Ước Mơ Hoa Phượng Đỏ

Chương 128



Chap 128:

Tôi cố gắng ngồi dậy lết tới đỡ lấy những đứa bạn của mình, cùng nhau ngồi vào một bên vệ đường.

- Con mợ nó, tao tao tức quá aaaa! - Thằng Duy la lớn.

- Ngày mai lên lớp tao không đập chết nó tao làm con cờ hó luôn! – Thằng Sâm ôm một bên tay gào.

- Thôi được rồi để đó tao suy nghĩ chút đã, ngày mai đừng làm gì, đừng nói là mình bi đánh cứ nói hôm qua đi xe gặp tai nạn không là cả bọn ăn cái bảng kiểm điểm rồi mời phụ huynh là mệt đấy! – Tôi thở dài.

- Giờ mầy định sao! – Thằng TS quay sang nói.

- Bọn bây sợ không!

- Mợ tao đang điên lắm rồi, sợ cái giống gì!

- Được vậy ngày mai bọn bây bắt đầu xem những ai còn ở phe mình, rồi chuyện còn lại tao tính tiếp! – Tôi nói.

- Oke tao đợi mầy, đợi cái lúc tao dã cho nó lại mấy món nợ hôm nay! – Thằng Mạnh bực tức đấm mạnh vào không trung.

Sau đó mỗi đưa một nơi đi về nhà của mình, tôi rón rén bước nhẹ vào nhà sợ bố mẹ sẽ phát hiện.

- Bi đi đâu mà máu me bầm dập vậy nè con! – Mẹ tôi đang ngồi xem phim với Trinh.

- Dạ… dạ con.. con bị tai nạn! – Tôi nói đại cái cớ.

- Lần sau đi đường cẩn thận chứ con! – Mẹ tôi lo lắng nhìn vào cái thân tàn ma dại.

- T đi theo mình lên phòng! – Trinh lạnh lùng đi thẳng lên trên.

Tôi lấm la lấm lét đi theo sau người con gái ấy, bước vào bên trong, Trinh quay người lại mắt đã đỏ hoe đi.

- T nói thật cho mình biết đi!

Mỗi lần Trinh hỏi là tôi không thể không nói hết mọi sự việc, người con gái ấy nghe xong rồi đi thẳng ra bên ngoài, cánh cửa đóng lại một cách thô bạo. Tôi lắc đầu rồi đi vào phóng tắm rửa những vết dơ cùng những cơn đau thấu xương. Bước ra bên ngoài, Trinh vẫn ngồi ở đó, vẫn yên lặng chăm sóc cho những vết thương chi chít trên người, một giọt nước ấm áp rơi xuống trên bàn tay tôi.

- Hề sao lại khóc rồi! – Tôi nói.

- T có biết mình lo lắm không!

- Ừ xin lỗi nhưng mình không thể nào tránh được.



- Lần sau đừng dại dột nữa có gì nói cho mình biết nhé!

- Ừ!

Cả hai lại chìm vào không gian yên tĩnh, không ai nói với ai câu nào. Màn đêm bên ngoài đã bao trùm lấy không gian, những ngôi nhà đã tắt hết đèn chìm vào giấc ngủ, chỉ còn lại trong căn phòng ấy một nam một nữ theo đuổi những dòng suy nghĩ của riêng bản thân mình.

Hôm sau bước lên lớp, lũ bạn của tôi chăm chú nhìn vào thằng Hưng đang ung dung ngồi rung đùi với ánh mắt đầy căm hận. Tôi bước vào chỗ ngồi thì cả đám đã bu lại.

- T tao đã tập trung lại những người còn ở bên bọn mình rồi! – Thằng TS nói.

- Ai!

- Mấy đứa trong lớp mình vẫn như cũ, lần này còn có cả ba lớp hàng xóm bên cạnh vì bên đó cũng đang chia ra hai phe, vì thằng Hưng nó mua chuộc khá nhiều thằng bên mỗi lớp. Nói tóm lại giờ bên mình cũng chẳng kém nó đâu.

- Ừ tụi bây về chỗ đi, tao sẽ thông báo sau! – Tôi hằn học nhìn vào vị trí nơi thằng Hưng đang ngồi.

Đang suy nghĩ nên làm gì tiếp theo thì Liên đi thẳng vào lớp với những bước chân thật nhanh, đầy vẻ tức giận. Liên đi thẳng tới bàn của thằng Hưng rồi tóm lấy cổ áo thằng đó kéo lên trước sự ngỡ ngàng của bao cặp mắt trong lớp.

- Tao đã nói bao nhiêu lần mà mầy dám làm như thế hả, mợ mầy không sợ tao phải không! – Liên quát hết công suất vào mặt nó.

- Có làm gì đâu, bọn nó bị vậy ai mà biết, lỡ đâu gây tội ai rồi lại đỏ thừa mình à! – Nó thản nhiên đáp.

- Mầy! - Liên tức giận đấm thẳng vào mặt nó.

- Tao nhắc lại một lần nữa, nếu vẫn còn tiếp diễn đừng hòng gọi là bạn bè gì hết!

Liên buông thằng Hưng ra đi thẳng về chỗ ngồi, tôi vội úp mặt xuống bàn tránh đi ánh nhìn từ Liên.

- Hừ anh giỏi quá ha, đã bảo đừng dính dáng tới nó mà vẫn cứ làm! – Liên nói khi vừa ngồi xuống.

Tôi chẳng nói câu nào, những lúc này tốt nhất nên im lặng, thân đã tàn ma đã dại còn chống chế chắc ăn thêm cái đấm giống thằng Hưng nữa thì có mà xuống y tế nghỉ ngơi luôn ấy. Đến giờ vào lớp, cô giáo đã hỏi bọn tôi tại sao trên mặt lại bầm tím thì bọn nó lanh lẹ cái miệng con hơn cả tôi luôn.

- Dạ thưa cô tại hôm qua bọn em đang đi về thì có xe máy của ai đó đang say rượu tông vào làm T ngã ra xe quẹt trúng thế là cùng nhau té hết xuống bờ mương ạ! – Thằng TS bịa chuyện kinh thật.

- Lần sau các em hạn chế đêm hôm đi đường đêm nhé, không an toàn đâu.

Cũng may mọi thứ vẫn yên ổn trôi qua, tôi thở phào và bắt đầu suy nghĩ cho những kế sách lần sau để chống lại kẻ thù đang có mặt ngay trong lớp. Đến giờ ra chơi tôi đã kêu bọn bạn hẹn bọn nó ra khu nhà vệ sinh sau phòng đa năng.

- Ê tụi bây nói với mấy đứa lớp khác kiếm cớ gì đó đánh tỉa từ từ những thằng bên phe của thằng Hưng nhé.

- Ok chuyện nhỏ.



- Ê Thành! – Tôi gọi thằng bạn ở xóm chùa đang đứng ở đó hút thuốc.

- Sao mầy!

- Nhờ mầy nghe ngóng với quan sát mấy thằng hay đi chung nó giùm tao nhé.

- Ok tưởng chuyện gì dễ ợt.

- Vậy mọi người về lớp thôi!

Sau khi phân công tôi vẫn phải bước đi trong những lời nói đầy mỉa mai từ bọn con gái, lúc đó tôi ước gì tìm lại được tờ giấy kia để chứng minh cho bàn thân mình. Vừa bước lên cầu thang đã chạm chán cái đám bọn nó đang đi xuống.

- Mấy thằng nhóc tránh sang bên cho tao đi cái! – Thằng bên cạnh hổ báo nói.

- Mầy nói lại cái tao không nghe! – Thằng Duy bực bội lên tiếng.

- Thôi Duy, bọn mầy đứng tránh ra để nó đi! – Tôi nói.

- Đấy bọn bây phải học hỏi thằng nhóc kia, biết điều chút hahaha!

Cả đám bọn thằng Hưng cười ha hả rồi bước đi qua vẫn không quên hất vai mấy đứa bạn tôi. Đợi bọn nó đi khuất tôi quay sang đám bạn mình.

- Kệ nó đi giờ nhịn xíu, cứ để nó cười, hôm nào đó nó sẽ không còn cười được nữa đâu.

Những tiết học ngày hôm ấy kết thúc, tiếng trống trường thân quen vang lên. Mọi người trong lớp ùa ra bên ngoài chỉ còn tôi đang bị nàng giữ lại, mọi người đã ra bên ngoài hết, nàng ôm chầm lấy tôi khóc nức nở.

- Huhu anh có sao không, từ sáng nay thấy anh toàn thân như vậy em lo lắm hức hức!

- Hì anh không sao đừng khóc nữa, anh vẫn ổn mà!

Nàng vẫn ôm chặt lấy, tôi đẩy nàng ra thì mới chịu buông tay, nàng lấy trong cặp ra chai thuốc gì đó.

- Đưa tay anh ra đây! – Nàng chăm chú nhìn vào cánh tay tôi.

- Hì đưa anh tự làm cho!

- Ngồi đó đi, thấy chưa tay bầm đen hết rồi kia!

Tôi nở nụ cười nhìn vào nàng, người con gái ấy vừa thoa lên tay vừa thổi vào như sợ tôi sẽ bị đau bị nóng vậy. Cảm giác thật yên bình mỗi khi bên cạnh nàng, chỉ cần có người con gái ấy bên cạnh tôi có thể vức bỏ hêt những muộn phiền đi nới khác, thay vào đó làm niềm vui sướng nơi con tim. Bên ngoài cánh cửa, ánh mắt của người con gái khác đã hiện lên đầy hận thù.

- Rồi một ngày mầy sẽ phải trả lại anh ấy cho tao.