Uyển Vân

Chương 47: Đại hội võ lâm (Trung)



“ Ma giáo cũng quá ngôngcuồng đi ??? ” một nữ tử vận hồng y, mang mạn sa hiện lên lôi đài.

Võ lâm nhân sĩ khi thấyhồng y nữ tử hiện lên lôi đài, trong lòng thán phục không thôi, bọn họ đều nghĩnữ tử kia có thể là một thế hệ nữ anh trong chốn giang hồ. tầm mắt mang vẻ bộiphục nhìn về phía hồng y nữ tử kia.

“ Hừ, chỉ là một nữ nhânmà cũng muốn đấu với bản tọa ??? Tiếpchiêu.” Lôi Ngự Tiêu híp mắt, giọng nói băng hàn lần nữa vang lên.

Hai người vừa dứt lờiliền lao vào quyết đấu, một hồng y, một hắc y cứ thế đan vào nhau mà giaochiến, toàn thể mọi người đều tập trung nhìn trên lôi đài, không một ai chú ýđến một làn sương nhẹ từ từ lan tỏa trong khuôn viên quảng trường phát ra từngười của hồng y nữ tử kia, nhanh chóng bao phủ khắp mọi nơi.

Trên hàng ghế khách quý,Uyển Vân cười đầy ẩn ý, nắm lấy tay của Hiên Viên Vũ. Ánh mắt của Lục ThanhTuyền khi nhìn thấy hồng y nữ tử thì liền hiện lên một tia hận ý. Nhưng bọn họlại không vội ra tay mà chờ đợi người kia đi bước tiếp theo.

Khi mọi người nhìn đếngiáo chủ ma giáo đang chật vật tránh thoát đường kiếm của hồng y nữ tử thìtrong lòng cảm thấy cao hứng vô cùng, càng thêm ra sức cổ vũ cho hồng y nữ tử.Bỗng nhiên, một số võ lâm nhân sĩ có tu vi thấp đồng loạt choáng váng, có dấuhiệu muốn ngã xuống. Những người có tu vi cao hơn liền nhanh chóng bế khí, điềutức, nhưng họ vừa vận dụng nội lực liền ói ra ngụm máu.

“ Chuyện… gì đã xảyra???” trưởng môn phái Nhạn Sơn vừa thổ huyết xong, khí sắc tái nhợt, nêu lênnghi vấn, đây cũng là nghi vấn của nhưng người ở đây.

“ Ma… giáo, chắc hẳn làbọn chúng đã giở trò.” Một người khác liền nêu lên suy nghĩ của mình.

Đúng lúc này, hai ngườitrên lôi đài liền ngừng chiến, cả hai cùng cất giọng cười to càng khiến cho võlâm nhân sĩ càng thêm ngỡ ngàng cùng nghi hoặc. Trong lúc đó, võ lâm nhân sĩ đãbị người của ma giáo vây khốn, lúc này tình thế như cá nằm trên thớt, tùy thờiđều mất mạng mà vong.

“ Ha…ha…ha… ha…”

“ Ha… ha… ha…”

“ Bọn người chính đạo ngungốc, các ngươi tưởng ta giúp các ngươi thật sao??? Đúng thật ngây thơ. Ta chỉlà cố ý kéo dài thời gian cho độc dược phát tác mà thôi.” Hồng y nữ tử ‘ hảotâm’ nói, trong giọng nói mang theo sự khiêu khích.

“ Bây giờ các ngươi hãyngoan ngoãn mà thần phục dưới trướng của Ma giáo đi.” Lôi Ngự Tiêu tiếp lời, vẻmặt tà ngạo, đắc thắng.

“ Các ngươi mơ tưởng, chodù bọn ta còn một hơi sức cũng chống đối với ngươi tới cùng.” Hà Thanh Sơn tuyđã trọng thương nhưng khí thế hiên ngang nói.

“ Đúng vậy.” mọi ngườilúc này cũng hưởng ứng theo.

“ Các ngươi còn sức phảnkháng sao ??? ” hồng y nữ tử khinh thường nhìn đáng người bọn họ chật vật trênđất.

Lúc này đây, hầu hết mọingười đều toàn thân vô lực, nằm dài trên đất. nhiều người tu vi võ công thấp docố ý vận dụng nội công mà khí huyết công tâm, chết ngay tại chỗ. Nhìn cảnhtượng đó, bọn người ma giáo rất là hưng phấn cùng ngạo mạn, chính đạo từ naychỉ có thể phục tùng ma giáo bọn họ. Đúng ngay lúc bọn họ đắc ý nhất, đangdương dương tự đắc thì lại xảy ra một trạng huống bất ngờ khác.

“ Lục Mộng Tuyền, ngươidường như xem nhẹ ta ??? ”. Giọng nói mang đầu hận ý và căm phẫn của Lục ThanhTuyền bỗng nhiên vang lên.

“ Ngươi ??? Ngươi khôngtrúng Thoái Cốt Tán của ta ??? ” Lục Mộng Tuyền khi nhìn thấy Lục Thanh Tuyềnvẫn thần thanh khí sáng, ngữ điệu quyết liệt nói chuyện cùng nàng ta thì vôcùng bất ngờ.

“ Bất ngờ cái gì ??? Danhhiệu ‘ Thiên Hạ Đệ Nhất Độc Y’ của ta là giả sao??? ” Lục Thanh Tuyền ngữ khívẫn quyết liệt nói.

“ Hừ, tiện nhân, đã thếthì ta đây sẽ cho ngươi biết ai mới chính là Thiện Hạ Đệ Nhất Độc Y.” Lục MộngTuyền vừa nghe Lục Thanh Tuyền nhắc đến năm chữ ‘Thiên Hạ Đệ Nhất Độc Y’ trongmắt liền hiện lên tia bất mãn.

Từ nhỏ đến lớn, dù haingười là tỷ muội, nhưng phụ thân luôn chỉ để ý đến tiện nhân này, mà bỏ mặtnàng. Rõ ràng nàng mới là trưởng nữ, là nữ nhi của chính thất. Còn Lục ThanhTuyền chỉ là nữ nhi của hồ ly tinh kia sinh ra, nhưng bất luận chuyện gì phụthân cũng đều thiên vị nàng ta.

Khi mẫu thân cùng mẫuthân Lục Thanh Tuyền cãi nhau, phụ thân luôn bênh vực hồ ly tinh kia. Đến khicả hai bắt đầu học tập công phu cùng độc dược, thì phụ thân luôn giành thờigian giáo Lục Thanh Tuyền, mặc nàng tự sinh tự diệt.

Cho đến khi trưởng thành,mẫu thân vì uất hận nhiều năm qua đời, phụ thân chỉ vì hồ ly tinh kia bị ốm, màkhông đến một lần tham dự lễ tang, tất cả những uất ức mà nàng cùng mẫu thân phảichịu, đều do mẫu tử Lục Thanh tuyền gây ra, nàng suốt đời sẽ không quên, nênnàng ngay từ lúc đó, đã lập lời thề, nhất định nàng sẽ báo thù.

Khi nàng thành công, nàngđã không ngần ngại ra tay giết đi phụ thân cùng hồ ly tinh kia, truy sát LụcThanh Tuyền, giành đi Độc Thanh cốc. Nhưng chỉ cần Lục Thanh Tuyền còn sống thìnàng chưa từng một lần an tâm, nên nàng cũng đã không ngừng tay.

Kết quả nàng lại pháthiện, tiện nhân kia không những không chết, mà còn lại tìm được người tâm đầu ýhợp, hơn nữa người này còn rất xuất chúng, điều này làm nàng không cam tâm, nênnàng quyết định hủy diệt hết thảy, nàng nhất định sẽ khiến Lục Thanh Tuyền phảiđau khổ, có như vậy mới có thể giải tỏa hận thù trong lòng nàng.

“ Hừ, Lục Thanh Tuyền,cho dù ngươi không trúng độc thì đã sao ??? Ngươi hôm nay cũng đừng hòng thoátkhỏi tay ta ” Lục Mộng Tuyền nhìn Lục Thanh Tuyền oán hận lên tiếng.

Sau đó ngay lập tức côngkích về phía nàng ta.

Hai đạo thân ảnh nhanhchóng đan vào nhau, không còn phân biệt rõ ai là ai. Bất quá không ai chú ý,lúc mọi người đều đang tập trung nhìn vào cuộc giao đấu, thì Ảnh Nhất cùng ẢnhNhị lại xoay người âm thầm, cầm lấy hai gói thuốc bột, theo hướng chiều gió màthả khắp lôi đài.

Uyển Vân nhìn đến ẢnhNhất cùng Ảnh Nhị đã hoàn thành nhiệm vụ, thì không khỏi nở nụ cười, sau đó bắtđầu theo dõi tiếp trận giao tranh trên đài.

Bên này Lôi Ngự Tiêu nhìnđến hai người giao đấu, đôi mày khẽ chau, bất quá hắn vẫn không ra tay, vì hắncó lòng tin vào Lục Mộng Tuyền, nhất định nàng ta sẽ làm được.

Và quả nhiên như hắn dựđoán, chẳng bao lâu, Lục Thanh Tuyền dần rơi vào thế hạ phong. Giang Thiên Hànhbên dưới thấy thế, nhanh chóng phi thân lên đài trợ giúp.

Bên này Lôi Ngự Tiêu cũngkhông ngồi yên, cũng gia nhập cuộc chiến. Bốn thân ảnh lại lần nữa đan vàonhau, một hồi tranh đấu lại cứ thế tiếp tục.