Vì Em Mà Sống

Chương 52



Sáng sớm ngày thứ hai, cùng Vũ đến căn tin. Lúc ăn cơm, nghe nàng nói quân huấn kéo dài bốn ngày, sau đó có một buổi nghỉ ngơi, kế tiếp là ba ngày rưỡi học nông nghiệp.
"Vậy còn một ngày kia? Nhà trường không phải thông báo chương trình những mười ngày à? Bỏ một ngày đi đường, thực tế ở chỗ này chỉ có chín ngày. Quân huấn bốn ngày, nghỉ nửa ngày, ba ngày rưỡi học nông. Ngày cuối cùng đâu?" Tôi tò mò.
"Hỏi nhiều như vậy làm gì? Nhà trường tự nhiên có an bài." Vũ gõ đầu tôi, khiển trách: "Ăn cơm không nói chuyện, mau ăn đi!" Cặm cụi ăn cơm, trong đầu vẫn suy đoán sự an bài của nhà trường, tính đủ loại khả thi. Đột nhiên phấn chấn, ngẩng đầu nhìn Vũ, hỏi:
"Chị ơi, chị nói sau quân huấn được nghỉ nửa ngày, chúng ta cùng ra biển, được không?"
"Muốn ra biển như vậy sao? Hình như Lữ Viễn Văn cũng rất thích biển? Thời gian chưa tới, em ấy đã hỏi." Vũ cười cười, tiếp tục nói: "Hay là hôm đó, cả lớp cùng đi cho vui? Mọi người chắc là đều muốn đi nhỉ?"
"Cùng đi ấy hả?" Tôi xuôi xị, mọi người cùng đi, thế thì không thể ở riêng với Vũ rồi.
"Sao vậy?" Vũ nhìn tôi, thăm dò.
"À, không có gì. Cùng đi cũng hay, vậy cùng đi đi." Bụng nghĩ: cùng đi ít nhất so với không đi tốt hơn rất nhiều, phải không?
"Chẳng qua tất cả đều phụ thuộc vào sự kiên trì của em. Gâu gâu, nếu em thật sự muốn đi, vậy phải chăm chỉ tập huấn, nếu không mọi người cũng sẽ không được đi." Vẻ mặt Vũ hân hoan làm tôi có cảm giác nàng nắm cán chuyến ra biển để bông đùa tôi, khiến tôi không thể không hoàn thành quân huấn. Chép miệng thở dài: Vũ à, em đúng là đã thu phục tôi tới cấp độ dễ bảo.

Cuối cùng sống qua bốn ngày quân sự, tiếp đón nửa ngày cùng đi ngắm biển. Trong giai đoạn này, tôi và A Văn vẫn không nói chuyện, chẳng biết vì sao, hai đứa không đứa nào dễ dàng cúi đầu nhận sai. Cho nên dù trong lòng đứa này thấy mình sai trước, vẫn cứng đầu cứng cổ chờ đứa kia thỏa hiệp.
Ánh nắng bao phủ quanh thân, tuy gió biển rất lớn, nhưng không cảm thấy lạnh. Biển xanh lóng lánh. Cảnh sắc thật là đẹp.
Nghe tiếng sóng, nhìn đại dương bát ngát trải dài tới đường chân trời, không khỏi cảm thán con người thật bé nhỏ.
Một mình lặng lẽ ngồi trên bờ cát, nhìn các bạn cười đùa, đuổi bắt nhau. Vũ bị vài đứa nữ sinh tíu tít vây quanh, chắc là tụi nó cũng lần đầu thấy biển.
Ngồi đây có thể nghe được tiếng Vũ trò chuyện cùng mấy nữ sinh đó. Tôi mỉm cười. Đôi khi, cho dù chỉ nghe được giọng nói của nàng, tôi đã thấy yên lòng. Vũ có thể cho tôi một thế giới bình an không lo không nghĩ, còn tôi? Tôi có thể cho nàng cái gì?
Thoáng nhìn Lý Bình cách đó không xa, cũng đang ngồi một mình, mặt hướng ra biển, nhìn cơn sóng cọ rửa bờ cát, từng đợt từng đợt. Tôi nghĩ đến A Văn, nghĩ đến lời nhỏ nói, có lẽ tôi đã đối xử với Lý Bình quá tàn độc. Tôi nghĩ A Văn cũng không nói gì sai, kỳ thật không làm người yêu, cũng có thể làm bạn bè. Chuyện quá khứ không tất yếu phải khóa chặt trong đầu, nếu có thể hãy cho nó vào dĩ vãng. Tôi đứng lên, đi tới chỗ Lý Bình, ngồi xuống cạnh nhỏ, cách một cự ly không quá xa, cũng không quá gần.
"Biển đẹp ghê......" Tôi mở lời trước.
"Hi, cậu và cô Hà chung một phòng? Hai người cùng một chỗ?" Lý Bình xoay mặt hỏi tôi, câu hỏi không chút cảm xúc khiến tôi không biết trong lòng nhỏ đang nghĩ cái gì.
"Chỉ là ngủ cùng phòng thôi, chúng tôi chưa hề cùng một chỗ." Tôi giải thích xong, ngả người nằm xuống, nhìn trời xanh bao la, giơ tay lên, che ánh hào quang. Tia nắng xuyên qua khe hở làm tôi lóa mắt.
"Không nói với cô ấy cậu yêu cô ấy sao?" Lý Bình lại hỏi tôi.
Tôi không biết nên trả lời thế nào, một lần nữa ngồi dậy. Cời cát trong tay, sau đó bốc lên một nắm, nói với Lý Bình:
"Bình, cậu biết không? Tình yêu như cát trong tay, càng muốn nắm chặt, nàng càng đi mất. Đây cũng chính là nguyên nhân tôi lần lựa không muốn tỏ lời yêu với nàng."
"Thật ư? Tình yêu như cát trong tay, càng muốn nắm chặt, người ấy càng đi mất. Là như vậy sao?" Lý Bình ưu tư, nhìn cát trong tay dần dần trôi qua khe hở. Nhỏ bỗng bật khóc, sau đó đứng dậy vọt ra biển. Tôi sợ nhỏ lại làm chuyện điên rồ, vội vã chạy theo. Chỉ thấy nhỏ vốc lên một nắm cát bị nước biển thấm ướt, dùng sức siết chặt, sau đó mở tay ra, nói với tôi: "Hi, cậu nhìn nó đi, tôi phải dùng bao nhiêu nước mắt mới có thể giữ lại nó?"
"......" Tôi không nghĩ tới Lý Bình sẽ hành động như vậy, nhất thời không biết trả lời thế nào, cả người chôn chân tại chỗ. Tôi rất muốn cho Lý Bình hiểu, cái nhỏ đang nắm giữ là sự trói buộc chứ không phải tình yêu, lại không biết nói thế nào mới tốt.
Khi tôi đang tự hỏi mình nên giải thích với Lý Bình, tình cảm không do bản thân khống chế, nhỏ đột nhiên tiến lại hôn tôi. Ngay tại bờ biển, trước mặt toàn bộ học sinh, trước mặt Vũ, Lý Bình cường hôn tôi. Tôi cảm nhận được nụ hôn gần như điên cuồng của nhỏ, đầu lưỡi tàn phá bừa bãi và tiếng khóc tuyệt vọng vô bờ. Tôi cũng khóc, tôi ngàn vạn lần không ngờ, cuộc hẹn mà mình tâm niệm bao đêm rốt cuộc thành ra thế này. Tôi từng tưởng tượng rất nhiều thứ về tình cảnh của nụ hôn đầu, nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng nụ hôn đầu của mình bị chính Lý Bình đoạt mất.
Đẩy mạnh nhỏ ra, tôi sợ hãi khóc. Lý Bình cũng khóc, nhỏ khóc như thể trên đời này chỉ có mình nhỏ chịu uất ức. Tôi không hiểu, tôi muốn hỏi nhỏ: Cậu khóc cái gì? Người bị cướp đi nụ hôn đầu, là tôi, không phải cậu!
Loạng choạng lùi lại, ngã phịch xuống đất, nhìn quanh bốn phía, mọi người đều đang nhìn chúng tôi, Vũ cũng thế, nàng cũng đang nhìn tôi. Tim đau thắt. Lòng sợ hãi, sợ hãi từ nay về sau Vũ không còn để ý đến tôi, vì vừa rồi nụ hôn đó là của hai học sinh nữ......
Lao mình về ký túc xá, vừa chạy vừa khóc. Nước mắt rơi, là thương tiếc nụ hôn đầu tiên, là sợ hãi rồi từ đây tôi mãi mãi sẽ mất Vũ.