Vạn Thú Triều Hoàng

Chương 269: Năm Mươi Vạn Pháp Tệ, Thỉnh Chân Tiểu Hữu Lại Ra Tay Lần Nữa



Thời gian ba khắc không dài, chuyện thứ nhất Cữu Tử Mặc làm đó là dặn dò Hùng bá trông chừng Chân Tiểu Tiểu, danh trưởng lão cứ treo đó cho nàng, nhưng ngàn vạn đừng để nàng gây rối trong tông môn.

Hài tử tốt như vậy, sao có thể gây rối đâu?

Hùng bá có ấn tượng vô cùng sâu sắc với nghĩa khí của Chân Tiểu Tiểu.

Tạm giao quyền sử dụng Trúc Uyển và Xà Cốt Đao cho Hùng bá xong xuôi, Cữu Tử Mặc liền bắt đầu giáo dục Bắc Tam Tam. Chân Tiểu Tiểu quả thực rất tốt, chẳng qua có quá nhiều tật xấu, có thể chơi cùng, tuyệt không được học theo.

Nghe lén được thời gian ba khắc này Cữu Tử Mặc đều nói xấu mình với đệ tử Phi Long Quan, đồng thời biểu đạt niềm vui thích không gì sánh kịp của hắn khi có thể thoát khỏi ma trảo của mình.

Chân Tiểu Tiểu tương đối bất mãn, hung hăng nhìn chòng chọc bóng dáng khoe khoang kia của Cữu Tử Mặc, âm thầm thề ở trong lòng.

Tử Mặc sư điệt, đừng tưởng rằng ngươi trở thành kiếm tử, thì có thể vĩnh viễn rời xa bóng ma của ta.

Năm nào đó tháng nào đó ngày nào đó, bản cô nương còn sẽ đứng trước mặt ngươi nha!

Không có biện pháp sao, ai bảo ta cũng là đao tử?

Khụ … Đao tử? Làm sao kiếm tử gọi lên dễ nghe như vậy, mà đao tử là cái quỷ gì? Ta là đao nữ … Đao đệ tử … Đao hiệp……

Quên đi……



Xưng hô thật sự quá khó nghe, lý do để không bại lộ hắc đao truyền thừa với Liên Tử Trạc lại nhiều thêm một cái.

Chân Tiểu Tiểu yên lặng thối lui sang một bên, mặc kệ Bắc Tam Tam và Cữu Tử Mặc ôm đầu khóc rống, ôm nhau nói lời tạm biệt.

“Chân tiểu hữu……”

Vẫn không có đứng vững đâu, vị Phòng trưởng lão Cự Thần Tông treo bản mặt ngọt đến độ sắp vắt ra mật kia, lại dẫn theo các đệ tử và lão hữu của mình chen tới trước mặt Chân Tiểu Tiểu.

Biết đối phương muốn nói cái gì, tranh thủ còn chưa ai kịp mắng, Chân Tiểu Tiểu lập tức xoè ba ngón tay ra thề.

“Tiền bối, sau này ta thật sự không dám làm chuyện đó nữa. Chân Tiểu Tiểu ta hành sự quang minh lỗi lạc, chiến thú trung thành đôn hậu. Nếu không phải thuật pháp hiến tế chết tiệt đó, nó quả quyết không có khả năng điên cuồng như vậy.”

Quay đầu lại nhìn cá sấu yêu làm ác bị Liên Thiếu tôn liếc mắt một cái chấn đến mất đi ý thức, giờ còn phưỡn cái bụng nằm ngửa trên mặt đất, Chân Tiểu Tiểu phát run từng trận, vội vàng phất tay áo thu nó vào Thú Linh Thạch.

Hồn thú chủ chiến có thể bị khế chủ thu vào đan điền, cho nên cá sấu yêu đột nhiên biến mất cũng không khiến mọi người để ý.

“Không không không!”

Chân Tiểu Tiểu vẫn chưa nói xong lời đã bị Phòng trưởng lão lắc đầu ngầy ngậy như trống bỏi cắt ngang.

“Lời này của tiểu hữu sai rồi, nam nữ lưỡng tình tương duyệt, vạn thú sinh sản tự nhiên, chính là cương thường của Thiên Đạo, là cơ sở cho chúng sinh truyền nối nhiều thế hệ.”

Cuống cuồng túm chặt ngón tay chỉ trời của Chân Tiểu Tiểu, Phòng trưởng lão lệ nóng doanh tròng, từng câu từng chữ: “Cự Thần Tông chúng ta tràn đầy thành ý, nguyện ra năm mươi vạn pháp tệ, thỉnh Chân tiểu hữu ra tay một lần nữa!"



Mẹ nó!

Thật đáng sợ!

Ta nói làm sao biểu tình của lão nhân gia ngài lại quái dị như vậy? Nguyên lai là già mà không đứng đắn thế này!

Nghe thấy lời cầu xin của đám người Cự Thần Tông, Chân Tiểu Tiểu như bị sấm đánh, bên tai dường như văng vẳng tiếng kêu thảm thiết thê lương đến cực điểm của Hổ Tranh, lập tức rút tay nhỏ của mình ra từ trong tay Phòng trưởng lão, lui năm bước liên tiếp mới khó khăn dừng lại.

Ai khi dễ Tiểu Tiểu nhà ta?

Đôi mắt Tiểu Chúc Chúc bỗng dưng âm trầm, ánh mắt băng hàn chuyển tới trên mặt Phòng trưởng lão, thiếu chút nữa là nhéo lên nắm tay.

“Không không không! Các ngươi hiểu lầm!” Phòng trưởng lão liếc mắt qua đôi môi tím xanh run run kia của Chân Tiểu Tiểu, gấp đến độ mặt già đỏ bừng, liều mạng dậm chân.

Sớm biết như thế, hẳn là nói chuyện nhanh nhẹn hơn chút!

“Chân tiểu hữu, trong Cự Thần Tông ta có một tinh thú Bích Nhãn Linh Hầu huyết mạch hiếm có, con khỉ này sinh ra từ núi đá, có năm phần khả năng mở ra Thông Thiên Thần Nhãn. Bất đắc dĩ nó là Tiên Thiên Linh Vật, không hiểu huyết mạch mình trân quý thế nào, được cung phụng như tổ tông trong tông môn ta năm trăm năm, nhưng một không hỏi tu luyện, hai không cần tình ái, mỗi ngày chỉ biết ăn ăn ăn ăn……”

_NL_

Có vẻ, rất nhiều tiểu khả ái đều đoán được mục đích của Phòng trưởng lão rồi!