Vân Khuynh Thiên Khuyết

Quyển 2 - Chương 32: Huyết nhiễm y bào



Khánh Nhiễm theo Bộ Binh doanh, tiên phong đi trước đón gió lạnh, một đêm trèo đèo lội suối, yên lặng di chuyển, đi qua mấy ngọn núi, rốt cục vào tản sáng cũng chạy đến cốc khẩu trước giản núi*.

(Nơi tiếp giáp giữa hai triền núi)

Bọn họ làm theo quân lệnh, ẩn trong những gồ đá nhấp nhô hai bên trái phảicủa sơn cốc, đến lúc ẩn nấp ổn thỏa, Khánh Nhiễm đưa mắt nhìn xungquanh, trong lòng không khỏi hơi trầm xuống.

Dọc đường đi nàng đãchú ý đến địa hình bên trong sơn cốc, tất nhiên biết khe núi này rấtkhúc khuỷa, mà lúc này bọn họ lại ẩn nấp ở cửa cốc, dù nhìn thế nào cũng thấy không phải là một nơi mai phục tồi. Trong lòng nàng nhảy rộn,không ngờ lần đầu ra chiến trường lại gặp phải một trận tử chiến lấymạng đổi mạng như thế này.

Đúng vậy, nàng căn cứ vào địa hìnhtrong cốc đã đoán được mục đích để bọn nàng đến đây. Khe núi này do haivách đá sừng sững dựng nên, chính là một nơi cực tốt để bố trí phòng vệmai phục, nếu có thể đem quân địch dẫn vào trong cốc, trước sau chặnđường, lại mai phục ở trên cao, dù quân địch có đông hơn, nhưng lạikhông thể làm được gì, chỉ có nước chạy đằng trời.

Đương nhiên,quân địch cũng không phải là kẻ ngốc, nhất định sẽ phái quân tiên phongtiến vào trong cốc thăm dò, thấy trong cốc không có gì khác thường mớiđể đại quân tiến vào cốc.

Mà lúc này bọn họ lại ẩn nấp ở cửa cốc,nhất định sẽ được sử dụng để dẫn dụ quân địch. Muốn họ tạo ra trận thếcủa đại quân, chiến đấu ác liệt rồi lui binh, thế này mới có thể khiếnquân địch nghĩ rằng đại quân của Tinh quốc không thể địch lại, lúc nàyđể truy cùng giết tận mà tiến vào cốc.

Nói như vậy, trận chiến này chắc chắn vô cùng mãnh liệt, trong lòng Khánh Nhiễm nặng nề. Nhìn thống lĩnh Bộ Binh Mã Cương cách đó không xa, đã thấy thần sắc hắn cũngnghiêm nghị, gương mặt trầm trọng, chân mày cau chặt lại với nhau.

Điều này càng khiến suy nghĩ trong lòng Khánh Nhiễm thêm chắc chắn, nàngnhìn xung quanh, hiện lên trước mắt chính là những gương mặt đầy sứcsống. Nhưng mà trong những gương mặt này, sẽ có bao nhiêu người khôngthể nhìn thấy ánh mặt trời ngày mai nữa…

Trong lòng Khánh Nhiễm bi thương, hốc mắt đã hơi nóng lên. Luồng gió lạnh thấu xương cuốn lên làn tóc, nàng hít sâu một hơi, không nghĩ nhiều nữa, ánh mắt sáng ngời nhìn về phía sơn đạo.

Tới gần giữa trưa, ánh nắng trắng lòa ở giữatrời phủ xuống, nhưng lại không khiến người ta cảm thấy ấm áp, ánh sángchói mắt chiếu vào bên trong khe núi, vách đá càng thêm cứng rắn, làmcho lòng người cảm thấy lạnh lẽo.

Đã mai phục được hai canh giờ,nhưng quân địch vẫn chưa đến, Khánh Nhiễm chỉ cảm thấy thân thể đã cương cứng, cả người lạnh run. Mắt bị gió lạnh đâm vào rất đau rát, nàng hơinhắm mắt lại, làm dịu bớt khóe mắt.

Lại vào lúc này, ở phía cuối sơn đạo, một đàn chim phóng lên cao, Khánh Nhiễm cũng đột nhiên mở bừng mắt.

Đến đây!

Hai tay Khánh Nhiễm nắm chặt lại, trong lòng bàn tay đã thấm mồ hôi. Dù sao cũng là lần đầu ra chiến trường, trái tim nàng hơi đập rộn.

Trong lúc nàng tập trung nhìn, đã có thể thấy rõ cung nỗ và đao kiếm sáng lóa của quân địch, dưới ánh nắng chói mắt, hàn quang càng thêm sắc bén ngút trời.

Đại đội đông nghịt đã áp sát về hướng này, mắt có thể thấy không có điểm cuối. Đội quân đến đây phải hơn mấy vạn người!

Mà bọn họ lại chỉ có năm ngàn người! Trong lòng Khánh Nhiễm bỗng căng thẳng, cau chặt mày kiếm.

Quân địch càng ngày càng gần, đến khi đại quân đứng trước cửa cốc, KhánhNhiễm chăm chú nhìn nam nhân đang ngồi thẳng trên lưng ngựa ở trướctrận, đột nhiên ánh mắt ngưng trệ.

Hai mắt nàng nheo lại, nhìnchằm chằm vào vết bớt màu xanh trên mặt người nọ, tay phải bỗng nhiênnắm chặt trường kiếm trong tay, khớp xương nổi lên rõ ràng, ngực phậpphồng.

Nàng đã gặp người đó!

Nàng còn nhớ rất rõ đêm đó, lúc nàng ẩn thân bên trong huyệt đá, ở chỗ ánh lửa tập trung, nam tử đứngphía sau Khúc Đông Bình, trên mặt hắn rõ ràng có một vết bớt màu xanhnhư vậy.

Vết bớt hình bán nguyệt, tuyệt đối không sai!

Khánh Nhiễm cắn chặt răng, gắt gao ngăn chặn kích động trong lòng, không để mình có hành động nông nổi.

Nhưng vào đúng lúc này, Mã Cương đứng cách đó không xa lại nâng tay phải lên, rồi bất ngờ hạ xuống, nhất thời, những cung nỗ thủ mai phục trước cửacốc trong nháy mắt đã đứng dậy.

Điêu cung cường tên, chấn độngvang dội, kiếm quang đầy trời xé ngang một khoảng thiên không trắng lóa, một vòng vũ tiễn dày đặc qua đi, ngựa của Chiến quốc bên trong sơn cốchí dài, vung đạp hỗn loạn, tình thế có chút rối ren, người chết cũngkhông ít.

Khánh Nhiễm thấy tuy bọn họ hoảng sợ, nhưng đội hình lại chưa từng rối loạn, không khỏi âm thầm kinh hãi, xem ra đây là nhữngtinh binh đã được huấn luyện nghiêm chỉnh, nghĩ đến nhất định là thủquân trấn thủ ở Vân Đãng Sơn và cửa quan Tây Bạch Nga.

Không kịpngẫm nghĩ nữa, dư quang Khánh Nhiễm đã thấy cờ hiệu của Quan Lệnh Kỳ*vung lên, nhất thời nàng như một luồng điện đen, nhanh chóng lao ra, bức thẳng về phía thống lĩnh đang cưỡi đại mã trước trận của quân địch.

(Quan Lệnh Kỳ: Người cầm cờ chỉ huy quân lính)

Lúc này, tiếng kèn phát lệnh tiến công phía sau mới thổi lên. Mã Cương hét lớn một tiếng: “Các huynh đệ, sát!”

Nhất thời những tướng sĩ Tinh quốc ẩn nấp bên trong sơn đạo đều xông ra,hướng về phía dưới cốc ép sát, tiếng gào thét chấn động sơn cốc.

Mã Cương đem một đao chém đứt cánh tay của tên lính bên cạnh, chỉ cảm thấy trước mắt nhoáng lên, một bóng người đã từ đỉnh đầu hắn bay sượt qua.Trong lòng hắn kinh ngạc, hảo công phu!

Tập trung nhìn kĩ, hóa rachính là tiểu binh tên Dịch Thanh kia, Mã Cương thấy hắn lưu loát chémngã một quân địch, thả người một chút đã đột phá đến hướng quân địch tập trung dày đặc ở phía trước.

Hai mắt Mã Cương híp lại, chỉ thấyDịch Thanh bị hơn mười tên lính địch vây công, nhưng vẫn không thể cảnnổi, võ công đúng là trác tuyệt bất phàm.

Mã Cương thầm khen, quảlà một tên không sợ chết. Khó trách lúc rời doanh Tô Tham tướng đã bảomình chú ý kĩ tên tiểu tử này, trở về phải bẩm báo kĩ lưỡng, nghĩ đếnnhất định là Vương gia có ý muốn bồi dưỡng, đề bạt tiểu tử này.

Chính lúc hắn đang suy nghĩ, một người đã vung đao bổ tới, hắn vội vàng thuhồi tâm thần, hét lớn một tiếng, giương đao ngăn cản.

Tiếng trốngtrận như sấm, gió lửa bốc lên tận trời, tiếng chém giết nổi lên bốnphía, đao quang kiếm ảnh, huyết nhục bay tứ tung, đây chính là chiếntrường. Một cốc khẩu yên tĩnh, trong chốc lát đã biến thành Tu La tràng ở chốn nhân gian.

Quân địch lũ lượt kéo đến, Khánh Nhiễm chỉ có thể theo bản năng huy động hàn kiếm trong tay, một khắc cũng không dám lơilỏng, nàng biết rõ đây là chiến trường, không cho phép có nửa điểm nhântừ.

Trường kiếm bay đến, chiêu thức nhanh nhẹn mạnh mẽ, nơi đi qua đều cuốn lên một mảnh mưa máu, nàng nhìn quanh bốn phía, hiện lên trước mắt chính là những con ngươi đỏ rực đầy sát khí.

Giờ phút này, ai cũng không muốn thối lui, đứng giữa con đường sống và chết, chỉ có kẻ mạnh mới có thể sinh tồn.

Trấn Bắc quân chính là tinh binh Yến Hề Ngân tự tay huấn luyện, mỗi ngườiđều ngang nhiên dũng cảm, thân ảnh màu xanh bay lượn như hồng nhạn.

Trong lòng nàng biết, lúc này thêm một khắc, cũng là thêm thời gian để quânchủ lực bố trí mai phục bên trong sơn cốc, cũng thêm khả năng giết chếtmột tên địch, lại càng có thể mê hoặc địch nhân, dẫn dụ chúng tiến vàotrong cốc.

Nghĩ như vậy, trường kiếm trong tay nàng lại huy độngnhư dòng nước, tạo ra một trận bạch quang lạnh lẽo. Tiếng kêu thảm thiết không dứt bên tai, trong thoáng chốc nàng đã biến thành một tên Tu Lađoạt mạng.

Đây là trận chiến dụ địch dữ dội nhất mà trước nay chưa từng có, trong cốc quanh quẩn những hơi thở chết chóc và tuyệt vọng,những tảng đá xanh trên triền núi sớm đã bị nhuộm đỏ, trên bầu trời lanra một màu máu đỏ thẩm.

Không biết đã chém giết bao lâu, một canh giờ, hay là hai canh giờ?

Mã Cương giương mắt nhìn xung quanh, mắt thấy thời cơ đã đến, nếu còn đánh tiếp e rằng sẽ tự diệt. Hắn hét lớn một tiếng, Quan Lệnh Kỳ đã giươngđại kỳ, tiếng chiêng dồn dập vang lên, ngay lập tức đội quân của Chiếnquốc ùn ùn đuổi đến.

Khánh Nhiễm nghe tiếng chiêng gọi rút quân,bốn phía xung quanh, kể cả những địch nhân bị đánh rơi xuống ngựa cũngnhanh chóng chạy về hướng sơn cốc.

Mắt thấy quân địch truy đuổikhông buông, còn quân ta vì rút lui ở sau mà bị chém vào lưng, ngã xuống vô số kể. Nàng quyết định nhanh chóng, hét lớn một tiếng.

“Mọi người chớ hoảng sợ, tập hợp lại, phối hợp tiếp ứng lẫn nhau, tạo thành vòng tròn di chuyển để rút lui.”

Lúc nàng cất tiếng nói đã vận khí, mỗi tiếng đều to rõ vang dội, khôngngừng quanh quẩn bên trong sơn cốc. Mọi người nghe được, nhanh chóng tập trung về một chỗ, Khánh Nhiễm giương kiếm về phía trước, giết chếtnhững kỵ binh đang xông đến, khiến bọn chúng hổn loạn ngã khỏi lưngngựa.

Đến khi nàng mang theo một nhóm người hợp vào chúng binhlính đã tập trung ngày một đông, khí thế đã vô cùng mạnh mẽ. Khánh Nhiễm chỉ huy mọi người làm thành vòng tròn, quay về bảo vệ đồng bạn, qua lại trùng kích.

Nàng xốc ngựa bật lên cao, mắt thấy nơi nào có quâncủa ta bị bỏ lại phía sau, liền chỉ huy lên trước để cứu viện. Vòngngười càng đi càng lớn, khí thế cũng ngày càng không thể ngăn cản, mọingười vừa đánh vừa lui, cuối cùng mở một đường máu, chạy vào trong cốc.

Đại quân Chiến quốc thấy Tinh quân bị đả bại phải thối lui, liền hò hét vang trời, đuổi theo tiến vào trong.

Khánh Nhiễm chỉ thấy có vài người ở phía sau bị quân địch cuốn lấy, nàng liền thúc ngựa quay lại, đạp lên đầu ngựa phi thân phóng vọt lên, thân ảnhbay ra, trong nháy mắt đã đến được cuối hàng ngũ, tiêu diệt những binhđịch đang dẫn đầu xông đến, hét lớn một tiếng.

“Mau rút lui!”

Có đồng bạn mạnh mẽ như vậy cản phía sau, mọi người vừa đánh vừa lui, hướng vào thâm cốc tháo chạy.

Ra khỏi vài trăm thước, Khánh Nhiễm thấy phía trước đá nổi chập trùng, ẩnchứa sát khí, cách đó không xa lại chính là khúc ngoặc của sơn cốc.

Nàng liếc mắt liền nhận ra điều khác thường, hai bên sơn cốc có quân lính đang ẩn nấp!

Nàng nhìn về phía trước, nhưng lại thấy Bộ Binh doanh đã rút qua khúc ngoặc, chỉ còn lại một đội người bọn họ, bởi vì bị quân địch truy bắt khôngtha mà lạc lại phía sau. Nàng tâm sinh cả kinh, trong lòng biết nhữngphục binh bên trong núi sẽ không vì vài người bọn họ mà đánh mất cơ hộiphục kích. Vạn nhất bọn họ không thể rút lui kịp thời, chỉ có thể làm lá chắn phía sau chôn cùng đại quân Chiến quốc.

Suy nghĩ trong lòng xoay chuyển, nàng hét lớn một tiếng.

“Mọi người mau rút lui! Mau!”

Nàng hét to, liền phóng ngựa xông ra ngoài, hướng về phía quân địch đôngnghịt người. Trường kiếm trong tay Khánh Nhiễm xuất mạnh, thân ảnh nhưbay, tung người nhảy vào sơn đạo, liều mạng ngăn chặn quân địch, chỉtrong chốc lát trên người đã sinh ra mấy vết thương.

Mắt thấy mọingười đã chạy xa hơn mười thước, nàng quát lớn một tiếng, đâm một kiếmvào cổ họng một tên địch, khiến hắn ngã khỏi ngựa, đoạt ngựa trụ vững,đánh ngã những người vây xung quanh, quay đầu ngựa tiến vào khúc ngoặc.

Vừa qua khỏi ngã rẽ, tâm nàng nhảy dựng, híp mắt nhìn lại, ở khoảng lọngcách đó không xa, phía dưới đại kì màu vàng thêu hình rồng, thân ảnh cao lớn nghiêm nghị đang ngồi thẳng tắp.

Giáp bạc giày đen, mặt trầmnhư nước, ngũ quan* cứng cáp tựa như được điêu khắc nên, ánh mắt lạnhthấu xương, yên lặng nhìn chăm chú về hướng này, đúng là Dực vương YếnHề Ngân.

(Ngũ quan: năm khí quan, tai, mắt, miệng, mũi và thân mình)

Khánh Nhiễm thấy sắc mặt hắn lạnh lẽo, khóe môi hơi nhếch lên, mang theo vẻlãnh khốc, trong mắt lại ẩn chứa ý châm biếm mỉa mai. Trong lòng nàngbiết người này đang nghi ngờ mình, nay rõ ràng từ ánh mắt hắn cũng thấyđược, bỗng cảm thấy hơi uất ức.

Khánh Nhiễm nghĩ đến trận huyếtchiến vừa rồi, càng cảm thấy trong lòng phẫn nộ, ánh mắt đang nhìn YếnHề Ngân cũng không khỏi sắc bén lên.

Yến Hề Ngân đón lấy ánh mắtbắn tới của nàng, khóe môi lại càng nhếch lên cao hơn. Bỗng nhiên hắnvung tay, nháy mắt trong tay đã có thêm một thanh cự cung, không đợiKhánh Nhiễm phản ứng, những mũi tên trong tay hắn đã tựa như ngôi saobăng chợt bắn ra.

Yến Hề Ngân một phát bắn ra, uy lực rất lớn,mang theo một trận gió lớn lao vút đến. Căn bản Khánh Nhiễm chưa kịpphản ứng, tiễn quang đã lóe lên.

Khánh Nhiễm quả thực không thểtin được những gì mình đang nhìn thấy, nàng chỉ có thể theo bản năngtrừng lớn hai mắt, gắt gao nhìn chằm chằm Yến Hề Ngân, ánh mắt âm độc.Thầm nghĩ, đây là Vương gia chó má gì! Còn anh minh thần võ? Rõ ràng làđồ con lợn, đồ heo đất!

Bổn cô nương đến âm phủ rồi, nhất định sẽ tìm ngươi để tính sổ! Mưa tên chợt bay đến, trong lòng nàng bi ai, mệnh đã hết!

Lại vào lúc này, vũ tiễn bỗng nhiên sượt qua bên người, xuyên qua hai gò má và đỉnh đầu của nàng.

Tiếng vang cực lớn ở phía sau người truyền đến. Khánh Nhiễm sửng sốt, quayđầu nhìn lại, thấy quân địch đã xông qua khúc ngoặc. Những người đi đầuđều bị vũ tiễn của Yến Hề Ngân tập kích, nghiền nát cả áo giáp, mũi nhọn xuyên qua lồng ngực của vài tên kị binh, mưa máu bắn lên bầu trời, thếtên vẫn không dứt, xuyên qua bảy tám gã kỵ binh nữa mới chậm rãi rơixuống đất.

Khánh Nhiễm kinh hãi, thầm nghĩ, hảo tên pháp!

Lại vào lúc này, phía sau truyền đến từng đợt kêu la thảm thiết, trong lòng Khánh Nhiễm biết những phục binh mai phục bên trong sơn cốc đã đượcđiều động, ánh mắt không khỏi mang ý cười, quay đầu chính lúc thấy YếnHề Ngân đã tiên phong dẫn quân thúc ngựa chạy về hướng này.

Đạiquân phía sau hắn cuồn cuộn chuyển động, Khánh Nhiễm kinh hãi, vội vàngghìm cương chuyển đầu ngựa, hướng về phía quân địch chém giết.

Yến Hề Ngân đang chạy như bay đến, tầm mắt nhìn chằm chằm Khánh Nhiễm,trong mắt ẩn chứa suy nghĩ, khóe môi lại giương lên một nụ cười nhạt.

Tiền quân của Chiến quốc bị đại quân ngăn cản, đang thúc ngựa cực nhanh chợt phải dừng lại, hậu quân phía sau không hay biết, nhất thời đụng vàoquân của mình, người ngã ngựa đổ.

Phía sau quân lại có hơn mườikhối đại thạch cuồn cuộn rơi xuống, trong chốc lát đã bịt kín sơn đạo.Hơn nữa phía trên sơn cốc, mưa tên bay xuống như trút nước, đá lớn cuốntheo những gốc cây, làm người chết vô số kể, tiếng kêu thảm thiết khôngdứt bên tai.

Khánh Nhiễm chém giết ở phía trước, xông qua sơn đạo, thấy đội quân Chiến quốc sau khi bị nhốt trong cốc có chút hỗn loạnnhưng đã khôi phục được trận hình, kỵ binh không ngừng áp về phía trước, lại có Thuẫn bài thủ* tập hợp hỗ trợ lẫn nhau xông ra sơn cốc.

(Thuẫn bài thủ: đội binh cầm tấm chắn, khiên bằng sắt, mộc che chắn cho quân phía sau)

Còn có Thuẫn bài thủ yểm trợ đội quân đẩy nỗ xa* (xe bắn cung) tới bên sơn đạo, bắn hỏa tiễn lên phía trên sơn cốc. Uy lực của nỗ xarất lớn, tuy rằng tự diệt những xạ kích ở phía trên, nhưng trong nháymắt đã đánh ngã một đội quân sĩ Tinh quốc, rất nhiều binh sĩ bị lửa lanlên người, từ sơn cốc ào ào rơi xuống, tiếng kêu la vang lên khôngngừng.

Khánh Nhiễm hét lớn một tiếng, hai mắt xoay chuyển, mộtngười một ngựa xông đến phía trước, đoạt lấy cung tiễn của một gã cungnỗ thủ đứng bên sơn đạo, thân ảnh bay lên, dư quang đã thấy một bóng đen lóe lên, nhanh nhẹn như nhạn.

Đúng là Yến Hề Ngân cũng theo đóphóng đến, đạp một cước lên vách đá dựng đứng của sơn đạo, lúc xoayngười lại, hơn mười mũi tên đã mạnh mẽ bắn ra như sao băng, không mộtphát hỏng, trong giây lát đã tiêu diệt hơn mười Hỏa tiễn thủ đang điềukhiển nỗ xa.

Khánh Nhiễm hừ lạnh một tiếng, thanh cung cầm trongtay lại ném trả cho tiểu binh kia, ánh mắt đồng thời khẽ lóe lên, phithân đạp lên bả vai của một người, nhanh chóng bay về phía tuấn mã trắng như tuyết đang đứng cách đó không xa.

Nàng phi thân lên ngựa, con ngựa tê minh một tiếng, bốn vó phi động, nhưng tiếp theo lại dựng thẳng người, chỉ muốn hất nàng văng khỏi lưng ngựa.

Khánh Nhiễm cũngkhông kinh hãi, ghìm chặt cương khống chế, tay trái đè lại yên ngựa,dùng sức chống đỡ, thân mình bật lên gần một tấc, hóa đi lực đang bậtlên cao của con ngựa. Hồi phục an toàn lại ngồi xuống ngay lập tức. Song chưởng dùng lực, siết chặt cương ngựa, dây cương kẹp sâu vào mồm ngựa,con ngựa ăn đau, cũng không dám càn rỡ.

Khánh Nhiễm hừ lạnh mộttiếng, thúc ngựa xông về phía đội quân Chiến quốc, thân mình trên ngựanghiêng thấp xuống. Trong lúc di chuyển lại quét bay vài tên địch, phóng đến bên cạnh sơn đạo, tay phải nhoáng lên một cái, vận khí vào mũikiếm, càn quét xông qua, trong nháy mắt đã tiêu diệt sạch sẽ những Hỏatiễn thủ của quân địch ở phía trước.

Nàng đắc ý quay đầu, hai mắtđảo bốn phía, lại nhìn thấy một ánh mắt sắc bén đang bắn đến, nàng hơikinh ngạc. Yến Hề Ngân lạnh lùng đứng trên một tảng đá lớn, ánh sángtrong mắt âm u, dừng lại trên bàn tay đang cầm cương của nàng.

Khánh Nhiễm khó hiểu, cúi đầu đã thấy con ngựa dưới thân có màu lông trắngmuốt, yên được nạm bạc, trên trán buộc lưới vàng, trang sức có chút quýbáu. Trước mắt hiện lên bộ dáng kiêu ngạo một người một ngựa của Yến HềNgân trong cốc lúc nãy, nhất thời ngộ ra, nghĩ đến thì đây đúng là ngựacủa hắn.

Khánh Nhiễm không khỏi sung sướng, ngửa đầu hướng Yến HềNgân giương môi cười, đúng là tràn đầy khiêu khích. Ánh mắt nàng nhoánglên một cái, chợt ngưng trệ, đã thấy bên trong hậu quân của Chiến quốc,tướng lĩnh mặc áo giáp xanh đang thúc ngựa chỉ huy kỵ binh phá vòng vây.

Khánh Nhiễm nghiến chặt răng, hét dài một tiếng, vó ngựa giương lên rất cao,phóng ngựa lên trước bay nhanh đến hướng đó, ánh mắt bức thẳng người nọ. Thần sắc nàng lạnh lùng, ngân quang trong tay sáng lóa, kiếm quang điđến đâu, nơi đó lập tức hiện ra một đường máu, có người thậm chí cònchưa được thấy rõ vũ khí trong tay nàng, đã thẳng tắp ngã xuống.

Góc độ không ngừng biến hóa, chiêu thức lướt gió tung mây. Gương mặt lạnhlẽo như sương và kiếm pháp sắc bén vô song hợp lại làm một, có vẻ vôcùng quỷ dị, không ít người đã chú ý đến tình cảnh bên này, ai cũnghoảng sợ.

Mà đông đảo những binh sĩ Tinh quốc phía sau nàng, càngtinh thần đại chấn, hò hét chạy theo sau. Đội quân Chiến quốc bị khí thế của nàng dọa sợ, nhất thời đờ đẫn không một tiếng động.

Yến HềNgân nhìn bóng lưng của Khánh Nhiễm, thấy thân hình nàng gầy gò, nhưngđứng trong đại quân lại oai phong lẫm liệt, tư thái kiêu ngạo, lúc xoayngười lại, ánh mắt trong sáng rõ ràng, tiếng hô lại vang vọng mạnh mẽ, ý nghiền ngẫm trong mắt Yến Hề Ngân không khỏi càng sâu hơn.

Ngườiđược phái đến thay thế Mã Quốc Thành, đảm nhiệm Kiêu dũng Tướng quân Vạn Niên Đạt lớn tiếng quát lệnh cho kỵ binh luân phiên tấn công, ánh mắtđảo qua, đã thấy một người xông đến như bay, những nơi đi qua, binh lính Chiến quốc đều không có khả năng địch lại.

Gương mặt người nọlạnh lẽo, giống như chiến thần, ánh mắt đỏ rực bức thẳng về phía mình,loại ánh mắt căm thù này lại làm tâm hắn khiếp đảm, bất giác đã siếtchặt dây cương trong tay. Con ngựa ăn đau hí dài một tiếng, bốn vó nhảyloạn lên, hắn ngưng mắt nhìn lại, không ngờ người nọ đã áp sát đến trước người, hắn thậm chí còn có thể cảm nhận được hàn quang lạnh lẽo bắn ratừ đôi mắt của nam tử.

Y bào của Khánh Nhiễm đỏ rực, phảng phấtnhư được nhuộm từ máu, cả người giống như Tu La từ địa ngục chạy như bay đến, đi qua nơi nào, kiếm khí liền cuốn lên một màn mưa máu, bên tai là những tiếng kêu rên thảm thiết, là thanh âm sau khi lợi kiếm đâm xuyênvào trái tim, máu tươi chảy ồ ạt. Là tiếng xương gãy khanh khách do vóngựa giẫm đạp lên sống lưng của con người, là tiếng cơ thể tàn phế ngãbình bịch xuống nền đất…..

“Nạp mạng đi!”

Vạn Niên Đạt lạiđứng chết trân tại chỗ, mắt thấy con ngươi đỏ rực ngày càng gần, hắn đột nhiên bừng tỉnh, sắc mặt trắng bệch, kinh hô một tiếng.

“Mau, mau! Bắn chết hắn! Mau! Lên!”

Hắn quát lên, một mặt vội vàng quay ngược đầu ngựa, chạy về phía sau quân.

Khánh Nhiễm thấy đã cách mục tiêu ngày càng gần, nhưng người nọ lại đột nhiên chạy về phía sau, há có thể như hắn mong muốn? Nàng phóng mình bay lên, ngự khí như một mũi tên sắc bén, bức thẳng về phía người đó, nhưng đúng lúc này loạn tên lại phá không mà đến. Hàn kiếm trong tay nàng xoaytròn, tạo ra ánh sáng sắc bén, ngăn chặn mưa tên đang bay đến, đến khiđáp xuống đất, người nọ đã biến mất bên trong địch quân trùng điệp.

Khánh Nhiễm thấy một địch quân áp sát về hướng mình, trong lòng phẫn nộ, quát lên một tiếng lớn, lại phi người bay thẳng lên, trường kiếm trong tayquay về vỏ kiếm, nàng vung tay đoạt lấy trường thương trong tay đối thủ, ngân thương tung hoành, đánh đám người phía trước tan tác. Trong nháymắt liền ép sát về phía quân địch mấy thước, mắt thấy cách đó không xaquân kỳ bay phấp phới, môi màng nhếch lên. Quát to một tiếng, đánh ngãhai người, thân mình như một con hồng nhạn, nhẹ nhàng bay lên, bất chợttiếp cận đại kỳ.

Tiểu tướng điều khiển quân kì có vẻ đã biết đượcmục đích của nàng, nhanh chóng giục ngựa xông thẳng đến, trong miệngquát lớn, trường kích trong tay như cuồng phong đâm về phía Khánh Nhiễm. Khánh Nhiễm thấy hắn xông đến vô cùng dũng mãnh, biết không thể làmbừa, trường thương phía sau bỗng nhiên đánh ngã một người đứng bên phải, bóng dáng liên tục biến đổi, những người đứng bên cạnh đều né tránh,thân thể nàng chợt lăn một vòng trên đất, lúc xoay người lại tiểu tướngđiều khiển quân kì đã áp sát đến bên cạnh.

Nàng kéo khóe môi,trường thương trong tay cùng lúc đó xuất ra, một thương đâm vào thânngựa, con ngựa tê hào, nhất thời đem tướng lĩnh kia hất ngã xuống đất,tiểu tướng khó khăn đứng vững, trước mặt lại hiện một thương bức thẳngđến bên hông, hắn cũng chậm rãi ngã xuống.

Khánh Nhiễm thuận thếtiếp nhận đại kỳ, lập tức hạ xuống, vung đại kỳ, tùy tiện ra hiệu tiếncông. Nhất thời đại quân Chiến quốc không rõ chuyện gì, đi theo điềuđộng của chủ soái, trận hình trong nháy mắt rối loạn.

Yến Hề Ngânthấy quân địch đã hết hi vọng, vung tay cho dừng cự thạch ở phía trên,nhìn thân ảnh phách lối đang điên cuồng náo loạn quân địch ở phía xa,bên môi đã bất giác nở nụ cười.

Tô Lượng đi từ trên sơn cốc xuống, sau vài lần bay đến đã đứng vững phía sau người hắn, thấy ánh mắt hắnchuyên chú nhìn về phía trước, không khỏi cũng nhìn theo. Lại giật mình, kinh hô: “Đó không phải là Dịch Thanh sao? Sao hắn lại điều khiển đạikì chủ soái của quân địch!”

Nhìn thêm lại bật cười, chỉ thấy quânđịch bị Dịch Thanh phá rối, đã hỏng bét, cũng có không ít tiểu đội vavào nhau, trông vô cùng hỗn loạn!

Hắn đang cười vui vẻ, lại nhìnthấy con ngựa dưới người Khánh Nhiễm, nhất thời trừng lớn hai mắt: “Saohắn lại cưỡi Phi Lưu? Còn Phi Lưu lại để cho hắn cưỡi ư!”

Nụ cườitrên mặt Yến Hề Ngân hơi ngưng trệ, nghiêng đầu liếc nhìn Tô Lượng:“Rãnh rỗi không có việc gì làm thì đi giúp hắn đi, tiểu tử này có vàiphần can đảm.”

Tô Lượng sửng sốt, thấy ánh mắt Yến Hề Ngân lạnhnhạt, gương mặt ôn hòa, không khỏi nhíu mày: “Nhanh như vậy Vương gia đã tin tưởng tiểu tử này sao?”

Yến Hề Ngân nhìn ra xa: “Ngươi đã gặp qua một tên gian tế kiêu ngạo như vậy chưa?”

Tô Lượng ha ha cười, cất cao giọng nói: “Tuân lệnh.”

Nói xong liền nhảy lên tảng đá phóng người bay lên cao, dẫn theo một độingười nhanh chóng đến chỗ Khánh Nhiễm chém giết ở phía trước.

Khánh Nhiễm một mặt khống chế đại kỳ, một mặt vũ động trường thương trongtay, bỗng nhiên một đạo hàn khí đánh úp đến, trong lòng lóe lên, taynàng vung theo cảm giác, thân mình nghiêng ra phía sau, tránh thoát mộtkiếm trí mạng, ngân thương cùng lúc đó quét ngang một vòng, đem một tênlính địch đánh ngã xuống ngựa.

Không đợi nàng đứng định, lại cómột tướng lĩnh của quân địch xuất kiếm như thủy triều lao đến, KhánhNhiễm cầm đại kỳ trong tay vung sang bên cạnh, nhất thời đại kỳ liền bịkiếm thế chém rách, ngược lại ngăn cản thế tiến công của quân địch.

Nàng đang muốn đứng lên nhiễu loạn, lại nghe một tiếng hét thảm truyền đến.Đứng dậy chính lúc thấy người nọ bị trường thương của Tô Lượng đâm vàongực, mà Tô Lượng lại đang có chút đắc ý nhìn mình.

Khánh Nhiễmcũng không keo kiệt, hướng hắn cười, lúc xoay người nhìn, lại bắt đượcbóng dáng của tướng lính mặc giáp xanh kia. Khánh Nhiễm bỗng nhiên nhìnxung quanh, lập tức kéo lấy cung tên đang treo trên lưng ngựa của TôLượng, giương cung cài tên, động tác liền mạch lưu loát. Nhất thời bamũi tên xé gió lao vút đi, thẳng tắp bức về phía người đang vung trườngthương chém giết, Vạn Niên Đạt.

Vạn Niên Đạt người này tuy háosắc, nhưng võ công cũng xem như không tồi, hắn chém ngã một người, chỉcảm thấy thế tên sắc bén trong phút chốc lao tới. Hắn dựa vào tiếng gió, nghiêng đầu tránh thoát một mũi tên bay thẳng đến ót, chính lúc vừa hết hoảng sợ, chỉ cảm thấy trước ngực đau xót, tiếp theo không khí cũngngày càng mỏng manh. Hắn không hiểu, chỉ có thể trừng lớn hai mắt, trong mắt đều là không cam lòng và hoảng hốt.

Khánh Nhiễm lạnh lùngnhìn hắn ngã xuống lưng ngựa, hai mắt chớp động, Tô Lượng bỗng ha hacười: “Ngươi có ân oán với hắn sao? Chậc chậc, hai viên đại tướng củaChiến quốc đều chết trong tay ngươi. Vạn Niên Đạt này vừa đến biên quanđã phải chôn xác ở rừng núi, thật tốt số quá.”

Trong lòng KhánhNhiễm biết hàm ý của hắn, trận đánh này đã bại, giữ lại cũng phải chết.Nàng cũng không thấy vui vẻ, cười lạnh quay đầu nói: “Các ngươi khôngphải nghi ngờ ta là gian tế sao? Như thế nào? Như vậy liền tin ta rồi?”

Tô Lượng không ngờ nàng lại đột nhiên chất vấn mình, xấu hổ cười, lại cấtcao giọng nói: “Tô Lượng trở về nhất định sẽ tìm Dịch huynh đệ uống rượu để bồi tội, được không?”