Vẫn Có Một Người Đợi Em Nơi Cuối Con Đường

Chương 6: ⊹⊱ Hoàng Tử xuất hiện ⊰⊹



- “ Dừng tay!!! “ - Một giọng nói lạnh lẽo vang lên.

Tất cả mọi người đưa mắt về phía phát ra tiếng nói, tất nhiên là trừ Thiên Nhi, cô từ từ hạ tay xuống, lại có ai muốn phá đám cô đây?

Từ phía đó, một chàng trai từ từ bước vào, cả canteen im bặt không một tiếng động, một phần vì quá bất ngờ, một phần vì vẻ đẹp của chàng trai đó.

Cả canteen đang im bặt bỗng ồn ào vì tiếng la hét của tụi nữ sinh:

- “ Hoàng tử !!! Hoàng tử kìa !!! “

- “ Lâm thiếu gia kìa !!! “

- “ Sao hôm nay anh ấy lại đến trường vậy? Bình thường hiếm lắm mới thấy anh ấy ở trường. “

- “ Woa !!! Đẹp trai quá !!! “

- “ Chụp hình, chụp hình, cơ hội có một không hai. “

- “ Ủa mà sao anh ấy đến đây? “

- “ Đồ ngốc! Minh Châu là vị hôn thê của anh ấy. “

- “ A, quên mất, kiểu này thì cô bạn xinh đẹp đó... “

Thiên Nhi khẽ nhíu mày, Hoàng tử? Lâm Thiếu Gia? Vị hôn thê? Xem ra cô ta may mắn rồi.

Minh Châu nhìn thấy Hoàng tử thì cười tươi, trưng ra bộ mặt đáng thương giả tạo ôm lấy cánh tay của Hoàng tử, giọng nũng nịu:

- “ Anh, anh phải đòi lại công bằng cho em, cô ta định đánh em. “

Thiên Nhi cười khẩy, là ai đánh trước đây? Nãy giờ cô vẫn chưa thèm liếc mắt qua vị Hoàng tử trong huyền thoại của học viện Royal, cô đang chờ xem anh ta bênh vực vị hôn thê như thế nào. Cả canteen cũng hồi hộp chờ xem Hoàng tử của bọn họ xử lý cô học viên mới ra sao? Có khi nào Hoàng tử cũng bị đánh bại trước sắc đẹp của cô ấy không? Chắc không rồi! Hoàng tử xưa nay vốn nổi tiếng là người lạnh lùng, ngay cả hoa khôi Minh Châu là vị hôn thê mà chưa chắc anh ấy đã để trong mắt.

Trong khi đó, ở một góc:

- “ Woa, đẹp trai quá !!! Trên đời còn tồn tại người đẹp như vậy sao trời? “ - Thiên Vy mắt trái tim, nhìn vào chàng trai cảm thán.

- “ Xem cô kìa, chảy cả nước dãi ra rồi kìa! “ - Thiên Duy khó chịu nói.

Vy đưa tay chùi chùi miệng

- “ Đâu có đâu “

- “ Còn không có! Chưa thấy ai mê trai như cô! “

- “ Xí, anh không đẹp bằng người ta, anh ghen chứ gì. “

- “ Cô... “ - Ừ đấy, anh ghen đấy, trên đời chỉ có duy nhất một người anh công nhận đẹp trai hơn anh, là người đó, Hoàng tử của Royal và cũng là thằng bạn thân nhất của anh.

Tập trung vào nhân vật chính...

Hoàng tử nhíu mày khó chịu nhìn cánh tay Minh Châu, anh lạnh giọng gằn từng chữ:

- “ Buông - ra. “

Minh Châu buông tay anh ra ngay lập tức, nãy giờ chỉ lo ra uy với Thiên Nhi mà cô ta quên mất một điều tối kị là không bao giờ được đụng vào người của Hoàng tử.

- “ Ở đây có chuyện gì? “ - Anh vừa phủi phủi cánh tay như có thứ gì dơ bẩn lắm động vào vừa nói, chất giọng lạnh tanh làm người ta không rét mà run.

Minh Châu được dịp kể tội

- “ Cô ta đổ nước nóng lên người em rồi còn định đánh em nữa. “ - Cô ta trưng ra bộ mặt oan ức đáng thương.

Hoàng tử liếc nhìn cánh tay sưng đỏ của Minh Châu rồi từ từ tiến lại gần Thiên Nhi. Minh Châu cười thầm, để xem anh ấy xử lý con nhỏ này ra sao. Toàn bộ học viên cũng rất hồi hộp dõi theo từng bước chân của Hoàng tử. Anh dừng lại bên cạnh Thiên Nhi chăm chú quan sát cô nhưng cô gái của chúng ta vẫn chẳng thèm liếc mắt qua anh một giây nào.

- “ Là cô ấy đánh cô hay cô đánh cô ấy ? “

Đám học viên trố mắt tập 1, cái quái gì...?

Thiên Nhi cũng rất ngạc nhiên, xem ra Lâm thiếu gia là người công tư phân minh rồi.

Minh Châu nhất thời cứng họng

- “ Em... cô ta... cô ta đánh... “ - Nhận được cái nhìn của anh, cô ta đành nín bặt.

Anh quay sang nhìn Thiên Nhi, giọng nói bớt lạnh hơn đôi chút:

- “ Thiên Nhi, em không sao chứ? “

Đám học viên trố mắt tập 2, chuyện quái gì? Có phải Hoàng tử của họ uống nhầm thuốc không?

Thiên Nhi ngạc nhiên quay sang nhìn chàng trai bên cạnh, cô đờ người, trước mắt cô là một chàng trai với gương mặt anh tú hoàn mĩ, làn da trắng như men sứ, mái tóc nâu bồng bềnh lãng tử, khuyên tai hình thánh giá đính kim cương đen và đặc biệt là đôi mắt màu xanh đen sắc lạnh nhưng đầy ma lực. Là người đó! Là anh ấy! Có duyên thật sao?

- “ Anh ... “

- “ À quên mất, lần trước tôi quên giới thiệu, tôi tên Lâm Thiên Phong. “

- “ Là anh? “

- “ ... “ - Gật đầu.

- “ Gặp lại nhau rồi. “

- “ ... “ - Gật đầu.

Cô chăm chú nhìn anh thêm một lúc nữa rồi... nở nụ cười. Không phải nụ cười nửa miệng, không phải nụ cười giả tạo mà là nụ cười chân thành nhất xuất phát từ tận đáy lòng. Toàn bộ đám học viên trố mắt tập 3, thiên thần, cô ấy đúng là thiên thần. Thiên Phong cũng đờ người vì nụ cười của cô, tuy không phải lần đầu anh nhìn thấy nhưng nó vẫn khiến trái tim anh xao động.

Ở một góc nào đó, Thiên Duy cũng đang để hồn lên tận mây xanh còn Thiên Vy thì đang há hốc mồm vì ngạc nhiên:

- “ Thiên Thiên .... đang... cười...? “

- “ Đừng nói đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy nhá. “ - Thiên Duy đã kéo hồn về với thực tại.

- “ Sống với nó 5 năm mà tôi cũng chỉ nhìn thấy nụ cười này chưa tới 3 lần. Không thể nào, bây giờ nó đang cười với một người lạ ư? Chúa ơi có chuyện quái gì đang diễn ra ở đây vậy? “

***

- “ Xem ra chúng ta có duyên thật. “

- “ Uhm “

- “ À mà cô ta là vị hôn thê của anh? “

- “ ... “

- “ Anh không phiền nếu tôi trả lại những gì cô ta đã cho tôi chứ? “

- “ Cô ta là ai tôi không quan tâm! Tôi đã nói với em rồi, bọn họ làm gì cho em 1 thì em hãy trả lại cho họ 10 . “ - Anh vẫn nhìn cô.

Thiên Nhi ngạc nhiên nhìn anh, anh không quan tâm đến vị hôn thê sao? Nhưng sau đó cô lại cười và tiến lại gần Minh Châu.

Bốp! Bốp!

Hai cái bạt tai được hạ xuống khuôn mặt xinh đẹp của Minh Châu hằn lên dấu máu, chắc chắn người đánh dùng lực rất mạnh

- “ Cô ... “ - Vì quá bất ngờ nên cô ta chẳng nói được gì.

Đám học viên trố mắt tập 4.

- “ Bẩn tay quá, hôm nay tâm trạng tôi tốt, coi như cô gặp may. “

Thiên Phong tiến lại gần cô, anh nói:

- “ Đi với tôi. “

Cô khẽ gật đầu rồi toan bước đi

- “ Thiên Thiên! “ - Thiên Vy nói với giọng lo lắng

- “ Vy Vy tớ không sao, chỗ này giao cho cậu “

Cô không nói gì nữa rồi quay đầu bước theo Thiên Phong.

Thiên Vy đứng đó, nở nụ cười ác quỷ làm Thiên Duy khẽ run, cô gái này đang có ý đồ gì đây? Cô từ từ bước lại bàn của Minh Châu, nở nụ cười đáng yêu nhưng chất giọng thì không đáng yêu tí nào:

- “ Đứa nào vừa nãy ngáng đường Thiên Nhi? “

- “ Là tao, thì sao? “ - Bảo Ngọc hất mặt, cô ta không tin con nhỏ này dám làm gì cô ta.

- “ Mày? “ - Vy cười

Bốp! Bốp!

Khuôn mặt Bảo Ngọc in hằn 10 dấu ngón tay. Cô ta trợn tròn mắt nhìn Thiên Vy. Toàn bộ đám học viên lại được dịp trố mắt tập n.

- “ Hồi sáng thì phá đám khi tao chơi game, giờ lại gây sự với Thiên Nhi, có vẻ như mày không muốn sống nữa? “

- “ Mày... “

Cô cười nhạt rồi tiến về phía Minh Châu

- “ Còn mày? Hoa khôi hả? “

Bốp!!!

- “ Hoa khôi này! Để hôm nay tao cho mày hết đường làm hoa khôi. Dám đánh Thiên Nhi này! Khốn kiếp! Mày nghĩ mày là ai? “ - Và sau mỗi câu nói là một tiếng bốp vang lên. Đám học viên, Bảo Ngọc và đám đàn em khiếp sợ nhìn Thiên Vy rồi nhìn Minh Châu, khuôn mặt xinh đẹp sưng đỏ thấy là tội nghiệp nhưng họ không có gan ngăn Thiên Vy lại.

- “ Thiên Vy, dừng lại đi, đánh nữa cô ta sẽ có chuyện đấy. “ - Thiên Duy thấy tình hình không ổn bèn chạy vào ngăn Thiên Vy lại.

- “ Anh tránh ra, để tôi đánh chết cô ta. “

Thấy không còn cách nào để ngăn Vy lại Thiên Duy đành ôm chặt cô kéo ra khỏi Minh Châu. Thiên Vy vẫn không ngừng vùng vẫy

- “ Anh buông ra, buông ra. “

Đến lúc này, đám đàn em và Bảo Ngọc mới dám chạy đến đỡ Minh Châu, trông cô ta như sắp ngất đến nơi. Minh Châu từ từ đứng lên, chỉ mặt Thiên Vy:

- “ Mày nghĩ mày là ai mà dám đánh tao? Một đứa đầu đường xó chợ như mày mà dám đụng vào tao, rồi mày sẽ hối hận. “

Thiên Vy thôi vùng vẫy, cô cười khinh bỉ

- “ Đầu đường xó chợ? Đúng, tao đầu đường xó chợ nên chả có cái gì để mất nữa. Giờ mày tin tao tiễn mày xuống thăm Diêm Vương không? Mày nghĩ Minh Dương nhà mày lớn lắm à? Đồ đi ăn cắp của người ta về thì đừng vội mà khoe khoang, sớm muộn gì của Thiên cũng trả Địa thôi. À còn vị hôn thê của Lâm Thiếu Gia, xem lại mình đi, xem mày có là cái gì trong mắt anh ấy không đã rồi nói. “

- “ Mày... câm miệng, mày nói ai ăn cắp? “ - Minh Châu mặt đỏ bừng vì tức giận.

- “ Muốn biết kĩ hơn thì về hỏi ba mẹ thân yêu của mày đi, đồ ăn cắp. “ - Vy cười khẩy.

- “ Mày ... “

- “ À mà còn nữa, mày thử đụng đến Hoàng Thiên Nhi một lần nữa đi, tao đảm bảo mày sống không bằng chết, nhớ đấy, nhanh nhanh rồi biến đi cho khuất mắt tao. “

- “ Mày ... chuẩn bị cuốn gói khỏi trường này đi. “

- “ Tao ... “

- “ Cô nghĩ mình là ai? Cô dựa vào cái gì mà đuổi cô ấy? Nếu nói là đánh nhau thì người phải cuốn gói là hai người đó. “ - Thiên Vy chưa kịp nói hết câu thì Thiên Duy đã xen vào, chất giọng lạnh tanh hiếm có ở chàng hotboy này.

- “ Anh Thiên Duy ... “

- “ Đừng để tôi nói lại lần thứ hai, nhanh nhanh rồi đi giùm đi, chuyện các người vừa gây ra không nhỏ đâu “

Minh Châu vừa bực vừa tủi, ngay lập tức cùng đám Bảo Ngọc rời khỏi canteen.

- “ Hôm nay anh uống nhầm thuốc hả? “ - Thiên Vy mặt ngu ngơ hỏi.

- “ Ừ chắc vậy “

Thiên Vy tròn mắt ngạc nhiên, chắc chắn là anh ta uống nhầm thuốc rồi, chắc chắn thế.

Giờ này hai người mới bắt đầu để ý đến tư thế khó coi của mình, Thiên Duy giật mình buông cô ra, xấu hổ quay mặt sang bên khác nhưng lại nhận thấy hàng trăm cặp mắt đang trợn tròn nhìn mình, thế là lại bất đắc dĩ nắm tay Thiên Vy, kéo cô chạy như bay ra khỏi canteen không để cho cô có cơ hội ú ớ câu nào.