Vân Khuynh Thiên Khuyết

Quyển 2 - Chương 55



Khánh Nhiễm chạy về doanh trướng, chỉ cảm thấy trái tim đập kịch liệt, hai gò má nóng hôi hổi như rặng mây lửa, nàng rót nước uống liền mấy hớp, rồi nằm xuống giường, nhắm mắt lại.

Trong đầu một hồi là đôi mắt đen nhánh của Yến Hề Ngân, một hồi lại thoáng qua dáng vẻ trêu đùa lưu manh của Lận Kì Mặc, nàng cảm thấy trái tim như một chú hươu hoảng loạn, không thể khống chế được, lúc thì mong đợi, lúc lại phiền não, nàng cũng không biết bản thân đang mong đợi điều gì, lại chẳng biết sau này nên đối mặt với Yến Hề Ngân thế nào.

Nàng cảm thấy đêm nay thật rối loạn, hết thảy đến quá bất ngờ, khiến nàng không biết nên đối mặt làm sao. Kiếp trước nàng vì em trai nên không có thời gian để quan tâm đến chuyện tình cảm. Có hai cậu bé từng theo đuổi nàng, nhưng trời mới biết, ngay cả dáng vẻ của họ thế nào nàng còn chẳng nhớ nổi.

Từ khi đến thế giới này, thù hận đè nặng trên vai khiến nàng không thể thở nổi, trận đại hỏa ở Mông Sơn đêm đó đã cướp đi tất cả người thân của nàng, năm linh hồn đã khuất chôn chặt trong lòng, làm đầu nàng chỉ có một ý niệm duy nhất, đó là sống vì báo thù.

Từ lúc gia nhập quân doanh tới nay, chứng kiến nhiều cảnh gió tanh mưa máu, tận mắt nhìn thấy biết bao cảnh thương vong, dân chúng lầm than cơ cực, tâm hồn non nớt của nàng cũng dần dần thay đổi, thù hận trong lòng đã không còn quan trọng như vậy nữa. Trong lòng nàng có một mục tiêu xa hơn, một tầm nhìn lớn hơn, đó là góp một phần sức lực, một phần tư tưởng, để giúp thiên hạ sớm ngày an bình.

Nhưng những chuyện xảy ra đêm nay lại khuấy đảo khiến lòng nàng không yên, nàng đứng dậy đi qua đi lại vài bước, vén màn trướng lên, nhìn bầu trời đêm sâu thẳm, bầu trời đầy sao lóe lên ánh sáng, tựa như đôi mắt lấp lánh của mẫu thân.

“Nương, người dạy nữ nhi đi...”

Gió đêm xoa nhẹ hai gò má, nhìn chốn quân doanh yên tĩnh mà nghiêm nghị, núi non chập chùng ở xa xa, lòng Khánh Nhiễm cũng dần lắng xuống, ánh mắt nàng khôi phục vẻ trấn tĩnh, rồi xoay người bước vào đại trướng.

Mà một đêm này, chủ trướng ở cách đó không xa cũng không quá yên tĩnh.

Lận Kì Mặc nằm trên tháp nghe tiếng xoay người liên tục của Yến Hề Ngân bên trong nội trướng, không hay biết mình đang khẽ chau mày. Giơ tay vuốt ve đôi môi một lần nữa, nơi đó dường như còn để lại một cảm giác khác thường, nghĩ đến chuyện mỗi lần ở trước mặt Khánh Nhiễm bản thân lại mất khống chế, trong lòng hắn liền dâng lên một cảm xúc khó hiểu.

Không thể nghi ngờ, đối với Thanh muội muội có tính cách kiên cường, từ nhỏ hắn đã vô cùng yêu mến, thậm chí có thể nói là thương yêu nàng. Nhưng chỉ vậy thôi ư? Vì sao tối nay thấy Cảnh Hiên mang vẻ mặt vui mừng trở về, hắn lại cảm thấy không thoải mái, ngực bứt rứt như có con kiến đang gặm nhấm?!

Trong lòng khó chịu, hắn không nhịn được xoay người, lại nghe nội trướng truyền đến giọng nói của Yến Hề Ngân.

“Tứ lang, chưa ngủ sao?”

Lận Kì Mặc bật cười: “Không phải Cảnh Hiên cũng thế à.”

Nội trướng vang lên tiếng cười khẽ, dường như mang theo sự sung sướng, tiếng cười thấp dần rồi không nghe thấy nữa, nửa ngày, Yến Hề Ngân nằm bên trong trướng nhẹ giọng nói.

“Ngủ sớm đi, ngày mai còn phải làm phiền Tứ lang rồi.”

Yến Hề Ngân thấy ngoại trướng không có tiếng trả lời, nên xoay người nhắm mắt lại.

Doanh trướng tĩnh lặng, chỉ còn những tiếng gió thổi qua lều bạt, cuốn vào tiếng bước chân chỉnh tề của binh sĩ. Cùng tiếng hí khe khẽ của ngựa đực trong đêm khuya tĩnh mịch, ngựa mẹ cũng theo đó than nhẹ một tiếng, âm ỷ khiến lòng người bắt đầu bất an.

Nam tử hán đẫm máu nơi sa trường, nhưng dưới bóng đêm mê hoặc lòng người này, trong không gian tĩnh lặng này, nội tâm lại dâng lên hoài bão về một tình yêu nồng nhiệt, như một chú ngựa hoang tuột dây cương, như có con kiến từ từ gặm nhấm, làm người ta vừa vui mừng lại vừa khó chịu.

Trong yên lặng, dường như hai người đều cảm nhận được, nhưng không có ai lên tiếng, một đêm không nói chuyện.

Hôm sau, trời tờ mờ sáng, Khánh Nhiễm đã ra khỏi đại trướng, vừa cất bước đến chủ trướng, màn trướng đã bị một lực mạnh tốc lên, Yến Hề Ngân nhẹ nhàng bước ra khỏi trướng.

Khánh Nhiễm hoảng hốt, vô thức cúi đầu muốn xoay người rời đi, nhưng giọng Yến Hề Ngân lại truyền đến.

“Dịch Thanh, chào buổi sáng.”

Khánh Nhiễm ngẩng đầu, vội gật đầu cười với hắn, còn chưa mở miệng, Lận Kì Mặc đã xách tay nãi bước ra.

“Cảnh Hiên, bây giờ Tứ lang sẽ đến Tùng Mật cốc. Có thể thuyết phục được Lục lão tướng quân hay không, Tứ lang cũng không nói trước được. Dịch Thanh, đi thôi.” Hắn vừa nói vừa đi về phía Khánh Nhiễm.

Khánh Nhiễm sửng sốt, Yến Hề Ngân lại vội vàng bước lên, đôi chân mày nhíu lại: “Tứ lang, ta phái Tô Lượng và Yến Vân Vệ cho ngươi sai bảo được không, Dịch Thanh...”

“Cảnh Hiên, đoạn đường này Địch Táp nhất định sẽ phái người ngăn cản, nhiều người ngược lại dễ kinh động đến địch nhân. Ta thấy ta và Dịch Thanh đi cùng nhau, dựa vào khinh công của hai chúng ta, phục binh muốn phát hiện cũng không dễ.” Lận Kì Mặc ngắt lời Yến Hề Ngân, nhíu mày nói.

Khánh Nhiễm lắng nghe, đại khái đã hiểu rõ, Yến Hề Ngân còn chưa tiếp lời, nàng đã vội mở miệng nói: “Lận tướng quân nói rất đúng, cứ để ta đi thì hơn, ta đi thu dọn đồ đạc đây.”

Nàng nói xong rồi nhanh chóng chạy vào doanh trướng, vội vàng thu dọn quần áo và túi nước chạy ra ngoài. Thấy Yến Hề Ngân hơi nhíu mày, ánh mắt nàng lóe lên, quay đầu nhìn Lận Kì Mặc.

“Lận tướng quân, đi thôi.”

“Dịch Thanh.” Phía sau truyền đến tiếng gọi, Khánh Nhiễm quay đầu lại đối diện với đôi mắt sáng rực của Yến Hề Ngân.

Yến Hề Ngân tiến lên, nửa ngày mới thở dài một tiếng, nói: “Đi đường nhớ cẩn thận, ta sẽ phái người chi viện ở cửa cốc U Giản.”

“Vâng, Vương gia yên tâm.” Khánh Nhiễm đáp lời, rồi xoay người đuổi theo Lận Kì Mặc.

Khi hai người bước ra khỏi quân doanh, Lận Kì Mặc huýt sáo một tiếng, một chú ngựa với bộ lông trắng muốt chợt hí dài phóng ra từ rừng cây.

Khánh Nhiễm ngồi trên lưng Thanh Phong, chỉ cảm thấy khó hiểu, sao Phi Lưu của Yến Hề Ngân không ở trong chuồng ngựa mà lại chạy ra khỏi doanh. Khi con ngựa tiến lại gần, nàng mới phát hiện chiếc đuôi đang phe phẩy của chú ngựa trụi nhẵn, thân hình cũng không giống với Phi Lưu.

Thấy con ngựa kia chạy về phía Lận Kì Mặc, một người một ngựa vô cùng thân thiết, Khánh Nhiễm chỉ biết lắc đầu.

“Đây là Tiểu Bạch của ta, Tiểu Bạch, đây là Thanh Phong, sau này các ngươi phải chung sống thật tốt đấy.” Lận Kì Mặc kéo Tiểu Bạch của hắn đến trước mặt Thanh Phong, nghiêm túc nói.

Khánh Nhiễm nhớ Lận Kì Mặc trên chiến trường thích mặc ngân giáp, cưỡi ngựa trắng, cho nên được người đời gọi là Vân tướng quân. Giờ phút này lại thấy hắn ngồi ngay ngắn trên lưng bạch mã, áo trắng bay bay, mặt mày tuấn lãng, nghiêm túc chỉnh chu, trái ngược hoàn toàn với vẻ đáng ghét thường ngày, làm nàng không khỏi tức tối nói.

“Đừng tưởng cưỡi bạch mã sẽ trở thành vương tử, hừ.”

Lận Kì Mặc thấy nàng giục ngựa đi trước, thì nhíu mày đuổi theo: “Sao hả? Ở trong lòng Nhiễm Nhiễm, chẳng lẽ chỉ cho phép Yến Hề Ngân cưỡi ngựa trắng à? Sao Tứ lang cảm thấy Nhiễm Nhiễm đang tránh mặt Cảnh Hiên vậy?”

Khánh Nhiễm sửng sốt, trừng mắt liếc hắn một cái, dưới ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của hắn, không hiểu sao nàng lại cảm thấy chột dạ, vội vung roi ngựa xông ra ngoài.

Chân mày của Lận Kì Mặc nhíu chặt hơn, nhìn chằm chằm bóng nàng nửa ngày, rồi mới giục ngựa đuổi theo.

Sáng hôm sau, khi Mặt Trời giăng lên cao, hai cười cũng đã vượt qua được một đỉnh núi, đến Ô Mãng sơn nằm phía nam Tùng Mật cốc. Nơi này đá nổi chằn chịt, không có một bóng cây, sơn đạo khó đi, chỉ có thể cưỡi ngựa chạy chầm chậm.

Ngày mùa hè ánh nắng Mặt Trời gay gắt, Khánh Nhiễm đội nắng mà đi, bị hun đến mức đầu óc choáng váng, liếc mắt nhìn người bên cạnh đang nằm trên lưng ngựa, đầu đội mũ trúc ngủ thảnh thơi, trong lòng nàng không khỏi buồn bực, tháo túi nước uống liền mấy ngụm, thoáng chốc đã hết sạch.

Thấy Tiểu Bạch hí một tiếng tiến lại gần, Khánh Nhiễm liền quắc mắt lườm con ngựa kia, Thanh Phong dưới người cũng tự giác tránh sang bên đường, Khánh Nhiễm khẽ vuốt ve chiếc bờm của nó, cười nói.

“Thanh Phong, con là đứa trẻ tốt, đừng chơi với hài tử nhà người xấu kia, có biết chưa!”

“Ta đưa mũ cho ngươi, ngươi lại không cần, bây giờ còn ngồi đó chửi bới người khác, quả đúng là, chỉ có nữ tử và tiểu nhân là khó dạy bảo*.”

(* Đây là câu nói nổi tiếng của Khổng Tử)

Khánh Nhiễm hừ lạnh: “Ai muốn chiếc mũ rách của ngươi, ta nói ngươi xấu xa thì oan uổng cho ngươi à?”

Lận Kì Mặc tháo mũ trúc xuống, vừa quạt vừa nhíu mày: “Đương nhiên rồi, nào có ai tốt hơn ta chứ.”

“Hừ, nếu ngươi là người tốt, thì thiên hạ này cũng chẳng còn ai tốt nữa!”

“Chậc chậc, hóa ra trong lòng Nhiễm Nhiễm Tứ lang lại có sức ảnh hưởng lớn đến vậy, có thể so sánh với thiên hạ sao.”

Khánh Nhiễm trừng mắt liếc hắn một cái, mặc kệ hắn, giục ngựa rời di. Dường như có làn gió bỗng thổi tới, trước mắt nàng lóe lên, một chiếc mũ trúc đã xuất hiện trên đỉnh đầu.

“Qua đỉnh núi này, thì có thể nhìn thấy rừng rậm rồi.”

Khóe môi Khánh Nhiễm hiện lên nụ cười, sau đó nàng vội điều chỉnh gương mặt, nhíu mày nhìn hắn: “Sao ngươi lại biết rõ địa hình ở đây như vậy?”

Lận Kì Mặc nhún vai: “Ta xem sách.”

Hắn nói xong rồi sờ vào lòng lấy vài cọng cỏ vừa hái khi nãy, ném hai cọng về phía Khánh Nhiễm, bản thân lại thong thả cầm một cọng nhét vào miệng, nhai nhai.

Khánh Nhiễm hoài nghi, học theo hắn nhét cỏ vào miệng ăn, một vị ngọt nhẹ nhàng khoan khoái chợt lan tỏa, làm giảm bớt sự khô nóng trên người, mặt nàng không khỏi giãn ra, phe phẩy cọng cỏ trong tay.

“Cảm ơn.”

Lận Kì Mặc cảm thán một tiếng, khẽ vuốt ve chú ngựa dưới người: “Tiểu Bạch, nhìn thấy chưa? Nữ nhân đều dễ đổi thay như vậy, phải cố gắng thôi!”

Khánh Nhiễm nghe hắn nói thế, lại bắt đầu nổi đóa.

Hai người vượt qua đỉnh núi, lúc chạy vào rừng rậm, Khánh Nhiễm đã thấy thấp thoáng một ngôi nhà ẩn hiện giữa sơn cốc, khói bếp lượn lờ, làm mắt nàng sáng lên.

“Nhìn kìa, có nhà dân!”

Lận Kì Mặc cũng cong môi cười: “Đi thôi, đói bụng lắm rồi.”

Lúc cưỡi ngựa chạy xuống, mới thấy đó là một căn nhà hầm*, lưng tựa vào vách núi, hàng rào làm bằng gỗ tạo thành một cái sân nhỏ, trông rất thanh tịnh đẹp đẽ.

(Nhà hầm: khu vực cao nguyên Hoàng Thổ ở Tây Bắc, Trung Quốc, người ta đào những cái hang ở vách núi đá để ở, nên gọi là nhà hầm.)

Trong sân có một đại hán vạm vỡ đang khom người cho gà ăn, miệng không ngừng kêu “cục cục“. Còn có một tiểu đồng khoảng năm sáu tuổi, ngồi cạnh bàn đá chơi xếp gạch.

Hai người chạy đến trước sân, Lận Kì Mặc phất áo nhảy xuống, thấy hán tử ngẩng đầu lên, hắn bèn nhanh chóng nở nụ cười: “Làm phiền huynh đệ, chúng ta đi đường đến đây, bụng đói từ sáng đến giờ, chẳng hay huynh đệ có thể cho chúng ta xin một ít cơm canh không?”

Hắn nói xong rồi lấy một thỏi bạc vụn giắt bên hông ra, hán tử sửng sốt, gương mặt hiện lên vẻ vui mừng, vội mở hàng rào, một tay nhận lấy thỏi bạc, một mặt nghênh đón bọn họ vào trong.

“Xin mời hai vị, hai vị cứ vào nhà nghỉ ngơi một lát, ta sẽ đi làm chút thức ăn.”

Khánh Nhiễm gật đầu với hán tử, theo hướng hắn chỉ bước vào nhà, Lận Kì Mặc lại đứng nhìn đứa trẻ chơi xếp gạch trong sân một lúc, sau đó mới nhanh chóng cất bước đi theo. Nhà hầm là một nơi ở rất tốt, mùa đông ấm áp, mùa hạ lại mát mẻ, hai người vừa bước vào nhà đã cảm thấy hơi mát phả vào mặt, hơi thở cũng thông thoáng không ít.

Khánh Nhiễm ngồi xuống ghế, gương mặt hiện lên nụ cười. Lận Kì Mặc lại nhìn quanh nhà, ánh sáng trong mắt khẽ lóe lên.

Chỉ chốc lát hán tử đã từ bên ngoài bước vào, hắn đặt một chiếc sọt nhỏ đựng màn thầu lên bàn, rót nước trà, cười nói: “Phụ nữ trong nhà chết sớm, cơm canh sơ sài, mong hai vị không chê, ta sẽ đi làm thêm một ít dưa cải, hai vị cứ dùng thong thả nhé.”

Lận Kì Mặc cũng nhếch miệng cười: “Đại ca đừng vội, chúng ta dùng một chút rồi đi ngay thôi, chẳng hay ở đây đại ca có rượu nhạt không?”

“Có, có, huynh đệ đợi một chút, ta sẽ đi lấy cho ngươi.”

Nghe hắn nói muốn uống rượu, Khánh Nhiễm hừ lạnh một tiếng, đang muốn đặt chung trà lên môi, lại nghe Lận Kì Mặc thở dài một tiếng.

“Dịch Thanh, ngươi còn nhớ lừa lông ngắn của ta không? Là con ngựa màu xám tro bị ngươi cướp ở Thước Ca thành ấy. Hôm nay là ngày giỗ của nó, không biết ở thế giới bên kia nó có sống tốt không.”

Trong nháy mắt đại hán đã trở lại, Khánh Nhiễm nhìn Lận Kì Mặc vẩy chén rượu kia xuống đất, nhớ tới con ngựa biết uống rượu của hắn, suy nghĩ lại một chút lời hắn vừa nói, trái tim liền đập rộn, nàng vội khuyên nhủ an ủi nói.

“Ngươi đừng đau khổ nữa, không phải Tiểu Bạch bây giờ rất tốt sao, còn tốt hơn con lừa lông ngắn kia nhiều.”

Đại hán cười nói: “Lần đầu tiên ta được nghe ngựa biết uống rượu đấy.”

Lận Kì Mặc cười, đứng dậy cầm vò vượu, tay khác cầm chiếc chén rỗng, cười nói: “Ha ha, ngựa của ta đều biết uống rượu cả, hôm nay ta sẽ cho huynh đệ được nhìn thấy tận mắt.”

Hắn nói xong rồi bước ra ngoài, Khánh Nhiễm cũng cười đứng dậy, vỗ nhẹ vào vai đại hán: “Đi nhìn một chút chứ? Chú ngựa đó cũng cực khổ mấy ngày nay, huynh đệ của ta là một tên yêu ngựa mà.”

Đại hán sửng sốt, thấy hai người bước nhanh ra ngoài, hắn cũng vội vã đuổi theo. Lận Kì Mặc thấy Khánh Nhiễm đã đi theo, liền nháy mắt với nàng, hai người đồng thời bay lên, trong thoáng chốc tựa như hai luồng điện nhảy lên lưng ngựa.

Cùng lúc đó, vò rượu cầm trong tay Lận Kì Mặc đã bay về phía hán tử nhanh như chớp, tiếng kêu thảm thiết truyền đến. Hai người còn chưa quay đầu ngựa, ba mũi tên mang theo hàn khí lạnh thấu xương đã lao vút đến, làm Khánh Nhiễm cả kinh.

Hai người gần như đỡ tên cùng một lúc, đồng thời cưỡi ngựa xông ra ngoài. Ba mũi tên bị Lận Kì Mặc chắn mất hai tên, Khánh Nhiễm chỉ đỡ một mũi, nhưng đã thấy cổ tay tê rần, lồng ngực chấn động dữ dội. “Nội lực thật lợi hại”, nàng nghĩ thầm quay đầu, vừa lúc thấy năm sáu người nhảy ra liên tiếp từ chiếc giếng nhỏ trong sân.

“Thế tên thật bá đạo!”

“Đừng quay đầu, chạy mau!”

Tiếng hét của Lận Kì Mặc truyền đến, Khánh Nhiễm cảm thấy giọng nói của hắn chưa bao giờ căng thẳng và nghiêm túc như lúc này, nàng không khỏi giật mình, càng giục ngựa chạy nhanh hơn.

“Bắn!” Tiếng rống giận truyền đến.

Ngay lập tức tiếng tên bắn càng vang dội hơn, nghe tiếng vang và lực đạo vừa rồi, phía sau chắc chắn có không dưới mười người. Giờ phút này, tuy nàng không quay đầu lại, nhưng vẫn có thể tưởng tượng ra cảnh mưa tên dày đặc. Rốt cuộc đây là loại người gì, tại sao mỗi người đều có thể bắn tên như thần!

“Bỏ ngựa, chạy vào rừng!”

Giọng nói của Lận Kì Mặc bị tiếng tên lấn át, Khánh Nhiễm cũng biết lực tên như thế này không thể ngăn cản được, nàng hoàn toàn không do dự, thân ảnh bay lên rồi chạy vào cánh rừng bên cạnh.

Tiếng kêu đau đớn của Thanh Phong chợt truyền đến, tim Khánh Nhiễm thắt lại, bước chân chậm một nhịp, mấy mũi tên lại cùng lúc đó lao vút đến, bay thẳng về phía nàng. Nàng vung kiếm chém gãy hai mũi tên, tên bị nàng chém bay chệch vào gồ đá, nhưng vẫn lún vào mặt đá gần cả tấc!

Trong lòng hoảng hốt, tiếng tên vang lại truyền đến, Khánh Nhiễm còn chưa kịp phản ứng, cơ thể đã cảm thấy nặng trịch. Lận Kì Mặc nhanh nhẹn đỡ hai mũi tên, đạp chân vào thân cây, rồi nhanh như tia chớp xoay người lại, cố gắng nhào lên trước, đẩy Khánh Nhiễm ngã xuống đất.

Khánh Nhiễm bất ngờ chưa kịp né tránh, mặt đã nặng nề đập xuống lớp đất, nhưng chỉ trong chớp mắt, nàng lại nghe thấy tiếng tên xé gió lao đến, cùng với tiếng rên đau đớn của Lận Kì Mặc nằm phía trên.

Cơ thể Lận Kì Mặc run rẩy một cái, nhưng động tác lại không hề dừng lại, hắn đẩy Khánh Nhiễm ngã xuống đất, rồi ôm lấy thắt lưng nàng, vội vàng lăn vào cánh rừng, mấy mũi tên ở phía sau lao đến cắm vào đất, đuôi tên lắc lư không ngừng.

Đất rừng trũng xuống, hai người đã lăn mấy vòng trên đất, thế tên phía sau cũng yếu dần. Nấp phía sau tảng đá, Khánh Nhiễm nâng tay phủi đất trên mặt, nhưng đập vào mắt, lại chính là tấm lưng bị cắm một mũi tên của Lận Kì Mặc.