Vai Ác Pháo Hôi, Trầm Mê Nuôi Con

Chương 16: Thế giới I: Minh tinh nhỏ độc ác ở giới giải trí trầm mê nuôi con



Giản Ninh: "..."

Cậu nhóc trông mong nhìn anh, túm ống quần anh.

Giản Ninh ghen tuông hỏi, "Dữu Dữu rất thích chơi với chú Cố à?"

Giản Dữu nhìn ba, lại nhìn chú Cố, gật đầu, "Thích."

Hai chữ mềm mại, nhẹ nhàng xuyên vào lỗ tai Cố Diệc Đình, khiến hắn hận không thể đem toàn bộ thế giới cho con trai hết.

Mua biệt thự công viên mới khai thác ở Nhị Hoàn.

Mua rất nhiều đồ chơi trong sân nhỏ, xích đu, ngựa gỗ, xe lửa nhỏ.

Mua xe có hệ số an toàn cao nhất và lắp đặt ghế an toàn trẻ em đắt nhất.

Giản Ninh nắm lấy khuôn mặt nhỏ của cậu nhóc: "Được, đi chơi đi."

Giản Dữu vui vẻ, ôm ống quần Giản Ninh, nhảy nhót, "Cảm ơn ba!" Sau đó cầm thỏ con, dũng cảm đi đến trước mặt Cố Diệc Đình, "Chú Cố, chơi với Dữu Dữu không?"

Có ba ở đây, được ba bảo đảm, cuối cùng cậu nhóc cũng can đảm mời Cố Diệc Đình cùng chơi đùa.

Cố Diệc Đình gật đầu.

Theo cậu nhóc vào phòng khách.

Sau đó, bé con đột nhiên nhớ ra một chuyện, nghiêm túc đem vịt nhỏ đặt trên bàn trà, dặn dò, "Chú Cố trông coi Hoàng Hoàng, Dữu Dữu đi tìm ba, nhé?"

"Được!"

Cố Diệc Đình rất ít nói, cũng rất phối hợp với cậu nhóc.

Cậu nhóc rất hài lòng.

Bé sờ sờ vịt nhỏ, đặt ngay ngắn, sau đó nhanh chóng chạy đến phòng ngủ.

"Ba, ba!"

"Có chuyện gì thế?"

Giản Ninh cố ý để hai ba con trao đổi tình cảm, cuối cùng cũng được giải phóng ngắn ngủi, nằm ở trên giường thoải mái chơi điện thoại, đột nhiên nghe thấy tiếng cậu nhóc gọi, vội vàng đứng lên.

Bé còn chưa chơi được mấy phút đâu.

Cậu nhóc chạy đến bên giường, ôm đùi Giản Ninh, nhỏ giọng nói, "Ba cùng chơi."

Bé đi theo chú Cố ra khỏi phòng ngủ, mới phát hiện ba còn chưa ra, vội vàng chạy vào tìm ba, không ngờ ba đang ngủ.

Giản Dữu mềm mại làm nũng, "Ba!!"

Thế này ai mà chịu được?

Nhưng Giản Ninh chịu được.

Anh ngồi dậy, rua rua nhóc con ngốc nghếch, nói, "Dữu Dữu với chú Cố chơi, được không?"

"Muốn ba chơi cùng cơ." Cậu nhóc cúi đầu.

Giản Ninh: "Ngày nào ba cũng chơi với Dữu Dữu, nhưng chú Cố, chỉ có hôm nay là lần đầu tiên chơi với Dữu Dữu, Dữu Dữu chỉ tập trung chơi với chú Cố, tối nay lại chơi với ba được không?"

Giản Dữu cúi đầu nghiêm túc suy nghĩ một lát.

Hình như cũng đúng.

Bé nhỏ giọng nói, "Được rồi, Dữu Dữu chơi với chú Cố một lát rồi về tìm ba."

"Được, đi thôi!"

Giản Ninh sờ gáy bé.

Cậu nhóc lon ton chạy ra.

Chú Cố đang vươn tay, chọc vịt nhỏ.

Giản Dữu vội vàng dừng lại, để tay nhỏ ra sau lưng, chậm rãi đi đến trước mặt Cố Diệc Đình, nhỏ giọng gọi: "Chú Cố."

Bé vẫn hơi sợ chú Cố.

"Dữu Dữu đến rồi!" Cố Diệc Đình ngẩng đầu nhìn lại, ngoài cửa cũng không xuất hiện bóng dáng chàng trai.

Hắn hơi thất vọng, nhìn con trai đáng yêu, lại một lần nữa chữa khỏi.

Cố Diệc Đình nhìn bé con thận trọng hỏi, "Bọn mình có thể bắt tay không?"

Hắn đưa tay ra trước.

Cậu nhóc nhìn bàn tay to của Cố Diệc Đình, có hơi do dự, cũng vươn tay, đặt tay nhỏ của mình lên bàn tay to của Cố Diệc Đình, nhỏ giọng nói: "Được."

Hai tay nắm lấy nhau.

Cậu nhóc ngạc nhiên nói, "Tay chú Cố lớn quá."

Cố Diệc Đình: "Chờ lớn lên, tay Dữu Dữu cũng sẽ lớn lên."

"Thật sao?" Giản Dữu hỏi, "Sẽ lớn bằng chú Cố sao?"

Cố Diệc Đình gật đầu.

"Tuyệt quá."

Cậu nhóc vui vẻ cười cười, lộ ra lúm đồng tiền giống Giản Ninh.

Đồng tiền, càng thêm đáng yêu.

Cố Diệc Đình buông tay Giản Dữu ra, lại hỏi, "Chú có thể ôm Dữu Dữu một cái không?"

Tuy rằng không biết tại sao chú Cố lại muốn bắt tay, lại muốn ôm một cái, nhưng nghĩ đến lời ba nói, bé con vẫn chậm rãi tiến lên, nhẹ nhàng ôm cổ Cố Diệc Đình, sau đó, bé bị một tay Cố Diệc Đình ôm lấy.

Cậu nhóc hoảng sợ, một lần nữa ôm lấy cổ Cố Diệc Đình, "Chú!"

"Đừng sợ!" Giọng Cố Diệc Đình dịu dàng.

Cậu nhóc im lặng.

Bé ngồi trên cánh tay Cố Diệc Đình, ghé vào người Cố Diệc Đình, nhỏ giọng nói, "Cảm ơn chú."

"Không cần khách sáo."

Tay phía bên kia của Cố Diệc Đình móc túi áo mình, muốn tìm ra một món đồ để làm quà, đưa cho cậu nhóc ngay.

Trong túi không có gì ngoài ví.

Cố Diệc Đình sờ ví tiền, bắt đầu suy nghĩ, tặng cho bé con tấm thẻ màu xanh lá này? Hay tấm màu đỏ này?

Hay là, tấm màu đen này?

Hay chiếc xe hôm nay?

Thất sách, đến quá vội.

Cố Diệc Đình ôm cậu nhóc đến bên cửa sổ, nhìn xuống xe.

Hắn nói: "Dữu Dữu, chú dẫn cháu xuống lầu mua quà, được không?"

Cậu nhóc thông minh ngoan ngoãn lập tức trở nên cảnh giác.

Bé trốn trong ngực Cố Diệc Đình, giọng nói lạnh lùng vô tình: "Dữu Dữu không cần."

Cố Diệc Đình: "..."

Cố Diệc Đình nhìn đôi mắt to tròn xoe của cậu nhóc, gặp vấn đề khó giải, không biết nên làm gì để thuyết phục đối phương.

Hắn vốn tâm huyết dâng trào, thuận miệng nói ra, nhưng sau khi nói ra, càng muốn mang theo cậu nhóc xuống lầu mua quà.

Cố Diệc Đình nghiêm túc: "Bọn mình xuống lầu mua quà, rất nhanh sẽ lên, xuống trung tâm thương mại dưới lầu được không?"

Cậu nhóc lắc đầu, cái mông nhỏ động đậy trái phải: "Chú, Dữu Dữu muốn đi tìm ba!"

Hai bàn tay nhỏ bé của Giản Dữu đặt trên cánh tay Cố Diệc Đình, kiếm đủ sức muốn đi xuống.

Cố Diệc Đình không dám dùng sức, nhanh chóng ngồi xổm xuống, thả cậu nhóc xuống.

Cậu nhóc liếc Cố Diệc Đình một cái, sau đó nhanh chóng chạy đến phòng ngủ.

Giản Ninh đang giơ chân nghịch điện thoại, đột nhiên bị cậu nhóc vội vã chạy vào làm cho giật mình.

Giản Ninh ngồi dậy: "Dữu Dữu, sao vậy?"

Giản Dữu không nói một lời, yên lặng cởi dép lê, hì hục bò lên giường, sau đó nhanh chóng bò đến bên cạnh ba, bắt lấy một tay ba, ngồi thành một cục nhỏ.

Giản Ninh: "...???"

"Có chuyện gì vậy, Dữu Dữu?"

Giản Dữu dán sát vào Giản Ninh, nhỏ giọng nói: "Ba, chú Cố muốn bắt cóc con."

Giản Ninh: "..."

"Chú Cố nói muốn lén xuống lầu mua quà."

"Nhưng ba nói, không thể cùng người khác xuống lầu, sẽ bị lừa bán."

Giản Ninh nghe xong, dở khóc dở cười.

Anh lo lắng cho cậu nhóc, nên mới lặp đi lặp lại nói qua nhiều lần với bé không nên đi theo người xa lạ xuống lầu, bọn buôn người bán trẻ con, không ngờ cậu nhóc lại nhớ rõ như vậy.

Giản Ninh bất đắc dĩ, xoa đầu cậu nhóc: "Dữu Dữu giỏi lắm."

Giản Dữu ôm chặt cánh tay Giản Ninh.

Giản Ninh giải thích: "Dữu Dữu, chú Cố không phải người xấu, có thể tin được."

"Vậy Dữu Dữu có thể cùng chú Cố xuống lầu không?"

"Nếu như là chú Cố tự mình mang theo con thì được."

"A a, biết rồi!" Bé con gật gật đầu.

"Được rồi, đi tìm chú Cố chơi đi!" Giản Ninh ruarua cái đầu nhỏ của bé.

Giản Dữu lắc đầu, "Muốn đi cùng ba."

Giản Ninh: "..."

Giản Ninh ngẩng đầu, liền thấy Cố Diệc Đình đứng ở cửa, mặt than mang theo một tia áy náy.