Vạn Thú Triều Hoàng

Chương 306: Cho Nó … Ăn



Lộc cộc lộc cộc lộc cộc……

Thanh âm phát ra từ cái bụng Thạch Hầu càng lúc càng lớn, cuối cùng thế nhưng còn nổ vang như trống trận, chấn động bầy khỉ xôn xao rối loạn.

Quái lạ!

Đôi mày của chúng trưởng lão đều nhăn nhíu một chỗ, trong mắt lập loè vẻ nghi hoặc.

Kia tuyệt không phải động tâm, rõ ràng là động dạ dày nha!

Thấy ánh mắt hoảng sợ của Thạch Hầu trở nên đỏ ngầu, từ miệng mở to chảy ra dòng chất lỏng sáng lấp lánh, thân thể Chân Tiểu Tiểu run run một cái, kinh hãi phát giác sự việc có vẻ không ổn!

Phản ứng này, làm sao có chút khác với Tiểu Thấu Minh? Ngược lại hơi hơi giống Tiểu Chúc Chúc khi nhìn cháo đậu thì hận không thể cắm cả đầu vào nồi?

Nó Nó Nó … Nó là đói nha!

Ngay lúc Chân Tiểu Tiểu gấp đến độ dậm chân, Thạch Hầu đột nhiên nhảy dựng lên trên mặt đất, nhanh như tên nhọn rời cung, bất chợt lao về phía một con khỉ dáng người đầy đặn nhất trong bầy!

Ngươi Ngươi Ngươi … Ngươi vậy mà coi thường vẻ đẹp của ta!

Cho rằng mình bị vứt bỏ, lòng tự trọng chịu một vạn điểm bạo kích, Tiểu Mân Côi còn chưa kịp khóc thành tiếng đã hoảng sợ chứng kiến một màn Thạch Hầu ăn thú.

Thạch Hầu mở miệng rộng … thế nhưng nuốt nguyên lành một con khỉ cái cường tráng vẻ mặt kích động vào bụng!

A!



Nha!

Oa!

Thạch Hầu thật sự quá sinh mãnh!

Lúc trước chỉ là không thông suốt, không nghĩ tới, hiện tại lại hóa thân thành ác quỷ, thấy cái gì ăn cái đó!

Thực đáng sợ!

Tiếng thét chói tai nổi lên bốn phía, rốt cuộc không còn lòng dạ cướp đoạt huyết mạch gì nữa, bầy khỉ tức khắc cuống cuồng giải tán, sợ mình sẽ trở thành mỹ vị trong miệng Thạch Hầu.

Hiệu quả hiến tế không như mong muốn!

Tu sĩ Cự Thần Tông nhanh chóng hành động.

“Đừng để nó thực hiện được!”

“Kia cũng là loài tinh thú quý báu! Bão Phúc Viên, Hống Công có uy lực nứt núi!”

Thạch Hầu chưa kịp hạ miệng với mục tiêu tiếp theo, nháy mắt phía trên khe suối đã bừng sáng lên vô số ánh lửa chói lóa.

Các trưởng lão Trúc cơ dốc toàn lực, Phòng Đại trưởng lão thậm chí còn lập tức hoàn thành dung hợp với Tuyết Viên.

Biến thành người khổng lồ cơ bắp mạnh mẽ, bước lên trước một bước, mạnh mẽ tách Thạch Hầu và Bão Phúc Viên ra!



Thật vất vả rút đầu mình ra khỏi miệng Thạch Hầu, Bão Phúc Viên cái xoa xoa một vòng dấu răng trên cổ, hoảng sợ vạn phần tháo chạy, nhìn bóng dáng lúc la lúc lắc của nàng, tựa hồ phải chịu kinh hách rất lớn.

Thấy có người cản trở mình ăn cơm, Thạch Hầu nhất thời lâm vào cuồng hóa, hung tợn cắn xé cánh tay Phòng trưởng lão một trận. Tuy có dùng pháp bảo đẩy lùi Thạch Hầu một lần nữa, nhưng dáng vẻ điên cuồng của nó, thật sự là khiến Phòng trưởng lão nhìn thấy mà ghê người.

“Cho nó … ăn!”

Trên vách núi bay ra thanh âm sắp ói ra máu của Chân Tiểu Tiểu.

Kết quả là, các loại đồ ăn vặt điểm tâm hoa quả linh tinh, nhanh chóng được đệ tử Cự Thần Tông móc ra từ túi trữ vật, rơi xuống khe suối rào rào như mưa.

Có đồ ăn, rốt cuộc Thạch Hầu không tiếp tục công kích trưởng lão hoặc là đồng loại, chi chi gọi bậy nhào tới một phần lại một phần mỹ vị, sau đó điên cuồng nhét vào miệng.

Nhìn nó ngồi xổm trên mặt đất, nghe thanh âm nó ăn bẹp bẹp vang dội, mọi người chỉ cảm thấy sởn tóc gáy, một màn đáng sợ lúc trước hãy còn mới mẻ trong ký ức!

Dù sao thân hình của Bão Phúc Viên khổng lồ như thế, mỗi cái mặt, đã có thể so với chậu to!

Chớp nhoáng bầy khỉ chạy hết sạch, dễ dàng đoán được, cho dù ngày sau có lấy lợi ích huyết mạch dụ dỗ như thế nào, thì cân nhắc cho mạng nhỏ của mình, cũng không có mấy con dám thử lần nữa.

Chỉ có con khỉ cái màu lông đỏ đậm tình thâm ý thiết kia, là vẫn ngồi xổm trên một gốc cây ở xa xa, ánh mắt tràn ngập lo lắng.

Đại pháp hiến tế của ngươi … đến tột cùng là thuật pháp tà ác gì?

Da mặt Xư Lí Thần Quang co rúm, tại giờ phút này hắn bất chợt cảm thấy, bình dược Khất Nguyên Đan mà Chân Tiểu Tiểu đưa cho mình, vô cùng có khả năng cũng là cái hố to.

Thấy Thạch Hầu điên cuồng rốt cuộc đã bị các trưởng lão khống chế, Chân Tiểu Tiểu lập tức xụi lơ, trực tiếp ngồi phịch xuống đất.