Vạn Thú Triều Hoàng

Chương 309: Đánh Thức



Oanh!

Tiếng sấm rền vang chấn động, thiên địa mờ mịt không ánh sáng, ánh mắt các đệ tử Cự Thần Tông lộ vẻ hoảng sợ.

Một cái linh đấu khổng lồ đột nhiên hé ra từ sau tầng mây buông xuống đại địa, kích thước miệng lốc xoáy rộng lớn, gần như che đậy một phần ba diện tích Cự Thần Tông!

Linh khí nhanh chóng hội tụ, dũng mãnh tràn vào đáy linh đấu, hóa thành những sợi trắng như thực chất, rót vào thiên linh trên đỉnh đầu Tiểu Mân Côi!

Một màn này quen thuộc biết bao!

Phòng trưởng lão kích động vạn phần, hai đầu gối đã bắt đầu run rẩy, thiếu chút nữa là phun nước mắt nước mũi!

Giống hệt với ngày xảy ra thú loạn ở Phục Hổ Đường!

Đại yêu giáp đen bất chợt giáng xuống từ trời cao, cắn nuốt linh khí khắp đại địa, thành công đột phá Khai quang kỳ rồi lập tức đè Hổ Tranh trên mặt đất!

Con khỉ chết tiệt!

Ta tới!

Từng sợi lông đỏ đậm đều dựng thẳng đứng, đáy lòng Tiểu Mân Côi bị dược khí châm lên một ngọn lửa, thiêu rụi sạch sẽ mọi rụt rè và lý trí trong đầu nó, khếch trương dục vọng bị nó che giấu sâu vô cùng!

Thạch Hầu còn đang liều mạng nhặt đồ ăn nhét vào miệng thì đột nhiên nhận thấy một luồng gió lạnh phà vào gáy!

Dược tính trong cơ thể đã tiêu tán không sai biệt lắm, ánh mắt nó chậm rãi khôi phục vẻ thanh minh, chỉ là nghi hoặc vì sao hôm nay mình lại đói như thế.

Không kịp đề phòng, một bàn tay lớn thình lình vươn đến từ phía sau hung hăng đập nó ngã ngửa trên đất!

Nha!

Tiểu Mân Côi, ngươi làm gì đó?



Thấy bánh hoa quế đều bị ép nát, Thạch Hầu đau lòng gân cổ kêu!

Kêu la cái gì?

Chỉ biết ăn, đồ ngu xuẩn! Ngươi cho rằng lão nương nhịn ngươi nhiều năm như vậy, là vô ích sao?

Nhảy lên ngồi trên eo Thạch Hầu, linh đấu lơ lửng ở đỉnh đầu Tiểu Mân Côi càng ngày càng rõ ràng, kích thích linh căn chân hỏa của nó, nên lông đỏ toàn thân nhanh chóng hóa thành ngọn lửa sôi trào!

“Tiểu Mân Côi … tiến giai!”

Các đệ tử Cự Thần Tông kích động đến hai mắt đỏ bừng, không khí nóng rực cơ hồ sắp cháy sém góc áo của mọi người.

Phòng trưởng lão tuôn trào nước mắt, nhìn Tiểu Mân Côi giơ cao một bàn tay lại một bàn tay, vô tình áp đảo Thạch Hầu còn treo biểu tình kinh ngạc, thẳng tới khi gương mặt nó đờ đẫn, không thể tiếp tục nhúc nhích mới thôi.

Chờ đối phương mất đi năng lực phản kháng, khỉ cái bùng cháy như một ngọn lửa lập tức kéo thịt trên gáy nó, bưu hãn túm vào bụi cỏ……

Sau một trận thanh âm tất tất tốt tốt, dưới tầng lá phát ra tiếng kêu thảm thiết thập phần khiêu gợi.

Anh anh anh anh……

Việc này thành!

Các trưởng lão kích động tung Chân Tiểu Tiểu lên cao cao. Không nghĩ đến, vấn đề nan giải mà tất cả cường giả của Đông Linh đều đau đầu không thôi, thế nhưng vừa được một nữ tu Ngưng khí cảnh nho nhỏ giải quyết gọn gàng!

Còn may không có lần thứ ba……

Tảng đá lớn trong lòng Chân Tiểu Tiểu rốt cuộc rơi xuống đất. Đợi lúc nàng được các trưởng lão thả xuống mặt đất, ánh mắt khinh bỉ tức khắc lia tới bóng dáng Tiểu Thấu Minh đã sớm rụt lại sau đám người!

Viên đan màu đỏ cũng không phải đan dược không đứng đắn!



Mà là đánh thức dục vọng.

Nếu thú không đứng đắn, tất hành vi sẽ không đứng đắn.

Giống con Thạch Hầu kia, tuy rằng hành vi ngang bướng nhưng tâm hồn đơn thuần, sau khi dùng đan đánh thức dục vọng, trong lòng chỉ có khát vọng với đồ ăn thôi!

“Ngươi … Là đồ cá sấu không đứng đắn!”

Ánh mắt lạnh lùng như dao sắc của Chân Tiểu Tiểu lia vèo vèo trên người Tiểu Thấu Minh, khiến gương mặt cưỡng ép bày ra vẻ hạo nhiên chính khí của nó nhanh chóng sụp đổ.

Oan uổng a a a!

Rõ ràng là đan dược ngươi luyện ra quá độc!

'Vèo' một tiếng hóa thành làn khói, rốt cuộc không còn mặt mũi nào gặp người, Tiểu Thấu Minh cuống cuồng trốn vào Thú Linh Thạch.

Thủ đoạn thật … thật đáng sợ!

Âm thanh quái dị kết thúc, thấy Tiểu Mân Côi xoa xoa bụng, hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang bước ra từ trong bụi cỏ, Xư Lí Thần Quang nhịn không được rùng mình một trận.

May là thuật pháp hiến tế của Chân Tiểu Tiểu cần tiêu phí tài lực khổng lồ và thời gian chuẩn bị rất dài, bằng không chỉ với chiêu thức ấy, nàng này sẽ có thể xử lý vô số cường địch trên chiến trường!

Thú pháp và trận đạo của Đông Linh, quả nhiên tinh diệu vô cùng!

Cảm thán miên man, Xư Lí Thần Quang hung hăng siết chặt song quyền trong tay áo!

Những thứ tốt đó, Bắc Nham cũng nên được hưởng thụ!

_NL_

Tiểu Thần Quang, không phải là trong lòng sinh ra xúc động đánh ngất Tiểu Tiểu, cướp về Bắc Nham làm áp trại phu nhân đấy chứ?