Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm

Chương 162: Chỉ là uy lực kiếm này của Trần Mộc mạnh hơn trước.





"Chết rồi?" Tần Như Nguyệt cười lạnh.



Một lúc lâu sau, làn khói dần dần tan đi, một bóng người trẻ tuổi mặc quần áo màu xanh nhạt vẫn đứng ở chỗ cũ.



Quần áo có vài vết rách, tóc hơi rối, ngoài ra không có vết thương nào khác.



"Cái này... Điều này sao có thể?" Hoắc Huyền Vũ trợn tròn mắt.



Gương mặt Tần Như Nguyệt cũng tràn đầy vẻ khó tin, đây là kiếm pháp liên hợp mạnh nhất của bọn họ, sao lại không hiệu quả.



Người này!



Không thể mạnh như vậy được!



"Đỡ được rồi?"



"Người này là quái vật sao?"



Những người đứng xem xung quanh đều kinh ngạc kêu lên, hiển nhiên không thể tin được sự thật này.



Trong làn khói, Trần Mộc từ từ ngẩng đầu, đôi mắt sâu thẳm lạnh nhạt nhìn bọn họ, khóe miệng từ từ nhếch lên: "Đây là chiêu thức các ngươi chuẩn bị giết ta?"



"Đánh đủ rồi thì đến lượt ta!"



Trong mắt Trần Mộc bỗng nhiên tỏa ra tia sáng lạnh lẽo, hơi khom người, làm động tác rút kiếm.



Ầm.



Trong chốc lát, tầng tầng kiếm áp điên cuồng tăng vọt.



Chỉ trong một hơi thở ngắn ngủi cũng đã chồng lên tới ngàn tầng.



Kiếm thế hoàn hảo!



Ấn Thần của Đất dao động, lan rộng ra ngoài, bất chợt, thân hình hắn biến mất tại chỗ.



Rút ngắn khoảng cách!



Gần như chỉ trong chốc lát, hắn đã xuất hiện trước mặt Hoắc Huyền Vũ.



Một kiếm!



Kiếm quang nhanh như chớp, sắc bén quét ngang.



Kiếm thế kinh người như mãnh hổ bùng nổ, một kiếm này dường như có thể chém đứt cả không gian!

*Hàng duy đả kích: bắt nguồn từ tác phẩm kinh điển "Tam Thể" của nhà văn khoa học viễn tưởng Trung Quốc Lưu Từ Hân, đề cập đến một phương thức tấn công trong đó người ngoài hành tinh sử dụng "lá hai chiều" để giảm hệ mặt trời từ không gian ba chiều thành hai chiều không gian. Đề cập đến việc thay đổi môi trường của đối thủ để đối thủ không thể thích nghi, từ đó nêu bật ưu thế vượt trội của bản thân, là một chiến lược.



Trước đó đã bị tấn công bất ngờ, hiện giờ Hoắc Huyền Vũ đã sớm cảnh giác, lập tức vung kiếm ra đòn.



Keng!



Hai thanh kiếm chạm nhau, một tiếng kim loại vang lên, Hoắc Huyền Vũ lập tức bị hất bay ra ngoài, sắc mặt cực kỳ khó coi.



Sức mạnh do Trần Mộc giải phóng khiến hai tay hắn ta tê dại, hơi run rẩy!



Tốc độ là sức mạnh!



Khi tốc độ đạt tới cực hạn, sức mạnh mà nó sở hữu cũng sẽ rất đáng sợ!



Trần Mộc lần nữa tiến lên, tung ra kiếm thứ hai!



Một kiếm này nhanh hơn trước! Chênh lệch gấp ba lần!



Keng!



Hoắc Huyền Vũ giơ kiếm lên chống cự lần nữa.



Chỉ là uy lực kiếm này của Trần Mộc mạnh hơn trước.



Thân thể Hoắc Huyền Vũ bị đẩy ra xa trăm mét, đập mạnh vào một tảng đá lớn phía sau, sức mạnh kinh khủng khiến tảng đá khổng lồ vỡ nát.



"Chết tiệt!"



Sắc mặt Hoắc Huyền Vũ vô cùng âm trầm khó coi.



Đây là loại chiến đấu vượt cấp gì vậy!



Hắn ta bị đè thẳng xuống đánh!


"Trần Mộc, đi chết đi!"