Vận Đào Hoa Của Tiểu Mật

Chương 13



Chúng ta giống như hai nửa hình tròn.

Anh đi vòng qua bên trái em,

Rồi lại đi vòng qua bên phải,

Là đã đi đủ một hình tròn,

Nhưng cũng không thể nối liền với em.

Lưu manh! Anh ta là đồ lưu manh chứ không phải TầnNiệm.

Khi Mục Thần Chi cưỡng bức tôi, tôi cũng không thấyphản cảm đến thế. Rõ ràng là tôi rất thích Tần Niệm nhưng khi anh chạm vàongười tôi, tôi lại thấy rất sợ hãi, thậm chí còn đáng ghét. Đặc biệt là bộ dạnggấp gáp như không thể đợi thêm của anh ta khiến tôi có cảm giác anh ta chính làmột tên lưu manh.

Tôi bước thấp bước cao đi trên cát, những làn gió tạtvào má đều mang theo hơi nóng, giống như miệng cá cứ dính chặt lấy má tôi, ẩmướt, nóng nực, rồi lại dính xuống cổ, cuối cùng đến bộ não cũng trở nên nóngbừng, hiển hiện những hình ảnh trùng lặp. Tôi không thể nhìn rõ đó là gì, chỉmơ màng không rõ diện mạo. Trong bóng tối, hình như có một tia sáng nhỏ phát ratừ viên kim cương màu đen, tôi cứ hướng theo ánh sáng ấy mà chạy. Mãi đến khichạy đến đường quốc lộ, nước mắt và những nỗi chua xót trong lòng đều tuôntrào.

Tôi luống cuống tìm điện thoại, cũng chẳng suy nghĩnhiều liền ấn bừa một số điện thoại, cũng chẳng biết là mình đang gọi cho ainữa. Ánh sáng của màn hình khiến tôi đau mắt.

“Em yêu?”. Chất giọng trầm ấm của Mục Thần Chi ngâncao ở âm cuối. Trong phút chốc, tôi như nhìn thấy khóe môi khẽ cong lên củaanh, tựa như mặt trời mùa xuân bừng sáng, ấm áp nơi chân trời, tôi òa khóc.

Mục Thần Chi ngừng lại một lát, giọng điệu bỗng trởnên gấp gáp: “Xảy ra chuyện gì vậy?”.

Tôi nấc nghẹn, cố cứng đờ, một câu nói cũng không thốtra được, chỉ biết khóc.

“Đừng khóc nữa. Anh sẽ đến ngay.”

“Hu hu…” Tôi khóc lạc cả giọng, hít thở một hơi thậtsâu, tôi rất muốn nói Em nhớ anh. Khôngbiết tại sao mà tôi rất rất muốn nói câu đó, rất nhớ anh ta, chưa bao giờ nhớvà muốn được nhìn thấy anh ta đến thế. Nhưng cuối cùng tôi lại nói một câu: “Embị lạc đường”.

Mấy tiếng sau, chiếc lòngđỏ trứng đậu bên đường, đèn xe phát ra âm thanh tít tít. Nhìntừ xa, những thứ trong xe có màu như ráng chiều.

Lúc Mục Thần Chi đi về phía tôi, rõ ràng là trời rấttối nhưng tôi lại cảm thấy, mỗi bước chân anh ta đều bước trên muôn vàn tiasáng mặt trời.

Mục Thần Chi còn chưa dừng lại hẳn, tôi đã lao đến sàvào vòng tay khiến anh ta suýt ngã. Bị tôi giẫm lên chân, anh ta cũng không nóigì, cứ để tôi ôm chặt.

Anh ta khựng lại giây lát rồi chầm chậm đưa hai tay ômlấy tôi, ghì chặt đầu tôi vào lồng ngực.

“Em chẳng nghe lời anh gì cả, bảo em không được bơi màem lại đi lăn lộn trên cát.” Anh vuốt tóc tôi, trên tay vương đầy những hạtcát.

Thế giới này đầy ắp những hương vị, đến mức làm conngười ta hờ hững, lãng quên. Nhưng hôm nay, ở trong vòng tay Mục Thần Chi, tôilại cảm thấy mùi nước hoa nhè nhẹ đó thật ấm áp.

Tôi cứ thế nép sát, ôm chặt lấy Mục Thần Chi, bởi sợrằng khi tôi nới lỏng vòng tay thì sẽ không thấy anh ta nữa. Tôi cảm nhận đượcchất giọng ôn hòa sắp thốt lên từ lồng ngực đang khẽ rung động, mỗi lúc một lêncao. Rõ ràng là ngữ điệu vẫn thong dong như trước mà sao tôi thấy nó êm tai hơnbao giờ hết.

Lúc ngồi trên xe, tôi mới phát hiện, Mục Thần Chi vẫnmặc đồ ngủ, chất liệu cotton sẫm màu, rất thoải mái, nhìn thì có vẻ hơi lườinhác nhưng cũng có vẻ đẹp không thể miêu tả thành lời.

“Em nhìn gì đó?” Khóe miệng Mục Thần Chi khẽ nhếchlên, nhìn nghiêng thì đôi mắt tươi vui là đẹp nhất, trông đôi mắt ấy tràn đầyấm áp.

Tôi khẽ đặt ngón tay lên môi dưới. “Nhìn bộ dạng anhmặc đồ ngủ ngồi lái xe cũng không hẳn là xấu.”

“Anh đẹp trai thiên bẩm mà.”

Ngón tay thon dài, cánh tay mạnh mẽ, gương mặt tuấntú, đôi mắt sâu thẳm, chỗ nào tôi cũng xem xét tỉ mỉ rồi đánh giá, chỉ có vếtcào trên cổ anh ta là tức mắt. Không biết anh ta nằm trong vòng tay của mỹ nhânnào mà bị để lại dấu vết như thế.

Tôi cũng không buồn hỏi, chỉ quay mặt đi. “Cạch” mộttiếng, chiếc bánh quẩy đồ chơi trên xe bị gãy làm đôi. Mục Thần Chi bỗng nóivới giọng nghiêm túc: “Có một việc, anh nghĩ nhất định phải nói cho em biết.”

Giọng nói thành thật của Mục Thần Chi như một mũi têntinh xảo cắm vào trái tim tôi.

“Anh nói đi.” Tôi nín thở, những sợi chỉ trên gối ômbị tôi dứt cho tả tơi.

“Sau này nếu có tức giận thì em cũng đừng bẻ gãy đồđạc, nên nhắm mắt lại, thế này này…” Mục Thần Chi ti hí mắt, khóe mắt ánh lêntia nhìn sắc lẹm. “Như thế sẽ càng có sức đe dọa. Việc anh muốn nói chính làvậy.”

“…”

Mục Thần Chi cười nhạt. “Đây là kiệt tác tối qua củaem đấy.”

“Gì cơ?”

“Tối qua, lúc gặp ác mộng, em đã tạo ra nó.”

“Em ngủ mà, có biết đâu chứ.” Tôi bất giác mỉm cười,bàn tay làm điệu bộ phe phẩy như cánh quạt nhưng vẫn không quạt nổi hơi nóngđang bốc lên mặt.

Những khách sạn ở bãi Kim Sa đều là những kiến trúcbậc thấp nên không có thang máy. Chúng tôi ở tầng năm, tôi chau mày nhìn lớplớp các bậc cầu thang, Mục Thần Chi như đọc được tâm tư của tôi nên khom lưng,vỗ vỗ lên vai trái nói: “Lên đi”.

Tôi trèo lên lưng Mục Thần Chi cười khúc khích. Anh tacõng tôi lên từng bậc thang, tiếng dép lê chạm mặt nền phát ra những tiếng loẹtquẹt.

“Em nặng quá nhưng anh sẽ vẫn cõng em.” Tấm lưng củaanh rất rộng, giọng nói từ lồng ngực phát ra cũng hơi run theo từng bước chân.Tôi áp mặt lên lưng anh để lắng nghe, bỗng có cảm giác tốt đẹp nhen nhóm tronglòng.

“Mục Thần Chi, anh đã cõng ai như thế này chưa?”

“À, đây là lần thứ hai.”

“…” Tôi vò rối mái tóc của anh. “Vậy anh tiếp tục đicõng người ta đi!”

“Em nghĩ anh còn sức lực và thời gian để đi tìm ngườikhác thay thế em sao?”

Hóa ra tôi cũng chỉ là một kẻ thế chỗ.

Cửa phòng khép kín, Tô Na Na đặt túi hành lý sang bên.Bóng dáng đứng ngược sáng trông có chút thảm thương. Thấy chúng tôi từ cầuthang đi lên, cô ấy giả vờ che mặt khóc: “Hu hu, tôi bị người ta bỏ rơi nơi góctối đây này. Còn ai đáng thương hơn tôi chứ… Hu hu!”

“Haizzz, cậu đừng diễn kịch nữa.” Tôi xách túi hành lýcủa Na Na đi về phía phòng. “Đi thôi, chẳng phải muốn nói chuyện thâu đêmvới tớ sao?”

“Chủ nhà đến rồi, kẻ tiểu thiếp như tôi kiểu gì chẳngphải nhường chỗ, phải vậy không?” Lúc Tô Na Na huých tôi một cái rõ mạnh, mặtmũi lấm lét ra hiệu thì sắc mặt của Mục Thần Chi đã bớt vui.

Tôi đang do dự không biết làm dịu bầu không khí nhưthế nào thì nghe tiếng giầy cao gót vang vọng đến từ phía cầu thang, càng lúccàng gần. Là Sở Mộng Doanh, phía sau là Tần Niệm. Tim tôi đập mạnh, vội kéo MụcThần Chi vào phòng. Cánh cửa mới khép được một nửa thì Sở Mộng Doanh lấy tayngăn lại. Trong tay cô ta vẫn cầm chiếc điện thoại có móc treo là một sợi lôngmàu tím rất đẹp. Vừa nhìn thấy, tôi liên tưởng ngay đến những chú gà chọi đangở tư thế gân cổ lên để tiến vào trận chiến, hệt như khí thế của cô ta lúc này.

Tôi vội vã bám tay vào khung cửa: “Cô định làmgì?”

“Tôi không đến tìm cô!” Sở Mộng Doanh mặt lạnh tanh,ánh mắt lướt vào phòng như tìm kiếm thứ gì rồi nói: “Anh Mục, anh ra đây mộtchút”.

Trong phòng yên tĩnh đến kỳ lạ, hình như Mục Thần Chikhông nghe thấy gì, vẫn thản nhiên rót nước rồi ngồi dựa vào sô pha xem ti vi,còn nhấn điều khiển chuyển hết kênh này sang kênh khác. Không biết là chươngtrình gì mà có tiếng trống chiêng ầm ĩ, làm cho không khí căng thẳng bỗng chốctrở nên buồn cười. Tôi thở phào một cái rồi ngẩng đầu nhìn thẳng cô ta.

Cho dù là một cô gái có thanh tao đến mấy thì khi gặpkẻ thứ ba cũng khó có thể giữ được hình tượng thục nữ.

Sở Mộng Doanh đấm mạnh vào cửa “ầm” một tiếng rồi cườilạnh lùng. “Được. Vậy tôi sẽ nói ở đây.”

Gân xanh trên cổ Tần Niệm đã nổi lên hết, anh ta kéotay Sở Mộng Doanh nói: “Đủ rồi đấy!”

“Sao? Sợ rồi à?” Lúc cô ta hất tay Tần Niệm ra thì ởhành lang cũng đã xuất hiện thêm nhiều bạn học khác. Tiêu Hàn Ý cũng có mặt,còn có gương mặt gian xảo của Lê Tiếu San.

Tôi không biết Sở Mộng Doanh đến bãi Kim Sa từ lúcnào, có nhìn thấy chuyện xảy ra trên bãi cát không. Dù không làm chuyện gì cólỗi với bất cứ người nào nhưng tôi vẫn thấy ngượng nghịu. Vô số ánh mắt nhưnhững mũi tên cứ thế bắn thẳng vào tôi khiến tôi thấy mình giống như một con bùnhìn rơm bị buộc chặt vào cột để người ta thỏa thích ném phi tiêu, gương mặttôi đau đớn đến mức đỏ bừng lên.

Tô Na Na nói không sai, họ đều trong thế tiến công,còn tôi chỉ có thể phòng thủ, mà phòng thủ cũng không nên hồn nữa.

Tô Na Na vỗ vai Sở Mộng Doanh. “Này, chị là người mớiđến hả? Tôi phải phụ đạo cho chị một số kiến thức thông thường mới được.”

Sở Mộng Doanh ngây ra.

“Đại thần là đế vương quyền năng mẫu mực. Trong banghìn mỹ nữ ở hậu cung, ai cũng muốn được dâng hiến nhưng đế vương cũng chỉsủng ái mình thỏ con thôi. Còn chị ấy à? Đâu đến lượt!” Tô Na Na cười hihi. “Còn nữa, đại thần chưa bao giờ nương tay với những cung nữ chua ngoa!Nếu không tin, chị có thể hỏi Lê Tiếu San.”

Một tràng tiếng xì xèo bàn tán vang lên.

Nghe ra thì có vẻ Sở Mộng Doanh đang kiếm chuyện vớiMục Thần Chi, bới lông tìm vết. Mọi người đứng xem đều ngơ ngơ ngác ngác khônghiểu có chuyện gì, sau đó lại chuyển hướng chú ý sang Lê Tiếu San, bắt đầu đoángià đoán non rằng lần trước Lê Tiếu San vào bệnh viện phải chăng là do Mục ThầnChi phái người đến dạy dỗ.

“Bà nội! Chuyện đâu còn có đó.” Tiêu Hàn Ý cố ý tỏ ratốt bụng chỉ vào chiếc điện thoại trong tay Sở Mộng Doanh nói: “Vỏ điện thoạicủa bà gãy rồi kìa…”

Người ta có nhiều lắm thì cũng chỉ đáng là sư tỉ, đằngnày lại bị gọi là bà làm mình già đi bao nhiêu. Sở Mộng Doanh nghiến răng kenkét.

Cô ta nhất quyết tố cáo tôi với Mục Thần Chi, gõ gõvào cửa rồi cười nhạt. “Xem ra anh Mục không có hứng thú lắm với câu chuyện củavợ chưa cưới nhỉ!”

Liếc mắt thấy cát còn bám lại trên mặt giày của SởMộng Doanh, tôi bỗng rùng mình. Cô gái này thật nham hiểm, trong lòng rõ ràngluôn nghi ngờ Tần Niệm nhưng không thể hiện ra trước mặt mà lén lút theo dõi.Chắc còn nấp trong góc tối nào đó để chụp ảnh. Nếu Mục Thần Chi thấy thì có lộtda tôi không nhỉ? Nghĩ đến điều đó thôi là tôi chỉ biết nuốt nước bọt ừng ực.

Mục Thần Chi bấy giờ mới thong thả bước ra, cốc nướctrên tay lắc lư, trong veo, tinh khiết.

“Chuyện về vợ chưa cưới của tôi, lẽ ra nên để cô ấy tựnói chứ không phải cô.” Mục Thần Chi cười nhã nhặn, khoác tay lên vai tôi, lạicòn nhéo tai thân mật như ở đây chỉ có mỗi tôi với anh ta vậy. Không đợi Sở MộngDoanh kịp phản ứng, cánh cửa bị đóng sầm lại, những âm thanh hỗn tạp ở ngoàihành lang cũng không còn, chỉ thi thoảng vọng đến tiếng cãi nhau chí chóe.

“Anh giỏi chịu đựng thật đấy. Còn việc trên bãi cát…Anh tưởng tôi không thấy sao?”

“Tôi biết ngay mà, anh không cho tôi đi là vì cô ta.”

“Cô ta cũng chỉ giống như cỗ máy công cộng mà ngườinào cũng có thể sử dụng được…”

“Choang” một tiếng như có thứ gì đó đổ vỡ, sau đó làtiếng phụ nữ thút thít khóc và tiếng chửi rủa oán thân.

Mỗi chữ Sở Mộng Doanh nói ra như phi tiêu hình vòngcung xuyên qua tường rồi phun ra chất độc, cứ xuyên đi xuyên lại vào trái timtôi, không ngừng nghỉ. Hóa ra tất cả đều không thay đổi, cho dù gió yên biểnlặng, cho dù tôi giả bộ vui vẻ, cho dù tôi cố gắng kiên cường…

Tôi không hề quyến rũ Tần Niệm, tôi bị anh ta đè ngửatrên cát, suýt nữa thì mất thân, nhưng trong mắt của người khác, đó lại là lỗisai của tôi, tôi chỉ là kẻ đáng khinh, là nhà vệ sinh công cộng, là cỗ máy côngcộng, là con hồ ly tinh, là Tiểu Mật… Dù tôi không làm gì thì vẫn chỉ có tôisai, ý kiến của tôi đều bị bác bỏ, cũng chẳng có từ ngữ đẹp đẽ nào dành cho tôicả.

Mục Thần Chi vẫn hay hỏi tôi, Emcó ước mong gì? Tôi nói, Đã lâu lắm rồiem không nghĩ đến điều này, trừ ngày sinh nhật hằng năm, mọi người bảo em cầunguyện, em mới nhớ, hóa ra trên đời này vẫn còn tồn tại hai chữ “ước nguyện”.Còn em, từ lâu đã không có ước nguyện nữa rồi.MụcThần Chi im lặng rất lâu mới nói, Vậy thì phải cốgắng sống vui vẻ. Cố gắng sống vui vẻ, nghe đến hai từ“cố gắng” mà tôi bật cười nhưng trái tim lại đau nhói. Vận mệnh con người vốnmong manh như vậy, không bao giờ có thể kiểm soát được tất cả, vậy mà vẫn phảisống vật vờ như thế. Hạnh phúc, tình yêu, tôi đã chẳng còn muốn thứ gì nữa, chỉmuốn được sống vui vẻ một chút. Nếu không vui nổi thì cứ lặng lẽ sống, nhưngtại sao vẫn đau khổ đến thế? Tôi còn trẻ, còn có sức lực, còn có thể cố gắng,nhưng con người ai cũng phải già đi, đến lúc đó, sức lực không còn thì tôi phảilàm sao?

Tôi nhìn gương mặt trắng bệch của mình trong gương dầntrở nên mờ ảo, mặt đất lâng lâng, vội bám vào bồn rửa mặt thở dốc, cũng chẳngdám ra ngoài đối diện với Mục Thần Chi.

Người khác có chửi rủa thế nào, tôi cũng nhịn được bởitôi quen rồi, có đau đớn hơn thế, tôi cũng chịu được. Nhưng Mục Thần Chi thìkhác, anh ta có địa vị, có danh dự. Anh ta phải mất mặt khi ở bên tôi, tôi cònluôn mang đến cho anh ta bao nhiêu phiền toái, như hôm nay đây, người ta đếntận nhà, chỉ vào mặt tôi mà chửi. Thử hỏi, một người kiêu ngạo như anh ta cóthể không tức giận được sao? Vậy mà anh ta không những giữ thể diện cho tôi,còn tuyên bố tôi là vợ chưa cưới trước mặt mọi người. Nhất định anh ta biết quákhứ không ra gì của tôi dù chưa một lần đề cập đến. Anh ta luôn xem tôi như đứacon nít mà bảo vệ, che chở. Anh ta khống chế không bận tâm đến quá khứ của tôi.Nhưng Mục Thần Chi càng tử tế với tôi như vậy, tôi càng đau khổ. Thực tình,đứng trước anh ta, tôi rất tự ti. Hôm nay tôi đã khiến anh ta không tin tôi, sợanh ta lại không kiểm soát được cảm xúc như hôm trước.

Tôi vừa nhốt mình vào nhà vệ sinh để tắm, trong đầuluôn hiện lên gương mặt giận dữ của Mục Thần Chi, tôi tắm lâu đến nỗi da nhănhết lại mà cũng không dám ra ngoài. Rồi tôi vừa đánh răng vừa luyện tập trướcgương. Bọt kem đánh răng trắng tỏa mùi bạc hà nhè nhẹ, vừa đắng vừa cay. Lúcsúc miệng bằng nước lạnh, chân răng tôi đau buốt. Khi nhìn thấy những giọt nướcnhỏ xuống từ miệng, tôi mới phát hiện có máu hòa lẫn trong bọt đánh răng. Hóara, tôi đánh răng lâu đến nỗi chảy cả máu lợi.

Ti vi ngoài phòng khách đang chiếu vở hài kịch, nữdiễn viên chính đang làm tư thế quái đản, chốc chốc lại vang lên tiếng cười.Bên ngoài, Sở Mộng Doanh vẫn chưa hết ồn ào, giọng nói cứ lanh lảnh vọng vàonhưng sắc mặt Mục Thần Chi vẫn không hề thay đổi. Tôi càng nghĩ càng thấy sợ,hé cửa lén nhìn anh ta. Ở góc ghế sô pha, tay cầm hộp khoai tây chiên, tư thếung dung thảnh thơi như một chú mèo, khóe miệng vẫn mang nét cười.

Anh ta chưa bao giờ ăn khoai chiên mà!

Tiếng cười truyền đến làm tôi nổi cả gai ốc. Mục ThầnChi bỗng quay đầu lại, ánh mắt tinh tường dưới hàng mi dày rậm nhìn thẳng vàotôi. “Phịch” một tiếng, tôi trượt chân ngã xuống nền nhà, đầu chúi hẳn xuốngđất.

“Em đau chỗ nào?” Câu nói còn chưa dứt, Mục Thần Chiđã quỳ hẳn xuống, tốc độ nhanh đến kinh ngạc.

Mục Thần Chi vốn là người làm việc gì cũng thong thả.Lần trước đang nấu ăn ở trong bếp, tôi bất ngờ dọa từ phía sau khiến anh ta cắtvào ngón tay nhưng cũng không thấy anh ta căng thẳng như lần này.

“Không đau.” Tôi cắn răng chịu đau, đang lồm cồm bòdậy thì Mục Thần Chi bỗng bế bổng tôi lên.

Mục Thần Chi nằm cạnh tôi, ánh đèn vàng chiếu trên máitóc mượt mà, từng sợi rủ xuống như hoa bồ công anh trong nắng xuân ấm áp.

Anh ta thở rất nhẹ, không yêu cầu tôi giải thích, cũngchẳng nói chuyện gì, chỉ chống cằm bằng một tay rồi thích thú nhìn tôi. Gươngmặt anh ta không được ánh đèn chiếu rọi mà đẹp đẽ đến khác thường, đôi mắt dàihơi khép.

Tôi không thể dự đoán được tình hình, dùng tay chengực, chỉ sợ anh ta nghe được tiếng tim đập mạnh sẽ phát hiện ra tôi đang sợhãi. Tôi nhắm mắt chồm tới chủ động hôn Mục Thần Chi nhưng do căng thẳng quá,vả lại chưa bao giờ chủ động cưng chiều anh ta nên quả nhiên không đủ kinhnghiệm, tôi hôn đúng vào cổ nhưng nụ hôn chưa thành thì đã đập trán vào chóp mũianh ta, chỉ nghe thấy anh ta “á” lên một tiếng.

“…” Tôi đỏ mặt đến tận mang tai, không dám mở mắt, cứthế rúc vào ngực anh ta như con đà điểu.

“Đà điểu là loại động vật có chỉ số IQ thấp, cứ rúcđầu xuống đất mà không biết các bộ phận khác vẫn còn ở bên ngoài.” Tay Mục ThầnChi dần di chuyển xuống phía dưới, chạm vào áo tắm của tôi. “Anh sẽ ra tay vớinhững bộ phận ấy.”

Đương nhiên, dù là động vật có chỉ số IQ thấp thì khiđối diện với gương mặt mê đắm lòng người, đặc biệt là đôi mắt hút hồn kia thì chỉsố IQ của ai cũng sẽ bỗng chốc trở về con số 0 mà thôi.

Tôi ngẩng đầu lên, còn chưa kịp nhìn rõ thứ gì thì đãbị Mục Thần Chi đè xuống dưới, cả người anh ta che lấp hết ánh sáng đèn, đôimắt trong bóng tối lờ mờ càng trở nên sâu thẳm. Những ngón tay thon dài, đẹp đẽnhư những tác phẩm điêu khắc nghệ thuật chầm chậm luồn vào tóc tôi khiến tôithấy hơi lạnh, như có một sợi lông vừa vương lại nơi trái tim.

Mặt tôi nóng bừng, lắp bắp nói: “Cái đó… Em đã hẹn vớiTô Na Na là hôm nay sẽ thức thâu đêm tâm sự với cô ấy, không phải cố ý muốnđuổi anh đi đâu.”

“Ưm, rất thơm.” Mục Thần Chi hít hít mái tóc rối, bờmôi vô tình chạm lên má, rồi từ từ mở mắt nhìn tôi đắm đuối. “Vậy em muốn làmgì nữa, hả?”

Đôi mắt cười đen thẳm khiến tim tôi đập mạnh. Tôiphụng phịu nói: “Pháp luật quy định, không phải vợ chồng thì không được… Khônghợp pháp”.

“Ừm…” Mục Thần Chi cắn môi nghĩ ngợi, nụ cười rạng rỡhơn. “Vậy khi nào phải đi hợp pháp hóa mới được.”

Anh ta đang cầu hôn sao? Không thể nào, chúng tôi khácbiệt lớn như vậy, sao anh ta có thể chọn tôi chứ? Tôi tài hèn sắc mọn, lại đốixử với anh ta không tốt, cảm hứng nếu vượt qua cả sự nhẫn nại thì cũng có ngàytiêu tan hết, chiếc áo có hợp với anh ta thế nào nhưng rồi cũng có ngày bị vứtđi. Nếu tôi nghĩ lời nói đó là thật thì đúng là con ngốc.

Tim đập mạnh, tôi không tìm được lời nào để nói, chỉbiết đẩy anh ta sang một bên: “Em đi tắt ti vi”.

Mục Thần Chi đẩy tay một cái, tôi lại về nguyên vịtrí. Rồi như đang bứt một cánh hoa, anh tachầm chậm cởi chiếc áo tắm tôi đang mặc. Không hiểu sao anh ta đột ngột dừnglại, nụ cười trên môi cũng tắt lịm, ánh mắt nhìn chằm chằm vào vai trái tôi.

Theo hướng nhìn của anh ta, tôi cúi đầu xuống, vừanhìn thấy vết hôn hằn trên vai trái, tôi liền có cảm giác mình đi đời rồi. Sựsợ hãi như đợt sóng ùa đến, tôi không dám thở mạnh, chỉ nằm đợi anh ta nổi cơnthịnh nộ.

Mục Thần Chi chầm chậm nheo mắt, nụ cười càng lớn, đáymắt cuồn cuộn lên khí lạnh khiến người ta sợ hãi.

“Xem anh xử lý em đây.” Bàn tay anh ta như thanh sắtnung, ấn lên người tôi không khí bỏng rát mà còn rất đau, rồi lại đột ngột bấumạnh vào da thịt như muốn xuyên vào tận xương cốt bên trong. Các ngón tay mạnhmẽ di chuyển lên vết tím ở vai trái rồi bỗng ấn mạnh xuống. Tôi đau quá bậtkhóc nhưng Mục Thần Chi không nhẹ tay, bàn tay anh ta trượt đến cổ tôi, độngtác càng lúc càng quyết liệt, ánh nhìn tăm tối như một lưỡi dao xuyên qua ngườitôi.

Tôi bị cấu cho đau đớn, hai tay ra sức đập lên lưnganh ta mà hét lên: “Mục Thần Chi!”.

Mục Thần Chi như bị gọi hồn phách trở lại, buông tayrồi chầm chậm nhắm mắt, lồng ngực không ngừng lên xuống theo hơi thở.

“Em không hề muốn anh ta chạm vào người em, lúc đóthật sự là anh ta chưa làm được gì! Anh ta gọi em ra bờ biển…” Tôi chưa hoànhồn nên vội giải thích, giọng nói lắp bắp, còn có cả tiếng nức nở, kể lại câuchuyện đó cho anh ta nghe mà không sót một chi tiết nào.

Mục Thần Chi dang tay ôm tôi, tôi sợ quá hốt hoảng népvào bên giường. Anh ta lại ôm tôi, cái ôm rất chặt, chặt đến nỗi tôi gần nhưngạt thở. Anh ta thì thầm: “Ổn rồi, ổn cả rồi.”

Mục Thần Chi đã lấy lại sự dịu dàng vốn có nhưng tôivẫn không ngăn nổi cơ thể đang run rẩy, nước mắt không ngừng rơi. Rồi anh taquàng tay qua vai, ôm tôi vào lòng, vỗ nhẹ lên vai tôi như đang vỗ về một đứatrẻ vừa trải qua cơn sợ hãi: “Em yêu, đừng khóc nữa”.

Lúc đi ngủ, Mục Thần Chi dịu dàng hơn cả thường ngày,còn liếm nhẹ vành tai tôi, như con mèo vừa ăn vụng muốn lấy lòng bà chủ. Nhưngtôi rất sợ, rất sợ, bởi anh ta là người thay đổi nhanh chóng, tôi không thểbiết được tâm trạng của anh ta, cũng không biết anh ta có thật sự tin và thathứ cho tôi không.

Ngày hôm sau, bầu trời trong xanh. Không biết bị aihãm hại mà vừa ra đến cửa, tôi đã ngã nhào xuống, do vấp chân vào tấm thảm, mặtép sát đất, kết quả là người người hí hửng đi dã ngoại cuối tuần, còn tôi lạiphải thê thảm vào bệnh viện. Tôi chỉ vào vết thương, cười ha ha nói: “Ai bảođập mặt xuống đất thì không ngóc đầu lên được? Em như thế này chẳng phải đitrước cả Lady Gaga rồi sao? Mục Thần Chi, anh xem chỗ thuốc tím kia bôi có nghệthuật không?”

Mục Thần Chi giật cái gương nhỏ trong tay tôi vứt vàothùng rác. “Tịch thu.”

“Rõ ràng anh vừa vứt đi ấy.”

“Phòng chuyện sau này em soi gương nhìn thấy vết sẹolại mắc thêm bệnh trầm cảm.”

“Ừm, thôi để Lady Gaga đi trước em vậy, làm một ngườibình thường vẫn hạnh phúc hơn.”

Mục Thần Chi nhăn mày, nói lạnh lùng: “Tôm càng chiênbột hết rồi.”

“Thế còn tôm rang cay?”

“Hết.”

“Vậy anh lặn xuống nước bắt được không?”

“Không.” Mục Thần Chi nói dứt khoát rồi bước nhanh rakhỏi bệnh viện.

Tôi lóc cóc chạy theo sau, thở hổn hển rồi kéo cánhtay anh ta lại: “Mục Thần Chi, không thế này được, anh bảo sẽ đền bù cho em cơmà!”.

“Dân thường thì uống nước lã cũng thấy hạnh phúc. Ăntôm xong lặn xuống nước không phải cuộc sống của em.” Mục Thần Chi mím môi,giọng nói pha chút giận dỗi.

Về đến khách sạn, Mục Thần Chi vẫn làm mặt lạnh, cáilạnh toàn thân toát ra khiến nhiệt độ trong phòng xuống thấp, anh ta còn phớtlờ cả những câu nói của tôi.

“Anh tức gì chứ? Người bị tổn thất nhan sắc là em chứđâu phải anh.” Tôi cắn một miếng gãy đôi thanh sô cô la, khẽ lẩm bẩm: “Anh dựavào cái gì mà cắt đứt chương trình dã ngoại của em chứ? Em mới là người đạodiễn, còn anh chỉ là thân quyến đi cùng thôi”.

“Cạch” một tiếng, có thứ gì đó bị bẻ gãy. Mục Thần Chiđứng dậy đi ra khỏi phòng, bước đi dứt khoát, rồi đóng cửa đánh rầm khiến lỗtai tôi cũng bị chấn động. Chiếc điều khiển ti vi để trên bàn đã bị gãy đôi,trong đầu tôi hiện lên ánh mắt và hành động lạnh lùng, hoang dại của anh ta tốiqua, lúc đó anh ta làm tôi sợ đến nỗi run lẩy bẩy. Tôi thề rằng, từ giờ sẽkhông nhỏ to cằn nhằn nữa mà có giận dữ đến đâu cũng sẽ bấm bụng chịu đựng.

Bảy giờ tối, tôi đói cồn cào, mở cửa ra thì nhìn thấyMục Thần Chi đang đứng tựa vào tường, hành lang tối om, cả thân hình anh tahiện lên âm u lạnh lẽo như hồn ma, tôi sợ hãi hét lên một tiếng. Không biết anhta đang nghĩ gì mà bị tiếng hét thất thanh của tôi làm cho giật nảy mình, bàntay run lên khiến điếu thuốc rơi xuống cháy sém một lỗ nhỏ trên ống quần.

Đầu thuốc vương vãi khắp sàn, tổng cộng là sáu mươiđiếu. Tôi cứ tưởng Mục Thần Chi đã tức giận bỏ đi đâu đó, không ngờ lại đứngngoài này hút thuốc. Anh ta không ngừng lấy tay phủi bụi thuốc bám trên quần,bộ dạng có chút nhếch nhác. Thấy đôi mày của anh ta chau lại, tôi bỗng muốnchạm vào để xoa dịu nỗi kích động nhưng lại không dám.

Tôi đang thấp thỏm đợi giông tố ập xuống thì Mục ThầnChi bỗng nắm tay tôi, khóe miệng nhếch lên nụ cười, đôi mắt ẩn chứa ánh sánglóng lánh của hồ nước đen, giọng nói điềm đạm pha chút âu yếm, như kiểu ban nãykhông có chuyện gì xảy ra vậy: “Đói rồi phải không? Để anh đưa em đi ăn tômcàng chiên bột”.

Từ tối hôm đó, tôi và Mục Thần Chi như hình với bóng.Người ngoài nhìn còn tưởng bọn tôi bị dính keo, chỉ có tôi là thừa hiểu nỗi đaubên trong, ngay cả đi vệ sinh cũng có kẻ theo vào. Thế không phải là đau khổsao?

Giữa hai chúng tôi dường như cũng có những thay đổirất nhỏ. Mục Thần Chi trở nên hay cáu giận, tôi không chỉ một lần nghe anh taquát tháo cấp dưới qua điện thoại, giọng nói khô khan, vẻ mặt căng thẳng, nhưngcứ nhìn thấy tôi thì lập tức cười tươi như hoa. Tôi lo lắng Mục Thần Chi đưatôi đi dã ngoại để lỡ dở việc của công ty nên bảo anh ta về trước. Tôi còn chưanói hết câu thì anh ta đã ném thẳng điện thoại ra ngoài cửa sổ khiến tôi sợngẩn người, không dám nói thêm lời nào nữa.

Đêm cuối cùng tại bãi Kim Sa, lớp tôi tổ chức đốt lửatrên bãi cát. Tần Niệm và Sở Mộng Doanh ngồi tít phía xa, chỉ nhìn thấy hai cáibóng đen. Cơn gió thổi đến, Tần Niệm liền cởi áo khoác của mình khoác cho SởMộng Doanh. Hai người họ yên lặng ngồi bên nhau ngắm biển, như có thể cùng nhauđi đến cùng trời cuối đất.

Tần Niệm rốt cuộc vẫn yêu cô ấy.

Tình yêu là như thế đấy, dù cho có hợp hợp tan tan đếnmức long trời lở đất. Lần thứ nhất chia tay không nổi, rồi cứ giằng co trongmột thời gian dài, kết quả là không thể dứt tình.

Chỉ cần một phút xao lòng là trái tim lại bị sươnglạnh bao phủ. Tôi cầm cây pháo bông trên tay, máy lửa vừa bật lên đã bị gióthổi tắt. Mục Thần Chi bỗng tiến đến từ phía sau, nhẹ nhàng ôm lấy bờ vai tôi.“Ngốc ạ, đứng trước gió sao mà châm được hả?”

“…” Anh ta lấy áo khoác trùm cho tôi, rồi đứng chắngió, kéo tôi cùng khom người xuống, một tay che lấy ngọn lửa nhỏ màu xanh, cảmgiác thật ấm áp.

Tôi đứng phía trước, tựa đầu vào lồng ngực Mục ThầnChi. Chất liệu chiếc áo khoác của anh ta hơi lạnh nhưng mặc lâu sẽ ấm dần lên.Anh ta nắm tay tôi từ phía sau, trong tay tôi vẫn cầm cây pháo bông, những bônghoa lửa sáng trắng cháy tí tách. Ánh lửa phản chiếu trong ánh mắt, nhỏ bé nhưnglại sáng ngời.

Chúng tôi cứ đứng như vậy rất lâu trong bóng đêm, dùgió có lớn thế nào thì tôi cũng không thấy lạnh.

Có người hất bên đống lửa, có người đứng trước biển hòhét: “Hãy yêu đi, yêu như chưa từng biết đau thương. Hãy nhảy múa, nhảy nhưkhông có ai đang thưởng thức. Hãy làm việc, làm việc chăm chỉ như không cầnbiết đến tiền là gì. Hãy sống, sống như đang trải qua ngày cuối cùng của thếgiới.”

Những tiếng cười nói bên bờ biển bỗng im bặt, chỉ còntiếng lửa hòa cùng sóng biển. Dường như trong khoảnh khắc, những đau thương manmác nhuộm vào cả những ngày cuối hạ.

Thuở nhỏ, chúng tôi cũng từng đốt pháo bông, chủ đềcủa những câu chuyện toàn là Tết gom được bao nhiêu giấy kẹo, nhận được baonhiêu lì xì. Bắt đầu từ bao giờ, chúng tôi lại muốn hét lên thật lớn để chứngtỏ mình đang vui? Câu chuyện luôn xoay quanh tình yêu và công việc. Chúng tôithường khao khát thứ nào thì sẽ không có được thứ đó, ngay cả việc muốn vui vẻmột chút mà cũng thấy khó khăn quá, chỉ cần một bàn tay giơ lên cũng đủ khiếnai đó buồn.

Hóa ra, chỉ là bởi vì chúng tôi đều đã trưởng thành.

Hóa ra, trong không khí náo nhiệt này, chúng tôi đềucùng cô đơn.

Rõ ràng thời tiết không tốt mà mọi người vẫn muốn thảđèn trời. Nhìn những chiếc đèn chở đầy mơ ước lên bầu trời đêm, dần dần trởthành những đốm sáng nhỏ, rồi cuối cùng mất hút, mắt tôi hơi nhói, tôi quayngười lại nép mặt vào ngực Mục Thần Chi. Anh ta vuốt tóc tôi, dịu dàng nói: “Cómuốn ước gì không?”

“Không cần đâu, mong ước bay lên trời thì ích gì chứ,bởi những vị thần sẽ không thể nhìn thấy được.”

“Anh có thể nhìn thấy là được rồi.” Mục Thần Chi danghai cánh tay ôm tôi, hơi thở nhẹ nhàng quen thuộc vào gió biển khiến người tangây ngất.

“Em muốn lại được ở trong căn phòng cũ, muốn sau nàythành lập công ty ghi đĩa nhạc, tổ chức một show ca nhạc trên đỉnh núi Bạch Lộ,còn muốn nuôi một chú chó Samoyed, muốn…”

Những mơ ước ấy rất khó thực hiện. Căn phòng cũ đã bịdỡ bỏ từ lâu, Mục Thần Chi cũng sẽ không đồng ý cho tôi làm ca sĩ, còn nữa, anhta cực kỳ dị ứng với lông chó.

Đêm đã khuya, mọi người lại lôi nhau đi hát karaoke,gọi mấy chục két bia, còn nói không say không về. Nhưng nhìn thế nào cũng cảmthấy tất cả thật giống lũ thiêu thân.

Phòng hát khá to, hào hoa trang nhã, được trang trítheo phong cách Nhật Bản. Hốc tường, đèn giấy, thậm chí đến cả tủ kê, giá sách,lò sưởi, ghế mây đều có cả. Có chút gì đó giống với nhà ở của một gia đìnhNhật. Cửa kéo gỗ ngăn cách nơi hát hò và ăn uống, không hề ảnh hưởng đến nhau.

Chúng tôi ăn uống thâu đêm, nói nói cười cười, khôngbiết có ai hỏi: “Thầy Tần, bao giờ thầy tổ chức đám cưới ạ?”

Tần Niệm không trả lời. Sở Mộng Doanh mặc chiếc áokhoác màu đỏ, những lọn tóc vén gọn hai bên tai, đôi khuyên tai bạc lắc lư theocử động, cô ta mỉm cười. “Sắp rồi, sắp rồi. Mùng Năm tháng Mười tới.”

Tôi cắn đũa nhưng cảm giác như đang cắn vào tim, đaunhói rồi lại tê dại. Nhưng tôi đau cái gì chứ? Tần Niệm không phải không chotôi cơ hội, mà là tôi từ chối người ta, không thể để anh ta sống cô đơn cả đờiđược. Năm năm trước tôi từng tuyệt vọng. Lúc Tần Niệm rời xa, tôi đã hàng nghìnlần tưởng tượng ra cảnh anh ta cùng Sở Mộng Doanh sánh bước vào lễ đường, taytrong tay nói lời thề ước. Lúc ấy, tim tôi rất đau nhưng không đau như bây giờ.

Con người luôn đánh giá cao về khả năng chịu đựngthương tổn của mình. Rõ ràng là đã trăm ngàn lần đau, trái tim cũng vụn vỡ từlâu, những mảnh vỡ gương ấy đầy mặt đất, vậy mà sau đó chỉ cần chút biến độngnhỏ lại vẫn cảm thấy đau đến thế. Tôi cứ tưởng mình đã có thể chấp nhận, có thểbình tĩnh, cứ tưởng mình sẽ không còn buồn nữa, hóa ra đó chỉ là “cứ tưởng” màthôi, tôi không muốn mình lại khóc. Tôi đứng dậy đi vào nhà vệ sinh, tự mỉmcười với mình trong gương. Tô Na Na nói, nếu ngày nào cũng tự mỉm cười trướcgương mười lần thì nỗi buồn nào cũng sẽ tan biến, nhưng tôi đã cười đến lần thứhai mươi mà vẫn không thấy tác dụng.

Tôi vỗ nước lạnh lên mặt, vừa ra khỏi nhà vệ sinh đãthấy Tần Niệm. Anh ta mặc chiếc áo gió màu trắng đục giống như lần trước tôigặp ở quán ăn nhỏ. Ánh đèn kéo bóng của anh ta vừa dài vừa nhỏ, cả thân hìnhtrông hao gầy hốc hác.

Tần Niệm cứng nhắc nói với tôi ba từ: “Anh xin lỗi.”

Tôi nhếch mép cười: “Tuy anh rất ít khi nói xin lỗivới em nhưng em vẫn thấy ba từ đó rất không đáng giá. Anh nghĩ rằng anh cưới vợthì em sẽ buồn sao? Em dù chỉ một chút thôi cũng không buồn.”

Anh ta cúi đầu im lặng rất lâu, rồi bỗng nắm lấy taytôi, rất chặt, dường như muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Xin lỗi tôi, muốn giữtôi lại, hay có gì quan trọng?

“Anh đúng là đại ngốc, tên đại ngốc tưởng aicũng mê mình!” Bàn tay tôi vỗ vỗ lên vai anh ta, cười ra nước mắt. “Ai lại đithích một người trong suốt cuộc đời cơ chứ? Anh đừng tưởng bở. Điều em vẫn chưaquên được là những khoảnh khắc trong quá khứ chứ không phải quên được anh.Những việc ngốc nghếch trong cuộc đời này, em đều làm vì anh, thế nên em sẽkhông vì anh mà làm thêm chuyện ngốc nghếch nào nữa. Bây giờ em chẳng thấy đaumột chút nào, thật đấy, chưa bao giờ cảm thấy đau.”

Cánh cửa phía cuối hành lang đang mở mang theo nhữngluồng gió, cuốn hết đi những cảm xúc về Tần Niệm.

“Tần Niệm, anh phải sống tốt đấy.”

Trước khi Tần Niệm kịp nói thêm điều gì thì tôi đãquay người bước nhanh, miệng huýt sáo mà môi thì cứng như hóa đá. Hóa ra, vỗvào vai người khác để tỏ vẻ tự nhiên lại là một việc làm đau khổ đến thế. ThiệuBỉnh Hàm cũng hay làm thế với tôi, suốt mấy tháng nay, anh ta bặt vô âm tín,khi trở về, thấy tôi và Mục Thần Chi bên nhau liệu có hành động giống như tôingày hôm nay, vỗ vai người khác cười lớn, rồi bỏ đi trước khi người ta cấtbước, sau khi quay lưng rồi, chỉ có nước mắt tuôn rơi trên gương mặt?

Trở lại phòng hát, Sở Mộng Doanh ngồi ngay cạnh tôinhưng không còn sắc sảo như thường thấy, hình như cô ta còn tỏ vẻ muốn xin lỗitôi nữa. Chiếc áo khoác cô ta mặc quả thật rất đỏ, đủ để làm bỏng mắt người ta.Tôi chỉ chăm chú chiêm ngưỡng sắc đỏ ấy, những lời cô ta nói cứ ong ong bêntai, tôi chỉ gật đầu, còn nở nụ cười, nâng chén mừng cô ta, chúc cô ta với TầnNiệm hạnh phúc đến đầu bạc răng long.

Sở Mộng Doanh trở lại ngồi bên Tần Niệm. Tôi vẫn thảnnhiên ăn uống nhưng chẳng biết chúng có mùi vị gì, trong lòng như đang tràodâng luồng khí nóng. Tôi không dám nhìn Mục Thần Chi, bởi chỉ cần liếc sang mộtcái là ánh mắt sắc lạnh của anh sẽ nhìn thấu tâm can tôi.

Anh ta là thần, có thể nhìn thấu vạn vật. Nếu để anhta đoán trúng tim đen thì chẳng phải tôi tự tìm đến cái chết sao? Tôi còn phảisống đến năm tám mươi tuổi cơ, còn phải đeo răng giả, sao có thể chết bây giờđược?

Không biết ai đã đặt bánh ga tô, như kiểu biết trướclà sẽ có chuyện vui để chúc mừng vậy, cũng không nói được là giống tiệc liênhoan hay tiệc cưới nữa, chỉ biết rằng, không khí náo nhiệt vô cùng. Mọi ngườibắn pháo giấy phát ra tiếng những tiếng lộp bộp vui tai. Tôi chầm chậm ngẩngđầu lên, những mẩu giấy nhỏ màu sắc sặc sỡ từ trên cao rơi xuống giống nhưnhững chùm pháo hoa. Trong giây phút tưng bừng ấy, tâm trạng tôi hòa cùng khôngkhí vui vẻ, chớp mắt, cả căn phòng rực sáng như đồng cỏ khô bén lửa.

Tần Niệm không biết do uống gấp quá hay như thế nào màbỗng ho sặc sụa, gương mặt đỏ ửng, lấy tay che miệng nhưng vẫn không che nổicơn ho, như thể nếu bỏ tay ra thì lục phủ ngũ tạng sẽ theo đó mà văng vãi rangoài. Tại sao những tiếng ho ấy rõ ràng phát ra từ miệng anh ta mà lại có thểcắt cứa vào tận tim gan tôi đau đớn đến thế?

Trong chốc lát, khóe mắt cay cay, pháo giấy cũng đãrơi hết, vậy mà tôi vẫn ngẩng mặt nhìn trần nhà, ánh nhìn mông lung, mờ ảo. Tôikhông dám cúi đầu, những giọt nước mắt vỡ òa trên má, thật sự rất khó coi.Nhưng ngẩng đầu lên, tôi cũng chỉ thoáng gặp một gương mặt u buồn.

Ngày ấy, Tần Niệm vẫn còn trẻ, sắc trời trong xanhnhuộm lên màu trắng, như thể chỉ cần nhảy lên cao một chút là sẽ chạm tới ánhmặt trời. Lúc nói chuyện, ánh mắt ấy cũng tràn đầy nét cười.

Ngày ấy, cô rất trẻ có lúc nổi loạn, có lúc ươngbướng, có lúc do dự, có lúc tuyệt vọng, cho dù là trong lúc gian nan nhất, côcũng không quên tên anh.

Ngày ấy, cô đứng ở đoạn đường tấp nập người qua lại,không biết rẽ hướng nào, cảm giác chưa bao giờ hoang mang đến thế.

Ngày ấy, cô và anh cùng nhai kẹo thơm miệng, tay trongtay bước đi trên đường. Đôi tay tung tăng đến khi trời tối vẫn còn chưa muốnbuông. Lúc đèn đỏ qua đường sáng lên, anh sẽ nói với tôi: “Em chậm chạp quá.”

Tôi đúng là chậm chạp, đến tận bây giờ mới phát hiệnmùi hương của Tần Niệm chẳng qua cũng chỉ là giấc mơ, có chạy đuổi theo như thếnào thì vẫn mù tịt phương hướng. Hóa ra, đứng trước số phận, cái gì cũng trởnên yếu đuối. May mà kẻ ngốc trong mơ vẫn đứng đợi ở nơi gặp gỡ ban đầu ấykhông phải là tôi. Mà sao lại có thể là tôi được chứ? Tôi là ai? Tôi là hiệp sĩmột mình đoạn tuyệt với tình yêu!

Tần Niệm và Sở Mộng Doanh như đôi vợ chồng, sánh vainhau chúc tụng, mọi người cười, tôi cũng thế, thậm chí còn cười to hơn họ, họvỗ tay, tôi cũng vui vẻ vỗ tay đến nỗi bàn tay ửng đỏ. Tay trái nắm lấy tayphải cứ vặn vẹo mãi, tôi sợ mọi người biết tôi đang buồn, vì thế ra sức thểhiện rằng mình không bận tâm. Kết quả là tất cả các hành động đều trở nên khoatrương quá mức, nhìn cũng vô cùng gượng gạo.

Hóa ra, một đại hiệp như tôi chỉ có võ công trên sáchvở mà không hề có chút nội lực. Khua gươm múa kiếm rất đẹp mắt nhưng người tacòn chưa kịp gạt chân thì chiếc côn song khúc của tôi đã làm tôi ngã nhào.

Biết là ăn đồ ngọt thì dạ dày sẽ đau nhưng tôi lại ănrất nhiều ga tô, may mà có bánh ga tô để tôi có thể cắm cúi ăn, may mà có biađể tôi có thể mượn hơi men mà làm càn. Mọi người đang mải vui nên không ai nhìnthấy. Cuối cùng, trán tôi vã mồ hôi, dạ dày như bị từng nhát búa đập chát chúatừng hồi. Tôi ôm bụng nằm soài ra bàn.

Tô Na Na cứ tưởng tôi say nên vội đến dìu.

“Không say!” Không say, thật sự là không say, tôi chỉthấy đau. Tôi nhẹ nhàng đẩy tay cô ấy ra, ngoác miệng cười. “Cậu có thấy tớ cókhí chất giang hồ không?”

“Cậu cũng chỉ là dạo qua giang hồ, bán chút thuốc giảthôi!”

“Tớ còn tranh thủ bán cả nước tương nữa!” Tôi ra sứcđóng kịch trong suốt năm năm, cuối cùng cũng chỉ là kẻ qua đường.

Kết quả là khi nhìn lên màn hình, tôi lại muốn khóc. Ngườitình sâu đậm ơi, ở nơi xa xôi nghìn trùng có một người đang nhứo anh. Em khôngthể vui…

Tên của bài tình ca nào cũng nao lòng. Sao những lúclòng không đau đớn, tôi lại không cảm thấy vậy chứ? Tôi khó xử, hát những bàiđó không thích hợp, bài nào cũng ai oán sầu não thì làm sao người hát có thểvui được.

Cuối cùng tôi chọn một bài để cả Mục Thần Chi và TầnNiệm không hiểu lầm. Đó là bài Vẻ đẹp không thể so sánh.

Hai tay tôi ôm micro rồi cất cao giọng: Trênđời này, không vẻ đẹp nào có thể so sánh được với anh. Anh có biết khi anh muốncó một mùa hè thì em sẽ nỗ lực tìm kiếm. Em biết anh sẽ trở thành người bảo vệcho em nhưng em lại là kẻ đào ngũ…

Khi ba từ kẻ đào ngũ cất lên, sống mũi tôi lại caycay, tôi vội ngẩng đầu lên, giọng hát như tiếng dương cầm lệch nhịp nhưng maymà không ai phát hiện ra. Tiêu Hàn Ý còn cười, châm chọc: “Phó Tiểu Mật, em màcất tiếng hát thì ma quỷ cũng phải khóc, còn không mau về chỗ cũ ngủ đi!”.

“Ôi ôi ôi, ma quỷ mà khóc thì ồn ào lắm, làm sao tớngủ được? Các người ở đây ăn uống, nghỉ ngơi tưng bừng hoa lá rồi phỉnh nịnhbổn cung đi ngủ sao?” Tôi kéo tay Tô Na Na đến một góc phòng uống bia.

“Thỏ con!” Tô Na Na kéo tai tôi, nghiến răng nghiếnlợi nói: “Diễn có vui không?”.

Lộ liễu thế sao? Học kỳ này, môn Diễn xuất của tôitrượt chắc rồi.

“Tớ nghĩ kẻ sáng tạo ra từ vui vẻ nhất định là tâmthần phân liệt! Con người sao lại phải vui chứ? Có thể vui được không? Càng vuinhiều thì càng chết sớm!” Tôi lay mạnh vai Tô Na Na. “Vẫn còn cậu hiểu tớ! Cótri âm ở đây thì sẽ không ngại ca bài về ánh mặt trời mùa xuân nhỉ! Không uổngcông tớ thân với cậu!”

“Xì, rõ ràng là tim đau đớn đến muốn chết lại còn ở đómà mạnh mồm. Cậu nên sống thật với lòng mình! Đừng có học đòi người khác làmông lớn nữa!”

“Cái hay của việc làm ông lớn là hễ ai mà cãi nhautrước tiên đều tới hỏi ông lớn một tiếng. Tớ không phải đồ ngốc đâu nhé!”

Không biết tôi đã uống bao nhiêu mà mềm nhũn người,ngã vào lòng Tô Na Na, còn ngẩng đầu lên hôn vào cổ cô ấy nữa. Tô Na Na sợ đếnnỗi túm chặt lấy cánh tay tôi, kêu thất thanh: “Ôi cha mẹ ơi, bổn vương vẫnchưa yêu đương gì, sao có thể bị một đứa con gái sàm sỡ thế này?”

“Cậu không yêu tớ nữa à?”

Tô Na Na đẩy tôi sang một bên. “Phó Tiểu Mật. Nếu cậubuồn lòng thì cứ can đảm mà khóc thật to vào, chứ đừng có vật và vật vờ như kẻsắp chết thế. Nhìn mà phát ớn!”

“Tớ khóc cái gì? Tớ không buồn. Cậu có biết cảm giácbị moi tim nó như thế nào không?” Tôi chỉ vào lồng ngực mình. “Chỗ này này, chỗnày trống hoác rồi. Trống hoác rồi! Sao cậu không vào đó mà lấp đầy?”

“Trái tim cậu rỗng rồi thì tớ còn vào ở làm gì? Tớ cóngốc đâu, nơi trống hoác như thế mà bắt tớ ở một mình thì cô đơn lắm.”

Tôi say đến mức nói huyên thuyên: “Chẳng phải vẫn cònmột đống mảnh vỡ trong đó sao? Vỡ ra rồi còn rất đẹp, long lanh, trong suốt.Kim cương hay nước mắt đều không đẹp bằng. Cho nên tim tớ, vẫn luôn đầy ắp.”

“Chứ không phải là Mục Thần Chi đi vào, lấy những mảnhvỡ ấy xây thành tòa lâu đài thủy tinh à?”

“Đủ rồi đó, cậu nghĩ anh ấy ở trong đó làm gì? Đó làthương hại, thương hại, cậu hiểu không? Thương hại nên cưng chiều, tớ cũng chỉnhư một con chó, con mèo được một bé gái nuôi thôi. Không có ai yêu tớ cả, dùmột người cũng không! Ha ha.”

Tôi choài người trên bàn mở bia, cứ tưởng chai rỗngnên ghé mắt nhòm vào miệng chai xem thế nào. Ai ngờ bia lạnh bất chợt phun ra,tôi nhắm mắt lại, lông mày, lông mi, khắp mặt đều là bọt bia. Đến cả hơi thởcũng nồng nặc mùi bia. Tôi không kìm được nên ho sù sụ.

Đúng là khốn kiếp! Lạnh quá!

“Em yêu!” Chất giọng trầm của Mục Thần Chi từ đỉnh đầutôi vọng xuống, nghe thật êm tai nhưng tôi lại không nhận ra.

“Mau lôi con thỏ này về nhà đi, đợi lát nữa men rượucàng ngấm thì chắc nó lại đi cắn bừa người ta mất.” Tô Na Na nói.

“Phiền em quá!” Mục Thần Chi lịch sự xin lỗi, rồi dangtay ôm tôi mấy lần nhưng đều bị đẩy ra. Tôi túm chặt lấy cánh tay Tô Na Nakhông rời, lắc đi lắc lại.

“Anh ta hay bóp cổ tớ, đeo cả xích chó lên cổ tớ nữa.Tớ không đi với anh ta đâu, cậu không cần tớ nữa sao?”

“Thứ đại thần đeo cho cậu là huy chương đấy.”

Tôi nghe nhầm “đại thần” thành “đại vương”, liền danghai tay chạy đến ôm Mục Thần Chi, rồi lắp ba lắp bắp: “Đại vương, có mang đồ ănđến không?”.

Tô Na Na bật cười. “Này, yêu tinh, đại vương nhà ngươiđã bắt sống được Đường Tam Tạng, mau mau về ăn thịt đi.”

Mục Thần Chi khẽ cười rồi rút khăn tay lau mặt giúptôi. Mắt tôi không còn cay nhưng mọi thứ vẫn mơ hồ quá, chỉ thấy một đôi mắtrất đẹp hiện lên mờ ảo, ánh mắt đưa tình nhìn tôi, giống hệt đôi mắt của ngườiđã cứu tôi năm ấy. Tôi chồm tới, cắn vào môi dưới của anh ta. Anh ta không nétránh mà choàng tay ra sau ôm tôi, hôn mãnh liệt. Răng môi chạm nhau, thở mạnh,nồng nhiệt ròi dần biến thành một cuộc chiến, không ai chịu thua ai. Trongmiệng, đã bắt đầu có vị tanh của máu, nhưng không ai muốn dừng lại.

Một tay Mục Thần Chi vòng qua eo tôi, tay còn lại vuốtnhững sợi tóc lòa xòa trước trán cho tôi, đôi mi như chạm hẳn vào má tôi, anhta ân cần nói: “Em yêu, chúng ta về thôi, được không?”.

“Vâng.” Tôi ngoan ngoãn gật đầu, nép vào người MụcThần Chi và hít thở mùi hương dịu nhẹ phả ra từ cơ thể anh ta. Bỗng nhiên, tôimuốn ôm chặt hơn nữa.

Về đến khách sạn, Mục Thần Chi giúp tôi cởi giày, tắmtáp. Làn nước ấm dội khắp người khiến toàn thân thư thái đến khó tả. Giọng nóicủa Mục Thần Chi nhẹ nhàng như men rượu khiến người ta say. Đôi mắt sâu thẳm,chỉ cần một ánh nhìn cũng khiến người ta cảm thấy bản thân yếu đuối. Đôi môianh ta khẽ cười, không giống âm điệu tao nhã, nhẹ nhàng mà các mỹ nữ gảy cổcầm, mà giống như bản độc tấu cảm động lòng người nhất được phát ra từ tiếngđàn Gibson, sang trọng, mê hoặc, đúng là một kiểu mê hoặc lòng người bất ngờ,đẹp đẽ.

Tôi không biết mình lấy ở đâu ra sự ngang tàng hoangdại, liền kéo mạnh cánh tay Mục Thần Chi khiến cả người anh ta ngã vào bồn tắm.Nhìn anh ta ướt sũng, điệu bộ rất đáng thương, tôi lại cười ha ha, rồi anh talật người, đè lên tôi, sau đó kéo một bàn tay của tôi đặt lên ngực mình, lạiyêu chiều cắn bàn tay khác của tôi. Các ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn. Hôm nayanh ta rất dịu dàng, mọi động tác đều tỉ mỉ, dịu êm như làn nước ấm.

Chuyện đó kết thúc lúc nào, chúng tôi ra khỏi nhà tắmlúc nào, tôi đều không biết, chỉ thấy mình như chiếc thuyền lá, bồng bềnh tronghồ nước, lại cảm giác mình như nằm trên một áng mây, mặt trời ấm áp như chùmhoa nắng tỏa trên đỉnh đầu. Mục Thần Chi chính là một thân cây cao lớn tỏa bóngrâm mát, che mưa chắn gió, chỉ có những tán lá tươi tốt là nhẹ nhàng lay động.Còn tôi, tôi giống như dây tơ hồng bám vào thân cây để đón ánh nắng.

Tôi nghĩ Mục Thần Chi thật sự là người tốt, là chỗ dựaduy nhất của tôi. Tôi luôn muốn nói với anh ta: “Anh đã từng yêu ai chưa? Gươngmặt cô ấy không phải đẹp nhất thế giới, cô ấy cũng không phải người tốt nhấtthế giới. Nhưng nếu vô tình đặt chân vào thế giới của cô ấy thì sẽ không aiquên được, rồi sẽ ở đó rất nhiều năm, càng ở lâu thì sẽ càng không thể quênđược…”

Tôi đưa tay lên chạm vào mặt anh ta, nói một hồi rồilại khóc. Cảm giác eo mình bỗng bị ôm chặt, ánh mắt anh ta cũng đột nhiên trởnên u ám. Tôi chỉ nhìn vào cánh tay đang làm đau mình, buồn bã muốn thoát ranhưng cái ôm lại càng ôm chặt hơn. Tôi chống cự không nổi nên đành bỏ cuộc,tiếp tục cất tiếng:

“Anh nói đi, yêu lâu như vậy sao có thể quên hết trongchốc lát chứ? Yêu một thứ mãnh liệt thì có thể giữ nó ở bên mình được bao lâu?Em giữ gìn những cảm xúc trong trái tim như một thứ đồ quý giá nhất, bây giờ đãhết sạch rồi, còn hy vọng gì đến những thứ lâu bền nào nữa chứ? Em nghĩ, nếu cóngày em chết đi thì những tình cảm và ký ức của em về anh ấy cũng theo đó màtiêu tan, tất cả sẽ chấm hết. Nghĩ đến đó là em lại rất buồn.”

Mục Thần Chi im lặng, hơi thở nặng nề, rồi đột nhiênanh ta giơ tay ra bóp cổ tôi, nói rít qua kẽ răng: “Phó Tiểu Mật, vừa rồi emcoi tôi là cái gì?”.

Tôi khó thở, hơi thở tắc nghẹn, đầu óc càng lúc càngtrở nên u mê, tôi nghĩ nhất định mình đã uống phải thứ nước thánh có bùa chúnên toàn thân mới dần hóa đá. Những câu chuyện thế này, không phải là tôi chưatừng viết, nhân vật nam và nữ chính yêu nhau sâu đậm vì thù nước hận nhà màkhông thể đến bên nhau.

Yêu, thật sự là một việc đau khổ, yêu đến mức muốnchết thì còn yêu cái gì nữa chứ? Thà làm hai bức tượng đá ngồi kề nhau trongbóng chiều tà, ngắm nhìn sự phồn hoa của thế gian, đến tận khi trời đất diệtvong, như thế chẳng phải là tốt hơn sao? Việc quái gì phải sống khổ sống sởchứ?

Bây giờ tôi cũng sắp hóa đá, sắp biến thành tượng,nhưng bên cạnh lại chẳng có ai. Nghĩ đến đây, tôi không muốn vùng vẫy chống cựnữa, cứ thế cười ha ha đợi đến lúc cơ thể lịm đi. Cuối cùng, tôi vẫn không phảilà nữ nhân vật chính trong tiểu thuyết. Trước khi Mục Thần Chi kịp bóp cổ tôichết thì tôi đã mơ màng chìm vào giấc ngủ.

Lúc tỉnh dậy, toàn thân tôi đau nhức, tôi ôm chăn ngồingây ra rất lâu, đầu óc trống rỗng. Những chuyện xảy ra tối qua đã là một cuộnbăng đứt đoạn, có hồi tưởng lại cũng rất mông lung. Hình như tôi đã cười rấtvui, nói ra rất nhiều tâm sự chôn chặt nơi đáy lòng và cuối cùng là tiếng đóngcửa đánh “rầm”, có lẽ là tiếng Mục Thần Chi đóng cửa khi đi ra ngoài. Tôi nghĩ,không biết có phải mình đã nôn vào người Mục Thần Chi nên anh ta mới tức giậnđến thế hay không. Con người Mục Thần Chi vốn rất ưa sạch sẽ, việc đầu tiên khivề nhà là tắm rửa, thích dùng khăn tay màu xanh thẫm, thích mặc áo sơ mi màuxanh ngọc, thắt ca vát màu bạc, nhìn anh rất giống bầu trời trong xanh lúc giữahạ. Luôn quen xắn tay áo đến khuỷu tay, để lộ chiếc đồng hồ màu bạc, cổ áo vàtay áo luôn sạch sẽ.

Trời đã chập choạn tối, tấm rèm cửa dày che lấp ánhsáng yếu ớt. Trong phòng tối om, tĩnh lặng, tôi không tìm thấy dép nên bèn đichân trần ra phòng khách. Vừa mở cửa đã ngửi thấy mùi thuốc nồng nặc khắpphòng. Mồm miệng tôi vốn đã khô khốc, giờ hít phải mùi thuốc, nó càng thêm khóchịu. Tôi lấy tay che miệng ho sặc sụa.

Đèn trong phòng không bật, ti vi cũng không, Mục ThầnChi ngồi trên ghế sô pha quay lưng về phía tôi, nhìn từ góc độ này thì chỉ thấymột cái đầu đen cùng với làn khói thuốc.

Tôi phì cười: “Anh thành tiên rồi sao?”

Nếu là trước đây, dù Mục Thần Chi không vui đến thếnào thì cũng sẽ “ừm” một tiếng, nhưng lúc này anh ta lại yên lặng đến khácthường, yên lặng đến mức khiến người ta hoảng sợ. Tôi vốn định nói với anh tanhững câu như: Đại thần tiên nhân. Em đói rồi! nhưng lưỡi cứ cứng đờ, ngay cảhơi thở cũng phải nén xuống.

Tôi cầm chai nước và ly thủy tinh đến ngồi cạnh MụcThần Chi, bỗng thấy bộ dạng lúng túng của mình thật ngốc nghếch. Tôi định ngồilại thật ngay ngắn nhưng khi Mục Thần Chi quay đầu nhìn thẳng vào tôi, ánh mắtsắc lạnh thì tôi lại co ro, hai tay ôm lấy chân, không dám nhìn anh ta nữa.

Mục Thần Chi chỉ nhìn tôi, đôi mắt đen thăm thẳm. Anhta không nói với tôi lời nào ngoài tiếng thở nặng nề. Điếu thuốc kẹp trong taycũng đã cháy thành một đoạn tàn dài rồi rơi xuống mà anh ta không hề hay biết.Một lúc sau anh ta mới lên tiếng: “Tối qua, em coi tôi là ai?”

Tôi chợt rùng mình, phải chăng tối qua tôi đã nói nhảmđiều gì? Rất lâu sau, tôi mới cố gắng trả lời rất khẽ: “Mục Thần Chi”.

Mục Thần Chi cười nhạt như mỉa mai khiến đầu óc tôi mụmẫm. Tôi hoảng loạn với tay bật đèn.

“Đừng bật đèn.” Anh ta dụi điếu thuốc vào gạt tàn vàra lệnh.

Khói thuốc trắng bay lơ lửng rồi tan biến, Mục ThầnChi mới đủng đỉnh cất lời với giọng mỉa mai sâu cay: “Em rất thích gọi thẳngtên tôi.”

Tôi không đoán được ẩn ý sâu xa của Mục Thần Chi,nhưng tôi biết chắc chắn là anh ta không tin câu trả lời ấy. Nếu đã không tinthì tôi có giải thích thế nào cũng vô ích.

Không khí trong phòng trở nên lạ lẫm, mọi vật như phủlớp sương mù, ngay cả lòng bàn tay cũng đẫm mồ hôi lạnh. Tôi cắn chặt môi dưới,ngón tay không ngừng chà vào lòng bàn tay, vừa ẩm ướt vừa nhớp nhúa.

“Em có biết là mỗi khi em căng thẳng thì sẽ cắn môidưới không?” Giọng nói Mục Thần Chi bay bổng, tựa như anh ta đang nghĩ đếnchuyện gì đó rất ấm áp, lãng mạn nhưng lại mệt mỏi vô cùng, ngữ điệu rất nhẹ:“Lần đó gặp em, em cũng trong bộ dạng như thế này, mặc chiếc xường xám màu mậtong, cứ đứng ngây ra khi nhìn thấy anh, cúi đầu, cắn môi dưới. Lúc đó, anh cảmthấy em giống… giống như cây ngọc lan, nở những cánh hoa trắng hồng trong ánhmặt trời, nho nhỏ, trăng trắng, cứng cáp, rất mạnh mẽ”.

“Cô gái anh thích phải giống như một cái cây, phảimạnh mẽ.” Câu này, Thiệu Bỉnh Hàm cũng từng nói với tôi.

Thế mà tôi không biết rằng Mục Thần Chi có thể nóinhững lời văn vẻ như thế. Một câu nói được phát ra từ miệng hai người lại đemđến cho ta những cảm giác hoàn toàn khác nhau.

Mục Thần Chi tiếp tục thủng thẳng nói: “Trong game, emlà một đại hiệp mồm miệng sắc sảo cùng một chút ngốc nghếch xông pha. Lần đầutiên gặp, em đang cãi nhau với Thiệu Nhị, lúc giận dữ, em sẽ phồng mồm trợnmắt, Thiệu Nhị bị em làm cho bực tức đến nỗi phải bỏ đi, vậy mà anh ta vẫn lảinhải với anh rằng có một cô bé dễ thương như chú thỏ con. Trong hôn lễ của TiêuHàn Ý, em bị người ta mắng chửi thậm tệ, thế mà chỉ biết đứng ngây ra đó khôngđáp trả. Rõ ràng khi ấy em rất đau khổ, nước mắt rưng rưng nhưng vẫn cố mỉmcười, bộ dạng thật khiến người khác đau lòng. Lúc em kể về Tần Niệm, trong đáymắt toàn là ánh buồn, nhưng khi nhắc đến những kỷ niệm hồi cấp ba, nét mặt củaem lại rất phấn khởi. Anh không hiểu, rốt cuộc, sự ngọt ngào như thế nào mà cóthể khiến em lần đầu gặp đã yêu và ngưỡng mộ anh ta đến vậy. Cho dù em luôn bịtổn thương nhưng vẫn nhớ đến anh ta, khi nhắc đến anh ta, em luôn mỉm cười, nụcười chứa đầy nước mắt. Nếu anh là người đó, anh không dám đảm bảo rằng cả đờisẽ không làm em khóc nhưng ít nhất anh sẽ không để em cười trong nước mắt nhưvậy. Anh cứ tưởng, anh tốt với em, che chở cho em thì ít nhất có thể giúp emvui hơn trước đó. Ở bên anh, em có thể mặc sức thể hiện bản thân một cách chânthực nhất, muốn khóc thì khóc, muốn cười thì cười. Giống như trước đây, có chútbốc đồng liều lĩnh, nếu yêu ai thì sẽ mạnh dạn theo đuổi, vẫn có thể cười khibị tổn tương, em có thể cười khi ở bên Tô Na Na nhưng những lúc ở bên anh, nụcười của em lại rất khiêm tốn, làm gì cũng phải suy trước tính sau. Có phải anhđã khiến em sợ hãi, khiến em ngay cả nói chuyện cũng phải cẩn thận dè chừng?”.

Tôi thừa nhận, tôi sợ Mục Thần Chi, nhưng sự sợ hãi ấykhông hề ác ý.

“Có lúc em giận anh, nói năng không nghĩ đến cảm giáccủa anh, anh có tức mấy cũng cố kiềm chế, cố gắng mỉm cười với em. Anh nghĩrằng, mình bằng này tuổi rồi, đi tức giận với một cô bé thì có ích gì? Có khiem nhìn vào mắt anh mà sợ đến nỗi cả ngày không dám nói chuyện, thấy vậy anhrất đau lòng. Anh dọa em để làm gì chứ? Anh chỉ biết cười, chịu đựng để tất cảqua đi. Em có thế nào, anh cũng vui vẻ chiều chuộng nhưng em lại không hề cảmkích. Em từng nói với Tô Na Na: Có một thứ mà cậu nỗ lực thế nàocũng không có được, rồi đúng lúc buồn bã lại đùng đùng xuất hiện thứ khác màcậu không muốn, cho dù nó có là hàng cực phẩm thì cậu vẫn… MụcThần Chi ngừng lại giây lát. “Em có biết câu nói đó làm tổn thương người kháckhông? Ngay từ đầu anh đã biết em không yêu anh nhưng anh có thể đợi. Anh nghĩ,anh sẽ đợi em đến cùng, một ngày không được thì hai ngày, hai ngày không đượcthì hai năm. Sẽ có lúc em quay đầu nhìn anh. Không phải ngoài Tần Niệm ra emkhông còn ai khác, em còn có anh. Nhưng tất cả những thứ anh cho em, em khôngcần thì đã đành, lại xem nó như thứ thừa thãi, thậm chí ghét bỏ. Anh càng đốitốt với em thì càng khiến em buồn sao?”

Khóe mắt của anh ẩn chứa cả nỗi buồn đau. Tôi nhìn thếmà cổ họng cũng trở nên khô đắng, tay cứ nâng cốc lên mà quên cả việc uốngnước. Tôi có lỗi, nói năng thiếu suy nghĩ, tôi vô tình bạc nghĩa, tôi thật sựđã sai thì còn gì để nói nữa chứ?

“Hôm ấy, khi tức giận, Tô Na Na còn nói những lời khónghe với anh, lời nói của cô ta thực sự sắc bén. Thái giám, ha ha… Lúc đó, thựcsự anh chỉ muốn bóp cổ cô ta nhưng em nói đó là bạn thân nhất của em nên anhbằng lòng cho qua mọi chuyện. Anh luôn cố nén giận. Rồi em chạy đến ôm cổ anhnói muốn ăn kem, em có biết lúc đó, anh vui như thế nào không? Em chưa bao giờnũng nịu anh, chưa bao giờ đòi anh mua cho thứ gì. Lúc đó anh nghĩ, em muốn ănnhiều hay ít đều được, chỉ cần em thích, anh có thể mua hẳn máy làm kem về đểngày nào cũng làm kem cho em ăn. Lúc ra đến cửa thì gặp Tần Niệm, em khó khănlắm mới nở được nụ cười nhưng vừa nhìn thấy anh ta là em đã không nhấc nổi bướcchân, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, Sở Mộng Doanh nói gì em cũng cười, kiểu cườicòn khó coi hơn cả khóc. Khi họ đi rồi em nói đi xem phim và quên béng luônchuyện ăn kem. Anh thật ngốc, hóa ra không phải em muốn ăn kem mà chỉ là embuột miệng nói thế. Cũng giống như chiếc gối in hình con thỏ, em nói nó đáng yêu,anh tưởng em thích nên lúc đi công tác, dù bận thế nào anh cũng cố gắng mua vềcho em. Nhưng mua về rồi thì em còn chẳng thèm nhìn lấy một cái, hóa ra emkhông thích và không muốn có nó. Hóa ra niềm vui lớn nhất của Mục Thần Chi nàylại là những lời em tiện miệng nói ra. Còn anh, anh như thằng ngốc, luôn xem đólà những điều rất quan trọng, dù vất vả để thực hiện những lời nói đó nhưng vẫnthấy hạnh phúc. Trên đường về, em tựa vào cửa xe ăn kem và nhìn ra ngoài cửa,anh biết em đang khóc, cũng như lần gặp Tần Niệm ở nhà hàng, em luôn nắm chặtchiếc điện thoại anh ta tặng em, cả con thỏ trên chiếc dây đeo đã trụi lông vìgiặt nhiều mà em vẫn không nỡ vứt. Thế mà tại sao những đồ anh tặng, em chưatừng ngó tới dù chỉ một lần? Nếu lúc đó em dựa vào anh mà khóc thì anh cũngkhông buồn đến thế. Trong trái tim em, anh rẻ mạt đến vậy sao? Lúc khóc, emcũng không muốn để anh thấy. Ban đêm ngủ em gặp ác mộng mà vẫn không ngừng gọitên Tần Niệm. Anh lúc ấy thật sự muốn bóp chết em. Tất cả em đều không biết,đúng không? Đêm nào em cũng gặp ác mộng, đêm nào em cũng gọi tên anh ta. Em cóbiết, nằm ngủ cạnh em, anh có cảm giác gì không? Lúc tắm xong em nhìn thấy anhmà sợ đến nỗi vấp ngã tím chân cũng không dám kêu. Anh đến ôm em, cũng chỉ muốndành cho em chút an ủi, vậy mà em lại tránh anh như tránh bệnh dịch, ánh mắtvừa lạ lẫm vừa hoảng sợ. Em có biết cảm giác của anh lúc đó như thế nào không?”

Mục Thần Chi càng nói thì giọng càng trở nên khản đặc.Tôi vẫn ngồi ngây ra đó, như có một chiếc giũa không ngừng mài đi mài lại trongcổ họng, ngay cả việc hít thở cũng trở nên đau nhói. Tôi không thể thốt nênlời.

“Anh và em ở bên nhau hằng ngày nhưng rốt cuộc vẫn chỉlà hai kẻ xa lạ. Anh muốn nhân cơ hội đi công tác, có thể bình tĩnh lại. Rõràng em biết anh giận mà cũng không hề gọi cuộc điện thoại nào, tin nhắn cũngkhông, anh thấy chán nản vô cùng. Trước đây mỗi khi họp hành anh đều tắt máynhưng mấy ngày ấy anh bật máy suốt ngày. Anh không thể kiểm soát được bản thânnên luôn đợi tin em. Cuối cùng em cũng nhắn tin đến, không phải nói nhớanh mà là em đói rồi. Ồ! Hóara lúc nào đói em mới nhớ đến anh, thế thì em cứ đói chết đi cho xong. Những hễnghĩ đến bộ dạng em ôm bụng kêu đói thật đáng thương, anh lại mềm lòng. Dù saothì em chưa bao giờ nói lời ngọt ngào với anh, lúc gọi anh thì gọi đầy đủ cả họlẫn tên. Anh ghét nhất là khi em gọi tên anh! Còn hai ngày nữa cuộc họp mới kếtthúc nhưng anh sợ em đói quá thì dạ dày sẽ đau nên anh trả lời tin nhắn của emluôn và đáp máy bay quay trở về. Vừa bước vào nhà thấy phòng tối om, em khôngcó nhà, thế là anh vội nấu canh gà đợi em về. Em đã về muộn, còn thản nhiên nóivới anh là đi hẹn hò. Lúc đó, anh thật muốn tét cho em mấy cái vào mông, em cóbiết không? Sau đó em nhắc đến cô gái họ Lã hay họ Mao gì đó, anh và cô ta chỉcùng ăn có một bữa cơm chứ không hề có gì hơn thế. Tuy em vô cớ gây sự với anhnhưng trong lòng anh vẫn thấy vui. Em ghen, nghĩa là dù ít dù nhiều cũng để ýđến anh. Hôm đó anh còn sốt nhẹ nhưng sợ em buổi sáng dậy muộn không kịp đicùng lớp nên đã thức cả đêm để có thể gọi em dậy đúng giờ. Em đã không lời cảmơn, lại còn trù ẻo anh lái xe sẽ gặp nạn. Em mong anh chết đến thế sao? Em thửnghĩ mà xem, có lúc nào mở miệng mà em không nói những lời không đau lòng? Anhluôn cho là em lỡ miệng. Nhưng lớp em đi dã ngoại, ai cũng có bạn trai đi cùng,thế mà em không cho anh đi, lại còn không rủ anh lấy một lời. Anh có phải làngười không hiểu chuyện đâu. Còn em thì sao? Một chữ cũng không nói, còn tìmcách lảng sang chuyện khác. Anh làm mất mặt em sao? Không đáng để đi cùng emsao? Em ruồng bỏ anh, em sợ anh sẽ làm kỳ đà cản mũi em với Tần Niệm sao?

Tôi dù có trăm cái miệng thì cũng không thể giải thíchđược gì. Đôi khi người nói vô tình khiến người nghe hiểu sai. Huống hồ tôi lạilà người nói năng thiếu suy nghĩ, giải thích thì có ích gì chứ?

“Khi em đi rồi anh phải vào viện truyền nước, thấy vợngười ta mang cơm mang cháo đến thăm chồng, anh bỗng cảm thấy từng giọt nướctruyền vào cơ thể anh mỗi lúc một giá lạnh. Phó Tiểu Mật, đến một ly nước uống,em cũng chưa từng rót cho anh. Anh sốt ba mươi chín độ, thế mà nửa đêm khuyakhoắt em gọi điện nói lạc đường, anh chỉ biết nhanh nhất để có thể gặp em. Vềđến nơi, em lại bảo phải ở cùng Tô Na Na. Em nói thế thì chẳng phải là thẳngtay tát vào mặt anh sao? Dù anh có nhún nhường em thế nào thì cũng lớn hơn emmười tuổi nhưng ngày ngày em luôn nói với anh bằng giọng điệu ngang bướng. LúcSở Mộng Doanh hùng hổ đến, em tưởng anh không nghe thấy cô ta nói gì sao? Ngườicó thể khiến em khóc đến như thế, ngoài Tần Niệm ra thì còn có ai khác? Em từtrước đến giờ vẫn thế, cần thì gọi đến, không cần thì thôi. Chỉ khi đau khổ, emmới nhớ đến anh, mới cần anh. Phó Tiểu Mật, em coi anh là gì chứ? Thuốc tiêncứu mạng? Nghe cũng hay đấy nhưng chẳng phải nó vẫn là một cọng cỏ sao? Anh đếncỏ cũng không bằng, cỏ không phải làm việc, không bị tổn thương. Dù cho có làmột con chó được cưng chiều thì cũng được chủ thơm cho vài cái mỗi khi họ vuivẻ. Anh thì sao? Em đối với anh như thế nào? Sở Mộng Doanh to tiếng như thế,câu nào cũng thô tục, bẩn thỉu, anh chỉ muốn đạp đổ tường để chẹn cái miệngthối của cô ta lại. Người phụ nữ của anh có thể bị thiên hạ chửi đổng tùy tiệnthế sao? Anh thật ngu ngốc bởi khi đó, người đầu tiên anh nghĩ đến vẫn là em.Còn em, em lại trốn trong nhà tắm tận hai tiếng đồng hồ. Phó Tiểu Mật, em trốngì thế? Anh chỉ nhìn em một cái mà đã khiến em sợ đến nỗi trượt chân ngã. Chỉcần em nói không có chuyện gì là anh tin ngay. Nhưng cái điệu bộ đó của em quảthật khiến người ta không thể tin được. Còn cả vết đỏ trên người em nữa. Emnghĩ anh mù sao? Hay là em cố tình khiêu khích anh? Em và tên đó vui vẻ xongrồi lại bị bạn gái người ta đến gây chuyện, thế mà em còn muốn tìm anh an ủi.Anh không bóp cổ chết em thì bóp chết ai? Cái gì của Mục Thần Chi này thì khôngcó kẻ nào được động đến. Sau đó em cho anh một lời giải thích, được, ít ra emcòn muốn giải thích với anh. Nhìn em phụng phịu nói với anh cái gì mà hợp phápvới không hợp pháp, anh thật sự khóc không được cười cũng chẳng xong. Em là kẻluôn trốn chạy khi đến thời điểm quan trọng nhất. Nếu anh không ở bên cạnh bảovệ em thì em sớm đã bị mấy con đàn bà đó ăn tươi nuốt sống rồi. Kẻ yếu hèn nhưem, ngoài anh ra thì còn có ai muốn đứng ra chở che cho chứ? Lúc đó nếu em đồngý, anh sẽ lập tức cùng em đi đăng ký kết hôn.”

Nghe đến câu cuối cùng của Mục Thần Chi, tim tôi thắtlại, sau đó là những giây phút yên tĩnh. Mục Thần Chi rút thêm một điếu thuốcnữa rồi châm, nhờ ánh sáng của lửa, tôi mới phát hiện cằm anh đã lún phún râu.Anh ta vốn ưa sạch sẽ, vậy mà giờ đây hiện ra trước mắt tôi lại là một conngười như vừa trải qua bao thăng trầm. Giọng nói trầm bỗng trở nên gấp gáp:

“Em học khoa Diễn xuất nhưng thật sự, diễn xuất của emrất tệ hại. Mỗi khi đối diện với Tần Niệm là em lại luống cuống, vụng về. Anhta chỉ ho một cái thôi mà đã khiến em khóc. Em bị ngã đến trầy xước da mà vẫncó thể cười được, lúc em bị người ta chửi như tát nước vào mặt, anh cũng khôngthấy em quan tâm đến bản thân như vậy. Tần Niệm chỉ tuyên bố sẽ kết hôn thôi,thế mà em có biết điệu bộ của mình lúc đó như thế nào không? Vừa hát vừa cườinhư điên dại vậy. Từ đầu đến cuối buổi đó em có nói với anh câu nào không? Emcó còn biết anh cũng đang ở đó? Em thà tìm Tô Na Na cùng uống rượu cũng khôngthèm ngó đến anh một cái. Có phải em hoàn toàn không nhớ rằng bên cạnh mình còncó một chàng trai tên là Mục Thần Chi? Rõ ràng em bị đau dạ dày mà còn ở đóuống rượu, ăn đồ ngọt, em diễn cho ai xem thế? Say khướt như vậy mà cũng khôngmuốn để anh dìu, còn nói không ai yêu em, không có ai thương em. Vậy anh là gìcủa em? Anh thật muốn vứt em xuống biển rồi bỏ mặc đó nhưng em cứ bám lấy tayanh, em có thói quen khi sợ hãi là sẽ bám vào đó và lần nào cũng khiến anh mềmlòng. Anh đứng ngay bên mà em cũng chẳng thèm quay lại nhìn anh một lần, khôngmuốn trao cho anh một ánh mắt, nhưng ít nhất khi buồn em vẫn còn muốn bám lấytay anh, để anh cảm thấy mình vẫn còn chút ý nghĩa với em. Anh dìu em về nhà,trên đường về em nói rất nhiều, câu nào cũng như đâm vào trái tim anh. Em saynên anh không tính toán với em. Lúc tắm cho em, em rất ngoan, rất chủ động. Từkhi ở với em, anh đều là người đòi hỏi trước, anh nhớ đến lần đầu tiên đã làmem sợ, đó là lỗi của anh, anh không nên vội vàng như thế, anh đã quá mạnh bạo.Nếu em không muốn làm chuyện đó với anh, em có thể nói ra, anh không ép, nhưngem không lần nào từ chối, lại còn khiêu khích anh. Em nhắm mắt đã tốt, đằng nàyem luôn mở to mắt nhìn anh, ánh mắt của em khi ấy khiến người ta… tuyệt vọng!Đó là lần đầu tiên em chủ động, rất nhiệt tình, làm những việc mà em chưa từnglàm với anh trước đó. Nhưng em lại nói… em xem anh là Tần Niệm. Em còn khóc lócnỗi gì?”

Tôi cúi đầu nhìn hai bàn chân, cảm giác như có tảng đárất nặng chèn tôi trong một không gian chật hẹp. Tảng đá không ngừng ép xuống,càng lúc càng ấn sâu. Toàn thân đều bị những mũi dao đâm chém, đâm đến khi máume be bét. Tôi muốn nói với anh ta, dù nói những lời đau lòng nhưng tôi khôngthể nhận nhầm người, tôi biết người cùng mình tối qua là Mục Thần Chi. Tôi đãcố hết sức, thế mà cuối cùng lại làm người ta tổn thương sâu sắc đến vậy. Tôicó bao điều muốn hỏi nhưng không biết phải bắt đầu từ đâu, lòng rối như tơ vò,cũng chẳng thể sắp xếp thành câu chữ, tôi chỉ biết cắn môi mà không nói đượclời nào.

Mục Thần Chi nãy giờ vẫn khom người hút thuốc, bỗngchầm chậm ngồi thẳng dậy, tựa như đã mệt mỏi đến mức không còn chút sức lực,run rẩy tựa người vào sô pha. Anh ta không nói thêm gì, giữ nguyên tư thế đómột lúc lâu. Cánh tay mệt mỏi gác lên tay vịn.

Mãi sau, anh ta với tay bật đèn, mắt đang quen vớibóng tối bỗng có ánh điện sáng chói thì đau nhói bởi không kịp thích nghi. Tôilấy tay lên che mắt, che luôn cả gương mặt một cách bộc trực.

Tiếng cười mỉa mai của Mục Thần Chi vang lên liền sauđó. “Ha ha, lại thế rồi. Em che mặt để làm gì? Em lúc nào cũng thích trốn tránh,sợ sệt anh như vậy. Mục Thần Chi anh không phải là kẻ không ra gì, cũng chẳngphải là thánh nhân hay Chúa Jesus. Em cần thứ gì, anh đều cố gắng cho em, nhưnganh không thể biến thành dáng vẻ em muốn nhìn, cũng chẳng thể biến thành TầnNiệm cho em được.”

Mục Thần Chi chưa bao giờ thổ lộ hết lòng mình vớitôi, bỗng dưng hôm nay lại nói nhiều như thế. Trong chốc lát, tôi không thểlĩnh hội được hết, tâm trạng hỗn loạn.

Đúng là tôi sợ Mục Thần Chi, tôi hay lẩn tránh nhưngtôi che mặt không phải do sợ anh ta, mà là sợ chính bản thân mình. Tất cả cảmxúc với những dư vị khó tả cùng trỗi dậy trong tim. Bây giờ, sự hiểu lầm đã sâusắc đến mức đó thì liệu Mục Thần Chi có tin những lời tôi giải thích không?

Mục Thần Chi là ai? Anh tacòn kiêu hãnh hơn hoàng đế, uy nghiêm hơn cả thiên thần! Vậy mà anh ta luônnhẫn nhịn, tính khí thất thường hôm nay cũng được tuôn hết ra do đã nhẫn nhịnquá mức. Sự việc như ngày hôm nay, cũng là anh ta không thể và cũng không muốnnhẫn nhịn thêm nữa. Anh ta đã chủ định làm việc gì thì có ai xoay chuyển đượckhông? Người ta đã chán tôi rồi.

Đèn chùm tỏa ra ánh sáng êm dịu, tôi cúi gằm mặt, nhìnbóng mình vật vờ lay động, giống như một đám mây bị gió cuốn đi, không có chỗdựa nào để dừng lại. Cảm giác luống cuống và trống rỗng khiến người ta hoảngloạn. Tôi cố gắng tập trung ánh mắt nhưng không thể. Âm thanh phát ra từ miệnghình như cũng không phải của chính mình: “Vậy thì chia tay đi.”

Căn phòng tĩnh lặng đến nỗi có thể nghe tiếng kim đồnghồ trên tay Mục Thần Chi kêu tích tắc, anh ta bất giác chồm tới bóp chặt cổtôi, không nói không rằng, hơi thở không ngừng phả mạnh vào mặt tôi, những ngóntay siết chặt như muốn làm tôi ngạt thở.

Tôi không thở được, gương mặt như sắp sửa vỡ ra vìthiếu không khí. Tôi ra sức kéo tay Mục Thần Chi ra, vừa đấm vừa đá làm anh lảođảo ngã xuống, bàn ghế bị xô khỏi vị trí, ly nước trên bàn cũng rơi xuống đấtvang lên âm thanh rất chói tai, cả căn phòng chìm trong tĩnh lặng.

Mục Thần Chi cúi người thở hổn hển, rồi lặng lẽ bỏ đi.Nhìn từ đằng sau cũng thấy sự oán hờn. Cánh cửa đánh “rầm” một tiếng, hình nhưanh ta có nói điều gì đó, đại loại như: “Tôi sẽ quên em”, hay là “Tôi sẽ khôngbỏ qua cho em”.

Anh ta nói gì cũng không quan trọng, chúng tôi thế làhết. Kiểu quan hệ lạ lùng này cũng giống như những mảnh thủy tinh vỡ vương vãikhắp mặt sàn kia, cuối cùng sẽ có ngày phải thu gom lại.