Ước Mơ Hoa Phượng Đỏ

Chương 47



Chap 47:

Về tới cổng nhà với thân tàn ma dại rũ rượi, vẫn là người con gái ấy, vẫn ngồi đó nhưng đã ngủ gật hồi nào rồi, tôi cầm điện thoại lên xem đã gần 12h đêm, tôi gọi nhỏ

- Trinh ơi, Trinh ơi!

Trinh từ từ mở mắt chạy ra mở cổng cho tôi

- Sao giờ này mới về vậy T! Trinh nhẹ nhàng hỏi tôi

-À Ừ có chút chuyện xảy ra! Tôi đáp giọng mệt mỏi

- Trời T, T làm sao mà người máu me nhiều vậy, mau vào nhà đi! Trinh hốt hoảng nhìn khắp người tôi.

Tôi lên phòng cởi bộ quần áo dính đầy máu của tôi và nàng. Những giọt nước từ cái vòi hoa sen phun lên người tôi, những vết thương đau rát, nhưng tôi không đau, không cảm giác gì nữa, tôi thơ thẫn nhớ lại gương mặt mờ nhạt của nàng mà đau nhói trong tim. Tắm xong, tôi bước ra đã có Trinh ngồi cạnh giường đợi tôi, bên cạnh là những dụng cụ y tế trong nhà.

- T lại đây để mình xem mấy vết thương! Trinh nhẹ giọng gọi tôi

- Mình không sao đâu, gần khuya rồi Trinh về nghỉ ngơi đi!

- Không mình không buồn ngủ nữa, lại đây rồi kể cho mình nghe chuyện gì xảy ra! Trinh nghiêm giọng

Tôi lững thửng tới ngồi xuống bên cạnh Trinh, Trinh nhẹ nhàng làm sạch vết thương trên người, tôi không thấy đau nhẹ nở nụ cười nhìn Trinh

- Cảm ơn Trinh!

- Hừ chuyện gì kể đi, mình đang đợi nghe này!

Tôi bắt đầu từ từ kể cho Trinh nghe, từng câu nói là từng nỗi đau như xát muối vào tim, kể xong tôi nhìn xuống Trinh, những giọt nước mắt đã rơi trên gương mặt ấy, tay Trinh cũng đã dừng lại trên vết thương của tôi.

- Giờ Mi sao rồi, đã ổn chưa! Trinh đưa ánh mắt lên nhìn tôi

- Đã ổn rồi, coi kia khóc xấu lắm!

- Lần sau đừng hành hạ bản thân nữa nhé! Trinh đã ngưng khóc và bắt đầu tiếp tục với vết thương của tôi.



- Xin lỗi, sau này chúng ta làm…..!

- Mình không muốn nghe! Trinh đưa ngón tay lên miệng tôi

Tôi chỉ chỉ im lặng ngồi nhìn người con gái đó lặng lẽ chăm sóc cho tôi, làm xong Trinh lặng lẽ cầm dụng cụ đi ra khỏi phòng. Bóng đêm bao trùm lấy căn phòng ấy, một người con trai với bao cảm xúc vây lấy, một người con gái nhẹ nhàng đóng cửa ngồi xuống khóc, đêm hôm nay sao dài đến thế.

………

Buổi sáng, tôi dậy thật sớm, chạy ra chợ mua ít đồ ăn rồi phóng xe sang nhà nàng. Bác Vân chạy ra mở cửa sau khi tôi bấm chuông,

- Dạ cháu chào bác, sáng nay Mi tỉnh dậy chưa bác!

- Chưa cháu, nhưng ổn rồi, cháu đừng lo!

- Cháu qua nấu ít cháo cho Mi, bác đi nghỉ đi, trông bác không được khỏe!

- À bác không sao, thôi cháu cứ tự nhiên đi nhé.

Tôi chào bác Vân xong chạy vào bếp đặt đồ xuống rồi đi lên phòng của nàng. Mở cửa phòng nàng, tôi bước đến bên cạnh giường nhìn người con gái ấy vẫn đang còn ngủ, gương mặt đã hồng hào, tôi nở nụ cười đưa tay lên vén mái tóc nàng sang bên

- Nhìn Mi ngủ ngon thật đó!

Tôi nở nụ cười rồi nhìn lên chỗ kệ tối hôm qua khiến tôi giật mình

- Ủa cái hộp tối qua đâu ta, sao giờ trên đó là chậu cây cảnh nhỉ! Tôi ngơ ngác

- Chăc đêm qua mình mệt nên nhìn nhầm.

Tôi lắc đầu rồi đứng dậy đóng cửa đi xuống bếp, xuống dưới bếp tôi bắt đầu nấu cháo thịt bằm cho nàng. Sợ nàng nhạt miệng tôi nêm thêm cho hơi mặn chút, vừa nấu xong tôi tắt bếp nở nụ cười với thành quả của mình rồi quay lưng lại. Nàng đứng đó, ngay cạnh cầu thang thôi, nụ cười ấy lại hiện lên trước mặt tôi, tôi không tự chủ được bản thân mình nữa chạy thẳng tới ôm nàng thật chặt như sợ mất đi người con gái ấy.

- Mi, Mi không sao rồi, Mình lo lắm!

- Ngốc à, nhẹ thôi, mình mới bệnh xong đó hihi!



Tôi giật mình buông nàng ra

- Có khỏe hơn chưa, có mệt đâu không, có thấy khó chịu gì không! Tôi hỏi vồ vập

- Hihi, hỏi nhiều thế sao mình trả lời, làm xong chưa cho mình ăn với nhé, hơi đói nè! Nàng nhón chân lên nhìn cái nồi cháo phía sau lưng tôi.

- Hề hề quên quên, mời tiểu thư tới xơi ạ! Tôi nở nụ cười mời nàng ngồi

Tôi chạy tới bếp lấy chén muỗng múc cháo cho nàng rồi chạy tới

- Đây đây cháo thơm ngon do chính tay siêu đầu bếp nấu nè! Tôi hí hửng

Đặt chén cháo xuống, tôi kéo ghé ngồi xuống đối diện chăm chú nhìn nàng.

- Ngon hơm!

- Không ngon, nhạt quá à!

- Ơ cả hủ muối vào đó mà vẫn nhạt là sao! Tôi tròn xoe mắt nhìn nàng

- Hihi đùa đó ngon lắm!

Nhìn nàng ăn ngon lành, lòng tôi như trút được thứ gì đó đã đè nặng tôi từ hôm qua đến giờ. Đợi nàng ăn xong, tôi đưa cho nàng ly nước cam rồi vồ lấy cái chén chạy thật nhanh đi rửa. Vừa đặt chén lên kệ thì đôi tay nàng đã cầm lấy tay tôi

- Sao… sao tay T nhiều băng bó vậy! Nàng rưng rưng nước mắt nhìn tôi.

- À không có gì đâu, tại tối qua đi… đi đường tông phải con chó! Tôi cười rồi gãi đầu

- Chắc đau lắm lên đây đi T! Nàng khẽ kéo nhẹ tay tôi lên lầu rồi vào phòng nàng.

Nàng lại tủ lấy hộp bông băng ra rồi tới ngồi cạnh tôi, nàng nhẹ nhàng tháo những miếng băng của Trinh ra rồi thay băng mới cho tôi. Tôi nhìn nàng dịu dàng chu đôi môi lên thổi vào như sợ tôi bị đau, tim lại khẽ rung động, gương mặt tôi nở nụ cười nhìn người con gái ấy, nàng thật đẹp, tôi ước mong những nụ cười những cử chỉ này mãi mãi như thế.

Bên ngoài cửa sổ bầu trời vẫn u ám, những cơn gió lạnh vẫn thổi qua khung cửa, không biết nụ cười ấy sẽ mãi mãi hay sẽ mất đi

- Mi à, cảm ơn em nhé!