Vạn Thú Triều Hoàng

Chương 310: Tiểu Hữu Thích Đao Này Chứ?



Hiến tế thành công.

Trong Cự Thần Tông, hiện tại uy danh của Chân Tiểu Tiểu như mặt trời ban trưa.

Tuy rằng phần lớn đệ tử căn bản cũng không biết ý nghĩa đặc thù của Thông Thiên Thần Nhãn, nhưng những người bị Thạch Hầu hành hạ đủ kiểu đã lâu, sau khi biết Tiểu Mân Côi đắc thủ rồi liền vội vã triển khai các hoạt động diệt ma.

Chỉ cần là địa điểm Thạch Hầu từng lui tới, sẽ đều có đệ tử cầm Lôi Thạch trong tay trấn thủ, một khi thấy cái bóng xám xuất hiện là lập tức vô tình giật nó tê dại, hầu hạ bằng một trận tay đấm chân đá.

“Các ngươi như thế … có chút cảm giác quá gì đó hay không? Vạn nhất Tiểu Mân Côi không sinh được, hoặc là sinh ra đời sau lại không kế thừa Thông Thiên Thần Nhãn thì làm sao bây giờ?”

Chân Tiểu Tiểu từng chất vấn hướng Phòng trưởng lão như vậy.

“Không sao hết, huyết mạch Thông Thiên Nhãn nhất định sẽ xuất hiện trên người con cháu thế hệ đầu tiên của Tiên Thiên Linh Vật, đây là chuyện nhóm lão tổ tông đã nghiệm chứng. Đến nỗi trong bụng có hay không? Hắc hắc hắc hắc … Chúng ta thân là tông môn ngự thú, có thể nào không có bí phương?”

Nhìn mặt già cười toét vừa ung dung vừa phơi phới của Phòng trưởng lão, Chân Tiểu Tiểu sáng suốt mà lựa chọn trầm mặc.

Nói cũng đúng, nội tình thú tông thâm hậu, để bồi dưỡng một thế hệ lại một thế hệ hồn thú chủ chiến ngày càng mạnh mẽ, không có chút thủ đoạn không đứng đắn thì sao được.

Kết quả là, bi ai ba giây cho Thạch Hầu.

Địa vị trong tông môn xuống dốc không phanh.



Tiên quả mỗi ngày đều cung phụng lúc trước……

Không còn nữa.

Mỗi ngày đều có người phục vụ mát xa gãi ngứa lúc trước……

Không còn nữa!

Thậm chí, nhóm gà trọc lông mỗi khi gặp mặt đều phải hành lễ, lúc này cũng dám vác cục đá ném đầu mình.

Vì sao? Đây là vì sao?

Đầu bù tóc rối ngồi xổm trên bãi đá hoang vắng sau núi, con khỉ xám lâm vào một lần trầm tư lâu nhất trong cuộc đời nó, không một ai phát hiện, giữa mày nó đang ẩn ẩn phiếm hồng.

Nghe được tin tức tốt.

Tông chủ Cự Thần Tông Luyện Hỏa lão nhân bế quan luyện khí cũng không xuất quan, mà trong đêm cùng ngày hôm đó, dập tắt ba ngọn địa hỏa thiêu đốt liên tục mấy trăm năm dưới chân núi Luyện Hỏa.

Một đêm này, không truyền ra bất kỳ thanh âm tí tách tí tách nào của ngọn lửa, toàn bộ tông môn có vẻ đặc biệt yên tĩnh.

Nhưng sáng sớm ngày thứ hai, trên núi Luyện Hỏa đột nhiên bay ra một đạo ánh sáng mờ mịt kỳ dị, các trưởng lão ngũ cảm tinh mẫn chỉ nghe được tiếng vang lảnh lót giống như oanh hót, trên không trung đã vô tung vô ảnh.

Chân Tiểu Tiểu nghẹn họng nhìn trân trối.



Con ngươi trợn to chứng kiến bữa sáng trước mặt mình bị một con dao phay bổ tới từ ngoài cửa sổ băm thành hai nửa, ngay cả bàn gỗ hoa lê bày điểm tâm ngọt cũng 'răng rắc' một tiếng nằm dưới mặt đất.

“Tiểu hữu thích đao này chứ?”

Ngay lúc Chân Tiểu Tiểu tuôn mồ hôi ròng ròng đứng lên, Phòng trưởng lão vừa vặn bước vào.

Kỳ thật, Phòng trưởng lão tỏ vẻ cực kỳ khó hiểu khi Tông chủ nhà mình thật sự luyện chế pháp bảo hình dạng dao phay, vậy không phải là … đập chiêu bài của mình sao?

Hơn nữa, hắn mẹ nó còn dập lửa núi, lấy Địa Hỏa Chi Linh trăm năm, đúc thành cái pháp khí đỉnh cấp bộ dáng thô lỗ như thế!

Đỉnh cấp oa! Đỉnh cấp!

Cần biết rằng, Tông chủ chìm đắm trong luyện khí nhiều năm, tổng cộng cũng chỉ từng luyện ra năm kiện pháp khí đỉnh cấp!

Năm kiện pháp khí kia vừa xuất thế là lập tức chọc các Tông chủ cấp ba phải đỏ mắt không thôi, sôi nổi ra giá cao đấu giá. Hai kiện trong đó được phong ấn vĩnh viễn ở Cự Thần Tông, ba kiện dư lại, tiếng tăm vang dội nhất, chính là Âm Dương Tử Mẫu Kiếm thuộc về Các chủ đại nhân của Lạc Vũ Các!

Nhóm cường giả Khai quang vẫn đang sôi nổi phỏng đoán khi nào kiện pháp khí đỉnh cấp thứ sáu của Luyện Hỏa lão nhân xuất thế, thì một thanh dao phay vẻ ngoài tầm thường, đã nằm trong tay Chân Tiểu Tiểu!

Chẳng qua, dựa vào những cống hiến của Chân Tiểu Tiểu cho Cự Thần Tông, cho toàn bộ Đông Linh, nàng gánh nổi phần đại lễ đó!

“Tông chủ nói, cây đao này, là tác phẩm đắc ý hắn xem xét tâm tính của tiểu hữu để chế thành.”