Vẫn Có Một Người Đợi Em Nơi Cuối Con Đường

Chương 7: ⊹⊱ Gặp nhau là do duyên số ⊰⊹



Thiên Phong cùng Thiên Nhi bước lên sân thượng, nơi trước giờ chỉ thuộc về một mình anh. Ở trên này có thể nhìn được bao quát khuôn viên trường học, phía xa xa kia là những đồng cỏ bát ngát, quả thật từ đây nhìn xuống, nơi đây thật đẹp. Thiên Nhi dõi mắt nhìn mông lung về phía khung trời ngoài kia, để mặc những cơn gió thổi tung mái tóc cô, để cơn gió nhè nhẹ vuốt ve thân hình người con gái nhỏ, nhìn cô bây giờ mang một nỗi cô đơn khó tả. Thiên Phong đứng bên cạnh cô, tựa người vào lan can, đôi mắt nhắm hờ cảm nhận mùi hương hoa hồng nhẹ nhàng nhưng đầy mê hoặc từ cô. Hai con người, kiệm lời y như nhau, không ai nói với ai câu gì. Gió thổi cứ thổi, lá rơi cứ rơi, hai con người, mỗi người mang một nỗi cô đơn của riêng mình. Không biết bao nhiêu thời gian trôi qua.

- “ Cảm ơn anh. “ - Thiên Nhi cất lời, đôi mắt vẫn nhìn mông lung đâu đó.

- “ Vì sao? “ - Anh hỏi, đôi mắt vẫn khép hờ.

- “ Tôi cũng không biết tại sao nhưng rất muốn cảm ơn anh. “ - Cô xoay người nhìn vào anh, anh cũng từ từ mở mắt nhìn vào người con gái trước mặt. Hai đôi mắt giao nhau, thật lâu sau đó cô nói:

- “ Cảm ơn vì lần trước anh đã cứu tôi, Cảm ơn vì những lời anh nói đã giúp tôi đứng lên, và cảm ơn vì... chúng ta đã gặp lại nhau, vì anh không giống như những người dưng từng bước qua cuộc sống của tôi... “

Khóe môi anh khẽ nhếch lên thành một nụ cười nhẹ, anh cất giọng, giọng nói trầm ấm lạ thường”

- “ Chúng ta gặp nhau là do duyên số. “

- “ Duyên số? “

- “ Em tin vào định mệnh chứ? “

- “ Tôi... tin “

- “ Tôi cũng tin, và định mệnh cho chúng ta gặp nhau. “

“ Hơn nữa còn nhiều hơn một lần “

- “ Mà lần trước anh hỏi tôi có muốn gặp lại anh không, nếu tôi trả lời có thì chúng ta sẽ gặp lại nhau chắc? “

- “ Đồ ngốc! Tôi biết nhà em! “

- “ À, tôi quên mất “

- “ Vậy câu trả lời? “

- “ Là có! “

Phong cười, cô cũng cười, nụ cười nhẹ nhàng thoảng qua như gió nhưng để lại ấn tượng sâu sắc.

- “ Đau không? “

- “ Hả? Không “ - Bây giờ cô mới sực nhớ đến lúc nãy mình bị đánh.

Một bàn tay ấm áp chạm nhẹ lên má cô, xoa nhẹ chỗ bị sưng. Hơi ấm kì lạ đó làm trái tim cô khẽ đập lệch một nhịp, thứ cảm xúc kì quái y như lần đầu tiên gặp mặt lại xuất hiện trong tim cô.

- “ Còn nói không, sưng hết lên rồi. “

- “ Tôi không sao. “

- “ Tại sao để cô ta đánh. “

- “ Lùi một bước tiến 10 bước. “

- “ Nhưng đâu cần thiết phải để cô ta đánh. “

- “ Không sao, mà anh không lo lắng cho cô ta sao? “

- “ Lo lắng? Vì sao? “ - Anh khẽ nhíu mày.

- “ Cô ta là vị hôn thê của anh. “

- “ Vị hôn thê ? Tôi không quan tâm. “

- “ Không quan tâm? “

- “ Cuộc hôn nhân đó có được thừa nhận hay không phụ thuộc vào tôi chứ không phải cô ta hay ba mẹ tôi. “

- “ Anh không thích cô ta sao? “

- “ Không. “

Thiên Nhi khép nhẹ đôi mắt lại, khóe môi nhếch lên tạo thành một nụ cười nhẹ, cô cũng không biết vì sao lại cười.

Ở một nơi nào đó của góc bên kia ngôi trường

- “ Ê, ê anh bỏ tôi ra coi, làm gì mà lôi kéo vậy?” - Thiên Vy hằn học.

- “ Cô hủy hoại hết hình tượng của tôi rồi, tại sao tôi lại đi ôm một đứa như cô chứ? Lại còn trước mặt rất nhiều người nữa.” - Thiên Duy vẻ mặt trông vô cùng đau khổ. =.='

- “ Ơ, liên quan gì đến tôi, tại anh nhiều chuyện chứ, mà cái này người thiệt là tôi, anh thì có gì mà thiệt?” - Vy bĩu môi khinh bỉ.

- “ Tại sao không? Nó liên quan đến vấn đề hình tượng.”

- “ Anh thì có hình tượng quái gì”

- “ Tại sao không? Tôi ...” - Đúng lúc đó, điện thoại của Thiên Vy reo.

- “ Im lặng cho tôi nghe điện thoại.” - Thiên Duy im bặt.

- “ Anh? “ - Vy nhẹ giọng trả lời, ở bên cạnh, Thiên Duy liếc cô một cái, tại sao không dữ dằn nữa đi?

- “ ..... “

- “ Không sao ổn cả rồi, chỉ là... Thiên Thiên cũng bị đánh.”

- “ Cái gì???” - Đầu dây bên kia sửng sốt.

- “ Em xin lỗi!”

- “ ....” - Bên kia trầm mặc.

- “ Có chuyện lạ, anh muốn nghe không?” - Thiên Vy nói bằng giọng hào hứng

- “ Gì?” - Bên kia nhàn nhạt trả lời.

- “ Thiên Thiên ... cười, nụ cười đúng nghĩa y như lần đầu tiên gặp tụi mình í, anh nhớ không?”

Câu nói của Thiên Vy có lực sát thương lớn đến nỗi ai đó ở cách nửa vòng trái đất đang há miệng to đến nỗi có thể nhét vừa một quả trứng (mất hình tượng quá =.=') đầu óc tạm thời ngừng hoạt động, mấy phút sau mới lắp bắp

- “ Thật... thật... không... vậy?”

- “ Tất nhiên rồi, ngạc nhiên lắm hả? Em cũng vậy! Nhưng mà không phải cười với em.”

- “ Với ai?”

- “ Một chàng trai rất đẹp trai (mắt trái ♥)”

- “ Bằng anh không?”

- “ Anh hả? Anh lấy cái gì ra mà so với người ta, tất nhiên là anh ấy đẹp hơn anh gấp trăm lần.”

- “ ...” - Bên kia đang tức muốn chết.

- “ Anh à, anh không cần phải đau khổ đâu, ít ra anh cũng đẹp hơn Mark mà.”

- “ Mark là ai?” - Đang cảm thấy được an ủi đôi chút

- “ À, đó là con cún cưng của em, anh cũng biết mà.”

- “ HOÀNG-THIÊN-VY - ANH-GIẾT-EM ....” - Bên kia dường như sắp bùng nổ đến nơi. Đứa nào vừa nói được an ủi thế?

- “ Có ngon thì đến đây mà giết em, em đợi. Hahaha” - Giập điện thoại ngay lập tức, trên mặt lộ ra nụ cười tinh nghịch.

Cất điện thoại, đang định bước đi thì một giọng nói vang lên

- “ Này, này ai cho cô đi hả? Cô phải chịu trách nhiệm về hình tượng của tôi.”

- “Hình tượng cái đầu anh.” - Nói rồi chuồn thẳng.