Vì Em Mà Tương Tư

Chương 3:



Khiêm Dạ Hiên cười nhẹ, khách sáo nói với hai vị giám đốc bên cạnh:

“Xin thứ lỗi, tôi muốn đi vệ sinh một lát.”

Hai người kia đang mải mê bàn bạc về hợp đồng kinh doanh cho nên không để ý đến nét mặt lơ đễnh từ nãy đến giờ của Khiêm Dạ Hiên. Anh không muốn nghe, nhưng cũng không thể tỏ thái độ quá rõ ràng, nên mới tìm cách ra khỏi hội trường ngột ngạt này. Khiêm Dạ Hiên không chờ hai người kia lên tiếng đã đứng dậy, thân hình cao lớn đi ngang qua mặt họ, tiến thẳng ra ngoài cửa.

Anh đứng ở cửa sổ ngoài đại sảnh, rút một điếu thuốc ra để lên miệng. Ngọn lửa nhỏ còn chưa kịp chạm vào đầu thuốc thì động tác của anh chợt khựng lại. Ở phía hành lang đối diện có tiếng chân vội vã, hình như là của rất nhiều người, lâu lâu lại có tiếng quát tháo:

“Mẹ kiếp, nó trốn đi đâu được chứ? Sắp tới giờ rồi, tụi bây mau đi tìm nó cho tao, tìm không ra thì cả đám khỏi ăn cơm.”

Giọng nói lớn của người đàn ông khiến không gian yên tĩnh bên ngoài bỗng chốc trở nên ồn ào. Khiêm Dạ Hiên không lạ gì những chuyện này, gương mặt bình thản rít một hơi thuốc lá. 

“Nó kia rồi, con đ\* này, mày đứng lại đó!”

Một cô gái vóc người nhỏ nhắn từ phía trước chạy tới chỗ của anh, gương mặt hớt hải, trắng bệch không còn giọt máu. Cô túm lấy chiếc áo sơ mi đắt tiền của anh, ánh mắt hoảng loạn như cầu xin. Trong giây phút hai mắt đối nhau, anh chợt ngẩng người. Đôi mắt này...

Cô gấp gáp nói:

“Xin anh, xin anh cứu tôi! Bọn chúng, á...!”

Lời nói chưa kịp tuôn ra khỏi miệng đã bị bọn người đen đúa kia chặn lại. Gã đàn ông có hình xăm lớn trên cổ đưa tay túm lấy tóc cô, kéo về phía mình, trừng mắt nhìn cô cảnh cáo. Cô gái lập tức im bặt, vóc dáng lại càng nổi bật giữa đám người đô con kia. 

“Thật xin lỗi ngài, làm phiền đến ngài nghỉ ngơi rồi! Chúng tôi xin phép đi trước, thật xin lỗi!”

Khiêm Dạ Hiên nhếch đôi mày xếch lên nhìn chúng, nét mặt xa cách. Bọn chúng ngay lập tức lôi cô đi, lúc gần khuất bóng, cô còn quay đầu lại nhìn, hi vọng anh có thể động lòng trắc ẩn mà cứu lấy cô một lần. Đôi mắt ấy hình như có chút ai oán, lại có chút buồn bã xen lẫn nỗi kinh hoàng trong đáy mắt. Anh đứng đó hồi lâu, lúc sau liền quay gót bước vào hội trường. Những người ở đây phần lớn đều có chức có quyền trong giới thượng lưu, nhưng cũng không ít kẻ có máu mặt trong thế giới ngầm. Đương nhiên, anh không sợ bọn chúng, chỉ có điều nếu gây thêm rắc rối không thuộc về mình thì quả thật có chút phiền phức. Mạnh ai nấy sống, đó mới chính là cách cuộc đời vận hành.

Tiêu An vừa tiếp chuyện với một cô gái xinh đẹp, nóng bỏng, quay lại đã không thấy anh đâu. Cậu ta tặc lưỡi, xoay đầu nhìn ra ngoài cửa. Quả nhiên, Khiêm Dạ Hiên đã trở về rồi. Cậu ta nhìn anh ngồi xuống ghế mới nhướng người qua hỏi:

“Sao thế, đi tham quan về rồi sao? Ở đây không tồi chứ? Vậy thì chủ nhật nào tôi cũng sẽ dẫn cậu đến đây chơi, chịu không?”

Khiêm Dạ Hiên không nói gì, chỉ nâng ly rượu bên cạnh lên nhấp một ngụm. Chất lượng không tệ, có điều vẫn chát hơn loại rượu ở nhà mà anh hay uống. Cũng không thể trách được, dù sao khu Liên Đại này mấy nay liền không được người ta đầu tư, giữ được thế này cũng là tốt lắm rồi. Đôi mắt đen của anh trầm tĩnh trở lại, hờ hững ngước nhìn lên khán đài. 

Ánh đèn trong hội trường đều đã bị tắt hết. Người dẫn chương trình ăn mặc bảnh bao từ phía cánh gà bước ra, cúi đầu chào rồi lên tiếng:

“Cảm ơn các vị đã bỏ chút thời gian quý báu để đến buổi đấu giá của chúng tôi tối hôm nay. Chúc mọi người một buổi tối vui vẻ! Nào, không nhiều lời nữa, chúng ta cùng đến với vật phẩm đầu tiên.”

Nhân viên bê ra một chiếc bình cổ nhỏ, bên ngoài phủ một lớp bụi mờ, thiết kế không được tinh xảo nhưng họa tiết quả thật rất độc đáo. Người đàn ông đứng trên sân khấu lên tiếng:

“Đây là bình cổ thời nhà Minh, được các nhà khảo cổ khai quật cách đây hai năm trước. Giá khởi điểm là một triệu tệ.”

Anh nghiêng đầu ngắm nghía chiếc bình cổ đặt chính giữa sân khấu, được ánh sáng chiếu dồn vào. Tiêu An ở bên cạnh khẽ lên tiếng:

“Đây mà là đồ cổ gì chứ? Rõ ràng là một chiếc bình nát nhặt được ở đống phế liệu nào đó mà dám hô giá cao như vậy. Có điên mới mua.”

Anh vừa dứt lời đã có người giơ bảng trả giá hai triệu. Tiêu An ngớ người, ho khan một tiếng rồi ngoảnh mặt đi chỗ khác. Có vẻ như ai cũng nhìn ra giá trị của chiếc bình rồi, trừ một người, nên chẳng ra giá thêm. 

Hơn nửa tiếng trôi qua, cũng có kha khá vật phẩm được bán đi. Tuy hôm nay chủ yếu chỉ đến chơi cho vui nhưng Tiêu An vẫn muốn mua gì đó để tặng cho ông nội Tiêu. Cốt là sắp tới đại thọ chín mươi tuổi của ông rồi. Khiêm Dạ Hiên cũng biết điều đó nên mới nhẫn nại ngồi đây cho tới giờ này. Nhiều năm nay, quan hệ giữa Tiêu gia và Trương gia không tồi, cũng có thể nói là vô cùng thân thiết, từ thương trường đến “chiến trường”, cả hai chính là chiến hữu đáng tin cậy của nhau. Cho nên, Khiêm Dạ Hiên xem ông nội Tiêu như ông nội của mình cũng không có gì là sai, huống hồ từ lúc được nhận nuôi cho tới bây giờ, ông vẫn hết mực yêu thương đứa cháu này.

Người dẫn chương trình lại lên tiếng, lần này giọng điệu có vẻ phấn chấn hơn một chút:

“Thưa các vị, chắc mọi người cũng chưa thỏa mãn lắm với những vật phẩm ngày hôm nay, đúng chứ? Cho nên, “món đồ” cuối cùng này vô cùng đặc biệt mà chúng tôi dành riêng cho các quý ông. Xin mời!”

Cả hội trường đang tĩnh lặng bỗng chốc dậy sóng vì câu nói vừa rồi, ai cũng trông ngóng nhìn lên phía sân khấu rộng lớn. Tất cả mọi người gần như cùng ồ lên một tiếng khi thấy một cô gái nhỏ được đẩy ra chính giữa sân khấu, trên người mặc bộ đồ vô cùng thiếu vải, hai tay lại bị trói ra sau, miệng bị bịt kín bằng vải đen. Ngay khoảnh khắc ấy, đôi mắt đen nhánh của anh khẽ nheo lại.