Vạn Thú Triều Hoàng

Chương 305: Trăng Tròn Hoa Thắm



Đôi mắt kia của Chân Tiểu Tiểu như một ngôi sao, sáng lấp lánh trên trời cao đen nhánh, nhanh chóng soi thấu mọi dơ bẩn và ác niệm trong lòng Xư Lí Thần Quang.

Kỳ thật, hai lần hắn chịu pháp thuật phản phệ đều không có nửa xu liên quan với Chân Tiểu Tiểu, nếu không phải mình hành động theo cảm tính, nếu không phải mình ham lối tắt hóa giải kiếp số, hết thảy vận rủi vốn sẽ không phát sinh!

Cái nha đầu ngốc nhà ngươi!

Thế mà còn tưởng ta là người tốt?!

Tâm tình mâu thuẫn đến cực điểm, hỗn loạn đến không cách nào hình dung.

Tuy nhiên, đan dược cứu mạng thì tuyệt đối không thể cự tuyệt, Xư Lí Thần Quang cất bình dược vào lòng ngực, hít sâu một hơi, lúc này mới từ kẽ răng nặn ra một tiếng thật nhỏ……

“Cảm ơn…”

Sinh ra đã tôn quý, có từng cảm ơn ai? Nhưng khi hắn ngẩng đầu, người đó lại đã sớm nhảy nhót lẻn tới phía trước, theo sát bước chân Phòng trưởng lão lên núi hóng hớt!

Không hợp với thiếu nhi nha!

May là Tam Tam không ở đây.

Nhìn quanh bốn phía, phát hiện các đệ tử Cự Thần Tông đều là người trưởng thành, rồi quên béng mình mới vừa mười sáu, Chân Tiểu Tiểu không hề đắn đo, ló đầu ra từ trên vách núi đánh giá cảnh tượng bên dưới.

Xong đời!

Tiểu Chúc Chúc còn bị ném ở bên cạnh khe suối, được cái xung quanh hắn đều đóng băng, sẽ không bị con khỉ nào giẫm đạp.

Chẳng qua, vẻ mặt hắn hạnh phúc mà ngủ say giữa bầy khỉ nhốn nháo, hình ảnh kia … nhìn kiểu gì cũng thấy khó có thể hình dung là sao?



Bản vương nhìn nhìn một chút thôi!

Tiểu Thấu Minh núp ở trong Thú Linh Thạch, cuối cùng vẫn là không chống lại được bản tính, chui ra khỏi cục đá, đứng dựa sát vào chủ nhân của mình!

Rốt cuộc có con thú thứ hai thử đan!

Viên đan đó mỹ vị thật sự đâu, dược hiệu cũng bá đạo, Tiểu Hầu đệ, ngươi thực có phúc, hắc hắc hắc hắc!

Ách … Không đúng!

Đốm lửa nhỏ mới vừa bùng lên trong mắt cá sấu ẩn huyết đã lập tức bị nó mạnh mẽ dập tắt, vặn vẹo cổ cứng đờ, cá sấu yêu nhanh chóng bày ra biểu tình thành thật.

Bản vương chính là bé cá sấu đứng đắn nha!

Quan sát không vì cái gì khác, chỉ là để lên án mạnh mẽ việc ác thương thiên hại lí của ngươi mà thôi!

Thấy hồn thú chủ chiến của Chân Tiểu Tiểu xuất hiện, mọi người lại nhao nhao hâm mộ một trận. Đại yêu giáp đen uy phong lẫm lẫm như thế, Thú vương Khai quang có khí chất hạo nhiên chính khí như thế, khi nào, mình mới có thể gặp được một con đây?

Thạch Hầu bị một luồng đan hương nồng nặc sặc tỉnh, còn nghe thấy từng trận thanh âm ầm ĩ của đồng loại, dụi dụi mắt, nghi hoặc đánh giá bốn phía.

Mụ mụ nha!

Hù chết người!

Vì quỷ gì nhiều đôi mắt con khỉ nhìn mình như hổ rình mồi, tràn ngập ác ý như vậy, phảng phất tùy thời đều sẽ cùng nhào lên nuốt chửng mình vào bụng?

Không được!

Lão tử hiện tại bị độc đến tứ chi vô lực, không thể họa họa, xem trận thế này, khó thoát cái chết……



Lảo đảo bò dậy từ mặt đất, vẻ mặt Thạch Hầu vô cùng hoảng sợ, lung la lung lay trèo lên vách núi!

Sao có thể để con khỉ không thông suốt kia chạy trốn?

Một con khỉ cái rung cánh tay rít gào, tức khắc nhất hô bá ứng.

“Tiểu Mân Côi! Cố lên oa!”

Phòng trưởng lão nhón mũi chân, liều mạng cổ vũ cho con khỉ đỏ từng cầu tình thay Thạch Hầu lúc trước.

Nếu không có Thạch Hầu, Tiểu Mân Côi mới là huyết mạch trực hệ của cuồng vượn đời đầu trong Cự Thần Tông, nếu không phải mấy năm nay vì tình lang mà bỏ bê tu luyện, nó đã sớm bước vào Khai quang cảnh.

Huyết mạch của nó có uy lực đốt thiên, một khi kết hợp với Thông Thiên Thần Nhãn, tất sẽ sinh ra con nối dõi mạnh mẽ.

Được thanh âm hò hét ủng hộ, Tiểu Mân Côi như một ngọn lửa lao giữa ngàn quân, trong nháy mắt vọt lên đầu đội ngũ.

Có lẽ là còn chưa hồi phục từ độc đan, hoặc có lẽ là bị tiếng thú rống rít gào mãnh liệt bên tai dọa mềm chân, Thạch Hầu hụt chân lảo đảo, thế nhưng ngã xuống từ vách đá chênh vênh!

Cơ hội tốt!

Đôi mắt Tiểu Mân Côi sáng như đuốc, thả người một cái nhanh như tên bắn!

Nhưng ngay lúc vốn nên trăng tròn hoa thắm, cái bụng Thạch Hầu, lại đột nhiên phát ra một trận âm thanh lộc cộc kỳ dị.

_NL_

Lộc cộc lộc cộc lộc cộc … Giữa trưa rồi, ăn cơm thôi.