Vị Diện Thương Nhân Giả Dung

Chương 172



Nghe được tiếng vang Ngụy thị bị sai dịch ném vào trong lao tù, Vương thị rúc vào nơi góc tường chậm rãi ngẩng đầu lên.

Lúc sai dịch mang theo Ngụy thị đi tới nha môn thì ả luôn hôn mê. Vì làm cho ả tỉnh lại, bọn nha dịch dùng thùng nước lạnh xối lên đầu ả, bởi vậy vết máu trên mặt ả sớm bị nước trôi đi hết.

Ánh mắt hai người vừa tiếp xúc, Vương thị lập tức liền nhận ra ả. Bởi vì quá mức kinh ngạc, Vương thị không nhịn được phát ra thanh âm:

- Ngụy phu nhân?

Hơn mười ngày không nói chuyện nhiều, đột nhiên mở miệng thanh âm Vương thị có vẻ khô khốc khàn khàn, còn khó nghe hơn cả tiếng vịt đực kêu to.

Ngụy thị nhíu mày:

- Ngươi là người phương nào?

Vương phu nhân cũng đã ở trong tù một thời gian, toàn thân rối bù, giống như là kẻ ăn mày dơ bẩn ngoài đường. Ả nhận ra Ngụy thị, nhưng Ngụy thị không nhận thức được ả.

Trong lòng Vương thị hết sức rõ ràng, bởi vì Vương thị truyền kỳ nên thanh danh của mình ở bên ngoài hôi thối bao nhiêu. Há miệng thở dốc, ả lại nói không nên lời thân phận của mình.

Ở góc tường một bên, nữ nhân đang quỳ rạp dưới đất đột nhiên phát ra tiếng cười bén nhọn chói tai.

Ngụy thị theo bản năng nhìn qua, ánh mắt chạm tới thần tình đầy bọc mủ của Tần Khả Khanh, hoảng hồn, thiếu chút nữa ghê tởm mà phun ra.

- Bà ta sao, từng là nhị thái thái của Vinh quốc phủ.

Tần Khả Khanh vểnh ngón tay vén sợi tóc trên trán, hoàn toàn bại lộ khuôn mặt thối rữa như ác quỷ.

Ả nũng nịu cười, hai mắt chớp động quang mang đầy ác ý:

- Nghe ngục tốt trông giữ nói, nhị thái thái nhà chúng ta thanh danh ở bên ngoài thật vang dội, Ngụy phu nhân hẳn là không thấy xa lạ gì mới phải.

Trước kia Tần Khả Khanh từng đi theo nữ thân quyến Giả gia tham gia vài lần tiệc rượu, cũng gặp qua Ngụy thị hai ba lần, nghe Vương thị nhắc tới liền nhớ được thân phận của Ngụy thị.

Ngụy thị trừng to mắt, khó thể tin chỉ vào Vương thị:

- Vương thị? Ngươi là Vương thị?

Đột nhiên ả nghiêng đầu nhìn qua Tần Khả Khanh, nuốt nước bọt, áp lực cảm giác muốn thét chói tai, hỏi:

- Ngươi sao, ngươi là ai? Vì sao cũng nhận thức ta?

Tần Khả Khanh nghe câu hỏi này, khuôn mặt chợt co rút, khuôn mặt bị hủy hoại dung nhan thoạt

Vương thị xuy cười một tiếng, cũng đâm ngược Tần Khả Khanh một đao:

- Ả chính là đại danh đỉnh đỉnh dâm phụ Tần Khả Khanh, Tần thị!

- Đúng rồi, hiện tại ả bị hủy khuôn mặt, còn xấu hơn ác quỷ, Ngụy phu nhân nhìn không ra cũng không có gì lạ. Dù sao người làm trưởng bối như ta, mới vừa tới nơi này nhìn thấy ả cũng không nhận ra đâu.

Từ một cao môn đại hộ, là một phu nhân mỗi ngày cẩm y ngọc thực, biến thành một phạm nhân bị nhốt trong địa lao không nhìn thấy ánh mặt trời.

Mỗi ngày ăn cơm tù còn không bằng cơm heo, toàn thân đều là con rận cùng dơ bẩn, nửa đêm ngủ còn có con chuột bò lên người. Bởi vậy Vương phu nhân cùng Tần Khả Khanh trên tinh thần ít nhiều đều xuất hiện một vài vấn đề.

Cuộc sống trong lao ngục thống khổ vô cùng, nhưng bọn họ đều không muốn chết, vì thế mỗi ngày lợi dụng việc thương tổn đối phương làm niềm vui thú.

Khi Vương phu nhân bị vào tù không lâu, hai người đã xé toang da mặt, mỗi ngày mắng nhau, bóc vết sẹo lẫn nhau, trạc chân đau của nhau.

Cảnh tượng này mỗi ngày ngục tốt đều chứng kiến, xem sớm chán ngán, nghe tiếng mắng của bọn họ thậm chí còn lười phản ứng.

Tần Khả Khanh che miệng cười khanh khách nói:

- Dâm phụ? Luận dâm phụ, thiếp thân xa xa không kịp nhị thái thái ngài a. Dù sao ta chỉ có tư tình với Giả Trân, không giống ngươi còn sinh hai đứa con cho hắn. Cuối cùng còn dùng thân thể dâm đãng tiến cung hầu hạ hoàng thượng.

Nữ ngục tốt thường xuyên đàm luận nội dung Vương thị truyền kỳ, Tần Khả Khanh nghe được không ít hơn trăm lần, sớm hiểu rõ quá tường tận.

Bộ mặt Vương phu nhân dữ tợn gầm rú nói:

- Tần tiện nhân! Ngươi câm miệng! Ta chưa từng phản bội qua lão gia, hết thảy tội danh đều do Hoa Gian khách chết tiệt vu oan lên người ta!

- Còn lão gia đâu, người ta sớm bỏ ngươi rồi.

Tần Khả Khanh xuy cười một tiếng, cố ý phun ra mấy chữ:

- Bị chồng ruồng bỏ!