Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm

Chương 45:



Cây thương trong tay ba người rung lên, linh lực được rót vào, đồng thời đâm xuống với tốc độ nhanh như chớp, không hề lưỡng lự, đánh thẳng vào đầu Trần Mộc.

Trần Mộc nhìn thấy ba người hành động dứt khoát như vậy, sắc mặt hơi thay đối, hắn có thể nhìn ra ba người này đều là những thợ săn rừng lão luyện, dù là kinh nghiệm chiến đấu hay thực lực đều hơn xa những con cháu gia tộc như Trần Thiên Lang.

“Khiên Thiên Cực!”

Trần Mộc đứng chản trước mặt Bảo Nhị, đan hai tay lại, giải phóng linh lực như thác lũ, tạo thành một bức tường ánh sáng ngay trước mặt.

Leng keng

Bóng thương sắc bén đánh vào bức tường ánh sáng linh lực, trong chốc lát, bức tường ánh sáng chấn động, từng tiếng kim loại như sắt vang lên, nhưng không thế phá vỡ được lớp lá chẵn này.

“Tên nhóc này thực sự có chút bản lĩnh!” Một trong ba. người đàn ông áo đen phát ra âm thanh ngạc nhiên. Ba cường giả cảnh giới Hóa Tượng đồng thời tấn công, vậy mà không thể giải quyết đối phương bảng một đòn!

Vù vù.

Ngay sau đó, ba người rất ăn ý, đồng thời xoay người, nhanh chóng tản ra, một người tiếp tục tấn công về phía Trần Mộc, hai người còn lại vòng qua cơ thế Trần Mộc, lao về hướng Bảo Nhi

Ba người này đều là những người có kinh nghiệm, bọn họ biết trong thời gian ngẳn rất khó có thể xuyên thủng phòng ngự: của tên nhóc này nên chuyển mục tiêu nhäm vào Bảo Nhi. Bọn họ nhìn ra được, tên nhóc này vẫn có chút tình cảm với tỳ nữ ấy, nếu có thể bắt được nàng ta, dù Trần Mộc có mạnh đến đâu cũng phải ngoan ngoãn nghe lời!

Ầm!

Trong khoảnh khắc, linh lực vô cùng cưồng bạo bộc phát, hai người đàn ông áo đen duỗi tay ra đồng thời tấn công Bảo. Nhỉ

Thấy vậy, ánh mắt Trần Mộc lóe lên vẻ lạnh lùng, những người này không hề dùng ngôn ngữ đế trao đổi, chỉ cần một ánh mắt là có thể phối hợp hoàn hảo, đây không phải là việc mà thế lực bình thường có thể bồi dưỡng được!

"Thiếu gia!"

Bảo Nhi nhìn thấy hai người đàn ông mặc áo đen mang. theo sát khí lao về phía mình cũng hơi hoảng hốt, nàng ấy còn chưa bước vào ngưỡng cửa tu luyện nên hiển nhiên không phải là đối thủ của những thợ sẵn rừng này.

Mà ngay trước mặt Trần Mộc còn có một người đang nhanh chóng tấn công.

Tấn công từ cả hai phía.

Không thể không nói những người đàn ông áo đen này đều là cao thủ chiến đấu đến hơi thở cuối cùng!

Vù vù Tại thời điểm quan trọng này, Trần Mộc rút kiếm ra.

Sát khí ngập trời tỏa ra từ Thiên Tùng Vân Kiếm, hóa thành ánh sáng đỏ rực, chảy xuôi thân kiếm.

Kiếm thế xếp chồng lên nhau tầng tầng lớp lớp, chỉ trong nháy mắt đã đạt đến trăm tầng.

Bất chợt, Trần Mộc vung kiếm quét qua tứ phía, ánh sáng lạnh lẽo sắc bén xé rách bầu trời, giống như một tia sáng, tung hoành rồi biến mất!

“Thất Tinh Kiếm Quyết, Nhất Kiếm Tinh Quang!”

Không gian xung quanh như bị chia thành hai nửa, một lưỡng kiếm khí cực quang đỏ rực như máu quét qua vạn vật!

Đồng tử của ba người áo đen co lại, giữa tia lửa điện, ba người nhanh chóng vung chưởng, va chạm với kiếm khí.

Ầm

Tiếng nổ mạnh vang lên, ba người áo đen chấn động, láo đảo lùi lại hơn mười bước, trên mặt đồng thời lộ vẻ kinh hãi.

“Đại kiếm tu?”

Ba người áo đen ngẩng đầu, ánh mất như chim ưng gát gao nhìn chãm chãm vào Trần Mộc.

Đại kiếm tu mười bảy tuổi! Nhìn toàn bộ Ninh Quốc, đều là thiên tài tuyệt thế vô song!

Bọn họ chưa bao giờ nghĩ tới tên nhóc này lại có thực lực mạnh mẽ như vậy.

“Khó trách có thể đánh bại Kiếm Hồn chỉ thể, tư chất bậc này quả thật là phí thường!”

“Nếu có thể giết được thiên tài tuyệt thế này thì chắc chân rất có cảm giác thành tựu!”

Ba người liếm môi, sát ý dâng cao!