Vận Đào Hoa Của Tiểu Mật

Chương 12



Tình yêu đang đơm hoa,

Chỉ có mình anh là không biết.

Cho tình yêu vào bình lọc nước,

Để từng giọt lệ biến thành hạt mưa,

Để đau khổ chảy vào dòng sông hạnh phúc.

Biết làm gì để tưới ướt tâm hồn chai sạncủa anh?

Tôi yêu Tần Niệm, không ai có thể thay thế được vị trícủa anh ấy trong trái tim tôi. Nhưng khi bị tổn thương, người ta luôn tìm chomình chỗ bấu víu. Buổi tối hôm đó, ít nhiều tôi cũng cảm thấy cô đơn. Nếu cứnghĩ Mục Thần Chi cưỡng bức tôi, chi bằng nghĩ tôi cũng đang lợi dụng anh ra.Nghĩ như thế, nỗi đau sẽ giảm bớt. Dù sao, tôi và Tần Niệm xem như đã chấm hết.Ở bên cạnh ai, đối với tôi giờ cũng chẳng có gì khác biệt. Nếu Mục Thần Chi ngỏlời, chắc chắn tôi sẽ đồng ý.

Cái cảm giác đâm lao thì phải theo lao những vẫn khôngđành lòng này, tôi đã từng được nếm trải khi lấy Tiêu Hào Ý. Nhưng sau hôm đó,Mục Thần Chi không hề liên lạc với tôi. Thời gian cứ lẳng lặng trôi đi, anh tagiống như bong bóng nước, bốc hơi rồi chẳng còn dấu vết. Thế mà, cả mùa hè củatôi là những ngày dài lên mạng tán dóc với Mục Thần Chiđại hiệp.

Tô Na Na và Tiêu Hàn Ý định tổ chức một buổi dã ngoạicho cả lớp đến bãi Kim Sa. Buổi trưa cuối tuần, ba chúng tôi hẹn nhau ở Bất DạThiên tại phía đông thành phố. Hai bọn họ bận rộn lên kế hoạch, còn tôi gấp hạcgiấy để giết thời gian. Bỗng có một luồng ánh sáng rọi tới, tôi vừa lấy tay chelên mắt thì nghe thấy tiếng Tô Na Na cười lớn. Chỉ thấy Tiêu Hàn Ý nhướn mày,chiếc thìa inox trong tay phát ra tia sáng lóa mắt.

Rất lâu về trước, chúng tôi thường chơi đùa trongnhững con ngõ hẹp của Bắc Kinh, lấy gương phản chiếu ánh nắng, nhìn những vệtsáng đan xen hắt từ gương lên bức tường mà cảm thấy vui vẻ. Hồi nhỏ, Tiêu Hàn Ýnói hơn ngọng, cầm chiếc gương nhỏ đứng trước cửa nhà tôi, gương mặt tròn nhưtrái táo đỏ, nói:

“Phó Tiểu Mật, hôm nay có chơn hông?”

Mặt trời cứ đều đặn mọc mỗi ngày, không hề đổi khác.Vậy mà chớp mắt một cái, bọn họ đều đã trưởng thành, người từng nói sẽ yêu tôi,đợi tôi suốt đời, giờ lại đi lấy kẻ khác.

Còn nhớ về chiếc đĩa ghi lại buổi diễn cuối cùng củaMai Diễm Phương[1] màchúng tôi đã cùng nhau xem ở nhà Tô Na Na. Trước khi kết thúc biểu diễn, MaiDiễm Phương mặc bộ váy cưới do người bạn thân Lưu Bối Cơ thiết kế. Một mìnhđứng trên sân khấu rộng lớn, diễm lệ mà cô độc, cô ấy nói với những người hâm mộ:“Cuộc đời luôn khó dự liệu. Tôi cứ ngỡ mình sẽ kết hôn vào năm hai tám tuổi,rồi ba mươi hai tuổi sinh con. Đã bao năm trôi qua mà tôi vẫn không có ai bêncạnh, nhưng tôi vẫn còn có các bạn”.

[1]Mai Diễm Phương, 10/10/1963 - 30/12/2003 là một ca sĩ nhạc pop và diễn viênHồng Kông nổi tiếng.

Tôi cũng chẳng có ai bên cạnh. Tôi còn có ai đây? Nghĩđến đây, tôi liền trợn mắt quát lên: “Tiêu Hàn Ý, anh không thể làm việc gì cóích hơn sao?”.

“Em ngày nào cũng lên mạng chơi game thì có ích lắmsao? Lại còn suốt ngày thi trượt nữa.” Anh ta hừ một tiếng rồi lại đọc lớn:

“Cây đồng đang buổi ban trưa,

Mồ hôi thánh thót như mưa ruộng cày.

Ai ơi cầm chiếc gương này,

Cuốc đi cuốc lại một ngày hết luôn!”

“Này nhé! Tôi nộp giấy trắng là vì không quay cóp nhưcác người!” Tôi hất cằm.

Tô Na Na nâng cốc rượu lên cao nói: “Nào, nào, nào,cùng chúc cho mọi người giữ cho được khí phách của ngày hôm nay!”

“Cậu đừng chỉ biết nhìn cô ấy hất cằm dương dương tựđắc, thực chất thì…” Tiêu Hàn Ý đắc chí. “Thực chất thì do cô ấy nhát gan nênkhông dám quay cóp! Đần độn thế thì làm sao biết cách mà quay cóp chứ! Từ nhỏđã thế rồi, đúng là hết thuốc chữa.”

“Hôm nay bổn cung phải thay trời hành đạo, trừ hại chomuôn dân.” Tôi hùng hổ đập bàn, rồi với tay bóp cổ Tiêu Hàn Ý.

Đúng lúc tôi đang trừng trị anh ta thì Tô Na Na bỗngnói: “Phó Tiểu Mật, nhìn sang trái, nhìn sang trái mau”.

Dựa vào kinh nghiệm bị lừa trước đây, tôi chậm rãiquay đầu sang trái, tay vẫn bóp chặt cổ Tiêu Hàn Ý, giữ nguyên tạo hình của mụđàn bà chanh chua đang đánh lộn rồi lại ngây ra trong ba giây.

Mục Thần Chi cùng Sở Tây Thừa và vài người khác đangtừ phía đầu hành lang tiến lại. Anh ta trông vẫn bảnh bao, phong thái ung dung,nhã nhặn như ngày nào. Bên cạnh anh ta là một mỹ nhân hoanhường nguyệt thẹn với bờ vai trần gợi cảm.

Khóe mi dày của Mục Thần Chi như đang cười, điệu bộrất lãng tử, anh ta hơi nghiêng đầu nói gì đó khiến cô gái đi bên cạnh thẹnthùng gục đầu vào vai anh ta.

“Em muốn giết, hay muốn diễn kịch thì mau mau ra tayđi! Tay em cứ khư khư bóp cổ anh thế, nóng chết đi được.”

Lúc Tiêu Hàn Ý gỡ tay tôi ra khỏi cổ, tôi mới địnhthần lại rồi lẳng lặng quay về chỗ cũ, ngồi trên ghế so pha mà vẫn thấy lạnh,cứ nhấp nhổm không yên.

“Em nhấp nhổm thế thì được cái gì chứ?” Tiêu Hàn Ýcười ra điều vui lắm.

“Cần đến anh quan tâm sao? Bổn cung… ôi đau quá! Ngươikhông muốn chịu đau cùng ta thì câm miệng lại!”

Mục Thần Chi có vẻ không nhìn thấy tôi, mấy người họcứ thế đi thẳng vào nhà ăn. Ôi ôi, quả nhiên anh ta chỉ muốn đùa giỡn với tôithôi! Loại người như anh ta còn hơn cả cầm thú.

Tô Na Na chống cằm cảm thán: “Đứa trẻ đáng thương này.Tớ bảo cậu quay sang trái cơ mà!”.

“Cậu cố tình giấu đầu hở đuôi thì có!"” Tôi nângly bằng cả hai tay, màu nâu của vành ly nhìn chẳng đẹp chút nào, hồng trà hômnay cũng không đúng vị, cứ đắng ngắt trong cổ họng.

Tiêu Hàn Ý đưa tôi về nhà, cả hai đều không biết nóigì với nhau nhưng suốt dọc đường, điệu bộ anh ta có vẻ rất vui.

Lúc đợi thang máy, tôi có gặp cô hàng xóm tên Hà, côấy nở nụ cười, xới lởi hỏi han: “Phó Tiểu Mật, vợ chồng cháu còn muốn hục hặcnhau đến bao giờ nữa?"”.

“Hả?” Chồng mình ở đâu ra nhỉ? À, trước đây, đúng làcó một ông chồng chưa dứt ân nghĩa thật.

“Haizzz! Vợ chồng cãi nhau là chuyện bình thường nhưngkhông thể để người ta ngủ ngoài cửa mãi. Cô thấy chồng cháu tốt lắm đấy, đểngười ta ngày ngày nằm co trong xe mà cháu không thấy động lòng thươngsao?"

“Cô Hà, cháu không hiểu cô đang nói gì?”"

“Mấy tháng nay có một chiếc xe ngày nào cũng đậu dướisân đến tận rạng sáng mới đi. Mấy lần cô đi đổ rác buổi sáng sớm đều thấy cậuta đứng trước cửa phòng cháu, tàn thuốc rơi khắp sàn. Cô hỏi sao không vàophòng thì cậu ta nói cháu đang giận, không cho vào, chìa khóa cũng không có.”

Mặt tôi từ xanh chuyển sang trắng bệch, cứ nhìn chămchăm vào thang máy. Cô Hà đã vào bên trong rồi mà tôi vẫn đứng nguyên tại chỗ.Đầu óc như bị từng gáo nước liên tục dội vào, từng đợt sóng dao động hết bênnày qua bên kia với tần suất bất thường. Tất cả các dây thần kinh tôi hệt như contàu Titanic và vào tảng băng gãy làm đôi rồi từ từ chìm xuống đáy biển. Tôi chỉnghĩ, rốt cuộc Mục Thần Chi đang giở trò quái quỷ gì chứ?

Có thể cô Hà nhận nhầm người, những việc không chứngkiến tận mắt, tôi đều không thể dễ dàng tin được.

Ở trong bãi đậu xe, từ xa tôi đã thấy chiếc lòngđỏ trứng. Kẻ khốn kiếp mạo danh chồng tôi, quả nhiên là MụcThần Chi.

Vừa thấy anh ta mở cửa xe rồi đi tới, chiếc túi xáchtrên tay tôi bỗng rơi bịch xuống, những quả cam trong túi thi nhau lăn ra khắpnơi, tôi vội vàng cúi xuống nhặt nhưng cứ nhặt quả này thì quả kia lại rơixuống, như kiểu chúng tự dựng mọc thêm chân vậy.

Mục Thần Chị cũng cúi xuống nhặt tôi, quả cam trongtay anh ta như được mạ một lớp bột vàng màu lấp lánh.

Anh ta coi tôi là con ngốc sao? Tôi sẽ không mắc lừalần nữa đâu! Nhất định anh ta sẽ tranh thủ lúc tôi cúi xuống nhặt cam liền túmchặt lấy tay tôi và lừa tôi giống như hôm trước.

Vừa nghĩ đến tối hôm đó mà mặt mày tôi lại nóng ran,cảm thấy hơi thở cận kề của anh ta như làn gió biển ẩm ướt, ấm nóng đang dầndần lan tỏa, bao trùm lên tôi khiến tôi khó mà trốn chạy.

Tôi tiện tay nhặt vài quả cảm nhét vào túi rồi đứngdậy chạy về phía cửa tòa nhà. Sau lưng vẫn văng vẳng tiếng bước chân của anhta. Chân tôi vốn chẳng dài nên chắc chắn tốc độ đi sẽ chậm hơn Mục Thần Chi.Vừa chạy đến cửa thang máy, Mục Thần Chi liền ôm tôi từ phía sau. Vòng tay anhta giống như một chiếc vòng sắt siết chặt lấy eo tôi, hễ tôi cử động thì nó lạithít chặt. Mà cũng chẳng phải là vòng sắt, là chiếc vòng kim cô mới đúng, chỉkhác một điểm là Tôn Ngộ Không đeo nó trên đầu, còn tôi lại đeo nó ở eo, nhưngmức độ đau đớn lại ngang nhau.

Mục Thần Chi không nói, tựa cằm lên đầu tôi rồi nhíchxuống từng chút một, trượt qua tai, cuối cùng dừng lại ở cổ, tham lam cọ xát dathịt tôi. Sự tiếp xúc khiến tôi tê dại pha lẫn chút bất an, tôi quên cả việcphải kháng cự, chỉ với tay nhấn nút thang máy.

Lúc cửa thang máy mở, dường như anh ta sợ tôi chạy mấtnên siết chặt cánh tay hơn, chặt đến nỗi khiến tôi cảm giác như máu mình chỉ cóthể lưu thông được phần trên của cơ thể. Một lúc lâu sau, anh ta kề miệng cắnvành tai tôi, động tác và hơi thở đều mạnh. “Phó Tiểu Mật, em thắng rồi.”

Tôi xoa vành tai vẫn còn đau, tức giận nói: “Anh chỉthích cắn người thôi, đúng không? Muốn cắn thì cắn chỗ khác ấy! Anh bỏ tay rakhỏi người tôi ngay”.

“Anh có dùng tay cắn người đâu”, Mục Thần Chi ngửalòng bàn tay lên, nhún vai nói.

Tôi còn chưa hết hoảng hồn, bước vào thang máy, vừađưa tay ấn nút đã phát hiện mình lại bị lừa. Mục Thần Chi như một mũi tên xẹtđến, ôm chầm lấy tôi rồi đóng cửa thang máy, lại còn thản nhiên ấn nút tầng thứmười sáu.

“Mục Thần Chi, rốt cuộc anh muốn giở trò gì?”

“Bạch Lưu Tô[2] chỉthích cúi đầu, còn Phó Tiểu Mật em lại ưa phồng miệng cắn môi. Nhìn em trong bộdạng ấy chẳng khác nào một chú ếch xanh.” Mục Thần Chi thích chí liếc tôi đùacợt, ấn ngón tay vào má tôi. “Em cứ phồng nữa lên đi, anh sẽ hút hết không khítrong đó ra.”

[2]Bạch Lưu Tô: Nhân vật trong bộ phim "Mối tình nồng thắm".

Trên đầu tôi đúng là có con ếch xanh đang bị tảo quấnchân. Mà không! Anh ta là loại tảo yêu tinh vô liêm sỉ! Chẳng phải anh ta làngười lạnh lùng, kiêu hãnh sao? Sao trước đây tôi không phát hiện ta anh tananh nọc đến thế nhỉ?

“Nếu anh thích ếch xanh thì đi mà mua thêm hai con gàđồng nữa!”

“Trong tay anh đã có một con, hà tất gì phải tốn tiềnđi mua chứ!” Anh ta chau mày cười.

Anh ta càng cười tôi lại càng cảm thấy mình ngốc. Toànthân tôi như bốc hỏa, cảm giác bỗng chốc trời đất quay cuồng, bị anh ta bế thốcra khỏi thang máy, tôi chỉ biết ra sức đẩy. “Anh cút đi! Cút đi.”

“Được!” Mục Thần Chi buông lỏng tay, suýt chút nữa thìtôi rơi phịch xuống đất nên vội vàng vòng tay ôm lấy cổ anh. Thế là anh ta lạiđường đường chính chính ôm tôi thật chặt.

Nhìn anh ta cười rạng rỡ, đôi môi mím lại đầy xảo trá,tôi giận giữ hét lớn: “Anh đang tính toán với tôi, chuyện gì cũng tính toán vớitôi. Tôi thật ngốc, luôn mắc lừa anh!”.

Tôi vừa cào vừa cấu nhưng anh ta vẫn không buông tay,chỉ lim dim mắt rồi nở nụ cười lười biếng.

Cửa phòng hàng xóm chưa khép chặt, cô Hà thò đầu ra,tít mắt cười nói: “Này, hai vợ chồng làm lành rồi à?”.

Nhìn vào đâu mà bảo là làm lành chứ? Tôi ghét anh ta,tôi sắp bị anh ta làm cho tức đến nổ đom đóm mắt rồi đây. Mà hai vợ chồng cáigì chứ?

Mục Thần Chi đặt tôi xuống, nhún vai với cô Hà, “Chưaạ, cô ấy vẫn không cho cháu vào nhà. Cô nhìn này, cô ấy véo đến mức tay cháuđầy vết tím rồi đây này.” Vừa nói anh ta vừa giơ cánh tay với chi chít vết tímra.

“Tiểu Mật ơi là Tiểu Mật!” Cô Hà bắt đầu lấy giọng âncần khuyên nhủ: “Thế là cháu không đúng rồi, cháu nhìn mắt chồng cháu thâmquầng rồi kìa. Đêm nào cũng phải ngủ co quắc trong xe, thật khổ sở quá! Đã mấytháng rồi đấy, cháu cũng nên bỏ qua đi. Thân làm vợ, cháu không nên suốt ngàylàm mình làm mẩy như thế…”

“Mắt anh ta thâm quầng là do ban ngày mải mê với côngviệc, đêm đến lại bận bịu đi cày, cũngchẳng biết là say trong vòng tay em nào nữa! Anh ta không phải chồng cháu!” Rõràng là những lời rất thật, vậy mà khi nói ra có thêm cả vị chua chát, tôi vừamở miệng đã muốn cắn chặt môi.

“Thành thật xin lỗi, đêm đó lại to tiếng ở đây làmphiền đến cô.” Mục Thần Chi lễ phép xin lỗi, rồi vỗ vỗ vào túi của tôi nói: “Emyêu, mau lấy chìa khóa ra đi”.

“Ai là em yêu của anh chứ?” Tôi trừng mắt nhìn anh tanhưng cơn tức giận đã sớm tiêu tan rồi.

Tại sao cứ gặp anh ta là tất cả những giận hờn đều bayhết? Rõ ràng là trong tình cảnh đáng giận như thế mà sao lại có thể biến thànhngười tung kẻ hứng, vui vẻ bông đùa trước mặt cô Hà chứ? Đúng là thỏ có đỏ mắtthế nào cũng không địch nổi hồ ly tinh.

Cô Hà chưa trở lại phòng, có vẻ muốn đợi xem chúng tôihòa giải. Tôi càng giải thích càng đuối lý nên hậm hực lấy chìa khóa ra mở cửa.Mục Thần Chi vừa vào nhà đã cởi giày, đi dép. Trước khi ngồi xuống ghế sô phauống ly nước lạnh, còn nhét một đĩa CD vào máy hát, tất cả những động tác đềunhanh gọn thuần thục, như thể nắm rõ địa thế phòng tôi trong lòng bàn tay vậy.

Lần đầu tiên Mục Thần Chi đưa tôi về nhà lại có lòngtốt giúp tôi chà bồn tắm, trải thảm nhà, hóa ra là muốn tôi đợi ở đây! Anh tađã sớm tính toán kỹ lưỡng nên vừa quen anh ta là tôi đã bước chân vào bẫy rồi,dù làm thế nào cũng không thoát khỏi bàn tay rộng lớn ấy. Cứ cho là tối đó tôithông minh không bị mắc lừa đi chăng nữa thì anh ta vẫn sẽ hát Hẹngặp nhau ở đoạn đường tiếp theo!

Điểm lại tất cả các trận chiến trong game, khi sự nónggiận và các tuyệt chiêu của tôi tung ra hết thì anh ta đều không gây cho tôichút tổn thương nào. Tôi muốn chắc chắn một việc, nên hỏi thẳng: “Đại thần, anhchơi game cách đây bao lâu rồi?”.

Mục Thần Chi nâng cốc nước phản chiếu lại ánh điện,thờ ơ đáp: “Nửa năm!”.

Tôi nhai viên đá trong miệng rào rạo. “Anh đều chứngkiến tôi chơi game?”. Vậy mà đóng kịch với tôi bao lâu như vậy.

“Em chưa bao giờ hỏi anh!”

“Không hỏi thì anh không nói sao?”

“Anh đã sớm nói Mục Thần Chi muốn theo đuổi em, nhưngem nói anh là cái gì nhỉ… điên vương?”

“Sao mỗi khi đứng trước mặt anh, em không nói lại đượclời nào vậy?” Hay là tôi đã sai?

Mục Thần Chi đặt ly nước xuống, đến ngồi cạnh, liếcnhìn tôi nói: “Anh cũng nghĩ thế!”.

Có phải da mặt của anh ta được làm bằng sắt không? Đãlàm chuyện đó mà vẫn còn mặt mũi đến nhà tôi. Đúng là một chút xấu hổ cũngkhông có. Haizzz, nhưng anh ta xấu hổ cái gì chứ? Người đáng chui vào ba tấcđất chính là tôi kia mà, bị người ta đối xử như thế, đã không tìm cách báo thù,lại còn suốt ngày chồng chồng vợ vợ với họtrên game nữa.

Tôi mất mặt quá! Tôi muốn tự tử cho xong!

Mục Thần Chi tìm một tư thế thoải mái, một cánh tay gáclên lưng ghế, giọng nói thủng thẳng: “Anh đã thành thực nói với em rồi, ngàyđầu tiên gặp em trên game, em mới đạt cấp 50, rõ ràng chỉ là một tay bắn cungthế mà lại liều lĩnh dẫn bọn tiểu tốt trong bang phái đi đương đầu với Tần Lĩnhtướng quân. Ai ai cũng biết, giết được Tần Lĩnh tướng quân thì đều phải lànhững quái thú hạng nhất. Tay bắn cung như em dù sức công phá cao nhưng máu rấtít, vừa mới tiến đến đã bị giết chết. Lúc đó anh nghĩ con nhỏ này chắc thiếumột bán cầu não, hoặc thích thể hiện bản lĩnh mà không biết tự lượng sức mình”.

“Thế nên anh đợi xem trò hề?”

“Lúc đầu là như vậy. Cứ tưởng em bị giết mấy lần, bịngười ta cười nhạo sẽ biết khó khăn mà rút lui. Kết quả là em cứ hồi sinh đượclần nào là quay trở lại lần ấy, rồi lại xin lỗi rối rít:Xinlỗi đã phí thời gian của các người. Lần sau nhất định, nhất định sẽ vượt qua. Cuốicùng bọn chúng không tin em nên đã ra đi không ít, thế mà em vẫn còn đánh. Lúcđó, anh nghĩ, nhỏ này thật kiên cường! Thấy em rõ ràng đang chiến đấu rất vấtvả mà vẫn đi trợ giúp đồng đội, phải trợ máu liên tục thật đáng thương, bởi thếanh mới ra tay cứu giúp.”

“Hóa ra là anh…!” Lúc đó tôi đạn hết, lương thực cạn,ở trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, bỗng dưng được tiếp máu kịp thời, ngườiđó luôn luôn theo sau chữa trị, hỗ trợ cho tôi. Lúc đó chiến trường hỗn loạn,phải chiến đấu trong trạng thái không phân biệt quái và thần. Thế nên cuối cùngtôi vẫn không biết là ai ra tay giúp mình.

“Em quên ân nhân cứu mạng nhanh đến chóng mặt nhỉ!”Mục Thần Chi tỏ vẻ nghĩ ngợi, rồi nói tiếp: “Sau đó anh thường thấy em cưỡi hạctrời bay khắp nơi để ngắt cỏ tiên, dốc sức dốc lòng chế tạo thuốc, lại đem tấtcả dành tặng cho người trong bang phái vô điều kiện, anh mới biết em không phảilà loại người thích dương oai, mà chỉ là một cô đại ngốc lấy việc giúp ngườilàm niềm vui”.

Tuyệt đối không phải là tôi ngốc, chỉ tại bên địch quágiảo hoạt, trước thì lừa tôi trong game, sớm tối vợ chồng, sau lại phạm sai lầmrồi mới chịu lộ thân phận, khiến tôi đến cả tức giận cũng không nổi, lần nàytôi lại thất bại trước quỷ kế của anh ta rồi.

“Anh cố tình đợi em ở Tần Thủ Thôn, có phải không?”

Mục Thần Chi cười hi hi rồi nhéo mũi tôi. “Em rõ rànglà thỏ mà sao cứ nói tiếng heo thế hả?”

Anh ta là người có vẻ ngoài lạnh lùng kiêu ngạo nhưngtrong trò chơi, miệng lưỡi lại ngoa ngoắt, nanh nọc, làm sao mà tôi nghi ngờhai người là một cơ chứ? Đấy, nhìn xem, bây giờ anh ta lại lộ nguyên hình rồi.

“Anh tránh xa một chút, đừng có khơi gợi sự tàn bạotrong em!” Tôi nguýt anh ta một cái rồi đứng lên.

Anh ta tươi cười rồi ôm tôi từ phía sau, nhéo tai tôinói: “Vẫn còn giận sao? Được rồi, anh cho em trút giận đấy.”

Không khí ấm áp trong phòng càng tăng lên cùng hơi thởnóng bỏng của Mục Chi Thần. Mặt tôi bỗng chốc đỏ bừng, gỡ tay anh ta ra, cúiđầu, cắn môi nói: “Trò chơi chỉ là trò chơi, anh cũng từng nói không thể đemtình cảm trong trò chơi vào hiện thực được”.

“Ừm.”

“Nhưng sự thực, sự thực… chuyện này cũng là anh trêuđùa em, em biết mà.”

“Ừm.”

Nghe một tiếng “ừm” của anh ta, trái tim tôi lạnh đi,không phải vì thất vọng mà là cảm thấy lạc lõng. Nếu thật sự chỉ là trêu đùathì hà tất gì phải tìm tôi?

“Còn gì nữa không?”

“Mục Thần Chi, anh và em ở hai thế giới khác biệt, emkhông thể theo kịp trò chơi của anh. Anh đã có được những gì bản thân mongmuốn, vậy nên xin đừng đến đây tìm em nữa.”

Anh ta im lặng hồi lâu, chau mày như đang có tâm sự,sau đó đột nhiên ôm tôi rất chặt.

“Rốt cuộc anh muốn gì?” Tôi luống cuống lùi lại phíasau một bước. Tôi đã nói rõ ràng rồi mà.

“À…” Mục Thần Chi cao giọng, mang âm điệu rất đặctrưng của những người đàn ông trưởng thành, những ngón tay chậm rãi xoa má tôi:“Em có thể thử yêu anh.”

Thử yêu anh? Nếu Tần Niệm cũng có thể thử yêu tôi thìtốt biết mấy. Mũi tôi cay cay, vừa ngẩng đầu lên đã bắt gặp ánh mắt của anh ta.Đôi mắt rất đen, rất sâu mà nếu nhìn lâu có thể hoang mang nghĩ rằng đó là vựcxoáy đen hun hút, một khi đã bị rơi vào thì càng lún sâu hơn. Bởi thế, tôi luônkhông dám nhìn thẳng vào mắt anh ta. Trong phút chốc, tôi cảm thấy mặt mìnhnóng ran như bị bén lửa. Cảm giác chạy trốn trong kiếp nạn là như thế sao? Khócó thể kháng cự được trong vực xoáy sâu đến thế. Trong ánh nhìn mông lung saulàn nước mắt, đôi mắt ấy, diện mạo ấy thật giống với Tần Niệm biết bao. Còn cảmùi thơm thanh khiết trên cơ thể anh ta, cũng giống, giống đến mức khiến tôibất giác rơi nước mắt. Tôi hoảng hốt đưa tay kéo vạt áo của anh ta nhưng nhữnggiọt lệ vẫn từng giọt rớt xuống đôi dép lê màu hồng.

Sắc đêm mù mịt, hơi thở hòa quyện, tôi có thể cảm nhậnđược anh ta đang chầm chậm tiến lại gần, trong phút chốc, cả thế giới rơi vàoyên tĩnh, các giác quan trở nên đặc biệt nhạy cảm, tôi cảm nhận rõ rệt hơn từnghơi thở và động tác của anh ta khiến cơ thể tôi càng như thiêu đốt.

Một tay Mục Thần Chi vòng qua eo tôi, bàn tay khác vẫnmơn man trên má, chầm chậm nhích xuống, qua má, rồi lại di chuyển đến vành tairồi lại dừng lại ở gáy, anh ta cúi đầu rồi từ từ đặt xuống nụ hôn.

Tôi có thể cảm nhận được các ngón tay của Mục Thần Chiđang đan vào tóc tôi khẽ run, không giống với lần đầu tiên. Tôi như đang giơtay hứng một chiếc lá, chiếc lá xanh biếc với những đường gân rõ ràng, một giọtsương long lanh đậu trên mặt lá, đôi mắt anh ta vẫn thăm thẳm nhìn tôi, mỗiđộng tác đều rất đỗi nhẹ nhàng, cẩn thận.

Anh ta hôn tôi từng chút một, lên trán, lên mũi, lênmôi rồi đến cằm… Nụ hôn nhẹ nhàng, thong dong nhưng vẫn có chút bá đạo khiếntim tôi loạn nhịp, không dễ kháng cự.

“Mục Thần Chi, anh nên nghĩ cho kỹ. Em không phải làngười tốt, tính khí thất thường, lại còn ích kỷ không thể chịu được khi anh ởbên cô gái khác, còn nữa, rất có thể em sẽ không yêu anh.”

“Chỉ cần em không bỏ rơi anh là được.”

***

Một tháng sau khi chúng tôi chung sống, công ty củaMục Thần Chi tổ chức một buổi họp các lãnh đạo cao cấp nhưng thực chất chỉ làmột bữa tiệc của sáu anh em họ.

Tôi mặc một bộ đầm dạ hội quây ngực, đang tay trongtay với Mục Thần Chi thì bỗng nhiên dừng bước.

“Sao thế?” Anh ta quay đầu, giọng nói dịu dàng.

“Mắt thỏ bị rơi mất rồi, lúc trong thang máy vẫn cònmà.” Tôi lúc lắc con thỏ trên dây đeo điện thoại, cúi đầu tìm.

“Mua cái mới là được rồi.”

Tôi mím môi, dây đeo điện thoại này là của Tần Niệmtặng.

Mục Thần Chi liếc tôi một cái rồi chau mày, lạnh nhạtnói với người phục vụ đứng bên: “Tập hợp tất cả các nhân viên phục vụ tìm mắtthỏ cho phu nhân”.

Người phục vụ kinh ngạc “á” lên một tiếng.

Tôi nói thêm: “Là một hạt pha lên màu hồng”.

Mười phút sau, tất cả nhân viên phục vụ trong nhà hàngđều nhổm mông cúi cắm tìm mắt thỏ ngọc cho tôi theo lệnh của Mục Thần Chi. Vìmắt thỏ ngọc rất nhỏ cho nên ba mươi phút sau vẫn chưa có kết quả dù các nhânviên đã tìm vã mồ hôi. Tuy rằng nhà hàng này là của Mục Thần Chi mở nhưng tôivẫn thấy áy náy.

“Mọi người đến dự tiệc đã đợi rất lâu rồi.”

“Cứ để họ đợi!” Mục Thần Chi lạnh tanh nói.

“Đi thôi”. Tôi kéo kéo vạt áo anh.

“Phải xem kỹ tất cả các thảm của tầng này, nếu tiệcxong mà không tìm thấy mắt thỏ cho phu nhân thì ngày mai các người cũng khôngcần đến làm nữa.” Mục Thần Chi đúng là có tiền nên muốn gì được nấy cho nênchẳng bao giờ che giấu cảm xúc.

Tôi kể chuyện này cho Tô Na Na nghe, hai mắt cô ấysáng lên lấp lánh vẻ ngưỡng mộ. “Mục Thần Chi đúng là hôn quân, còn cậu là áiphi, chỉ cần cậu nói một câu thì không việc ác nào anh ta không làm.”

“Cái gì mà hôn quân chứ, anh ta giống với kẻ chuyên đilấy kẹo mút dụ dỗ trẻ con thì đúng hơn, suốt ngày lằng nhằng theo tớ, lại cònkhông thèm thuê giúp việc, ngày nào cũng đeo tạp dề nấu ăn đủ ba bữa. Đúng lànhìn người thì không thể chỉ tin vào ấn tượng đầu tiên được, nhưng tớ vẫn thấyanh ta rất khó hiểu. Mục Thần Chi rõ rãng rất nóng nảy, lúc nãy còn dọa cho mấynhân viên trong nhà hàng sợ phát khiếp nhưng tại sao lại chưa bao giờ tức giậnvới tớ nhỉ? Lúc nào cũng tươi cười như được tắm gió xuân ấy.”

Tô Na Na nói: “Cười với cậu thì không tốt?”.

“Không phải, cậu cảm thấy một người rõ ràng là đangrất tức giận nhưng lại cười với cậu thì có bình thường không? Có lần dọn bàn,tớ thấy có rất nhiều giấy bị cắt vụn, còn có một số bị dao đâm nham nhở. Đấy đâuphải là không tức giận! Trong người anh ta nhất định là có một con ác thú lúcnào cũng gầm gừ.”

“Anh ta từng dùng vũ lực với cậu sao?”

“Không. Có điều… lúc làm chuyện đó lại rất mãnh liệt.Lần đầu tiên, anh ta còn cắn tai tớ đến nỗi chảy cả máu. Haizzz! Dù sao ở vớikiểu người như thế thật chẳng khác nào sống bên cạnh một quả bom hẹn giờ, mộtkhi đã châm ngòi thì nhất định nó sẽ nổ cho banh xác. Bình thường, anh ta vuivẻ thế thôi nhưng tối đến nhất định sẽ ra sức hành xác tớ.”

Tô Na Na cười đến nỗi làm cho rượu trong ly sóng sánh.“Cậu xem nhiều phim bạo lực của Mỹ quá rồi đấy! Trên đời này, chẳng có ngườiđàn ông nào để người phụ nữ của mình tưởng nhớ đến anh chàng khác như Mục ThầnChi đâu. Cậu không thích trang điểm, công ty anh ta lập tức thành lập một bộphận riêng chuyên lo việc thiết kế trang phục cho cậu; sức khỏe cậu không tốt,anh ta mời ngay chuyên gia dinh dưỡng giúp cậu điều chỉnh ăn uống. Bây giờ cậuchính là một công chúa được đi giày thủy tinh mà còn có điểm nào đa nghi, khônghài lòng chứ? Tớ thấy cậu vẫn còn thiếu đòn roi đấy!”

Mục Thần Chi tặng tôi một đôi giày thủy tinh rất đẹp,nhưng đó không phải là đôi giày mà tôi mong muốn.

Tôi cắn ống hút, cười nói: “Có một thứ mà cậu nỗ lựcthế nào cũng không có được, rồi đến lúc buồn bã lại đùng đùng xuất hiện thứkhác mà cậu không muốn, cho dù nó có là hàng cực phẩm thì cậu vẫn thấy buồn.”

“Nói xấu gì anh thế?”

Tôi vừa quay lại đã thấy gương mặt điển trai cùnggiọng nói ẩn chứa nụ cười của Mục Thần Chi thoáng qua khiến tôi giật nảy mình.Đặc biệt là đôi tay bỗng di chuyển từ sau lưng lên cổ khiến tôi có cảm giác nhưanh ta đang bóp cổ mình. Tôi quay đầu lại cười với anh ta mà trán toát mồ hôilạnh.

Anh ta rút khăn mùi soa, cẩn thận lau mồ hôi trán chotôi, đôi môi mang theo hương bạc hà mơn man trên trán tôi. “Em yêu không thoảimái đâu?”

Rất không thoải mái, chỉ sợ anh ta nghe được câu vừanãy sẽ lập tức giết người diệt khẩu.

“Tình cảm quá nhỉ! Kẻ cô độc như tôi làm sao chịu nổiđây…” Tô Na Na lấy tay che mặt nói giọng nghẹn ngào. “Xin hãy nuôi tôi đi! Huhu.”

“Hai hôm trước Mật Mật làm chết con nhím, hiện giờtrong lồng vẫn còn trống. Nếu Tô tiểu thư không thấy phiền thì có thể vào ởtạm.” Mục Thần Chi cười, nhéo mũi tôi. “Em yêu, cũng muộn rồi, em nên về nghỉngơi đi.”

“Đại thần, sao tôi thấy anh mang thân phận hoàng đế màtoàn làm những việc của thái giám thế nhỉ? Câu nói vừa rồi là điển hình đấy.”Tô Na Na nói xong bèn lè lưỡi chế giễu.

Tôi lén nhìn Mục Thần Chi, khóe miệng anh ta mang theonét cười. “Ừm, anh có thể làm hết, chỉ e là thái giám làm không nổi. Phải khôngem yêu?” Nói xong, anh ta còn cắn nhẹ vào vành tai tôi một cái.

Không ngờ Mục Thần Chi cũng biết giữ thể diện cho bạntôi nữa. Anh ta vốn là người rất cao ngạo, nếu Tô Na Na không phải là bạn tôithì chắc anh ta đã nổi khùng lên rồi. Người đàn ông có thể vì một phụ nữ màquên đi cái tôi của mình được đến đâu? Và có thể trong bao lâu?

Tô Na Na bị sự khoan dung của Mục Thần Chi làm cho xúcđộng, suýt nữa thì lấy giấy bút ra xin chữ ký. Sau đó hai người trò chuyện tưngbừng, Mục Thần Chi càng tươi cười bao nhiêu thì tôi càng thấy mình đã khiến anhta phải tủi thân bấy nhiêu. Tôi lấy hết dũng khí làm động tác nũng nịu, lúc ômcổ anh ta như một chú mèo đòi cưng nựng, chắc hẳn cổ tôi cũng đỏ ửng.

“Mục Thần Chi, em muốn ăn kem ốc quế.”

Mục Thần Chi kinh ngạc, ngây ra một lúc bởi dù sao thìtôi đã nũng nịu với anh ta như thế, trong khi bình thường nói chuyện cũng chẳngmặn mà gì.

Anh ta cười, mâm mê những sợi tóc của tôi, giọng nóidịu dàng hơn bao giờ hết: “Được!”

Chúng tôi vừa đi ra khỏi phòng thì thấy ngoài hànhlang có một đôi nam nữ đang cãi nhau. Người con gái vùng vằng giận dữ làm chonhững hộp mỹ phẩm trong túi xách văng ra đầy mặt đất. Người đàn ông lấy tay kéocô ta, chiếc cúc áo hồng trên cổ tay áo lấp lánh dưới ánh đèn.

Chiếc cúc áo nhìn rất quen, Tần Niệm?

“Anh đi tìm cô ta đi! Anh có bản lĩnh như thế cơ mà!”.Sở Mộng Doanh lanh lảnh nói.

Chiếc đèn chùm pha lê treo trên trần nhà, ánh sángtrắng lạnh vừa xa vừa cao. Tôi ngẩn ngơ như đang đứng giữa trời tuyết, nềntuyết ảm đạm dưới ánh mặt trời buổi trưa thật chói mắt, chói đến nỗi cả mắt vàtai tôi đều thấy đau, chẳng thể nhấc nổi chân lên nữa.

Mục Thần Chi đang ở ngay bên tôi, cơ thể ấm áp của anhta có hương vị của rừng thẳm, rất phù hợp để ẩn nấp. Tôi bất giác nắm chặt tayanh ta. Sở Mộng Doanh tiến lại lúc nào tôi cũng không hay biết, chỉ nghe cô tacười nói:

“Phó Tiểu Mật, thật trùng hợp! Cậu và Mục Thần Chicũng hay đến nơi này sao?”

“Đúng vậy! Thật trùng hợp!” Tôi nhếch miệng cười.

Mỗi khi tình địch gặp nhau, hoặc là tức giận, hoặc làlàm mặt lạnh, mỗi câu nói đều là những cuộc tranh đấu ngấm ngầm. Tôi và Sở MộngDoanh không thể coi là tình địch, hơn nữa con người như tôi cũng chẳng có sứclực đâu để chiến đấu. Cố tỏ ra mạnh mẽ thì tôi không làm được, nhưng làm một kẻnhỏ nhoi yếu đuối thì rất dễ dàng. Chỉ cần không khiêu khích cô ta đáng tôi sứtđầu mẻ trán là được.

Thế là hai chúng tôi đứng tán chuyện với nhau, cô takhen tôi để tóc ngắn trông rất xinh, tôi lại ca ngợi mái tóc xoăn của cô takhiến người khác phải ngưỡng mộ. Cô ta hỏi tôi mua quần áo ở đâu. Tôi cười haha trả lời nhưng nói nhầm Hồng Kông thành Ma Cao. Cô ta cũng cười, cuối cùnghỏi:

“Hai người định bao giờ kết hôn?” Ngữ khí bình thản,nhưng không hiểu sao tôi lại thấy mình như đang bị ép hôn.

“Cũng không có gì phải vội!” Tôi vẫn thùy mị giữnguyên nụ cười lịch sự nhưng cổ tôi lại trở nên cứng đờ.

Gương mặt Sở Mộng Doanh bỗng trắng bệch, nụ cười cũngkỳ quái: “Còn bao nhiêu người đang ngóng đợi đấy! Phải vậy không, anh Niệm?”

Tần Niệm không nói gì, khom người giúp Sở Mộng Doanhnhặt những hộp mỹ phẩm rồi cho từng hộp vào túi xách. Anh cúi mặt rất thấp, tấtcả những đường nét đều mang vẻ u ám xa xăm, xa xăm đến nỗi khiến tôi cảm thấylạ lẫm.

Trong tim tôi, Tần Niệm là một người lạnh lùng, caongạo, nhưng bây giờ đây, ở trước mặt Sở Mộng Doanh, anh ta lại giống như nô lệ.Thứ mà bấy lâu nay tôi luôn ao ước, thế mà kẻ khác dễ dàng có được lại khôngbiết đường quý trọng. Tôi có chút tức giận, cứ nghĩ đến cuộc sống hiện tại củaTần Niệm không mấy vui vẻ, lòng tôi lại cảm thấy trống trải.

Mục Thần Chi bỗng nhiên véo vành tai tôi như chỗ khôngngười nói: “Em yêu, đến giờ chiếu phim rồi”.

Khi chúng tôi bước ra khỏi đại sảnh thì có cơn gió ùađến, tôi cảm giác nụ cười của mình cứng đơ, cũng như khi bạn không muốn cườinhưng ngày nào cũng phải nhếch môi với những người mình không ưa. Đó nhất địnhlà một thứ cực hình tệ hại nhất.

Tôi vỗ vỗ hai má, thấy tai trái của Mục Thần Chi khôngngớt xoa lên tay phải, tôi mới biết ban nãy do quá căng thẳng nên đã cấu tayanh ta để lại những vết tím thật thê thảm. Thế mà anh ta nhịn được bấy lâu nhưvậy.

Mục Thần Chi trề môi nói: “Thật tàn nhẫn”.

Tôi cười xin lỗi: “Xin lỗi anh, chẳng phải anh bảo đixem phim sao? Đi thôi!”.

Mục Thần Chi sa sầm mặt, tôi có cảm giác nhiệt độ xungquang đã đột ngột giảm xuống mười độ, nhưng bỗng chốc anh ta lại cười nói:“Không có phim ở đây, chỉ có kem ốc quế thôi”.

“Ồ” Tôi lè lưỡi, hình như ban nãy tôi có nói là muốnăn kem ốc quế.

“Trời lạnh, không ăn được.”

“Thiên linh linh địa linh linh, có đứa trẻ thật tộinghiệp.”

“Em không thấy câu ấy chẳng vần chút nào à?”

“Em cần vần làm gì chứ, em muốn ăn kem ốc quế.”

“Thôi được, nhưng vì sức khỏe của em, em sẽ ăn vỏ, cònanh ăn kem.”

Hạnh phúc là gì? Hạnh phúc không phải là cái gì đó bấtdiệt, không phải là mâm cỗ đầy, không phải là quyền cao chức trọng, mà là lúcăn kem ốc quế, tay phải cầm một cái, tay trái cầm một cái, rồi đại thần cònnhét vào miệng tôi thêm một cái nữa. Còn bi kịch là gì? Chính là trong miệngcòn chưa ăn hết thì hai cái trên tay đã tan chảy, dính lem luốc lên quần áo.

Lúc đi ngủ tôi thấy Mục Thần Chi có gì đó lạ lạ. Anhta vốn rất biết cách giày vò người khác, cộng thêm vẻ biến thái, đêm nay lạicàng quyết liệt hơn. Tôi giống một đám mây lúc trời sắp mưa, tất cả lỗ chânlông trên người đều như giãn nở, mặc cho anh ta hành động. Lúc cao trào, tôikhông chịu nổi nên cào thành một vệ dài rớm máu trên lưng anh ta, tôi sợ đếnmức không dám động đậy, cứ tưởng Mục Thần Chi sẽ giận dữ nhưng ai ngờ anh tachỉ cắn mạnh tôi một cái, nói: “Xem anh xử lý em đây!”.

Trong giấc mơ, tôi trở về thời cấp ba. Những cây hoađào trong vườn trường đang nở rộ từng chùm như mây như sương. Cơn gió thổi đếnlàm những cánh hoa phớt hồng lất phất rơi. Nhưng tôi không tìm thấy bóng dángTần Niệm đang ngồi đọc sách nữa, chỉ có những học sinh nói cười đi ngang qua.Tôi nhìn về phía ký túc xá cũ kỹ mà trái tim đau nhói. Tôi biết rằng, dù tôi cóđứng đợi ở đó bao lâu đi nữa cũng không tìm thấy Tần Niệm.

Trong lúc ngẩn ngơ, bỗng có ai đó gọi tên tôi. Tôiquay đầu lại thì thấy Tần Niệm mặc một chiếc áo phông trắng tinh đang đứng ởsân bóng rổ rộng rãi. Lúc nhìn tôi, Đôi mắt ấy ánh lên nét cười, phía sau anhấy là bầu trời xanh như ngọc cùng những đám mây trắng như bông đang bay theogió, tất cả chỉ để làm nền cho đôi mắt màu hổ phách.

Tần Niệm dạy tôi chơi bóng rổ, tôi hết lần này đến lầnkhác ném bóng nhưng không quả nào lọt lưới. Đến lúc phát bóng cũng chẳng rasao. Tần Niệm ngửa bàn tay lên, rồi khẽ khàng đứng phía sau, hai tay anh ấy nhẹnhàng nâng hai tay tôi, khẽ nói:

“Xem nhé, phải làm như thế này…”

Câu nói chưa dứt, tôi bỗng nghe tiếng hét của Sở MộngDoanh ở bên kia sân tập: “Phó Tiểu Mật, đồ hồ ly tinh không biết xấu hổ”.

Quả bóng rổ trong tay cô ta bay thẳng về phía tôi, tôikhông kịp tránh, chỉ cảm thấy như có một hòn đá lửa cứ lớn dần lên rồi rơixuống đè lên người tôi. Tôi gắng sức chạy nhưng không nhấc chân lên nổi, cứ thếrơi thẳng xuống vực thẳm. Tôi hoảng loạn đưa tay bấu víu mọi thứ, rồi nghe nhưcó ai đó gọi tên mình, bàn tay ấm áp vỗ vỗ vào hai má. Tôi bất giác sực tỉnh,toàn thân toát mồ hôi lạnh.

Chiếc đèn đầu giường được bật sáng, tôi nhắm mắt theobản năng, một lúc sau mới thở phào một tiếng.

Mục Thần Chi nhìn tôi đăm chiêu, đôi mắt sáng, cặpđồng tử như hai viên kim cương đen lấp lánh.

“Gặp ác mộng sao?” Anh ta nhỏm dậy, định hôn lên trántôi. Tôi vội né tránh, suýt nữa thì ngã xuống đất. Bàn tay đang nắm chặt lấytay tôi run lên, nhìn anh ta sa sầm mặt, tôi mới ý thức được rằng cử chỉ bannãy của mình thật xa cách, giống như bị dọa cho kinh hãi và giống với cả biểuhiện đang trốn tránh dịch bệnh.

Tôi cắn môi nói: “Xin lỗi, đã đánh thức anh”.

“Ừm, không sao.” Rõ ràng anh ta đang tức giận nhưngvẫn cười ôn hòa với tôi. “Anh đi rót cho em cốc nước.”

“Không cần đâu, anh ngủ đi, em đi tắm cái đã.”

Trong phòng tắm, đứng dưới làn nước ấm chảy ra từ vòihoa sen nhưng toàn thân tôi lại lạnh run như đứng trong mưa. Hằng ngày khi thứcdậy, người đầu tiên tôi nghĩ đến luôn luôn là Tần Niệm, tôi không thể xua tanđược hình bóng ấy. Tình cảm có thể dễ dàng đứt gánh nhưng tại sao để trái timtrở lại bình yên lại là chuyện khó khắn đến vậy. Tôi cứ ngỡ mình không còn nhớtới hình bóng Tần Niệm nữa, vậy mà đêm nào cũng gặp anh ta trong mơ.

Sấy khô tóc xong tôi quay trở lại phòng ngủ, căn phòngtối om. Tôi cứ nghĩ Mục Thần Chi ngủ rồi, nhưng quay đầu lại thì thấy một bóngngười đen thẫm trước rèm cửa với một đốm lửa lúc mờ lúc tỏ. Trái tim suýt nữathì nhảy ra khỏi lồng ngực, tôi hoảng hồn đến nỗi va cả vào chân giường.

Anh ta dịu điếu thuốc vào gạt tàn, trong bóng tối, đôimắt ấy vẫn đăm đăm nhìn tôi.

“Xin lỗi đã làm em sợ.”

“Không sao.”

Mục Thần Chi đến ôm tôi từ phía sau, áo tắm của tôituột xuống một nửa, tôi rùng mình.

Anh ta bắt đầu cắn nhẹ lên vai tôi rồi dịch chuyểnxuống dần cánh tay. Cảm giác vừa đau vừa nhột như có con côn trùng đang len lỏivào tim, nhấm nháp từng chút một, không để xót lại thứ gì. Rõ ràng là cảm giácrất khó chịu nhưng tôi không tài nào bắt nó được. Cảm giác bất an cứ thế lớndần lên, tôi gỡ vòng tay đang siết chặt của Mục Thần Chi ra, giọng điệu có chútkhông vui: “Em mệt rồi”.

Mục Thần Chi buông tay rồi trở lại giường nằm quaylưng về phía tôi, không nói thêm bất kỳ điều gì nữa.

Nhìn sau lưng Mục Thần Chi, trong lòng tôi trào dângcảm giác chua xót. Thực sự là tôi đối với anh ta rất tệ, anh ta luôn gọi tôi làem yêu, vậy là tôi chỉ chăm chăm gọi thẳng tên Mục Thần Chi. Tôi cũng chưa baogiờ dành cho anh ta lời nói ngọt ngào của những người yêu nhau, thậm chí nhữngcử chỉ thân mật cũng rất miễn cưỡng.

Ban ngày Mục Thần Chi bận rộn với công việc, có hômcòn ngủ quên khi đang nằm trên ghế sô pha đọc báo. Vậy mà ngày nào anh ta cũngdậy sớm chuẩn bị đồ ăn sáng cho tôi, dành cho tôi thái độ ôn hòa vui vẻ. Nămnay Mục Thần Chi đã ba mươi mốt tuổi, thế mà vẫn luôn nhún nhường chiều chuộngtôi. Ngay cả khi ở trên giường, anh ta cũng luôn cố làm tôi được thỏa mãn. Tôicó tính ngủ rất xấu, hay đạp chăn, lúc gặp ác mộng thì chân tay đạp lung tunglàm ảnh hưởng đến người nằm bên cạnh, bị tôi quấy rồi giấc ngủ nhưng anh ta vẫnân cần đắp lại chăn cho tôi. Mỗi sáng thức dậy, thấy anh ta nằm co lại một gócgiường, khóe mắt mệt mỏi, tôi lại thấy thương. Nếu không gặp Tần Niệm trước, cóthể tôi sẽ yêu Mục Thần Chi. Nhưng tôi không còn cách nào để có thể nảy sinhtình cảm và đối xử với anh ta tốt hơn. Tôi đã cố hết sức, cũng đã thử chiềuchuộng anh ta nhưng đều không thể tỏ ra tự nhiên được.

Trong đầu óc tôi như có một thứ keo dính bết, mắt cayđến nỗi không thể mở to nhưng vẫn không thể ngủ được, chỉ biết nhìn rèm cửa đợitrời sáng. Ánh trăng chiếu vào phòng, nền nhà như phủ một lớp sương mù mỏngtanh. Tôi nghĩ Mục Thần Chi đã ngủ lâu rồi, bỗng nghe giọng nói lạnh lùng củaanh ta: “Ngày mai anh phải đi công tác, chắc sẽ không về nhà trong một thờigian”.

Màn đêm tĩnh lặng, chắc chắn anh ta nghe được tiếngnấc nghẹn ngào nhưng vẫn nằm quay lưng về phía tôi. Ánh trăng lọt qua rèm cửa,đúng lúc có một vệt sáng chiếu lên tấm chăn trắng tinh, cánh tay của Mục ThầnChi vẫn đặt ngoài chăn, từng ngón tay bấu chặt lấy chăn. Không khí lạnh lẽo ấykhiến tôi nhầm tưởng mình đang ở trong nhà xác, tôi nằm co mình rồi run lên bầnbật, chỉ sợ khi anh ta quay người, những ngón tay kia sẽ bóp chặt lấy cổ tôi.

Ngày hôm sau Mục Thần Chi dậy rất sớm, gương mặt lạnhtanh, quầng mắt thâm đen như trước khi đi, anh ta vẫn chuẩn bị đồ ăn sáng chotôi. Đã bảy ngày trôi qua, anh ta vẫn chưa về, cũng không hề gọi điện hay nhắntin cho tôi. Tôi đã biết mình sai, định nhắn tin cho anh ta nhưng lại khôngbiết phải bắt đầu như thế nào.

Tôi viết tin rồi lại xóa, xóa rồi lại viết, cuối cùngviết được một câu: Em đói rồi. Thực ratôi muốn nhắn: Mục Thần Chi, em muốn ăn canh gàanh nấu rồi, nhưng lại thấy nó buồn nôn quá. Tôi ôm bụng đói đợitin nhắn của Mục Thần Chi nhưng điện thoại vẫn im lặng. Tôi cứ đợi đến lúc ngủthiếp đi, lúc thức dậy kiểm tra điện thoại thì thấy một tin nhắn mới gửi đếntrước đó một tiếng.

Số điện thoại gọi đồ ăn viết trên tờ giấynhắn dán ở tủ lạnh. Cột bên trái, tờ thứ sáu, màu xanh.

Lạnh nhạt quá!

Tôi như lênh đênh trong gió, muốn nhắn trả lời nhưngchả lẽ cứ nói mãi là đói rồi. Tôi cầm điện thoại trong tay đắn đo nghĩ ngợi,đang do dự thì bỗng điện thoại đổ chuông. Tim tôi đập thình thịch nhưng khi nhìnmàn hình hiện thị số máy lạ thì tôi như bị cả xô nước lạnh tạt vào người. Đầubên kia truyền đến giọng nói của một cô gái trẻ: “Phó Tiểu Mật phải không? Tôilà Hà An Na”.

“Hình như tôi không biết cô.”

“Tôi biết Thần Chi là được rồi. Tôi muốn nói chuyệnvới cô, cô đến câu lạc bộ Thiên Thần ở phía tây thành phố.” Giọng cô ta nhỏ nhẹnhưng lại kiêu căng, ngạo nghễ, giống như đang ra lệnh cho tôi vậy. Đặc biệthai chữ Thần Chi khiếntôi nổi hết cả da gà.

Tôi định nói cô quen Mục Thần Chi thì có liên quan gìđến tôi, nhưng cuối cùng vẫn cười ha ha, hỏi: “Cô mời tôi ăn cơm sao?”

Đầu dây bên kia im lặng năm giây, “ừm” một tiếng rồibỗng nhiên tức tối hỏi: “Cô nói vậy là có ý gì?”.

“Tôi đang đói đây.” Tôi đói thật, thật hơn cả vàngthật. Lời nói thật ấy có sức sát thương ghê gớm thế sao? Tôi còn nghe được cảhơi thở hằn học ở đầu dây bên kia nữa.

Tại câu lạc bộ Thiên Thần, dù chưa từng gặp Hà An Annhưng tôi vẫn có thể nhận ra cô ta ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Quần áo hàng hiệu, trang sức lấp lánh, dáng vẻ thướttha, khuôn mặt xinh đẹp, trang điểm lộng lẫy, khí chất cao ngạo. Chỉ có điều,khi cô ta ngẩng đầu lên trời thì lông mũi thò cả ra ngoài, trông không được taonhã cho lắm.

Tôi lúc đó rất muốn gọi ngay cho Lê Tiếu San: Tiếu Sanơi là Tiếu San, cô luôn nói tôi có gương mặt hồ ly tinh bẩm sinh nhưng quả thậtlà cô chưa đi đến cùng trời cuối đất, đẳng cấp hồ ly tinh chính hiệu đang ởtrước mặt tôi đây này.

“Phó Tiểu Mật rất dễ thương!” Một người con gái khôngđẹp thì hãy khen cô ta có khí chất, nếu cô ta không có khí chất thì hãy khen côta dễ thương. Xem ra tôi thuộc cấp bậc thứ ba rồi.

“Tôi rất ngưỡng mộ cô, nếu ở tuổi cô Hà mà tôi có thểrèn luyện được khí chất giống thế thì chắc sẽ không còn sợ phi đao của thờigian nữa.” Tôi lắc đầu than vãn, mà thật tình thì cô ta xinh đẹp hơn tôi. Conngười và những hoa văn thêu trên áo cô ta đều tinh tế như nhau. Tôi ca tụng:“Cô Hà, chiếc áo cánh dơi này cô mua ở đâu vậy?”.

Chu Lập Ba[3] nói rấtđúng, con gái khi có tuổi thì không nên mặc xường xám sát nách, hai cánh taylúc buông thõng xuống sẽ giống như hai cánh dơi.

[3]Chu Lập Ba (22/04/1967) là người sáng lập loại hình nghệ thuật tấu hài có tên"phái Thượng Hải sạch" - loại hình nghệ thuật biểu diễn dựa trên vănhóa Thượng Hải nhưng không dùng lời lẽ dung tục.

Hà An Na giơ cao cốc trà trên tay, gương mặt tái mét,đôi môi run run: “Cô nói vậy là có ý gì?”.

“Tôi vốn mù tịt về các xu hướng thời trang mới nhưnglại rất muốn được thỉnh giáo người khác.” Tôi nuốt nốt miếng bánh ga tô rồitiếp tục nói: “Cô Hà có biết Ngô Thượng Thượng không? Chính là một ngôi saokịch nói, lần trước cũng đến tìm tôi vì Mục Thần Chi. Có điều, bánh ga tô cô tamời ngon hơn của cô. Ưm… Hơn nữa, cánh tay cô ấy thon thả hơn cô, mắt cũng tohơn cô chút".

Tính kiên nhẫn của những cô gái rất kém, thế nên câuchuyện còn chưa đi vào chủ đề chính thì một ly cà phê đã hắt tới.May mà tôiđược Lê Tiếu San rèn luyện cho nhanh tay nhanh mắt, tôi giơ khay đồ lên chắn,kết quả là toàn bộ số cà phê lại hất ngược vào người cô ta.

Hà An Na tức tối lấy khăn lau, tôi cũng thấy cho bộxường xám mà cô ta đang mặc nên chân thành an ủi: “Nếu biết sớm sẽ làm vấy bẩnchiếc xường xám của cô thì tôi đã chắn chậm hơn một chút rồi”.

“Cô…” Hà An Na tái mét mặt, chỉ thẳng vào mũi tôi màchửi: “Thần Chi nói quả không sai. Cô.. đúng là vô giáo dục! Không biết phảitrái! Cô ngoài việc xem Mục Thần Chi như thuốc tiên cứu mạng, như tấm bia đỡđạn thì còn có thể làm gì khác cho anh ấy? Cô đã không yêu anh ấy, lại đối xửvới anh ấy không ra gì, vì sao còn không chịu buông tha chứ?”

Ngay cả việc tôi đối xử không tốt với Mục Thần Chi màcô ta cũng biết sao? Trái tim tôi như bị thắt chặt, tôi từ từ đứng dậy, thốt ramột luồng yêu khí: “Hà An Na, trong trái tim phải chăng cũng có người đó, ngườimà lần đầu tiên nhìn thấy, trái tim cô đã không ngừng đập mạnh?”.

Hà An Na thẫn thờ, gương mặt biến sắc. Tôi khẽ nângmặt cô ta lên, cười gằn: “Nếu tôi và Mục Thần Chi chia tay thì anh ta sẽ đếnvới cô chắc?”.

Mỹ nhân nghe tôi nói thì mặt thộn ra triệt để, cầm túixách biến mất dạng.

Tôi đang tuổi ăn tuổi lớn, nên ở lại dọn sạch sẽ bànăn rồi mới về nhà. Vừa bước vào cửa đã thấy trong nhà sáng trưng, bát canh gàđặt trên bàn đã nguội từ bao giờ.

Mục Thần Chi nằm trên ghế sô pha nhắm mắt tĩnh tâm,một cánh tay gác lên lưng ghế, nghe thấy tiếng tôi thay dép lê cũng không mởmắt ra.

Câu đầu tiên anh ta hỏi lạnh lùng như bính línhSiberia: “Đi đâu?”.

Tôi vứt túi xách lên ghế sô pha. “Hẹn hò!”

Anh ta trừng mắt, ánh mắt sắc như dao ném về phía tôi,sau đó đứng dậy, đem tô canh gà đổ vào thùng rác. Lúc trở lại phòng thì đóngcửa rầm một cái.

Tôi cắn môi, cố gắng để những lời nói ra không runrẩy: “Dù sao thì thứ anh có cũng chỉ là tiền, giống như hoàng đế vậy. Muốn đậpnhà hay xây hậu cung thì tùy. Chứ phòng của tôi nhỏ quá, không xứng làm chỗdung thân cho hoàng đế! Tôi cũng chả là gì của anh!”.

Ngay cả câu oán trách cuối cùng của tôi, anh ta cũngnghe được, ánh mắt như đóng băng nhưng vẫn giữ được nụ cười. “Vậy em là gì củaanh?”

“Em có phải là An Na của anh đâu!” Tôi ra sức vân vêgối dựa.

Anh ta sững sờ một lát. “Lã An Na đã đến tìm em?”

“Hà An Na!” Tôi sửa lại. “Anh gọi như thế thì cô ta cókhác nào con lừa[4] đâu.”

[4]Con lừa và họ Lã có phiên âm gần giống nhau.

“Ừm.” Anh ta cũng không biết, chống khuỷu tay lên bànthủy tinh, nheo mắt nhìn tôi đang tức giận.

Đàn ông có nụ cười mê hồn đều là mầm họa! Mầm họa củaMục Thần Chi chính là có dung lượng ADN quá lớn, lúc cười trông rất có cảm xúc,đôi mi dài và cong, khóe miệng hơi nhếch, ngay cả những người phục vụ trong nhàhàng cũng phải đỏ mặt mỗi khi nhìn thấy anh ta. Khi Mục Thần Chi ra ngoài ăncơm, luôn có các mỹ nữ đến bắt chuyện, những cuộc điện thoại giống kiểu của HàAn Na, tôi nhận được không chỉ một lần.

Thấy Mục Thần Chi đã bình tĩnh trở lại, tôi lại đượcđà. “Mục Thần Chi, anh thích ngắt hoa nào thì cứ ngắt, chứ đừng bắt tôi phảixách giỏ bám theo anh để nhặt cánh hoa rụng nữa!”

Anh ta phì cười. “Em ghen à?”

Tôi “hứ” một tiếng rồi đến trước cửa sổ, Mục Thần Chiđến ôm tôi từ phía lưng, tay vòng ra phía trước nhéo mũi tôi. “Ưm, yêu con heonhỏ thích giận dỗi này lắm đấy.”

“Anh buông em ra!”

Mục Thần Chi càng ôm chặt tôi hơn. “Anh không buôngđấy.”

“Đừng chạm vào người em.”

“Em tức giận thì cứ tức giận, còn anh ôm thì cứ ôm.”Đôi môi nóng bỏng của Mục Thần Chi mơn man sau gáy tôi.

Tôi giãy ra khỏi vòng tay của Mục Thần Chi rồi némchiếc gối ôm về phía anh ta. “Nếu hôm nay em bị người ta đổ cà phê nóng làm hủyhoại nhan sắc thì có thể ngày mai anh sẽ được thấy em trên bản tin thời sựđấy!”

Cánh tay giơ ra đỡ đột ngột dừng lại, anh ta nói mộtcách rất nghiêm túc: “Lần này là lỗi tại anh, sau này nhất định sẽ không xảy ranhững việc như vậy nữa”.

“Đúng đó. Từ sau đừng nói với ai là em vô giáo dục,không biết phải trái. Thế anh định sẽ nói gì khác chứ?” Phần sau câu nói của HàAn Na tôi tự động lược bỏ.

“À, nguyên văn câu nói của anh là dù em không được dạydỗ, không biết phải trái, xấu như ma lem thì vẫn là viên ngọc quý trong tay MụcThần Chi. Người khác có tốt hơn em thế nào đi chăng nữa thì anh cũng khôngcần.”

“Quả là cao thủ tình trường, câu nào cũng ong bướm,nói như đúng rồi ấy. Thế em xấu như ma cấu sao?”

“So với ma cấu thì đẹp hơn một chút.”

“Anh mà còn trêu tức nữa thì em sẽ chết cho anh xem!”

“Ăn hết canh gà đi rồi anh sẽ cùng chết với em.”

“Anh đổ hết rồi còn gì.”

“Anh muốn cùng em nấu lại. Em biết đấy, việc này mộtmình anh không làm được.”

“Anh đừng chạm vào người em, cẩn thận không em báo thùrửa hận đấy.”

“Anh đang chờ đây…”

“…”

Canh gà còn chưa được ăn, thế mà Mục Thần Chi đã hànhhạ thân xác tôi đến tận nửa đêm. Sáng hôm sau, Mục Thần Chi nhéo mũi gọi tôidậy: "Em yêu, chẳng phải sáng nay đi bãi Kim Sa sao?"

Tôi vò đầu bứt tóc, thấy anh ta chỉ vào đồng hồ đeotay. “Bảy giờ mười bốn phút.”

Tôi cuống quýt lao đi rửa mặt đánh răng. Mục Thần Chikhông những giúp tôi thu xếp hành lý, mà còn chuẩn bị cả bữa sáng cho tôi nữa.

Thịt gà được cắt thành sợi nhỏ, tôi vừa ăn canh gà vừakinh ngạc hỏi: “Đêm qua anh không ngủ sao?”.

Để ninh thịt gà nhừ như thế này thì ít nhất phải hầmtrong ba tiếng đồng hồ chứ không ít.

Mục Thần Chi không đụng đũa, chống cằm nhìn tôi ăn. Rõràng hai quầng mắt thâm đen như gấu trúc mà vẫn tỏ ra không có chuyện gì, nói:“Ừm, dậy sớm một chút thôi. Em ăn chậm thôi”.

“Nếu chậm hơn nữa thì chắc phải học theo rùa bò đếnbãi Kim Sa mất.” Tôi vừa lau miệng vừa đi xách hành lý.

Mục Thần Chi vừa đỡ hành lý cho tôi vừa thay giày.

“Anh đừng đưa em đi, nhìn mắt anh thâm đen thế kia,lái xe lỡ xảy ra chuyện gì…”

Anh ta bỗng chau mày, cười chua chát nói: “Sao? Khôngmuốn sống chết cùng anh à?”

Tôi phồng miệng, miếng bánh bao đang nuốt dở tắc nghẹntrong cổ như có vị chua. Tuy nói là tôi không hiểu hết được tâm trạng anh ta,nhưng ở lâu với nhau, tôi cũng có chút tinh ý, biết cứ lúc nào tức giận là anhta chau mày, nếu sau đó vẫn cười nói nhã nhặn thì đích thị là giông bão sắptới.

Trời đất quỷ thần ơi, con thật sự là lo cho sự an toàncủa anh ta! Làm bạn với vua như chơi với hổ, sớm muộn gì thì con cũng có ngàyvỡ tim mà chết mất.

“Được rồi!” Mục Thần Chi bỗng bật cười, nhéo mũi tôi.“Anh có chết cũng không để em chết theo được.”

Câu nói đùa mà nghe lạnh hết cả người, tôi chạy lonton theo anh ta ra xe. Nhìn từ phía sau cũng thấy anh ta toát lên vẻ anh tuấn,mạnh mẽ.

Tôi ngồi ôm chiếc gối ôm lim dim ngủ, cảm giác khílạnh trong xe đã dần biến mất do anh ta tăng nhiệt độ điều hòa. Anh ta cấtgiọng nói dịu dàng, xa xăm: “Xe khách lớp em thuê quá nhỏ, ngồi trong đó bí hơilắm”.

Tôi “ờ” một tiếng rồi ngủ tiếp, chợt hiểu ra ý của MụcThần Chi là muốn đưa thẳng tôi đến bãi Kim Sa. Xe của anh ta có tính năng tốt,lại có thẻ thông hành đặc biệt, đến bãi Kim Sa chắc cũng chỉ mất vài tiếng đồnghồ thôi.

Thực ra, buổi dã ngoại lần này cả lớp đều nhiệt tìnhủng hộ đưa người thân đi cùng. Tôi cũng từng nghĩ sẽ rủ Mục Thần Chi nhưng khianh ta vừa đi công tác về đã phải bận rộn tìm cách giải quyết cái dạ dày đóimeo của tôi, lại còn cả đêm không chợp mắt, vô cùng mệt mỏi, hơn nữa, anh tađường đường là một nhà tài phiệt thuộc đẳng cấp cao trong xã hội mà lại đi cùngvới lũ học sinh nghèo đến một nơi đơn sơ như Kim Sa, càng nghĩ tôi càng thấysao ấy. Chỉ nhìn phong cách cao ngạo của anh ta là tôi đã không muốn ngỏ lờimời. Điều quan trọng nhất ấy là, đại thần vừa danh giá vừa đẹp trai hết sảykia, nếu đi cùng sẽ tạo thành một vòng vây các mỹ nữ quyến rũ đế vương. Tôi sợsẽ phải gánh chịu những nỗi đau hoang mang của quần chúng.

Ngón tay tôi mâm mê hình con thỏ thêu trên mặt gối ôm,nói lảng sang chuyện khác: “Con thỏ này thật đặc biệt”.

“Tháng trước ở Hồng Kông, em cũng khen con thỏ ấy đángyêu.”

“Hả? Ừm.” Tôi đã từng nói vậy sao? Không nhớ nữa.

Khi chúng tôi không có gì để nói với nhau thì khôngkhí thường yên tĩnh đến đáng sợ. Chỉ thi thoảng xe đi qua đoạn đường có nhữngcành cây xòa thấp hai bên phát ra những tiếng loạt xoạt.

Xe dừng ở bãi đỗ xe trong sân trường, ngón tay cái củaMục Thần Chi nắm vô lăng khẽ gõ nhịp, tần ngần chạm vào những đường vân trangtrí trên đó một lúc lâu rồi mới mở cửa, đưa tôi đến chỗ xe buýt. Thấy Tiêu HànÝ và Tần Niệm cũng có mặt, Mục Thần Chi vẫn giữ nụ cười như thường lệ.

Trong vòng vây hỗn loạn của các nữ sinh, Mục Thần Chivẫn không tỏ chút xúc động nào, lúc quay người đi, rõ ràng tôi thấy cả gươngmặt anh ta như bỗng chốc bị một lớp sương bao phủ, chỉ cần từ phía sau thôicũng đủ lạnh lẽo. Nhất định anh ta lại đang tức giận, nếu như mọi ngày thì cứmười phút anh ta sẽ gọi cho tôi một cuộc điện thoại.

“Đang làm gì đó?”

“Uống trà sữa chưa?”

“Đừng có ăn quá nhiều kem quá đấy.”

Tôi sẽ cảm thấy chán nản, anh ta lấy đâu ra thời gianrỗi để quan tâm đến những chuyện vụn vặt ấy chứ? Quản như ông nội tôi ý. Nhưnglần này, mãi không thấy anh ta gọi tới. Tôi đến khách sạn, sắp xếp xong đồ đạc,thế mà nhật ký điện thoại cũng không có thêm liên lạc nào mới. Tôi thay quần áorồi cùng Tô Na Na đi ăn tối ở một tiệm ăn nhỏ bên bãi biển. Vừa gắp một miếngthì điện thoại trong túi đổ chuông.

Đã từng nghĩ rằng cuộc đời là như thế.Trái tim bình yên lại cuộn sóng. Nghìn lần xé sợi tình nhưng vẫn không dứt nổi… Nhạcchuông này là lời bài hát của Quỷ mê tâm khiếucủa LýTông Thịnh.

Tô Na Na tranh thủ cơ hội mạt sát tôi: “Con nhỏ nàylại ngựa quen đường cũ, bài hát gì mà cổ lỗ thế? Bổn vương nghe mà nẫu lòng”.

“Đại thần cài đó.”

Tôi tìm điện thoại trong túi xách. Tô Na Na đan haicây đũa lại với nhau, gõ gõ nói: “Tớ có quen một chuyên gia phẫu thuật thẩm mỹngười Hàn Quốc, có thể chỉnh lại nụ cười dị dạng ngoác miệng đến tận mang taicủa cậu đấy”.

Tôi cười à? Sao tôi không biết?

Tôi nhấn nút nghe, nguýt Tô Na Na cái. “Cậu mới dịdạng ấy!”

Tiếng thở của Mục Thần Chi đầu dây bên kia dừng lại,hỏi tôi bằng một giọng rất lạ lùng: “Chơi vui không?”

“Cũng bình thường thôi.”

Tôi nghe thấy tiếng thở dài của anh ta, giọng điệu cóphần cứng ngắc: “Em nhớ là đừng đi bơi đấy!”

“Hi. Sao anh biết em không biết bơi?”

Năm mười tuổi, đã có lần tôi suýt chết đuối, cũngchính tại bãi Kim Sa này. Giờ cứ nghĩ đến là tôi lại rùng mình.

“Chân em có tật!”

“…” Tôi lúc nãy có dành từ dịdạng cho anh ta đâu nhỉ? “Em biết bơi, chỉ có điều hồi nhỏđi bơi bị chuột rút suýt chết đuối. Nếu không được một chú tốt bụng cứu thìem…”

Đằng sau còn một câu chuyện ly kỳ mà tôi chưa kể hết,Mục Thần Chi đã gập máy. Tôi cảm thấy gió đông ở đây sao mà hằn học thế!

“Mau mau ăn một miếng thịt kho, để tất cả những ngạcnhiên trong em lặn mất!” Tô Na Na nói bằng giọng điệu học theo những tiểuthuyết ngôn tình, cười hi hi rồi tọng vào miệng tôi một miếng thịt.

“Chẳng phải cậu vừa nói đến mộtchú tốt bụng đó thôi, cũng đâu có bảo chú ấy là anh ta. Kỳ cục!”

Đầu tôi chợt lóe lên một ý nghĩ kỳ lạ, tôi cắn đũanói:

“Cậu đừng nói là đôi mắt của chú ấy giống Mục Thần Chiđấy nhé! Lúc đó tớ không nhìn rõ tướng mạo của người ấy, chỉ ấn tượng về đôimắt rất đẹp, đôi mi dài, cặp đồng tử như hai viên kim cương lấp lánh khiến tớhoa cả mắt.”

“Không nhìn rõ mà đã biết người đó là chú sao?”

“Tớ vốn ngưỡng mộ những người đàn ông trưởng thành,dũng cảm. Đương nhiên sẽ nhìn ân nhân cứu mạng của mình với hình tượng tốt đẹpnhất”.

“Thảo nào cậu bằng lòng sống chung với Mục Thần Chi,hóa ra là muốn coi đại thần như vị ân nhân cứu mạng.” Tô Na Na cười ranh mãnh,còn bụm miệng thổi vào mặt tôi một cái. “Nào, đến đây, bổn vương sẽ dùng pháplực để khôi phục nguyên hình con thỏ cho nhà ngươi đi báo ơn!”

“Cậu cứ khôi phục nguyên hình cho tớ thôi!” Càng nóicàng hồ đồ, tôi lườm cô ấy một cái. “Cậu đọc quá nhiều tiểu thuyết viễn tưởng,quả nhiên nhìn cả thế giới bằng con mắt viễn tưởng!”

Hai chúng tôi cùng phá lên cười thì nhìn thấy Tần Niệmđẩy cửa bước vào. Đôi đũa trong tay tôi suýt nữa thì rơi xuống, tôi cúi đầu thởmột cách khó nhọc. Anh ta ngồi ở hàng ghế thứ năm dãy bên trái chúng tôi. Anhta chỉ gọi một tô cháo đen rồi cặm cụi ăn.

“Trước đây tớ nghĩ Tiêu tiện khách có sở trường giả bộđáng thương, hóa ra còn có cao thủ khác đáng thương hơn nữa.”

Tô Na Na luôn có cái nhìn không mấy thiện cảm với TầnNiệm, tôi biết đó là vì cô ấy muốn bảo vệ tôi, nhưng nhìn anh ta cô đơn ngồiđó, tôi vẫn thấy đau lòng. Chắc Tần Niệm cũng nghe được những câu nói mỉa maicủa Tô Na Na nên đã đứng dậy khi bát cháo mới ăn hết một nửa.

Tôi day day giữa hai lông mày bước ra khỏi tiệm ăn.Vừa quay đầu đã nhìn thấy Tần Niệm đứng tựa vào gốc cây trước cửa, một tay đútvào túi áo. Tán cây rậm rạp rủ xuống như nuốt chửng lấy bóng hình của Tần Niệm.

Tô Na Na kéo tôi đi nhanh hơn, bỗng thấy Tần Niệm nắmlấy cánh tay tôi từ phía sau:

“Mật…”

Tôi ngước mắt nhìn anh ta. “Có chuyện gì?”

Tròng mắt anh ta dày đặc những tia máu, như thể máutrong toàn cơ thể đổ dồn về đó, không thể tan ra được. Giọng nói yếu ớt: “Đidạo bờ biển với anh một chút!”

Lúc rời khỏi, Tô Na Na vừa đi vừa hát liếng thoắng:“Anh là người đã có vợ, tôi là gái đã có chồng.”

Tôi hiểu lời nhắc nhở của Tô Na Na nên lúc đi dạo bờbiển cùng Tần Niệm, tôi cố ý đi chậm và giữ một khoảng cách nhất định. Tần Niệmmuốn đợi tôi nhưng thấy tôi kiên quyết nên cũng không miễn cưỡng. Gió biển thổitốc vạt áo, làm những sợi tóc dính vào bên má, che mất cả tầm nhìn nhưng anh tacũng không có ý định vuốt lại.

Một lúc sau, Tần Niệm lặng lẽ lấy từ trong túi ra mộtbao thuốc, lúc rút điếu thuốc đưa lên miệng ngón tay hơi run, tay còn lại thìbật máy lửa lách cách. Ngọn lửa yếu ớt nhiều lần bị gió thổi tắt nhưng Tần Niệmvẫn cố bật, động tác càng lúc càng luống cuống.

“Anh không biết thì đừng hút!” Tôi giật lấy máy lửa,vô tình chạm vào các ngón tay anh ta, giá lạnh hơn cả tay tôi.

“Anh biết. Hút thuốc và uống rượu, anh đều biết.” Khóemôi anh ta nhếch lên một nụ cười.

“Anh học bao giờ thế?”

Tần Niệm ngồi bệt xuống cát, ngón tay vẫn kẹp điềuthuốc chưa châm. Anh ta dứt từng sợi thuốc ra vứt xuống cát, giọng nói khàn đặcnhư bị một vật cùng mài vào cổ họng: “Từ mấy tháng trước.”

Là lúc trước khi anh về nước hay là khi tôi với MụcThần Chi bên nhau? Tôi có cảm giác không phải Tần Niệm đang bứt những sợi thuốcmà chính là rút gân cốt trong người tôi ra.

Tần Niệm nói tiếp tiếng thở dài: “Mật Mật, anh khôngmuốn lừa em”.

“Em biết.” Đứng trước mặt anh, tôi luôn cam tâm tìnhnguyện làm con ngốc. Cho dù anh ta có giết chết tôi, tôi cũng không một lời oánhận. Vì thế lừa hay không lừa thì có gì quan trọng chứ?

“Anh và Sở Mộng Doanh đã chia tay nhau từ nửa nămtrước ở Paris. Cô ấy đã yêu một người đàn ông ngoại quốc.” Tần Niệm cười khổsở, dừng một lúc lâu mới nói: “Anh và cô ấy học với nhau từ hồi mẫu giáo. Từnhỏ anh đã thích cô ấy. Lúc lên cấp ba. Mộng Doanh thích một anh chàng cùngtrường chúng ta. Sống chết muốn thi vào trường đó để học cùng cậu ta cho bằngđược. Anh vốn định đăng ký vào học một trường trọng điểm khác của thành phố,nhưng sau đó lại bất chấp sự phản đối của gia đình, thi vào trường X cùng côấy. Điều may mắn là cuối cùng Mộng Doanh cũng chấp nhận anh. Anh cứ tưởng tìnhcảm sâu sắc như thế sẽ có thể đi đến cùng trời cuối đất. Không ngờ…”

Ai cũng nói “tôi cứ tưởng”, ai cũng hi vọng “cùng trờicuối đất”, nhưng rốt cuộc những thứ “tôi cứ tưởng” luôn là những thứ bị tiêuhủy đầu tiên, mà khái niệm “cùng trời cuối đất” cũng chỉ là nhìn mây nhìn khóithôi.

Trong quá khứ, chúng tôi có rất nhiều chuyện tươngđồng, đều làm việc một cách vô thức. Yêu một người mà chẳng cần lý do, rồi bấtchấp tất cả để theo đuổi họ. Yêu một cách cố chấp như thể hạt giống, không cầnchăm bẵm, không cần nảy mầm, không cần nước, ánh sáng mà vẫn có thể sinh sôi,lớn mạnh điên cuồng, vươn ra khắp nơi khiến người ta không biết nó cao chừngnào, rộng bao nhiêu. Để rồi cuối cùng mới phát hiện, nó chỉ là một vết sẹotrong tim, đã sinh ra rồi thì không thể xóa đi được. Cái giá phải trả duy nhấtchính là vết sẹo ấy có thế gây ra những nỗi đau bất cứ lúc nào.

Bỗng chốc, tôi trở thành Sở Mộng Doanh, Tần Niệm biếnthành tôi, rồi tôi lại trở thành Tần Niệm. Con đường theo đuổi như thế, chỉ cóđối tượng là khác nhau, có người bỏ cuộc giữa chừng, có kẻ kiên trì vừng bước,kết quả là trăm con đường đều đi đến một cái đích. Dù có day dứt hay không quênnhưng chẳng có ai kiên trì được đến cùng. Người ta sẽ gắn bó cả đời lại khôngphải là người ta yêu nhất.

Tần Niệm nói: “Thời gian đó, anh rất điên cuồng, ngungốc”.

Tôi cũng từng vì Tần Niệm mà làm chuyện ngốc nghếch,nhưng so với tôi, anh ta còn kiên trì hơn rất nhiều, anh ta cũng chỉ học thêmhút thuốc và uống rượu thôi.

“Cho nên bây giờ anh mới điên dại đến tìm em, dù gìthì ở bên ai cũng không còn quan trọng nữa?”

Tần Niệm ngây ra một lúc, cúi đầu nói: “Không phảithế, người anh thích lúc đầu chính là… Không phải, lúc đầu anh chỉ nghĩ thử xemsao, điều đó là rất không công bằng với em”.

Không công bằng, không công bằng đến nỗi vô liêm sỉ!

Nhưng tôi không trách anh ta, vì cái việc vô liêm sỉ,nghĩ bản thân vì sắp chết mà mặc sức bấu víu vào một cái cọc nào đó, chính tôicũng đang làm.

“Vậy kết quả của việc anh thử yêu như thế nào?” Tôivốc một nắm cát, để những hạt cát chầm chậm rơi xuống qua các kẽ ngón tay. Cuốicùng, chỉ còn lại bàn tay trống trơn, không nắm được thứ gì.

“Anh không ngờ Sở Mộng Doanh lại xuất hiện ở đó.”

“Ừm, kết quả là anh nối lại tình xưa rồi quẳng em sangmột bên.”

Gió đêm vi vu thổi mang theo hơi mặn của biển, khôngnhìn thất cũng có thể chạm vào được, thời tiết cũng lạnh, lạnh đến buốt timgan.

“Không phải.” Tần Niệm dừng lại một lúc, rồi nói rấtgấp gáp: “Không phải nối lại tình cũ. Ở bên em, anh thấy rất vui”.

Tôi cũng thấy vui khi ở bên Mục Thần Chi nhưng chẳnglẽ cứ vui vẻ ở bên một người thì là yêu sao? Đó chỉ là bạn, không phải là ngườiyêu.

“Anh không thể chịu được khi thấy em ở bên anh ta. Anhkhông muốn tiếp tục lùi bước nữa. Mật Mật, hồi học cấp ba, lần đầu tiên nhìnthấy em là anh đã thích em rồi. Em vẫn chưa thay đổi, đúng không? Anh còn nhớhồi đó, em dùng bút xóa vẽ nguệch ngoạc lên khăn trải bàn màu xanh hình haingười nắm tay nhau, bên trên còn viết cả tên anh. Còn…”

Lúc thì nói muốn thử xem sao, khi lại nói tiếng sét áitình, thế tại sao lúc đầu anh ta kiên quyết từ chối tôi? Toàn nói những lời mâuthuẫn! Tôi nghe chẳng hiểu, tâm trạng phức tạp như những con sóng đen từng đợtxô bờ. Trái tim tôi đâu có mạnh mẽ đến thế, tôi không thể chịu đựng nổi, đầu ócbây giờ toàn những tiếng ong ong, tôi bịt tai lại, lắc đầu nói: “Đừng nóinữa!”.

“Em một mực cho rằng anh bắt cá hai tay sao?” Tần Niệmvứt mạnh điếu thuốc trong tay đi. Điếu thuốc rỗng ruột trông vừa mỏng manh vừayếu ớt rồi nhanh chóng bị gió thổi đi đến nơi nào không hay.

“Người anh thích mãi mãi là em.”

Năm năm, tôi đợi câu nói này đã năm năm rồi, nhưngngay cả trong giấc mơ anh ta cũng chưa từng nói. Vậy mà tôi vẫn ngày ngày mongnhớ, ngày ngày đợi chờ. Hôm nay nó được phát ra từ chính miệng Tần Niệm, nhưngtại sao tôi lại không thấy hạnh phúc một chút nào? Trái tim tôi như có cái búatạ chốc chốc lại giáng xuống.

Tần Niệm bỗng ôm chầm lấy tôi, cái ôm chặt đến mức cóthế khiến tôi chết vì ngạt thở. Hơi thở phả ra nóng như thiêu đốt tôi, anh takhông ngừng lẩm bẩm: “Anh thích em. Trước đây anh đã sai. Em tha thứ cho anhđược không? Nếu em đồng ý, anh sẽ dành cho em tất cả thời gian trong ngày”.

Tôi bị Tần Niệm đè xuống, những hạt cát nhỏ len lỏivào tóc và cả trong lỗ tai, tôi đuối sức, mặc cho cơ thể anh ta đè lên mình.Anh ta điên cuồng lột quần áo và hôn tôi ngấu nghiến. Tôi như bị ngọn lửa hoangdại bén vào người, không biết lấy sức đâu ra đạp mạnh anh ta sang một bên.

Tần Niệm từ bỏ ý định, tôi lóp ngóp bò dậy rồi chạymột mạch.Anh ta không đuổi theo, hơi thở còn chưa hết hổn hển trong khi miệngvẫn lắp bắp nói gì đó, tôi nghe giống như: “Tại sao em lại không thể ở bênanh?”; “Anh đếch muốn làm anh trai của em!”.

Anh ta nói năng lộn xộn, tôi nghe mà chẳng hiểu gì,cũng không ngờ anh ta lại ăn nói thô thiển thế. Điện thoại trong túi anh tacũng không ngừng đổ chuông.