Vạn Thú Triều Hoàng

Chương 285: Ta Làm Việc Tốt



Bị an bài tạm thời nghỉ ngơi trong Khê Cốc Các, cũng không nhìn thấy Phòng Thiên Lăng thay thế cho Lý Thần Quang đâu.

Chân Tiểu Tiểu ngồi trong căn phòng trang trí hoa lệ, lòng tràn đầy thấp thỏm lo lắng cho an nguy của tên họ Lý nào đó.

“Người tốt oa! Xem ra nhị cha chạy trốn quá xa, còn chưa tính ra vị trí cụ thể đã hại người tính hộc máu.”

Nàng gãi gãi đầu, đứng lên đi đến trước lan can.

Chỗ này tuy rằng dựng ở lưng chừng ngọn núi, phía trên là vách núi chót vót, phía dưới là nước chảy róc rách, nhưng nó lại tiếp giáp với cấm địa của Cự Thần Tông - Tiểu Động Thiên!

Sơn động than chì kia ở ngay phía sườn đông bên cạnh dòng nước, cửa động đối diện với địa điểm mình đang đứng, một con suối trong xanh trào ra từ trong động, hóa thành thác nước, rồi nhập vào khe suối phía dưới.

Gió núi thổi qua, lập tức có linh khí cực kỳ nồng đậm phun ra từ Tiểu Động Thiên, ôn nhu tẩm bổ cho đan điền của mình.

Chỉ đứng ở đây thời gian mười lăm phút, bình cảnh trong cơ thể Chân Tiểu Tiểu đã chậm rãi buông lỏng, vững vàng dừng ở Ngưng khí tầng tám.

Cảm giác được tu vi tăng trưởng, Chân Tiểu Tiểu khóc không ra nước mắt.

Nợ Cự Thần Tông quá nhiều khiến tâm tình nàng nôn nóng bất an.

“Tiểu Chúc Chúc! Đi! Chúng ta đi ra ngoài lượn lượn, nhìn xem trong Cự Thần Tông có chuyện gì cần hỗ trợ hay không!”



Thật sự là không có tâm tư tu luyện, Chân Tiểu Tiểu kéo Tiểu Chúc Chúc đang nằm phơi nắng vui vẻ ăn cá khô một phen, dẫn hắn bắt đầu đi dạo quanh Cự Thần Tông.

“Thiên Lăng tỷ, hai … hai vị khách quý kia, tự mình đi ra ngoài, chúng ta, phải đi theo sao?”

Dưới lầu các lơ lửng lưng núi sớm đã dựng một cái lều màu trắng.

Phòng Thiên Lăng cầm trường côn trong tay, dẫn theo mười mấy người cả trai lẫn gái tuổi xấp xỉ với mình ngồi ở trong trướng.

Những đệ tử Cự Thần Tông hai mươi mấy tuổi đó, người có tu vi yếu nhất là Ngưng khí đỉnh, người mạnh nhất thì tản mát ra uy áp của cường giả Trúc cơ!

Trường hợp này nếu đặt tại Thất Diệp Cốc, tuyệt đối có thể doạ chết một đám quần chúng ăn dưa!

Tiểu nha đầu tóc cam tiến đến hội báo tin tức còn chưa nói xong lời, đã bị Phòng Thiên Lăng hung hăng cắt ngang.

“Không đi! Các nàng lại không phải con nít ba tuổi, chẳng lẽ sẽ lạc hay sao?”

Lạc là sẽ không lạc, chẳng qua lí do mọi người bị các trưởng lão phái tới nơi đây, không phải là để tiếp đãi khách quý thật tốt à?

Ví dụ như các nàng khát nước, thì đưa các nàng đi uống trà, ví dụ như các nàng tò mò với thứ gì, thì phải gánh vác chức trách giới thiệu giải thích, ví dụ như các nàng nhìn cái gì không vừa mắt, thì phải dọn dẹp giúp các nàng……

Tiểu nha đầu tóc cam thấy đỉnh đầu Phòng Thiên Lăng bốc khói nghi ngút, sáng suốt ngậm chặt miệng.



Ai bảo Chân trưởng lão và tùy tùng của nàng bói một cái vấn đề vô lý, khiến Lý Thần Quang đại sư huynh hộc máu hôn mê đâu?

Thiên Lăng đại tỷ vẫn đang nổi nóng đâu, không chủ động đi xé xác đối phương là tốt lắm rồi, muốn nàng chịu trách nhiệm phục vụ chăm sóc?

Phi!

Cửa còn không có!

Mới ra lầu cao, Chân Tiểu Tiểu lập tức thả ra con Tiểu Sồ Ưng lông xám trong Thú Linh Thạch của mình kia.

Trong Cự Thần Tông, ngoại trừ khỉ và vượn vô tận, những chủng loại tinh thú khác cũng không ít, tất cả đều được các tu sĩ thuần dưỡng đến thập phần ngoan ngoãn. Chỉ cần ngẩng đầu lên là sẽ có thể thấy được từng bầy chim vui sướng bay lượn, thêm một con ưng nhỏ thì không khiến người ta chú ý chút nào.

Tìm hiểu khắp nơi, ngoại trừ Chủ Phong của Tông chủ và một ít cấm địa là không thể dò thám, các khu vực còn lại, Thanh Nhãn Sồ Ưng đều có thể tự do ra vào.

Chốc lát sau, Tiểu Sồ Ưng mang về cho Chân Tiểu Tiểu một tin tức.

Đợi tới khi nàng vội vàng chạy đến một căn phòng luyện công rách nát của đệ tử ở sau núi Cự Thần Tông, thì đích xác nhìn thấy ba năm đệ tử Ngưng khí tầng hai đang mặt ủ mày ê, nhìn chằm chằm một quyển sách cũ.

“Các ngươi có vấn đề gì?”

Chân Tiểu Tiểu và Tiểu Chúc Chúc từ ngoài cửa đi vào trong phòng, ánh mặt trời chói chang, mạ một quầng sáng xán lạn lên bóng dáng hai người.