Ước Mơ Hoa Phượng Đỏ

Chương 39



Chap 39:

Một mùi thuốc sát trùng bay vào mũi, tôi cố gắng mở mắt nhưng không được, tay chân vô lực, nhưng hình như có âm thanh ở đâu đó vọng lai

- Tại sao anh ấy lại thành ra như vậy hả!

- Các em ở gần anh ấy chị đã không nói gì, còn bây giờ lại để anh ấy như thế này các em nói gì đi!

-Ánh mắt gì đây, đừng nói với chị các em đều thích anh ấy đấy nhé, không không được chị không chấp nhận, còn em, em cũng biết không thể nào bên anh ấy, tại sao, tại sao vẫn cứ xuất hiện bên cạnh anh ấy hả, chị không cho phép.

- Tại sao chị có thể bọn em không thể, chị có quyền gì xen vào tình cảm bọn em, chị nói đi!

- Chị nói rồi, anh ấy là của chị, các em đừng bao giờ có ý nghĩ đó nữa từ bỏ đi, đợi chị làm xong lời hứa chị sẽ quay trở lại VÀ ANH ẤY SẼ LÀ CỦA CHỊ!

Tiếng đóng cửa vang lên, tôi lại mơ màng rồi lại thiếp đi chìm vào bóng tối. Trong bóng tối ấy xuất hiện bóng dáng của Mi , tôi cố với lấy hình bóng ấy, nhưng càng cố với lấy thì lại càng xa xăm rồi biến mất trong khoảng không đen tối đầy u ám ấy. Tôi giật mình tỉnh dậy, căn phòng tối đen, mùi thuốc sát trùng vẫn nồng nặc, tôi cố nhấc người ngồi dậy nhưng không có tý cảm giác nào. Tôi đưa mắt nhìn xuống dưới chân đã được băng bó kín mít, quay sang hai bên là hai người con gái xinh đẹp ấy đang say sưa ngủ bên cạnh. Tôi nhìn sang Mi, hình ảnh trong giấc mơ vẫn còn đó, cảm giác lo sợ, cảm giác như sắp mất điều gì đó, nàng vẫn ngủ say xưa, gương mặt đẹp tựa như tiên vẫn còn đó, tôi nở nụ cười

- Chắc chỉ là mơ thôi phải không Mi!

Quay sang Trinh, gương mặt hốc hác, đôi mắt đã sưng lên chắc là do khóc nhiều quá rồi, tôi đưa tay lên vuốt mái tóc của Trinh,

- Cảm ơn Trinh đã lo lắng cho mình, nhưng mình…. Xin lỗi Trinh.

Một người con gái tôi rung động, lo sợ nàng sẽ biến mất, muốn mình trở thành người có thể bảo vệ cho nàng. Một người con gái đối với tôi không có sự rung động trong tim, nhưng người con gái đó rất quan trọng với tôi, thứ tình cảm sợ mất đi, sợ người khác thay thế tôi, chỉ muốn biến thành của riêng mình. Tôi thở dài rồi tựa vào gối suy nghĩ, chợt những câu nói của người con gái nào đó lúc tôi còn đang mơ màng

- Cô ta là ai, ai là chị ai là em! Tôi suy nghĩ mà vẫn không ra rồi từ từ chìm vào giấc ngủ.

Buổi sáng như bao ngày, tiếng chim hót líu lo bên cửa sổ, tiếng xe cấp cứu vang liên hồi cùng những ánh sáng yếu ớt len lỏi qua khung cửa sổ chiếu vào căn phòng đầy mùi sát trùng ấy, tôi tỉnh dậy

-Hihi, T tỉnh rồi à để mình gọi bác sĩ! Trinh nói xong rồi chạy thẳng ra cửa.

- Hôm… hôm qua T làm mình lo sợ quá hic hic! Nàng đưa tay dụi những giọt lệ đang trực trào trên khóe mắt.

- Hề hề, Mi không sao là mình vui rồi! Tôi nói.

Vừa nói xong bác sĩ đã vào cùng với Trinh.

- Chà hồi phục cũng nhanh đấy, mai có thể xuất viện được rồi.! Bác sĩ nói.



- Dạ hôm qua cháu làm sao vậy bác sĩ! Tôi hỏi.

- Hôm qua cháu bị ngạt nước, nước tràn vào phổi nhưng không sao do đưa kịp đưa tới bệnh viện, à còn chân cháu thì bị rách do vật gì đó quẹt vào, nhưng cũng không ảnh hưởng gì đâu, thôi cháu nghỉ ngơi đi nhé.! Bác sĩ thao thao bệnh tình của tôi.

- Dạ vâng ạ cảm ơn bác sĩ!

Bác sĩ nói xong rồi đi ra bên ngoài

- T có đói không mình đi mua ít cháo, T ăn cho lại sức nha! Trinh nói xong rồi đi luôn ra bên ngoài.

Căn phòng bây giờ chỉ còn nàng và tôi,

- À Mi này hôm qua ai đưa mình vào đây vậy! Tôi hỏi.

- Hôm qua mình tỉnh dậy, thấy T… T ngã xuống…, mình sợ lắm, cũng may bạn Đức lao ra bơi tới cứu T, rồi đưa T vào trong đây nè! Nàng nói nhưng trên mặt vẫn hiễn lên sự sợ hãi.

- Hì giờ T không sao rồi đừng lo nữa nha! Tôi đưa tay ra nắm lấy tay nàng trấn an.

- Mà hôm nay hai người không đi học hả! Tôi hỏi.

- Hai bọn mình định xin nghỉ chiều này để chăm sóc cho T! nàng trả lời cùng hai gò má đã ửng đỏ.

- T không sao rồi, đi học đi đừng nghỉ học vậy chứ, không T áy náy lắm đấy! Tôi đưa tay lên bẹo lấy má nàng.

- Vậy cũng được nhớ cần gì T cứ gọi bác sĩ nhé! Nàng nói.

Nói chuyện một lúc thì Trinh đã mang cháo về, ăn muỗng cháo vô mà tôi cố nuốt lấy, nó nhạt nhẽo gì đâu không ăn nổi,

- Hề hề cô nương ơi cho tại hạ xin cái này được không! Tôi mở giọng nài nỉ.

- Ủa không chịu ăn mà định hỏi gì đó! Trinh liếc mắc sang.

- À Ừ có thể mua cho T ổ… ổ bánh mì nhé hề hề! Tôi gãi đầu cười trừ.

- Ăn không được cháo, sao lại đòi ăn bánh mì! Trinh mở to mắc ngạc nhiên với thằng bệnh mà lạ đời như tôi.



- T không ăn được cháo nhưng thèm bánh mì lắm nha nha mua cho T với nha! Tôi đưa hai tay lên cầu xin Trinh

Trinh nhìn thấy điệu bộ của tôi rồi phì cười,

- Thôi được rồi, đợi mình mua cho, ăn xong rồi mình về đi học như lời của ai đó hồi nãy! Trinh cười xong lườm tôi một cái rồi đi ra luôn.

Tôi là vậy đó, cứ ốm đau bệnh tật, vật lên vật xuống nhưng cái miệng chỉ thèm duy nhất bánh mì thôi, lạ kỳ thật nhỉ. Tôi nhìn xung quanh, không gian thật yên tĩnh, Mi đã về để chuẩn bị đi học như lời tôi nói

- Phòng này chắc là do Mi chọn đây mà!

Tôi nằm ườn ra nhìn ngắm cái chân đang băng kín mít, ngó lung tung các kiểu rồi Trinh vào cùng ổ bánh mì thần thánh ấy. Trinh ngồi xem tôi ngồm ngoàm cái bánh ấy xong rồi cũng đi về để chiều đi học. Tôi cầm cái điện thoại lên rồi tải bài hát Tong Hua về nghe.

- Bài này mà hát với piano của Mi thì tuyệt nhỉ! Tôi cười thầm trong bụng.

Tải về xong tôi nằm đó nhẩm hát theo lời bài hát.

wàng le yǒu duō jiǔ zài méi tīng dào ni

Quên mất đã bao lâu rồi anh không được nghe

duì wǒ shuō nǐ zuì ài de gù shi

Câu chuyện cổ tích mà em thích nhất

wǒ xiǎng le hěn jiǔ wǒ kāi shǐ huāng le

Anh đã nghĩ rất lâu và bắt đầu lo lắng

shì bu shì wǒ yòu zuò cuò le shén me

Liệu có phải anh đã làm sai điều gì không?

nǐ kū zhe duì wǒ shuō tóng huà lǐ dōu shì piàn rén de

Em khóc nói với anh rằng ,những câu chuyện cổ tích đều chỉ là giả dối

……………..