Vai Ác Pháo Hôi, Trầm Mê Nuôi Con

Chương 10: Thế giới I: Minh tinh nhỏ độc ác ở giới giải trí trầm mê nuôi con



Rất nhanh máu đã rút xong, y tá ấn tăm bông cho Giản Dữu, thổi thổi, khen ngợi: "Bạn nhỏ ngoan quá, giỏi quá."

Giản Dữu nước mắt lưng tròng, nhìn chị gái nhỏ.

Giản Ninh cười nói: "Dữu Dữu, cảm ơn chị được chứ?"

Giản Dữu mang theo tiếng khóc nức nở, như là cất giấu một sọt tủi thân, lại không thể không nghe lời ba, mềm mại nói: "Cảm ơn chị!"

Dáng vẻ tủi thân vừa đáng thương vừa buồn cười.

Y tá nhịn cười, nói, "Bạn nhỏ không cần khách sáo."

Cố Diệc Đình đặt cả tờ giấy vào trong ngực Giản Dữu, "Tất cả đều thưởng cho Dữu Dữu!"

Giản Dữu vui vẻ, "Cảm ơn chú Cố."

Cuối cùng bé cũng nhớ ra lời ba nói, giống như bị khinh bỉ, nước mắt lưng tròng dùng giọng sữa nói, "Ba, bánh ngọt nhỏ."

"Được, mua bánh ngọt cho Dữu Dữu."

Cuối cùng Giản Dữu cũng hoàn toàn vui vẻ, quên đi nỗi sợ kim đâm.

Miếng dán trong ngực bị bàn tay nhỏ của Giản Dữu nắm chặt, Giản Ninh hỏi, "Miếng dán ở đâu ra?"

Cố Diệc Đình: "Trên ngăn tủ nhỏ bên cạnh máy uống nước."

Trong ánh mắt khó hiểu của Giản Ninh, hắn giải thích: "Lúc trước con chị tôi đến kiểm tra sức khỏe, vì dỗ con nên mua, sau đó bệnh viện chuẩn bị."

Thì ra là thế.

Rất tốt, rất biết dỗ trẻ con.

Giản Ninh giơ ngón tay cái lên.

Hai người từ bệnh viện đi ra, đến cửa hàng bánh ngọt nhỏ bên cạnh mua hai cái bánh ngọt nhỏ, Cố Diệc Đình săn sóc lấy thẻ trong túi ra, mua bánh ngọt nhỏ cho Giản Dữu.

Mua xong bánh ngọt, Cố Diệc Đình đột nhiên nhận được điện thoại, công ty có việc gấp cần hắn trở về một chuyến để xử lý.

Cố Diệc Đình cúp máy, đi đến trước mặt Giản Ninh, "Tôi phải về một chuyến, xin lỗi, không thể cùng ăn cơm."

"Không sao không sao, công việc quan trọng hơn." Giản Ninh nhanh chóng phất tay, "Hôm nay cảm ơn ngài Cố rất nhiều."

"Tôi rất vui lòng." Cố Diệc Đình đáp.

Hắn ngồi xổm xuống, đưa tay sờ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của bé con.

Bé con sợ muốn chết, cũng không tránh né, ngoan ngoãn để Cố Diệc Đình sờ sờ, bàn tay nhỏ nắm chặt ống quần Giản Ninh, lộ ra sợ hãi.

Cố Diệc Đình lại xoa đầu Giản Dữu, nói, "Dữu Dữu, chú đi rồi, lần sau gặp lại, được không?"

"Vâng."

Cái đầu cao quý của Cố Diệc Đình ở ngay trước mắt Giản Ninh.

Giản Ninh nháy mắt mấy cái, đột nhiên, trong lòng nảy ra ý xấu, nhanh chóng vươn tay, bứt một nắm tóc của Cố Diệc Đình, miệng nói không có bằng chứng, nhổ tóc tận gốc đi làm DNA.

Cố Diệc Đình bị đau, chậm rãi đứng lên.

Giản Ninh vô tội chớp chớp mắt: "Trên đầu anh có thứ gì đó, tôi nhổ cho anh."

Cố Diệc Đình: "... Cảm ơn."

Giản Ninh: "Không cần khách sáo."

Cố Diệc Đình: "..."

Không khí cứng ngắc, Giản Ninh nâng bé con lên: "Dữu Dữu, tạm biệt chú."

Giản Dữu nghe lời ba nhất: "Tạm biệt chú."

Sau khi tiễn Cố Diệc Đình đi, Giản Ninh buông tay ra, lòng bàn tay nằm bảy tám sợi tóc của Cố Diệc Đình, trách không được bị đau.

Giản Ninh gói tóc lại, bỏ vào túi, lại ôm Giản Dữu trở lại bệnh viện.

Giản Dữu sợ hãi trợn tròn mắt, nghiêng đầu hỏi Giản Ninh: "Ba?" Trên khuôn mặt nhỏ đều là kháng cự.

Giản Ninh nhìn đến buồn cười: "Dữu Dữu, không phải khám bệnh cho con đâu, yên tâm, ba có chút chuyện khác."

Giản Dữu nửa tin nửa ngờ yên lòng, đầu nhỏ vẫn cảnh giác nhìn xung quanh.

Hai ba con một lần nữa trở lại bệnh viện, tìm được trung tâm giám định ba con, Giản Ninh nhanh chóng nhổ một sợi tóc của bé, bé con mơ màng ngẩng đầu lên, "Ba?"

Bé nhớ ra những lời lúc trước ba nói với bé, nếu không thoải mái phải nói cho ba biết. Giản Dữu nhỏ giọng nói: "Ba, vừa rồi có cái gì đó cắn đầu Dữu Dữu."

Giản Ninh: "Phốc!"

Cậu nhóc thật sự quá đáng yêu.

Giản Ninh không chút chột dạ hỏi: "Vậy Dữu Dữu có đau không?"

Giản Dữu ngơ ngác lắc đầu, ngón út khoa tay múa chân, nhỏ giọng nói: "Chỉ đau chút xíu thôi."

"Vậy, ba thổi cho Dữu Dữu." Giản Ninh nhẹ nhàng thổi vài cái, bé con cảm thấy ngứa, cười khanh khách vặn vẹo trong ngực Giản Ninh.

Giản Ninh trêu chọc bé vài cái, đem tóc bé và tóc Cố Diệc Đình đặt chung một chỗ, giao cho bác sĩ.

Hai ba con về đến nhà.

Giản Ninh có hơi lo lắng, lén lút nhìn quanh tiểu khu, may mà gần nhà không có paparazzi.

Anh yên tâm ôm cậu nhóc về nhà.

Giản Dữu thấy ba nhìn trái nhìn phải, dáng vẻ có chút kỳ quái, nhỏ giọng sát vào Giản Ninh hỏi: "Ba, sao vậy?"

"Không sao", Giản Ninh nói dối, "Ba xem gần đây có yêu quái không."

Trước khi ra ngoài còn đang xem Tây Du Ký, cậu nhóc nghĩ đến yêu quái trong Tây Du Ký, sợ đến mức ôm chặt cổ Giản Ninh, học dáng vẻ Giản Ninh thò đầu ra, đáng yêu không chịu nổi.

Giản Ninh giống như hít mèo, hít mạnh một hơi vào khuôn mặt non nớt của cậu nhóc.

Trong nháy mắt cơ thể cậu nhóc cứng ngắc thành một khối kem bơ, mắt to khó hiểu chớp chớp, sau đó khuôn mặt nhỏ dần dần đỏ lên, nghiêng cái đầu nhỏ, khó hiểu lại vui vẻ gọi: "Ba?"

"Sao vậy?" Khóe mắt Giản Ninh chứa đựng nụ cười.

Cậu nhóc thấy ba giống như cũng rất vui vẻ, lấy hết dũng khí, hai bàn tay nhỏ ôm khuôn mặt nhỏ của mình, mềm mại cười nói: "Ba hôn một cái."

"Ừm, ba hôn nhé", Giản Ninh hỏi, "Thích ba hôn không?"

"Thích." Giọng của bé con mềm mại, tựa như kem dâu tây sắp tan.

Anh dán sát vào bé, hỏi: "Vậy bé con có thể hôn ba không?"

Bé con cố gắng mở to mắt, nghiêng nghiêng đầu: "Ba?"

"Dữu Dữu không muốn hôn ba sao?" Giản Ninh đau lòng hỏi, miệng mím lại, ô ô giả khóc, nhìn qua trông rất đau lòng.

Bé con nhanh chóng lắc đầu, "Thích ba."

Lại bổ sung: "Thích ba nhất."

Nói xong, tự mình vui vẻ mỉm cười.

Bàn tay nhỏ của Giản Dữu thử sờ sờ cằm Giản Ninh, sau đó khuôn mặt nhỏ dán lại, nhẹ nhàng hôn một cái lên mặt Giản Ninh, lại nhanh chóng giấu mình vào trong ngực Giản Ninh.

Giản Ninh: "..."

Giản Ninh dùng cằm cọ cọ đầu cậu nhóc, cười nói với bé: "Cảm ơn Dữu Dữu."

Nửa phút sau, giọng nói đáng yêu của cậu nhóc truyền đến: "Không cần khách sáo."

Hai ba con đi thang máy lên lầu, về đến nhà.

Cậu nhóc thay dép lông xù, nghiêm túc xếp giày của mình và ba ngay ngắn chỉnh tề.

Giản Ninh cũng rất nghiêm túc cùng cậu nhóc làm chuyện này.

Hai ba con đi dép lê giống nhau như đúc, lại thay áo ngủ giống nhau như đúc, Giản Dữu vui vẻ giống như đồ trang sức của Giản Ninh, chạy đến chạy lui theo ba.

Vui nhỉ.

Giản Ninh nghe tiếng bước chân sau lưng, đột nhiên xấu xa dừng lại, sau đó cậu nhóc bất ngờ không kịp đề phòng, đụng vào đùi Giản Ninh, lảo đảo vài bước, thiếu chút nữa ngã sấp xuống, ngẩng đầu, vẻ mặt ngơ ngác nhìn về phía ba.

"Ha ha!" Giản Ninh không chút khách sáo bật cười.

"Ba!" Giản Dữu tủi thân, túm lấy quần áo nhỏ của mình.

Bé cũng không biết vì sao mình lại đụng vào đùi ba, nhỏ giọng nói: "Con xin lỗi ba."

"Không sao," Giản Ninh cúi người, bế cậu nhóc lên, thổi thổi cánh tay bé, hỏi, "Sao rồi, cánh tay còn đau không?"

Giản Dữu quay đầu nhìn lỗ kim trên cánh tay của mình, trên cánh tay nhỏ trắng nõn, một chấm nhỏ màu đỏ trông rất rõ ràng, Giản Dữu lập tức nghĩ đến nỗi tủi thân khi bị kim đâm, hốc mắt hơi đỏ, gật đầu một cái, nói: "Đau!"

Giản Ninh cúi đầu thổi một cái, nói: "Ba thổi cho Dữu Dữu, nhé?"

"Vâng, cảm ơn ba!"

Giản Dữu ghé vào trong ngực ba, đang chuẩn bị ấp ủ tình cảm, nói với ba mình tủi thân ra sao, đột nhiên nhìn thấy bánh ngọt nhỏ trên bàn.

Hôm nay mình mua 2 cái bánh nhỏ.

Giản Dữu nhanh chóng quên đi đau đớn trên cánh tay, mắt to tròn xoe nhìn về phía bánh ngọt nhỏ, hai cánh tay nhỏ ôm lấy Giản Ninh, nhỏ giọng ghé vào tai ba nói: "Ba, bánh ngọt nhỏ."

"Bánh nhỏ nào?"

Giản Ninh ôm bé, xoay người, nhìn thấy hai cái bánh ngọt Cố Diệc Đình mua trên bàn.

Không phải tự mình trả tiền, thiếu chút nữa quên mất.

"Dữu Dữu có muốn ăn bánh ngọt không?"

Giản Dữu nghiêm túc gật đầu, nhỏ giọng nói: "Dữu Dữu muốn ăn."

"Cả hai đều muốn ăn?" Giản Ninh nhỏ giọng hỏi,"Bụng nhỏ của Dữu Dữu có thể chứa hết được không?'

Giản Dữu vỗ vỗ bụng nhỏ của mình, lại lớn mật vỗ vỗ bụng Giản Ninh, xấu hổ mời ba, "Ba ăn với Dữu Dữu."

"Ba ăn cái to, Dữu Dữu ăn cái nhỏ."

"Bụng bụng ba chứa nhiều."

Dáng vẻ cậu nhóc chững chạc đàng hoàng giống như một ông lão đáng yêu.

Giản Ninh mềm lòng không chịu nổi, không nhịn được cúi đầu hôn cậu nhóc, nói: "Vậy Dữu Dữu uống chén nước trước, sau đó chúng ta cùng ăn bánh ngọt, được không?"

"Được." Giản Dữu vui vẻ vỗ tay, kích động ôm lấy chân Giản Ninh," Cảm ơn ba."

Giản Ninh vào bếp rót một cốc nước ấm cho Giản Dữu, đưa cho cậu nhóc.

Giản Dữu ừng ực một hơi đã uống xong cốc nước, sau đó đặt cốc trên bàn trà, ngoan ngoãn đứng trước bàn, chờ bánh ngọt nhỏ của mình.

Giản Ninh mở hết hai cái bánh ra, đặt lên bàn trà, để cậu nhóc có thể với tới.

Anh vẫy tay, Giản Dữu lon ton chạy đến, giương mắt trông mong đứng bên cạnh Giản Ninh, từ trái sang phải, lại từ phải sang trái, chạy đến chạy lui.

Cuối cùng cậu nhóc cũng càng ngày càng hoạt bát.

Giản Ninh đưa thìa nhỏ cho Giản Dữu: "Nào, nếm thử xem thích ăn món nào?"

Bánh ngọt dâu tây màu hồng nhạt đặt một quả dâu tây lớn, thoạt nhìn rất ngon.

Trên bánh ngọt chocolate màu nâu, cũng cắm mấy chocolate làm thành hình mấy con vật nhỏ, dụ dỗ bé con.

Giản Dữu cầm muỗng nhỏ, nhìn trái nhìn phải, cuối cùng ghé sát vào bánh ngọt có vị dâu tây, cầm dâu tây lên, đưa đến bên miệng Giản Ninh trước, ngại ngùng nói: "Ba ăn trước đi."

Toàn bộ bánh ngọt nhỏ, chỉ có một quả dâu tây.

Thế mà bé con lại chịu cho mình.

Giản Ninh cười cười, há miệng, bé con trông mong nhìn dâu tây sắp vào miệng ba, vừa vui vẻ vừa hâm mộ, nuốt nước miếng của mình, liếm liếm đầu lưỡi.

Giản Ninh cảm thấy buồn cười, cố ý há to miệng, cắn một miếng.

Bé con nhắm chặt mắt lại, chỉ cần Dữu Dữu không nhìn thấy dâu tây nhỏ, sẽ không muốn ăn dâu tây.

Giản Ninh cắn một miếng lá nhỏ màu xanh trên pp dâu tây, cố ý xấu xa nói: "Oa, dâu tây ngon quá!"

Bé con không nhịn được mở mắt, lại thấy dâu tây vẫn còn nguyên vẹn trong tay mình.

Bé con nghiêng đầu, "Ba?"