Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 492: Ảnh trong nước (1)



Chu Tử Nguyên khẩn trương, nếu Hạo Thiên Kính vẫn còn thì có thể vây khốn nó trong nháy mắt, cũng đã đầy đủ. Nhưng giờ phút này ai có thể ngăn cản nó bỏ chạy?

- Hảo kiếm thế, chớ né ah!

Lý Vân Tiêu khẽ cười một tiếng, hắn thi triển Đại Giới Thần Quyết, Giới Thần Bi trực tiếp hóa thành ngọn núi trấn xuống. Lúc này cảm giác cổ quái hình thành trong lòng, hắn thi triển Đại Giới Thần Quyết thì lực lượng kỳ dị hấp thu trong đan điền vậy mà chảy vào trong kinh mạch, trực tiếp biến hóa.

Nội tâm của hắn chấn động mãnh liệt, chẳng lẽ lực lượng này nhất định phải thi triển thần quyết mới có thể động dụng?

Lúc này bên ngoài Giới Thần Bi có một đạo hào quang vờn quanh, lực lượng hoàn toàn khác với lúc trước.

Yêu Long đang muốn bỏ chạy né tránh kiếm thế, trong giây lát phát hiện Giới Thần Bi trấn xuống, tức giận rống to lên, muốn giải khai trấn áp, lại đột nhiên phát hiện bị một lực lượng khổng lồ trấn áp không gian, không cách nào thoát đi.

- Lực lượng này...

Đột nhiên đồng tử Yêu Long co lại, giống như nhìn thấy cái gì đó không thể tưởng tượng nổi, nghẹn ngào quát:

- Thần..., thần dịch lực! Dĩ nhiên là thần dịch lực, ngươi làm sao có thể có được thần dịch lực!

Nó kinh hoảng lên, hai mắt nhìn chằm chằm vào Giới Thần Bi, trên người tỏa ra lực lượng thần bí, lực lượng này không ngừng chảy ra ngoài, hồn thể của nó không ngừng trong suốt, tâm thần của nó đều nằm trên Giới Thần Bi, ngay cả Tử Ảnh Thanh Tác Kiếm chém tới cũng chẳng quan tâm.

Ầm ầm!

Bảo kiếm chém xuống, một đạo ánh sáng xanh tím chém lên người Yêu Long. Yêu Long kêu thảm một tiếng, hào quang càng tối lại.

Nhưng nó vẫn cắn răng, hai mắt đỏ bừng rống to một tiếng, một đạo yêu khí bộc phát ra bốn phương tám hướng, dường như thi triển toàn lực đánh tan trấn áp không gian của Giới Thần Bi, thân thể mạnh mẽ xông tới, hóa thành một đạo quang mang lao thẳng vào Yêu Long điện lúc trước.

- Trốn, trốn?

Trong đầu mọi người chấn động, vốn cho rằng là tồn tại khó có thể địch nổi cho nên liều mạng chiến đấu, vì sao Lý Vân Tiêu vừa ra tay thì bỏ chạy mất?

Mọi người dùng vẻ mặt cổ quái nhìn qua Lý Vân Tiêu.

Chỉ có Lạc Vân Thường cùng Đinh Linh Nhi mừng rỡ trong lòng, biết rõ Lý Vân Tiêu chính là Cổ Phi Dương thì càng tín nhiệm và sùng bái hắn, loại chuyện khó tin này cũng biến thành đương nhiên, thập phần bình thường. Nếu như Yêu Long không trốn thì đó mới là không bình thường.

Lý Vân Tiêu lăng không đứng đó, thanh Tử Ảnh Thanh Tác Kiếm bị hắn trực tiếp cầm trong tay, mỉm cười nói:

- Đúng vậy, là thanh hảo kiếm. Ta mượn sử dụng trước!

- Cái gì?

Chiến Phàm cùng Lữ Thanh Thành kinh hãi trong lòng, vẻ mặt giận dữ, nhưng thực lực đối phương còn đó, giận mà không dám nói gì, chỉ có thể vội vàng vận chuyển kiếm quyết, muốn gọi trở về. Nhưng mà hai người vừa vận chuyển thì biến sắc, hoảng sợ không thôi.

Liên hệ giữa hai người bọn họ và thanh kiếm lại bị đối phương chặt đứt. Thần thức lưu lại trên đó cũng biến mất.

- Cái này...

Hai người lập tức mồ hôi lạnh đầm đìa, loại thủ đoạn tùy ý xóa thần thức của người khác, thu binh khí của người khác sử dụng, chỉ khi thần thức đối phương cường đại hơn rất nhiều mới có thể sử dụng được.

Đột nhiên La Thanh Vân quát to một tiếng, nhìn chằm chằm vào Yêu Long đào tẩu, trong mắt tràn đầy tham lam cùng hưng phấn, kích động run rẩy nói:

- Long nguyên! Dĩ nhiên là Long nguyên!

Yêu Long đào tẩu đã dùng chiêu thức liều mạng, cho nên có rất nhiều Long nguyên bay ra, đây chính là Long chi tinh hoa ah. Máu trong người hắn sôi trào lên, nếu là có thể hấp thu Long nguyên này, chân long thân thể của hắn sẽ đạt tới mức khủng bố.

Đột nhiên một đạo nhân ảnh chớp động nhảy vào trong đám Long nguyên, hai tay đột nhiên mở ra, quát to:

- Tạo hóa một mạch, hấp thu cho ta!

Những Long nguyên kia như bị nuốt trôi, điên cuồng rót vào trong thân thể người này, trong nháy mắt đã nuốt mất hơn phân nửa.

Chi!

Toàn thân La Thanh Vân đại chấn, gầm thét xông lên, giận dữ hét:

- Lý Vân Tiêu, ta giết ngươi! Trời ạ, Long nguyên của ta ah!

Chờ hắn xông tới thỉ chỉ còn một ít cặn bã còn sót lại, dốc sức liều mạng hấp thu.

Lý Vân Tiêu hấp xong thì tươi cười thỏa mãn, nhìn qua La Thanh Vân nói:

- Cảm ơn ngươi nhắc nhở, nếu không ta còn không có phát hiện những thứ này chính là Long nguyên, thiếu chút nữa lãng phí mất.

Sau khi hắn nói xong thân thể lóe lên, nhanh chóng đuổi theo hướng Yêu Long bỏ chạy. Đinh Linh Nhi cùng Lạc Vân Thường cả kinh, cũng nhanh chóng theo sau.

La Thanh Vân tức giận đến mức muốn thổ huyết, yêu khí toàn thân tỏa ra. Yêu Long vừa đi Long chi huyết mạch của hắn không còn sợ đẳng cấp uy áp, hận không thể xông lên chiến với Lý Vân Tiêu một trận. Nhưng mà chỉ mấy ngày ngắn ngủi, hiện tại Lý Vân Tiêu cho hắn cảm giác dường như còn mạnh hơn lúc trên Quỳnh Hoa Đảo một bậc.

- Lý Vân Tiêu, ngươi chờ đó cho ta!

La Thanh Vân nhìn qua ba người rời đi, cắn răng mở miệng nói. Hắn ở trước Yêu Long điện đã rèn luyện huyết mạch toàn thân, giờ phút này tăng thêm một chút Long nguyên, đầy đủ hắn cải tạo thân hình, càng thêm tiếp cận thượng cổ chân long. Đến lúc đó lại chiến với Lý Vân Tiêu một trận sẽ có nắm chắc nhiều hơn.

Những người còn lại nhìn theo hướng Lý Vân Tiêu rời đi, tất cả kinh ngạc đứng ở đó, đuổi theo cũng không phải, không đuổi theo cũng không phải.

- Chư vị, làm sao bây giờ?

Chu Tử Nguyên nhịn không được nói ra, hắn nhìn vào Hạo Thiên Kính báo trong trong tay, vẻ mặt đau lòng.

Yến Nghị nuốt nước miếng, nói:

- Lý Vân Tiêu đến rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Hắn mạnh bao nhiêu? Vừa ra tay đá trấn áp khiến Yêu Long đào tẩu?

Người liên can đưa mắt nhìn nhau, ánh mắt đều rơi vào La Thanh Vân. Tào Á Tinh cắn răng nói:

- Ngươi đã động thủ với hắn, thực lực của hắn rốt cuộc như thế nào?

Sắc mặt La Thanh Vân ngưng trọng, trầm tư một lát sau mới nói:

- Thâm bất khả trắc! Ít nhất ta không phải đối thủ của hắn.

Chi!

Tất cả mọi người hít một hơi lạnh, La Thanh Vân có danh khí to lớn trong thế hệ trẻ, hơn nữa là phần tử thập phần ương ngạnh, rất ít người dám là địch với hắn. Chính tai nghe hắn bình luận Lý Vân Tiêu như vậy, lập tức làm mọi người kiêng kị nhiều hơn, đối với Lý Vân Tiêu càng cẩn thận hơn trước.

Thủy Lạc Yên nghĩ đến chính mình vô lễ trêu tức đối phương trên chiến hạm, sắc mặt trắng bệch. Nhưng xem ra, đối phương dường như không thèm so đo với mình.

- Chúng ta làm sao bây giờ? Đuổi theo hay không đây?

Vương Cường đứng trong đám người hỏi.

- Đuổi theo?

Tiền Vô Địch cười lạnh, nói:

- Đuổi theo chịu chết sao? Yêu Long cũng tốt, Lý Vân Tiêu cũng tốt, ngươi đánh thắng sao?

Vương Cường đỏ mặt lên, cũng không nói thêm gì nữa.

Buồn bực nhất chính là Lữ Thanh Thành cùng Chiến Phàm, hai người đã mất huyền khí, cơ hồ là chỗ dựa lớn nhất của bọn họ, không nói thêm cái gì.

Tất cả mọi người có chút nản lòng thoái chí, nhao nhao đứng dậy rời khỏi, ý định tùy tiện tìm nơi linh khí hóa dịch tu luyện cho tới khi ra ngoài.