Uyển Vân

Chương 46: Đại hội võ lâm (trung)



Cuối cùng thì ngày đạihội võ lâm cũng đã đến, võ lâm đại hội lần này diễn ra tại Vô Hà Sơn Trang,thiên hạ đệ nhất trang, đồng thời trang chủ của Vô Hà Sơn Trang cũng chính làđương kim minh chủ hiện giờ.

Sáng sớm, các nhân sĩ võlâm đã tựu tập tề đủ tại Vô Hà Sơn Trang, đương nhiên đoàn người của Uyển Vâncùng với đại diện của tam quốc khác cũng đã tới đủ, bởi vì quan hệ đặc thù nênđoàn người của Uyển Vân cùng với tam quốc khác được xếp ngồi trên hàng ghếkhách quý, cùng ngồi với họ chính là các chưởng môn đức cao vọng trọng tronggiang hồ, bọn họ có nhiệm vụ giám sát và làm trọng tài trong ngày đại hội hômnay.

Các môn phái còn lại thìtụ tập đứng bên dưới, vây quanh võ đài, nơi sẽ diễn ra các trận đối chiến giữacác môn phái. Người của ma giáo lần này cũng đến, nhưng sự xuất hiện của họkhông được người trong võ lâm hoan nghênh. Cả hai đang đứng trong tư thế sẵnsàng khai chiến với nhau. Lúc này, trang chủ Vô Hà sơn trang và cũng là đươngnhiêm võ lâm minh chủ, Hà Thanh Sơn đứng ra xóa tan bầu không khí vô cùng căngthẳng kia.

“ Các vị võ lâm bằng hữu,hoan nghênh các vị đến dự đại hội võ lâm lần này. Như các vị đã biết, Hà mỗ nămnay đã ngoài thất tuần, cũng đã không được như năm xưa nữa rồi. Thiếtnghĩ, đã không còn đủ sức gánh vác chức vụ minh chủ võ lâm nữa, nên lần nàytriệu tập đại hội võ lâm là hi vọng tìm được một tân nhiệm minh chủ có đủ tàiđức thay thế Hà mỗ.” Hà Thanh Sơn nói ra mục đích của lần đại hội lần này.

Lời vừa nói ra đã khiếnkhông khí sôi nổi lên, Hà Thanh Sơn vốn là người đức cao vọng trọng, ngườitrong giang hồ đều là người người nể phục, ngài đã tiếp nhận chức vị minh chủvõ lâm được 30 năm, quần hùng trong thiên hạ không ai không phục, không nhữngthế trong suốt 30 năm ngài lãnh đạo nhân sĩ võ lâm, ma giáo cũng ít làm càn, khônggây chiến với võ lâm như xưa, phải nói ngài là một vị minh chủ anh minh nhấttrong suốt thế hệ minh chủ. Việc ngài muốn thoái vị tìm người nhân tài khácphải nói là một thiên đại sự.

Những người trong tamquốc cũng bắt đầu rục rịt, nhìn chằm chằm vào chiếc ghế võ lâm minh chủ.

Riêng đám người của UyểnVân thì vẫn một bộ vân đạm phong khinh, dường như mọi chuyện đều không có gìtrọng yếu.

“ Các vị, cũng nhưngthông lệ của mọi đợt tuyển chọn lần trước. ai muốn tham gia ứng tuyển vị tríminh chủ thì mời lên lôi đài ứng chiến, người đả bại mọi địch thủ và có nhânphẩm được mọi người ở đây công nhận thì chính là minh chủ tân nhiệm.” Hà ThanhSơn nói rõ thể lệ cuộc thi, rồi hô hiệu lệnh bắt đầu.

Người đại diện cho cácmôn phái từ từ bước lên võ đài, bắt đầu quyết đấu. nhưng lúc này chỉ là nhữngmôn phái nhỏ, các đại môn phái vẫn án binh bất động chưa có ai xuất thủ.

Được một lúc lâu thì cácđệ tử của các đại môn phái cũng bắt đầu xuất trướng. Cuộc chiến giành vị tríminh chủ võ lâm càng lúc càng kịch tính. Các đối thủ đều không ai nhường ainhưng vẫn giữ được phong độ võ lâm chính phái, người bị đánh rớt xuống lôi đàichỉ đơn giản là bị thương, chưa có ai thương vong.

“ Ta thấy tên Thiếu Hoaphái Thanh Thành có nhiều triển vọng lắm nga.” Uyển Vân một bên quan sát mộtbên bình luận.

“ Vân nhi…” Hiên Viên Vũthấy Uyển Vân thưởng thức nam nhân khác, liền hé ra mặt khó chịu.

“ Uyển Vân, ta thấy ngươirõ là gả cho một bình dấm chua nha.” Thượng Quan Ngọc thấy thế không ngần ngạisáp một cước trêu ghẹo.

Lạc Thiên Kỳ, Giang ThiênHành, Lục Thanh Tuyền đều là một bộ nén cười, ánh mắt nhìn vào nam nhân vậtchính.

Còn Uyển Vân và Hiên ViênVũ vẻ mặt hắc tuyến trừng mắt Thượng Quan Ngọc.

“ Thấy chưa, rõ là tướngphu thê nha. Hành động mà cũng giống hệt nhau.” Thượng Quan Ngọc đúng là khôngsợ chết tiếp tục chọc ghẹo.

“ Thiên Kì, quản nữ nhâncủa ngươi.” Hiên Viên Vũ ngắn gọn bỏ lại một câu, tiếp tục xem diễn biến trậnđấu.

“…” Lạc Thiên Kì biểutình ngượng ngụng xoay đi chỗ khác. Thượng Quan Ngọc cũng đồng dạng im lặngxuống, hai rặng mây hồng ửng đỏ trên gò má.

Uyển Vân dường như báođược thù, vui sướng khi ngươi gặp họa.

Và đúng như những gì UyểnVân đã nói khi nảy. Lương Thiếu Hoa, đạithiếu gia của phái Thanh Thành đả bại quần hùng, không còn đối thủ, một mìnhđúng trên lôi đài chờ người khiêu chiến.

“ Nếu không còn ai lên đảlôi đài, thì ta xin tuyên bố…” Hà Thanh Sơn vừa muốn đứng ra chủ trì đại cuộc,nhưng vừa nói nửa chừng liền bị ngừi cắt ngang.

“ Khoan đã, muốn làm võlâm minh chủ ??? Còn phải hỏi qua ta đã.” Một giọng nó âm lãnh từ dưới lôi đàivang lên, ngay tức khắc sau đó, một bóng người phi thân lên trên lôi đài.

Người vừa đến không aikhác chính là giáo chủ của Thiên Ma giáo, Lôi Ngự Tiêu, hắn cả người vận hắc y,vẻ mặt âm tà, nở nụ cười khinh bỉ nhìn Lương Thiếu Hoa.

“ Ma giáo to gan, dám cảgan trong này làm loạn.” Lương Thiếu Hoa không nó nhiều lời xong lên công kíchLôi Ngự Tiêu.

“ Bằng ngươi ??? ” LôiNgự Tiêu vẻ mặt khinh thường nhìn hướng Lương Thiếu Hoa lao tới.

Cả hai người như thể bịcuốn vào nhau, phía trên đài giờ đây chỉ còn lại hai đạo bóng trắng ẩn hiện, vachạm vào nhau, không còn phân biệt được ai là ai. Bất quá điều này làm cho mọingười bên dưới đều không khỏi thán phục về võ công của hai người. ‘ Quả thật làanh hùng xuất thiếu niên mà ’.

“ Oanh ” đang lúc này,một đạo kình phòng từ hướng khác bay đến, nhắm ngay hướng hai người đang quyếtđấu mà đánh tới.

Hai đạo bóng trắng lậptức tách ra, lúc này Lương Thiếu Hạo chính là bị trọng thương nằm bên trên đàitỷ thí, vết thương nhìn qua không hề nhẹ, nếu không kịp chữa trị, rất có thể sẽmất mạng.

“ Ma giáo to gan, dám mưutoan đánh lén ” có người trong võ lâm nhẫn không được lên tiếng, vì cho rằngđây là do ma giáo giở trò quỷ.

Những người khác cũng gậtđầu phụ họa, thậm chí người của Tam quốc khác dù không phục vì thua, nhưng vẫncông bằng nói lý, có đồng suy nghĩ với người của võ lâm, nên cũng lên tiếng chỉtrích Ma giáo.

“ Hừ, chỉ cần thắng, thìcó thể bất chấp thủ đoạn, các người không phải cũng từng thế sao ??? ” Lôi NgựTiêu nhìn lướt qua dưới đài một vòng, khinh thường hừ lạnh, ánh mắt hoàn toànchính là xem thường, không hề để võ lâm nhân sĩ vào mắt.

“ Ngươi…” võ lâm nhân sĩnhìn thái độ ngạo mạn của Lôi Ngự Tiêu không khỏi tức giận nghiến răng nghiếnlợi. Bất quá lại không phản bác, vì họ quả thật cũng đã từng làm những chuyệnnhư thế.

“ Hừ ” chứng kiến ngườivõ lâm không còn phản bác, Lôi Ngự Tiêu càng thêm lạnh lùng, thái độ rõ ràngmột bộ, ‘ ta chính là dùng chiêu của các ngươi trị các ngươi đấy, thì sao nào??? ’.

Khiến chúng đồng đạo võlâm đều tức giận đến tái mặt. Lúc này, giữa lôi đài lại vang lên một tiếng cườilớn, tiếng cười đầy sảng khoái, lại kèm theo chế nhạo, cùng khinh thường, thậmchí bên trong còn vận dụng nội lực, khiến nhiều người công lực kém, vì chịukhông nổi mà đã ôm lấy đầu đau đớn, dường như có vẻ khó chịu vô cùng.