Vẫn Mơ Về Em

Chương 44: Lá thư của Trác Hạo



Trác Hạo cười nhạt: “Tô Nhã, mấy năm trước, khi có ýđịnh chuyện công ty từ thành phố A đến thành phố B, anh đã phải bỏ ra khá nhiềucông sức, qua lại với không ít nhân vật lớn nhỏ trong cả giới thương nhân vàchính khách. Bố cô gái đó là một nhân vật không tầm thường chút nào. Hai giađình Ngải Phi và Ninh Hiên cũng được xem là có quan hệ nhiều đời, hai người họđều thuộc hàng gia thế hiển hách, rất môn đăng hộ đối. Anh đoán nếu không xảyra sự cố gì thì hai người chắc chắn sẽ kết hôn đấy.”

Tim tôi nhói đau. Tàng thịt bò trên đĩa càng lúc càngcứng đầu, lần nào dao dĩa hạ xuống cũng trượt đi, chém nhầm xuống mặt đĩa sứ,phát ra những tiếng lách cách chói tai. Tôi không bình tĩnh nổi nữa, vứt luôndao với dĩa xuống bàn, ngẩng lên nhìn thẳng vào Trác Hạo và hói: “Sao anh phảinói với em những điều này? Trác Hạo, anh có ý gì?”

Trác Hạo lại cười, nụ cười dường như có chút tự trào:“Được rồi Tô Nhã, anh thừa nhận anh cố ý nói ra những điều này. Anh… chỉ là anhcăng thẳng quá. Anh lo Ninh Hiên quay về rồi thì… trong mắt em chỉ có mình cậuta, còn anh lại lần nữa biến thành không khí trước mặt em mà thôi.”

Thực ra tôi muốn nói với Trác Hạo, dù cho Ninh Hiênkhông quay về, dù cho tôi ở đây còn hắn ở nước ngoài, hai chúng tôi không thểgặp nhau thì trong mắt tôi hắn vẫn là duy nhất, còn Trác Hạo, dù anh có khôngphải luồng không khí trước mắt em, thì nhiều nhất cũng chỉ như khối thịt đôngbán trong suốt mà thôi.

Trác Hạo tiếp tục nói: “Tô Nhã, chính mắt anh chứngkiến những năm qua em đã dằn vặt khổ sở thế nào. Thật không dễ để em phấn chấnlên được một chút như bây giờ, cậu ta quay về rồi anh lo em lại đi theo vết xeđổ trước kia. Cậu ta đã có cuộc sống riêng của mình, bên cạnh cũng sẵn có đốitượng kết hôn rồi. Em không nên tiếp tục chui đầu vào đấy nữa, còn dấn thân vàođó một lần nữa anh sợ em sẽ không thể bước ra được đâu.”

Cổ họng tôi đắng chát. Tôi cố giữ nụ cười trên môi, dùbiết lúc này mình cười còn khó coi hơn cả khóc. Tôi nói: “Trác Hạo, anh vốn đâubiết lý do năm đó em và Ninh Hiên chia tay. Nếu anh biết thì chắc chắn anh sẽkhông cho rằng chúng em còn có cơ hội ở bên nhau nữa đâu.”

Trác Hạo nhìn tôi, đôi mày từ từ chau lại, do dự mộtlúc mới hỏi: “Vậy, anh có thể biết năm đó tại sao em và cậu ta chia tay không?”

Tay tôi đang để trên bàn siết chặt lại thành nắm đấm.Tôi cúi đầu nói: “Xin lỗi Trác Hạo, em không thể nói được.”

Một cảm giác ấm áp bao trùm bàn tay tôi. Trác Hạo vừagiơ tay ra đặt tay anh lên tay tôi.

Tôi giật mình ngẩng đầu lên nhìn anh, ánh mắt anh sâuthăm thẳm như không thể nhìn thấy đáy.

Anh nói: “Tô Nhã, quên cậu ta đi.” Tiếng violon độtnhiên vút cao, trong tiếng đàn cao vút đó anh tiếp tục nói: “Làm bạn gái anh nhé,được không?”

Nhà hàng kiểu Âu phong cách tao nhã độc đáo, ánh đènmờ ảo làm người ta trở nên lười biếng. Tiếng violon lúc trầm lúc bổng, lúckhoan thai lúc lại réo rắt phiêu diêu loang rộng. Không gian tràn ngập lãng mạnvà ám muội. Một con người tinh tú của xã hội hẵng còn độc thân vừa tha thiếtbày tỏ với cô gái ngồi đối diện: “Làm bạn gái anh nhé, được không?”

Nhưng biểu hiện của cô gái lại quá khác thường. Cô tahá miệng, trợn tròn mắt chỉ nói với người tinh tú kia một từ, làm anh ta sụp đổhoàn toàn, cô ta nói: “Hả?”

Bàn tay Trác Hạo đang nắm tôi run run. Anh mang bộ mặtrạn vỡ, rút tay về trong thất bại. Cuối cùng, tôi cũng có chút không đành lòng:“Thế nào nhỉ, vừa rồi tiếng đàn vút lên cao quá nên anh nói gì em không ngherõ!”

Trác Hạo khẽ lắc đầu nói: “Tô Nhã, vừa rồi em bắt đầubằng “thế nào nhỉ” đấy!”

Tôi… trời!... Lại bại lộ rồi…

Tôi xoa xoa mũi, nói: “Chuyện đó, Trác Hạo này, anhkhông thích em thật đâu phải không? Đàn ông chẳng phải đều không có hứng thúvới cỏ đã nhai sao?” Đột nhiên tôi lại nhớ đến người đã nói câu này, lòng khôngkhỏi quặn lên đau nhói.

Trác Hạo nhìn tôi rất lâu, như đang chìm đắm trong suynghĩ. Anh nói: “Người đàn ông khác có thể không thích nhưng hắn ta không đạidiện cho tất cả đàn ông. Hơn nữa, giữa anh và em, thì anh là cỏ đã nhai mớiđúng, có điều không biết phụ nữ bọn em có hứng thú với cọng cỏ nhỏ bé đángthương đã nhai rồi này không thôi!”

Tôi bật cười: “Lại còn tự nhận là ngọn cỏ nhỏ bé nữa!Anh tự tin quá nhỉ, em thấy anh sắp thành ông nội của cọng cỏ nhỏ bé rồi đấy!”

Trác Hạo thấy tôi cười cũng bật cười theo: “Vì thế,phải mau kiếm cho ngọn cỏ nhỏ bé một bà nội, bằng không ông nội nó sẽ héo khôđi mất.”

Tôi thôi cười, nhìn Trác Hạo, khẽ khàng nói: “TrácHạo, anh không thiếu phụ nữ mà.”

Trác Hạo cũng thu lại nụ cười, nhìn tôi, khẽ khàngnói: “Tô Nhã, hãy tin anh, giờ bên cạnh anh không có bất kỳ cô gái nào khác”Anh ngừng lại, rồi bổ sung thêm một câu: “Anh đã qua cái tuổi yêu đương trănghoa rồi.”

Trác Hạo hỏi tôi: “Tô Nhã, em có biết anh bắt đầu yêuem từ khi nào không?”

Tôi hỏi: “Không phải ngay từ lần đầu chúng mình gặpnhau à?”

Trác Hạo lắc đầu: “Không phải. Lần đầu gặp em anh chỉthấy cô bé này rất hồn nhiên, gia thế không phải hiển hách gì nhưng cũng khôngđến nỗi, có học lực lại nết na, rất phù hợp để lấy về làm vợ. Lúc đó anh vẫnchưa biết đến rung động, chỉ muốn tìm một người hiểu chuyện lại không quá canthiệp đến công việc cũng như cuộc sống của anh để kết hôn là tốt nhất. Sau khigặp em, anh cảm thấy em là người đáp ứng đầy đủ những yêu cầu đó của anh nênmới quyết định công khai kết thân với em.”

Tôi không thể vui vẻ gì trước những lời này. Mặc dùbây giờ tôi đã không còn yêu Trác Hạo nữa nhưng bất kỳ cô gái nào cũng thếthôi, nghe bạn trai cũ của mình nói: “Hê, thực ra lúc đầu anh có thích em đâu”thì ai mà thoải mái cho nổi.

Tôi cũng không chịu thất thế, liền nói: “Ừ, Trác Hạo,Thực ra em cũng nghĩ giống anh đấy. Hồi đầu em cũng thấy anh đẹp trai, có nhà,có xe, có cả tài khoản ngân hàng lại chưa vợ nên mới nghĩ: A, anh này phù hợplàm bạn trai mình đây!”

Trác Hạo nghe tôi nói thì bật cười ha hả, có vẻ rấtsảng khoái, làm tôi không thoải mái chút nào. Anh nói: “Tô Nhã, kiểu không chịukém người khác này của em… được lắm… rất giống trước kia!”

Tôi chạnh lòng. Có thế nào cũng không thể giống trướckia được nữa. Thời gian đã hết lần này đến lần khác in hằn những vết màu troxám lên cuộc đời tôi, muốn xóa cũng không thể xóa được.

Bữa tối với Trác Hạo kết thúc trong lời tạm biệt mơ hồcủa tôi. Lúc rời khỏi nhà hàng, trước cửa xoay, tôi bỗng thấy một bóng ngườilướt qua. Bóng người đó trông rất giống Ninh Hiên. Nhưng tôi lại nghĩ nhất địnhlà mình nhìn nhầm. Mấy hôm nay đi trên đường, hễ gặp ai có dáng người na náNinh Hiên là tôi lại tưởng mình vừa trông thấy hắn. Tôi biết, hiện tượng này cótên gọi là khao khát không được thỏa mãn nên nằm mơ giữa ban ngày.

Về đến nhà, tôi nghe nhạc một lát rồi đi tắm. Trướckhi đi ngủ tôi mở máy tính kiểm tra thư, bất ngờ thấy một lá thư của Trác Hạomới gửi tới.

Phân vân một lát, tôi mở thư.

Tô Nhã,

Anh muốn nói nốt câu chuyện trong bữa tốivừa rồi. Đợi anh nói hết rồi em hãy tự phán xét xem anh có còn là kẻ yêu đươnglăng nhăng không, anh có xứng đáng được em phó thác một lần nữa không.

Anh bắt đầu có tình cảm với em thực sự từ khinào? Chắc em sẽ không đoán được đâu. Bắt đầu chính từ sợi dây chuyền kim cươngđó.

Em còn nhớ lần chúng ta đến Thúy Bảo Traimua sợi dây chuyền chứ. Trước đó, anh vốn cho rằng em là một cô bé ngây thơtrong sáng, nhưng khi em nói muốn có sợi dây chuyền đó anh đã thấy có chút thấtvọng. Anh nghĩ em cũng không khác gì những cô gái vây quanh anh khi đó, đềuthích những trang sức, ưa tiền, chuộng hư vinh. Nhưng về sau, anh lại có cảmgiác em không hề thích sợi dây chuyền nạm kim cương đắt tiền đó. Bởi buổi tốikhi anh đưa em về, em lại bất cẩn để quên nó trên xe của anh.

Nếu em thực sự thích sợi dây chuyền ấy thìsao có thể sơ ý, tiện tay vứt nó vào một chỗ, trong chốc lát đã quên ngay được.Sau đó anh lẳng lặng quan sát, tất cả những thứ anh mua cho em hôm đó em đềukhông hề dùng tới một lần. Qua điểm này anh càng khẳng định em không phải làngười yêu hư vinh vật chất.

Sau đó có bữa tiệc tối, anh cố ý bảo emđeo sợi dây chuyền kim cương kia, xem em có nhớ ra đã để quên nó ở chỗ anh haykhông. Anh đợi mãi, chờ em nhớ ra để đến đòi anh. Kết quả lại nằm ngoài dự liệucủa anh, em không những không đến đòi anh, không những không nhớ ra đã bỏ sợidây chuyển ở đâu, mà còn không biết từ đâu kiếm ra một sợi dây chuyền giả!

Trong bữa tiệc tối đó, đâu đâu cũng là cácnhân vật có tiếng trong thương trường và chính giới, ai cũng có cặp mắt rấtsành sỏi, thế mà em vẫn có gan đeo trên cổ một sợi dây chuyền giả đi cùng anh.Qua đó anh càng cảm thấy em thực sự rất hồn nhiên và hồ đồ theo kiểu rất đángyêu.

Sau bữa tiệc, anh bắt đầu cảm thấy em đangcố tình sắm vai một cô nàng yêu vinh hoa trước mặt anh. Ban đầu anh đoán là emlàm vậy có thể là để thu hút sự chú ý của anh. Sau nay anh mới phát hiện ra làkhông phải thế, em thực sự muốn anh chán ghét em. Nhưng vì sao? Vì sao em lạilàm như vậy? Đúng lúc anh đang băn khoăn không sao hiểu nổi thì Lộ Lộ, chính làcô gái mà em bắt gặp đi cùng anh vào Thúy Bảo Trai hôm đó, đã cho anh biếtnguyên do. Lộ Lộ và anh có qua lại một thời gian, cô ấy cũng sớm nhận ra quanhệ giữa bọn anh không thể tiến triển sâu hơn được nên cuối cùng đã quyết địnhkết hôn cùng người đàn ông đã bao năm rồi vẫn theo đuổi cô ấy. Trước khi theochồng rời khỏi thành phố A đến sống ở một nơi khác, cô ấy nói với anh: “TrácHạo, em sắp kết hôn rồi, có chuyện này chi bằng cũng nên nói cho anh biết. Thựcra cô bạn gái bé nhỏ của anh, hẳn đã biết chuyện giữa hai chúng ta rồi. Hôm anhđưa em đến Thúy Bảo Trai mua trang sức, cô bé ấy đã đứng nhìn từ bên ngoài. Lúcanh đi thanh toán, em quay ra thì thấy cô ấy đang cắm đầu bỏ chạy. Khi đó emcòn ý định tiến xa hơn với anh nên đã không nói cho anh biết.”

Khi ấy anh mới hiểu ra, vì sao em muốn anhghét bỏ em. Đó là vì em muốn anh chia tay em.

Trước kia anh vẫn cho rằng em là cô béngốc nghếch không hiểu chuyện, rất thích hợp để nuôi trong nhà làm một cô vợchăm lo nhà cửa, con cái, không can thiệp quá vào chuyện phong hoa tuyết nguyệtbên ngoài của cánh đàn ông. Nhưng qua chuyện này anh mới phát hiện ra, kỳ thựcem rất thông minh, rất nhạy cảm và rất tinh tường. Em đã sớm nhận ra với bảntính kiêu ngạo tự phụ của anh, nếu em đòi chia tay trước thì nhất định anh sẽkhông bao giờ chấp nhận, không dễ gì anh chịu bị đá bởi một cô nhóc như vậy,thế nên em đã nghĩ cách để anh nói chia tay trước. Suýt chút nữa anh đã bị lừanếu em không để quên dây chuyền trên xe anh hôm đó.

Từ đó, anh ngược lại còn bắt đầu có tìnhcảm nghiêm túc với em.

Nhưng anh lại quá tự tin vào bản thânmình, tự tin rằng thực ra vì em yêu anh nên mới không chấp nhận được chuyện anhlăng nhăng, nên mới muốn rời xa anh.

Một phần vì quá tự tin như vậy nên ban đầuanh không vội vàng tìm em. Anh muốn đợi đến lúc em không chịu được nữa mà đầuhàng quay lại tìm anh trước.

Thời gian đó anh cũng đang bận rộn vớiviệc mở rộng công ty. Để có thể chuyển được công ty từ thành phố A đến thànhphố B mưa thuận gió hòa này, anh phải tìm mọi cách gặp gỡ, kết giao với cácnhân vật chính yếu trong thành phố. Cả trong bữa tiệc tối đó, ngay đến em bỏ vềlúc nào anh cũng không hay biết vì còn mải tiếp chuyện mấy vị quan chức cấpcao.

Nói chung, thời gian đó vì quá bận rộn vớiviệc công ty, lại đã an tâm phần nào về em nên anh cứ trù trừ không tới tìm em.

Nhưng sau đó, bỗng một ngày em đến tìmanh, nói với anh là muốn chia tay. Em nói đã yêu người khác. Mặc dù rất kinhngạc thấy cuối cùng em lại dám nói ra hai tiếng chia tay nhưng lúc đó anh vẫnnực cười tưởng rằng em còn yêu anh, yêu người khác chỉ là cái cớ em bịa ra, làmột kiểu phản kháng trước sự lạnh nhạt của anh mà thôi.

Anh muốn xem mức độ phản kháng của em cóthể đến đâu, nên khi em nói chia tay anh không phản đối.

Đó là quyết định tự cao tự đại ngu ngốcnhất của cuộc đời anh. Đến nay đã tròn sáu năm trời anh sống trong hối hận.

Khi anh phát hiện ra đúng là em đã yêungười khác thì mọi chuyện đã muộn. Rồi khi anh biết người em yêu là một họcsinh cấp Ba ít tuổi hơn em, Tô Nhã à, em nhất định không biết cảm giác lúc đócủa anh rối bời thế nào đâu. Anh thực sự đã rất hoang mang. Khó chịu, buồn bực,bẽ bàng, đau lòng và cả cảm giác bị phản bội, cứ liên tục ùa đến xoắn xuýt đanxen, dường như muốn ép anh phát điên.

Nghĩ lại, nhiều lúc anh cũng thấy mìnhthật nực cười, chuyện bọn mình đến bước đường này cũng chỉ vì ban đầu anh là kẻbất trung, ấy vậy mà khi đấy anh cứ nghĩ người phản bội là em, còn anh mới làngười bị phản bội. Chỉ có thể nói, Ninh Hiên còn quá trẻ, thất bại dưới một tênnhóc như vây anh thực sự không phục.

Anh biết gia thế nhà Ninh Hiên không đơngiản nên dù biết rõ chuyện hai chúng ta không thể cữu vãn được nữa nhưng trướckhi đến thành phố A anh vẫn cố đấm ăn xôi nói những câu đại loại như em và cậuta sẽ không thể ở bên nhau.

Anh biết những lời nói đó sẽ làm em giận,nhưng Tô Nhã, anh chỉ muốn cho em biết, một người đàn ông dù trước nay luônbình tĩnh lãnh đạm, bất kể trên thương trường hay trên bàn đàm phán đều có thểmặt không biến sắc dùng lời nói làm vũ khí tấn công đối phương, nhưng khi đốimặt với một người con gái lại mất kiềm chế nói ra những lời như vậy, chỉ có thểgiải thích bởi một lý do duy nhất, đó là anh ta đã thực sự có tình cảm vớingười con gái đó.

Tô Nhã, anh đã may mắn được gặp lại em ởthành phố B này. Anh cảm thấy ông trời đã ban cho anh một cơ hội nữa. Vì thế,anh không muốn buông tay, không muốn sai lầm thêm lần nữa, anh phải nắm chặt cơhội này, nắm chặt em, nắm chặt hạnh phúc đã từng tuột khỏi tay mình. Hạnh phúcấy đã từng ở rất gần anh đến nỗi dường như chỉ giơ tay ra là có thể chạm tới,nhưng anh lại không biết trân trọng mà đánh mất.

Xin hãy tin anh, anh yêu em không phải làchuyện một sớm một chiều. Anh yêu em từ trước khi chúng mình chia tay ở thànhphố A chứ không phải sau khi gặp lại em ở thành phố B này. Chỉ vì bản tính tựcao tự đại lố bịch của chính anh mà giữa chúng ta đã xảy ra quá nhiều sai lầm.

Ninh Hiên đã trở thành quá khứ của em. Anhcó thể thấy thứ cậu ta để lại cho em, là nỗi đau lòng miên man không hồi kết.Những tổn thương hắn để lại ấy liệu có thể để anh dùng tiếng cười và hạnh phúcbù đắp cho em trong những năm tháng từ nay về sau không?

Những tâm sự này anh đã cất giấu tronglòng rất lâu. Nếu không có chuyện Ninh Hiên về nước khiến anh cảm thấy bất anthì anh sẽ không nói ra đâu. Em biết rồi đấy, anh vốn là một gã tự phụ, thậmchí còn hơi cố chấp, nếu không có nguyên nhân bên ngoài tác động thì có lẽ cảđời này anh sẽ chẳng bao giờ nói ra những điều này.

Anh định vốn sáng mai sẽ gặp em nói trựctiếp nhưng lại vừa nhận được tin phải ra nước ngoài giải quyết một số việc gấpcủa công ty. Vé máy bay đã đặt rồi, chỉ lát nữa thôi anh sẽ lên đường nên anhđành chọn cách gửi thư điện tử cho em, bộc bạch những lời xuất phát từ tận đáylòng này. Tô Nhã, lần này anh đi cũng phải mất một thời gian dài, trong nhữngngày anh đi xa, em có thể suy nghĩ kỹ về lời đề nghị làm bạn gái anh đượckhông?

Nếu em bằng lòng, anh xin đảm bảo suốt đờisuốt kiếp này anh chỉ yêu thương một mình em, sẽ không bao giờ ra ngoài trêuhoa ghẹo nguyệt. làm em đau lòng hay phiền muộn nữa.

Xin em hãy tin anh, anh nhất định sẽ manglại hạnh phúc đến cho em.

Anh chờ câu trả lời của em.

Trác Hạo