tiếng gió thổi rít vang như tiếng hú vang vọng một vùng.



Mặc dù đã mặc áo khoác nhưng cơ thể Điền Tranh vẫn run cầm cập, vừa sợ lại vừa lạnh. Cô cứ cắm đầu chạy hướng về nhà mình, phía sau Liêu Tuấn một mực đuổi theo cô.



“Tại sao lại như vậy? Tại sao anh ta lại muốn giết mình?”



Điền Tranh không ngừng tự hỏi, mới vừa nãy anh ta còn đau buồn trước sự ra đi của Ly An nhưng khi quay lưng lại muốn giết chết cô. Thật ra chuyện này là sao đây?



Điền Tranh vừa chạy vừa niệm phật, đến khi quay đầu lại đã không còn thấy Liêu Tuấn đâu nữa.



“Á.”



Điền Tranh đụng phải ai đó nên ngã ra đất, ngón tay cô run run chỉ về phía trước, lắp bắp:



“Anh... rốt cuộc... anh muốn gì?”



Liêu Tuấn giơ con dao nhọn lên, đôi mắt đỏ ngầu nhìn Điền Tranh chằm chằm.



Điền Tranh chợt hiểu, anh ta đã bị nhập.



“Thật ra ngươi là ai? Tại sao lại muốn giết tôi?”



Liêu Tuấn cười ré lên. Giữa đêm khuya thanh vắng, tiếng cười quái dị vang vọng khắp nơi. Những đàn quạ đen đậu trên cành cũng vì tiếng cười ấy mà đồng loạt bay đi hết. Chúng còn phát ra âm thanh “quác quác” làm Điền Tranh cảm thấy rợn tóc gáy.



Điền Tranh nhìn sang hai bên đường, rất nhiều bóng trắng lởn vởn đang nhìn cô cười và bay về phía cô. Điền Tranh liền nhắm mắt, miệng niệm phật không ngừng.



“Tô Ảnh Nhược, cô phải chết.”



“Tôi không phải Tô Ảnh Nhược, tôi là Điền Tranh!”



Điền Tranh mở mắt hét lên. Giết lầm người sao?



Liêu Tuấn cầm dao lao về phía Điền Tranh, cô sợ hãi nhắm mắt lại lần nữa. Miệng thét lên một tiếng kêu cứu sau đó liền ngất đi.



Một cơn gió như bão táp vụt ngang cổ tay Liêu Tuấn, con dao trên tay anh ta vừa định đâm vào ngực Điền Tranh liền rớt xuống. Nơi yết hầu anh ta bị một bàn tay nóng như lửa thiêu bóp chặt đến nghẹt thở. Anh ta cảm giác cổ mình nóng đến bỏng rát. Một giọng nói lạnh lẽo chết chóc như mười tám tầng địa ngục cất lên:



“Là ai đã sai ngươi đến giết cô ấy?”



Liêu Tuấn run rẩy trả lời:



“Là... Là... Dạ Lan.”



“Còn làm hại đến cô ấy một lần nữa, đừng trách tôi!”



Bàn tay buông khỏi cổ Liêu Tuấn. Lời vừa dứt, một vong hồn trong xác Liêu Tuấn xuất ra rồi biến mất vào màn đêm tĩnh mịch. Những vong hồn lảng vảng nơi đó cũng vì sự xuất hiện của Chúa Quỷ mà ré lên rồi lặn đi mất.



Điền Tranh được ai đó bế lên, sau đó cũng biến mất vào không trung.