Vạn Thú Triều Hoàng

Chương 287: Này, Con Khỉ Nhỏ, Ăn Thịt Khô Không?



Mắt thấy tất cả trái cây đặc biệt chuẩn bị cho Tông chủ đại nhân sắp biến mất trong cái bụng của con khỉ chết tiệt, máu nóng xông thẳng lên não, mấy đệ tử trẻ tuổi rút kiếm lao đến giao chiến với nó.

Không nghĩ tới, trái cây không cướp về được mấy quả, pháp bảo của mọi người còn đều bị con khỉ bẻ nát vụn, vì vậy mà giẫm hỏng những trái cây dư lại.

Thế này là phạm vào tối kỵ!

Thế gian vạn pháp, chỉ duy nhất mỹ thực là không thể cô phụ!

Phát hiện trên mỹ thực của mình in đầy dấu chân đen sì của mọi người, Thạch Hầu hoàn toàn lâm vào trạng thái cuồng hóa.

Vươn vuốt sắc răng nanh, đuổi cùng giết tận ở phía sau mọi người một trận.

Đừng nhìn nó không quan tâm tu luyện, hiện tại vẫn là một Tiên Thiên Sinh Linh cảnh giới Ngưng khí tầng một, nhưng tốc độ đáng sợ và thân thể cường kiện của nó, quả thực không người có thể địch!

Trong nháy mắt, bảy tu sĩ Ngưng khí tầng năm tầng sáu bị đánh đến ôm đầu chạy tán loạn, có người bị lột quần treo ngược trên cành cây, có người bị ấn trong vũng bùn rồi hung hăng cọ xát, có người bị ăn bảy tám cái tát, sao Kim trước mắt bay vòng vòng……

Chỉ có Lưu Tiểu Chuy tu vi mạnh nhất, còn đang liều chết đấu tranh.

“Con khỉ chết tiệt, được miễn nhiễm với mọi loại thuật pháp ngũ hành!”

Thấy Hỏa Xà Thuật mà mình chém ra lướt một vòng trên người Thạch Hầu sau đó biến mất không thấy, Lưu Tiểu Chuy tức tới hộc máu, hận sao các trưởng lão không đích thân ra tay, dùng cối xay nghiền nó thành bụi đá!

“Luôn có một ngày, ta nhất định sẽ gia nhập Ngự Ma Quân, ngày ngày chém giết với ngươi, không chết không ngừng!”

Hung ác ra lời thề ở trong lòng, tim Lưu Tiểu Chuy đập nhanh thình thịch, cảm giác được một bóng đen đã ôm tay trước ngực, mạnh mẽ lao về phía lưng mình.

Thạch Hầu va đập!



Một chiêu tuyệt sát thô bạo vụng về như vậy lại khiến người khác kinh sợ vô cùng……

Khiến Lưu Tiểu Chuy nhớ đến hắn từng an ủi rất nhiều người nằm trên giường bệnh.

Chưa bao giờ ngờ được, hôm nay, chính mình cũng sắp nếm trải đau đớn gãy xương nứt ngực đó.

Đang nghiến răng nghiến lợi chuẩn bị cứng rắn chống chịu một phen, Lưu Tiểu Chuy đột nhiên kinh ngạc nghe thấy, một thanh âm ôn nhu truyền tới từ nơi không xa trong rừng.

“Này! Con khỉ nhỏ, ăn thịt khô không?”

Không biết khi nào, Chân Tiểu Tiểu đã bước ra khỏi cánh rừng, trong tay còn giơ một miếng thịt lợn rừng xông khói Tuyết Tùng Chi, nhẹ nhàng đung đưa ở đầu ngọn gió.

Thân hình Thạch Hầu khựng lại.

Trong tầm mắt nhất thời xuất hiện khuôn mặt nhỏ cười khanh khách của Chân Tiểu Tiểu.

Tiểu mỹ nhân này tươi cười cực kỳ thân thiết, thịt khô trong tay nàng càng là toả hương thơm lạ lùng xộc thẳng vào mũi, khiến nó bụng đói kêu vang.

Ăn! Ăn ăn ăn!

Gật đầu như giã tỏi, thân hình chợt động, con khỉ lập tức vứt bỏ đối thủ, chảy nước miếng, hung hăng bổ nhào về phía Chân Tiểu Tiểu!

“Sư muội, con khỉ đó ăn không biết no, một khi nó cướp sạch thức ăn sẽ muốn đánh người!”

Lưu Tiểu Chuy một bên cảm kích có người đến cứu mình từ trong nước sôi lửa bỏng, một bên lại lo lắng cho an nguy của Chân Tiểu Tiểu.

Thiếu nữ lạ mặt kia hoa dung nguyệt mạo, nhất định sẽ không thể chịu nổi Thạch Hầu khóc lóc ăn vạ.



Ngay lúc hắn vừa dứt lời, con khỉ đã đoạt lấy miếng thịt trên tay Chân Tiểu Tiểu, bắt đầu ăn như vũ bão.

Bởi vì nuốt quá nhanh, đợi tới khi trong dạ dày dâng lên một cỗ tư vị đáng sợ, thì miếng thịt khô hoàn toàn xuống bụng mất rồi, phun cũng phun không ra.

Ách ách ách……

Mùi vị kinh khủng này … sao mẹ nó quen thuộc như thế?

Tay chỉ gương mặt Chân Tiểu Tiểu, con khỉ sùi bọt mép, ngã ngửa chổng bốn chân lên trời.

“Tiểu Chúc Chúc, tới, đánh nó!”

Thu hồi biểu tình thân thiết, đôi tay Chân Tiểu Tiểu đút vào tay áo, thanh âm của nàng chưa dứt, một bóng người vĩnh viễn sẽ không phai mờ trong tâm trí Thạch Hầu lại bất chợt xuất hiện ở trước mặt nó một lần nữa.

Tiểu Chúc Chúc đạp lá khô bước đến.

Gia giáo tốt đẹp hành lễ với con khỉ còn đang run rẩy, sau đó vẻ ngượng ngùng thẹn thùng trong ánh mắt mất tăm mất tích, thay thế, là điên cuồng!

Tiểu Chúc Chúc nhảy lên cao cao, hai nắm đấm đột nhiên nện xuống!

Phanh phanh phanh phanh phanh phanh!

Một tiếng so với một tiếng càng thanh thúy vang lên liên tiếp, cuốn lên một mảnh cát vàng trên mặt đất!

_NL_

Hai cái họa tinh đối đầu, lấy sự thảm bại hoàn toàn của con khỉ nhỏ mà chấm dứt!