Vật Riêng Của Tổng Giám Đốc Máu Lạnh

Chương 65



Hi Nguyên mơ mơ màngmàng tựa vào ghế ngồi cạnh tài xế, rốt cuộc không cưỡng được hai mắtnhắm lại. Đầu nhỏ của cô trượt xuống ghế ngồi, tựa vào đầu vai ZuCuella.

Vào thời khắc cô tựa đầu vào bờ vai mình, trong tròng mắt tinh xảo sáng như ánh sao của Zu Cuella tràn ra một chút ấm áp, chứađựng nụ cười nhàn nhạt đưa tay phải ra ôm cô vào trước ngực. Vừa ôm cô,vừa lái xe. Trên mặt anh tản mát ra một loại cảm xúc giống như gọi làhạnh phúc.

Xe vẫn lao đi với tốc độ 280 km/h, lòng bàn chân ZuCuella đạp mạnh chân ga, không biết xông qua bao nhiêu cái đèn đỏ. Chiếc xe thể thao của anh phóng vụt đi trong gió như một Tiểu Bá Vương hoànhhành, xuyên qua xa trận.

Hi Nguyên bị từng trận tiếng còi cảnhsát chói tai đánh thức cô mơ màng mở đôi mắt buồn ngủ ra, liền thấykhông dưới mười chiếc Motorcycle cảnh sát giao thông đang chạy đuổi theo phía sau xe. Lúc này chiếc xe thể thao vừa đúng dừng ở cửa biệt thự Lan Hải.

"Tiên sinh, anh lái quá nhanh . . . ."

"Tiên sinh, anh vượt đèn đỏ. . . . . ."

"Tiên sinh, anh đụng hư lan can. . . . . ."

"Tiên sinh. . . . . ."

Mười cảnh sát giao thông nhất nhất kể lỗi vi phạm của Zu Cuella.

"Nói cho thị trưởng Thẩm, tôi là Zu Cuella." Zu Cuella không để ý tới mộtđám cảnh sát giao thông đuổi tới phía sau, ném một câu nói liền ôm lấyHi Nguyên đi như chạy vao trong biệt thự.

"Zu Điện hạ?" Cảnh sátgiao thông vừa nghe lời Zu Cuella nói, lập tức cùng im miệng, không dámnói cái gì nữa, rất sợ đắc tội vị khách quý của thành Long này.

Họ chạm mặt với một người đàn ông châu Âu ăn mặc theo lối người hầu cungđình, anh ta đưa tay nghĩ nhận lấy Hi Nguyên, một tay Zu Cuella đẩy ra,chỉ vội vàng hỏi "Bác sĩ đâu?"

"Tất cả đang ở trên lầu chờ." Người đàn ông cung kính khom người trả lời.

Zu Cuella mặt lạnh gật gật đầu, gương mặt yêu nghiệt tà mị lúc này trở nên trịnh trọng khác thường, anh sải bước hướng về phía lầu hai, giống nhưsợ làm trễ nãi thời gian.

Vừa tiến vào phòng khách Hi Nguyên đãtừng ở qua một đêm, anh liền lãnh khốc ra lệnh cho các bác sĩ đã đợi ởđó từ lâu: "Nếu là cô ấy có một chút sơ xuất, các người để mạng lại thay thế đi!"

"Dạ! Zu Điện hạ!" Mấy tên bác sĩ ngoại quốc tóc vàngmắt xanh tất cả đều cung kính đồng ý. Bọn họ tất cả đều là bác sĩ củahoàng gia Đan Mạch, lần này là Vương Hậu Khải Sắt Lâm hạ lệnh, muốn bọnhọ cùng Tổ Điện hạ đến Trung Quốc, toàn bộ hành trình chăm sóc anh takhỏe mạnh. Dĩ nhiên còn có vị "Tiểu thư" tôn quý trên giường này.

Zu Cuella cẩn thận từng li từng tí đặt Hi Nguyên vào trên giường, động tác êm ái giống như sợ anh vừa dùng lực, Hi Nguyên sẽ vỡ vụn như thủy tinhvậy. Bản thân anh mới vừa rồi còn lãnh khốc giống như satan, trong mộtcái nháy mắt lại biến thành người đàn ông si tình dịu dàng.

Nhìnsắc mặt Hi Nguyên tái nhợt, lòng anh đau đớn, vỗ vỗ mặt của cô: "Con mèo nhỏ, đây là một lần cuối cùng, tôi sẽ không để cho em ngã bệnh nữa."

"Anh là Thượng Đế à? Còn có thể ngăn cản tôi ngã bệnh?" Hi Nguyên buồn cười nhìn Zu Cuella, dí dỏm nói đùa với anh.

Zu Cuella trừng mắt nhìn cô, sau đó ngẩng đầu lên ra hiệu với mấy bác sĩ kia, bọn họ lập tức tiến lên khám bệnh cho Hi Nguyên.

Từng vị tài năng một, tất cả đều vây ở bên giường Hi Nguyên, giống như cô mắc phải bệnh nặng gì vậy.

"Tôi chỉ là cảm, các vị đừng khẩn trương như vậy." Hi Nguyên lui về phíasau, từ nhỏ cô chỉ sợ bác sĩ, trừ chú Ngân Báo, cô chưa bao giờ để chongười khác kiểm tra cho cô.

"Nghe lời!" Zu Cuella cầm hai tay của cô, dùng một đôi mắt màu xanh dương có thể nhìn thấu tâm linh người,thâm tình nhìn Hi Nguyên. Hi Nguyên bị phần nhu tình này của anh làm sợhãi, tim đập mạnh, loạn nhịp nhìn về phía anh.

Lần đầu cảm thấy,Zu Cuella thế nhưng đẹp trai đến mức có thể so sánh với Lăng Khắc Cốt.Hai người bọn họ mặc dù không cùng một dạng đàn ông, tuy nhiên mỗi người đều có sức quyến rũ của riêng mình. Đẹp trai không thốt nên lời. Nhấtlà đôi mắt màu xanh dương này của anh, giống như có thể hút linh hồn con người, lúc lãnh khốc vô tình, lúc lại tà ác mị hoặc, lúc này chính làsự thâm tình mê hoặc đó. Cô như bị thôi miên, mắt không tự chủ được nhìn sâu vào đôi con ngươi màu xanh thẳm sáng như sao, sâu như biển của ZuCuella.

Zu Cuella sau khi nghe Hi Nguyên sốt cao 39 độ 8, mặt trở nên nặng nề khác thường. Trong đôi mắt màu xanh dương thâm thúy của anh lóe u quang Hi Nguyên nhìn mà không hiểu: "Sốt cao mà không hạ được,các người lập tức cút về Đan Mạch cho tôi!"

"Dạ!" Một đám bác sĩ có thể gọi là chuyên gia của hoàng gia có chút nơm nớp lo sợ nhìn Zu Cuella.

Sau khi dùng thuốc xong, tình trạng của Hi Nguyên có chút chuyển biến tốt, nhiệt độ có giảm đi một chút.

"Lạnh quá." Hi Nguyên chống tay, ngẩng đầu nói với Zu Cuella. Bởi vì phátsốt, thân thể của cô không bình thường run rẩy dữ dội, lúc lạnh lúcnóng. Không biết giằng co qua lại bao nhiêu lần, nhiệt độ của cô thayđổi thất thường. Vào lúc này, tựa như đang ở Nam Cực, cóng đến run lậpcập.

Zu Cuella lập tức đem cả người cô và chăn ôm vào trong ngực: "Có tôi, tất cả đều sẽ tốt."

Hi Nguyên nằm ở trước ngực của anh, bên tai vang vang vang nhịp tim cólực, tâm dần dần buông lỏng. Có ấm áp của anh, cô không hề cảm thấy lạnh như vậy nữa, nhiệt độ dần dần hạ. Cô đưa tay che miệng ngáp một cái,nói với Zu Cuella: "Heo sắc lang, tôi buồn ngủ quá."

"Ngủ đi, tôi sẽ ở bên cạnh em." Zu Cuella ngồi ở mép giường, vừa vỗ nhè nhẹ lưng của cô, vừa dỗ dành cô.

Hi Nguyên buông lỏng đầy tin tưởng, chôn ở trong ngực của anh ngủ say.

Cả đêm hành hạ, thân thể của cô rất suy yếu, một giấc này ngủ rất sâu. Côcũng không biết sau khi cô ngủ, một bác sĩ nữ ghé vào bên tai Zu Cuellanói nhỏ điều gì đó.

Nghe được lời bác sĩ kia nói, Zu Cuella bỗngchốc đổi sắc mặt. Môi mím chặt tỏ rõ cơn giận của anh, giờ khắc này,hoàn toàn không thấy được dịu dàng, anh giống như một satan đầy nguyhiểm: "Shit! Tôi sẽ khiến cho Lăng Khắc Cốt trả giá thật lớn!"

Bác sĩ nữ lấy ra một hộp mật cao đặc chế, nói với Zu Cuella: "Zu Điện hạ, tôi muốn bôi thuốc, ngài có phải nên. . . . . ."

Mặc dù không có nói ra khỏi miệng, nhưng là ai cũng có thể hiểu ra hàmnghĩa trong lời nói của cô ấy, là muốn Zu Cuella tránh qua chỗ khác.

"Đưa cho tôi!" Zu Cuella trợn mắt nhìn nữ bác sĩ một cái, sau đó vươn tay về phía cô ta.

Ánh mắt của bác sĩ nữ trừng lớn như cái chuông đồng . . . . .

Hi Nguyên cảm giác mình giống như là đang bơi giữa biển rộng lớn, độtnhiên một ngọn sóng to đánh tới, cóng đến mức cô run lên bần bật. Côliều mạng che kín lấy bản thân mình.

Đột nhiên biển rộng này biến thành giường băng, cảm giác thấm lạnh từ trái tim truyền khắp toànthân, cô thoải mái ngâm ra một tiếng.

Vốn là đau rát biến mất không thấy gì nữa, còn có loại cảm giác thoải mái mát mẻ dễ chịu.

Nhìn chân mày cô giãn ra, Zu Cuella giúp cô chỉnh trang lại cho tốt, liền mặt lạnh lùng đi ra khỏi phòng khách.

"Kêu bọn người John lập tức lăn lại đây họp cho tôi!" Zu Cuella giống nhưvương giả, đầy uy hiếp nói, quản gia mặc đồ người hầu kia lập tức chạyđi gọi điện thoại.

. . . . . .

Lăng Khắc Cốt đứng ở trongphòng khách, giống như ác ma, dùng một đôi mắt phượng ngầu máu hung hăng trừng mắt nhìn một đám hộ vệ: "Các người là cái thứ gì? Lại khiến chotối thấy tình trạng này hả!"

"Là trong tay tổ Điện hạ có súng, chúng tôi không có kịp phản ứng." Một người nhìn như là thủ lĩnh hộ vệ nói.

"Tôi để cho các cậu an nhàn quá lâu rồi." Lăng Khắc Cốt buông nắm tay đã nắm đi nắm lại nhiều lần, âm lãnh hừ nhẹ.

"Thuộc hạ biết sai rồi." Bọn cận vệ lập tức kinh hoàng nói.

Chiếu theo sự vô tình lãnh khốc của Lăng Khắc Cốt mà nói, bọn họ hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

Đang lúc này, chuông điện thoại di động chặn ngang ý định của Lăng Khắc Cốt.

"Cái gì? Băng Nhi có dấu hiệu sanh non? Tôi sẽ đến ngay!" Lăng Khắc Cốtkhông để ý tới đám hộ vệ, lập tức lao ra khỏi lâu đài Tinh Nguyệt.

Thang Mang Lâm ngồi ở trên giường bệnh, vuốt bụng vẫn còn bằng phẳng củamình, tâm tình phức tạp. Đứa bé này để cho cô vừa hận vừa yêu, nó khôngnên tồn tại, bởi vì cô không muốn nó, nhưng lại bởi vì có nó, cô mới cótư cách trở thành Lăng phu nhân.

Ngẩng đầu nhìn cửa phòng bệnh,cô có chút bất mãn. Lăng Khắc Cốt kể từ ngày hôm qua bỏ lại một câu muốn kết hôn với cô xong, liền biến mất không thấy gì nữa. Anh ấy thậm chícòn không biết cả tới thăm cô một chút.

Đang lúc thần trí của cô lơ đãng thì cửa phòng bệnh rốt cuộc bị người mở ra.

"Băng Nhi, nghe bác sĩ nói em không thoải mái?" Lăng Khắc Cốt vừa đẩy cửa ra, liền vội vàng nhìn về phía Thang Mang Lâm.

"Chỉ là đau bụng. Sau khi tiêm thuốc an thai đã tốt lên nhiều rồi." ThangMang Lâm ngẩng đầu lên, suy yếu cười yếu ớt. Phần nhu nhược này nhìncàng thấy đáng thương, giống như là chuối tây bị sương thu làm héo úa.

Nếu như không phải là ngày hôm qua, động tác hoan ái của Sơn Miêu vô cùngkịch liệt, bụng của cô cũng sẽ không bị tổn thương như vậy.

Sơn Miêu ghê tởm, cô đời trước cùng anh ta có thù oán sao? Nên mới bị anh ta trêu đùa như vậy?

Nếu là Sơn Miêu hại cô mất đi vũ khí buộc lại Lăng Khắc Cốt, cô sẽ hận anh ta cả đời!

Cũng may, đứa bé coi như an toàn, chỉ ra máu một chút. Cô nhất định khôngthể mất đi đứa bé này, mặc dù cô vốn cũng không muốn nó.

Cô biếtmình nhu nhược, cũng biết mình rất tồi tệ. Cô đã bị cuộc sống xa hoa anh ban cho cô làm hư rồi, không muốn lại trở lại cuộc sống bần khốn kianữa. Nhớ ngày đó, ba vì để cho hai anh em cô có thể đi học đã cật lựctằn tiện, thường thường một tháng không được ăn một bữa thịt. Thời điểmMùa đông, ba còn tới chợ nhặt những thứ rau quả họ không còn bán đượcnữa đem bỏ về nhà xào ăn.

Mà họa vô đơn chí ba bị bệnh càng làmcho cuộc sống nghèo khổ của bọn họ thêm cực hơn, anh trai vì kiếm tiềnchữa bệnh cho ba, thường thường một ngày chạy nhiều nơi, thiếu chút nữavì mệt mỏi mà xuất huyết dạ dày. Nhưng mặc dù như thế, anh trai cũngkhông cho cô đi ra ngoài đi làm. Cô không cãi lại được anh trai, khôngthể làm gì khác hơn là ở trong nhà làm vài thứ lặt vặt bán kiếm chúttiền nhỏ nhoi. Cô chưa bao giờ được mặc một bộ quàn áo mới, tất cả đềulà đồ cũ mua được từ chợ đồ cũ.

Nhưng sau khi đi theo Lăng KhắcCốt, y phục trên người cô tùy tiện một cái liền giá trị mấy vạn, từGUCCI đến LV, khoác lên người vô số hàng hiệu châu Âu, toàn là những thứ mà lúc trước cô chỉ nghĩ thôi cũng không dám nghĩ tới, châu báu trênngười cô nghe nói chỉ tiền bảo hiểm thôi ít nhất giá trị cũng tới cảtrăm triệu.

Cô len lén nâng mắt lên, nhìn về phía mắt phượng nhưmột loại rượu nguyên chất say lòng người của Lăng Khắc Cốt. Người đànông này, quả thực là kiệt tác của Thượng Đế, 29 tuổi anh tuấn tú trẻtrung đẹp trai không thua gì thanh niên hai mươi, còn có sự trầm ổn củangười đàn ông ba mươi, lại có cơ trí cùng sắc bén của người đàn ông bốnmươi tuổi. Cô thường thường cảm thấy đôi mắt này của Lăng Khắc Cốt, cóthể nhìn thấu tâm linh của người ta, cho nên đi cùng với anh, cô thườngxuyên phải lo lắng đề phòng, cẩn thận từng li từng tí sợ sẽ khiến choanh ghét bỏ.

Cô nhíu mày liễu cong cong, vô dụng cắn cắn môi dưới, u oán thở dài: "Có lẽ hỏng (hỏng thai) thì tốt hơn."

Cô cố ý nói như vậy, bởi vì cô muốn cho Lăng Khắc Cốt đau lòng, muốn anhkhông nỡ nhìn cô bi thương. Chỉ có như vậy, cô mới có thể lôi kéo đượcsự chú ý của anh, để cho anh chú ý tới cô. Cô là Thang Mang Lâm, khôngphải cái người "Băng Nhi" đã sớm chết rồi kia.

"Băng Nhi, em bâygiờ là phụ nữ có thai, phải chú ý nghỉ ngơi, không cần nghĩ quá nhiều.Tất cả đã có anh lo." Lăng Khắc Cốt ngồi vào bên cạnh Thang Mang Lâm,thật tâm nói.

"Anh, em thật sự có thể gả cho anh sao? Trong lòngcủa em vẫn rất lo lắng, sợ mình đang nằm mơ." Thang Mang Lâm chủ độngtựa sát vào trước ngực Lăng Khắc Cốt, đồng thời một đôi tay vô tình haycố ý trêu chọc anh.

Lồng ngực Lăng Khắc Cốt trở nên cứng ngắckhác thường, bàn tay của anh đặt ở đầu vai Thang Mang Lâm, hình như muốn đẩy cô ra, nhưng cuối cùng lại không có hành động, chỉ là nhẹ nhàng gật đầu: "Ừ! Anh sẽ chăm sóc cho em và đứa bé tốt nhất, sẽ không để cho emchịu uất ức."

Thang Mang Lâm hàm chứa nước mắt, nhìn tròng mắtđen tĩnh mịch như biển của Lăng Khắc Cốt: "Anh, em không muốn người tabiết em mang thai một đứa con hoang, em sẽ cảm thấy không còn mặt mũinào nhìn người ta, em mang theo đứa bé của người khác gả cho anh, mọingười sẽ cười nhạo em như thế nào? Anh, em không muốn gả. Em muốn bỏ nóđi."

Lăng Khắc Cốt vừa nghe lời Thang Mang Lâm nói, tròng mắt đen sắc bén lập tức trừng lên, "Chuyện này anh sẽ xử lý tốt, em cứ yên tâmgả cho anh."

"Anh, " Thang Mang Lâm lau lau nước mắt, ở tronglòng anh kích động khẽ mở cánh môi, "Nếu như người khác hỏi anh, anhthực sẽ thừa nhận đứa nhỏ này là của anh sao?"

"Sẽ!" Lăng KhắcCốt lấy khăn tay ra, nhẹ nhàng lau nước mắt cho Thang Mang Lâm. Trongcặp mắt đen lãnh khốc kia có nồng nặc thân tình, tựa như Thang Mang Lâmthật là "Băng Nhi" của anh.

"Anh, cám ơn anh!" Thang Mang Lâm cảm động nhào vào trong ngực Lăng Khắc Cốt, sau khi vùi sâu vào anh lồngngực to lớn cao ngạo kia thì khóe môi cô tràn ra một nụ cười hả hê.

Cô, rốt cuộc đã có được người đàn ông mà ngay cả nằm mơ cũng luôn cầu có được!