Tuyệt Thế Toàn Năng

Chương 124: Phát tài: lục tinh tôn hoàng



5000 đôla, mặc dù không nhiều lắm, thế nhưng tại trên đường phố đổ thạch này lại thật sự hiếm thấy.

Ở đây nguyên liệu đổ thạch thô chất lượng bình thường, rất khó đổ được phát tài, mà bây giờ có người trả 5000 đôla mua khối nguyên liệu đổ thạch thô của Trương Lệ Anh, rất nhiều người đã tụ tập lại đây.

Không lâu sau, người đến đây càng lúc càng nhiều, xếp ba tầng trong ba tầng ngoài.

“Lại ra lục, lại là ngọc viên nhỏ. » Không lâu sau lại có người trực tiếp kêu to lên.

Lần này ông chủ không có lên tiếng, bởi vì lúc này đã không cần hắn lên tiếng, mọi người xung quanh đã nhịn không được kêu to lên rồi, hấp dẫn càng nhiều người.

“Cô gái, ta ra 10 ngàn đôla mua khối thạch này.” Lại có người ra giá, lúc này đã không ai lo nhìn người nữa, đều là hai mắt chăm chú nhìn vào khối thạch, muốn học hỏi bài học này.

“Ta ra 15 ngàn đôla, cô gái, cho dù là lại ra tiếp mấy viên ngọc nhỏ như vậy nữa, cũng không đáng nhiều tiền như vậy, ta mua về chỉ là đối với ngọc có duyên, xin cô bán cho ta.” Lại có người kêu to, đó là một người Trung Quốc, hắn cũng nhìn ra bọn Gia Vệ là người Trung Quốc, cho nên chỉ dùng tiếng phổ thông nói chuyện.

“Cái gì mà duyên phận với không duyên phận, cô gái, ta ra 20 ngàn đôla.” Lại có một người kêu lên.

Rất nhiều người đều tranh nhau trả giá, không đầy một lúc, giá đã tăng lên 40 ngàn đôla, hơn nữa còn tiếp tục tăng lên.

Việc này không khỏi làm bọn Trịnh Tung trợn mắt há mồm, 40 ngàn đôla, đổi qua nhân dân tệ là hơn 200 nghìn, mà Trương Lệ Anh mua khối nguyên liệu đổ thạch thô này chỉ có 200 đôla, chính là hơn 1000 nhân dân tệ.

Ngắn ngủi không đến nửa giờ thời gian, Trương Lệ Anh dùng hơn 1000 nhân dân tệ kiếm hơn 200 nghìn, tốc độ kiếm tiền như vậy quả thật làm chấn kinh bọn Trịnh Tung.

Mà lúc này Gia Vệ lại không có ngó ngàng gì tới việc người khác ra giá, hai mắt hắn nhìn chằm chằm vào phân nửa khối thạch còn lại, nhìn về phía góc bị ông chủ không cẩn thận chà cho thành như quả cầu thủy tinh.

Gia Vệ nói không nên lời vì sao chính mình lại nhìn cái góc kia, hắn chỉ là có cảm giác bên trong chỗ góc đó, giống như có cái gì đó.

“Tiếp tục chà.” Thanh âm băng lãnh của Trương Lệ Anh rất nhanh lại vang lên, nàng đến bây giờ cũng không có dự định bán nó.

Rất nhiều người đều thất vọng lắc đầu, có điều càng nhiều người lại là hai mắt phát sáng nhìn xem, nhìn không chớp mắt vào khối thạch.

Ông chủ cũng cẩn thận chà tiếp, nhưng mà mới chà hai cái, hai điểm lục lại lộ ra.

Tất cả mọi người đều trừng lớn hai mắt, bây giờ chỉ cần là người hiểu đổ thạch, đều nhìn ra được một chút môn đạo.

Những viên ngọc nhỏ này hình như phân bố có quy luật, giống như là một hình đa giác vậy.

Hai viên ngọc nhỏ kia vừa mới được chà ra, lại xuất hiện thêm 3 viên ngọc nhỏ giống nhau như đúc, giống như từ một khuôn đúc ra vậy.

Không cần Trương Lệ Anh nói cái gì, ông chủ lại tiếp tục chà tiếp, cũng không có ai ra giá tiếp, vì đến lúc này bất kể là ai cũng đều sẽ đánh cược một lần.

Tình huống xảy ra đã có thể xác định được, lần này quả thật là phát tài.

“Lại ra lục, vẫn là ngọc viên nhỏ.” Tiếp đó không lâu lại có người kêu to lên.

Mọi người giống như là đã quen thành bình thường rồi, cũng không có biểu hiện ra biểu tình gì quá kịch liệt, chỉ là hai mắt phát sáng nhìn không chớp mắt.

Cuối cùng, tại sau khi ông chủ đem cả khối thạch chà chỉ còn một bên góc, lại một ngọc viên nhỏ nữa xuất hiện, tổng cộng là 6 ngọc viên nhỏ, làm cho mọi người đều thả lỏng tâm lại.

Những ông chủ vừa mới ra giá lúc nãy cũng lộ ra vẻ tươi cười.

Khối nguyên liệu đổ thạch thô này quả thật là phát tài, nhưng rốt cục chỉ có thể phát tài nhỏ, 6 ngọc viên nhỏ này tối đa cũng chỉ có giá trị mấy ngàn đôla, cách rất xa cái giá 40 nghìn đôla mà bọn họ vừa mới đưa ra khi nãy.

Trương Lệ Anh cũng hơi nhíu mày, trong mắt tràn đầy vẻ thất vọng.

Từ lúc bắt đầu nhìn thấy ngọc viên nhỏ, nàng cũng là sửng sờ, trong lòng cũng có loại chờ mong bên trong sẽ cho ra phỉ thúy giống như nàng nghĩ.

Thế nhưng cuối cùng không có xuất hiện, chỉ xuất hiện có 6 ngọc viên nhỏ phổ thông, bán cả 6 viên này cũng không được 10 nghìn đôla.

Không lâu sau, có người lắc đầu rời đi, ông chủ cũng thu dọn mảnh đá khi giải thạch lưu lại.

Mà ngay sau đó, Gia Vệ trực tiếp tiến lên trước, ngăn ông chủ lại.

“Còn có một khối nhỏ vật liệu chưa chà.” Gia Vệ lấy tiếng Mianma tiêu chuẩn nói.

Thanh âm của Gia Vệ không lớn, thế nhưng lại làm cho mọi người đều nghe được, những người đi chưa xa lại lần nữa quay lại.

Mà mấy người Trác Thiến cùng Trương Lệ Anh lại kinh ngạc khi thấy Gia Vệ nói tiếng Mianma, đồng thời nghi hoặc Gia Vệ còn muốn làm cái gì.

Ông chủ đành phải dừng lại, dù sao Gia Vệ là cùng với Trương Lệ Anh tới đây, bọn họ mua khối nguyên liệu đổ thạch thô này, cái mảnh đá kia của khối thạch này lưu lại cũng là của bọn họ.

Gia Vệ lấy tay chà sạch đi đá bụi, cầm lấy mặt bên mà có góc hắn đã chú ý tới.

Tất cả mọi người đều sửng sốt, gần như không ai chú ý đến một góc nhỏ như thế, bọn họ thậm chí không có phát hiện có góc đó khi chà khối thạch.

Trương Lệ Anh hai mắt cũng ngưng lại, nhìn chằm chằm vào cái góc kia trong tay Gia Vệ, trong mắt chàn đầy chờ mong.

Mà ngay sau đó, một thanh vang lên làm cho náo nhiệt lại lần nữa trở lại.

“Tiểu huynh đệ, ta nguyện ý ra 100 nghìn đôla mua góc thạch cùng 6 ngọc viên kia của ngươi.” Một người trung niên lớn tiếng nói, mặt hắn đỏ bừng lên, rất có ý tứ ngay bây giờ bỏ tiền ra luôn.

“Ta trả 200 nghìn, chỉ mua góc thạch kia, còn 6 ngọc viên nhỏ ta nguyện mua giá 50 nghìn đôla.” Một lão giả lớn tiếng nói, trên mặt tràn đầy vẻ kích động.

« Ta ra 500 nghìn đôla. » Nhưng mà sau một khắc, một thanh âm vang lên làm cho nơi này đang sôi sục lên liền yên tĩnh lại.

Tất cả mợi người trừng lớn hai mắt nhìn về phía người trẻ tuổi ra giá, người này thoạt nhìn trên dưới ba mươi tuổi, lại sở hữu khí phách lớn như vậy, 500 nghìn đôla, đó là tương đương với 3 triệu nhân dân tệ.

« Hồng thiếu, 500 nghìn đôla đã nghĩ mua lấy cái kiện bảo bối này sao ? » Ngay lúc này, bên canh lại xuất hiện một người trẻ tuổi, chỉ thấy người này hoành mi kiếm mục (lông mày lưỡi kiếm nằm ngang trên mắt), trên mặt lộ vẻ tươi cười phóng túng, đối với Gia Vệ thản nhiên nói : « 1 triệu đôla, hi vọng người anh em ưu ái. »

Hắn vừa mới nói ra, toàn bộ người trên đường đều là chấn động.

Lúc này gần như người trên đường đều đến vây lại chỗ này.

Ngọc thạch 1 triệu đôla, tại trên đường này rất là hiếm thấy, lần trước phát tài lớn như vậy, không biết đã qua bao lâu thời gian.

Ông chủ đổ thạch trên mặt tràn đầy vẻ tươi cười, thậm chí có chút đỏ lên, hắn cũng không có đỏ mắt nhìn bọn Gia Vệ, mà là cao hứng.

Nếu như thật sự bọn Gia Vệ giải thạch ra được một kiện bảo bối, thanh danh cửa hàng của hắn sẽ lập tức được lan truyền rộng rãi, cho dù là hắn tăng giá nguyên liệu đổ thạch thô lên gấp bội cũng chắc chắn sẽ bán hết rất nhanh.

“Ta không có ý định bán.” Gia Vệ lắc lắc đầu, nói.

Ngay lập tức, dưới sự trợn mắt há mồm của mọi người, Gia Vệ trực tiếp dùng sức bóp góc thạch trong tay.

Khí lực của Gia Vệ không thể nào không lớn, làm cho trên góc thạch kia xuất hiện mất vết nứt.

Rất nhiều người hai mắt đều ngưng lại, rất sợ Gia Vệ bóp nát trân bảo quý hiếm trong đó, mặc dù chín phần người ở đây vẫn không đoán được rốt cục là cái gì, thế nhưng bọn họ xác định bên trong chắc chắn có thứ tốt, bảo bối tốt.

Ngay tại Gia Vệ dùng ngón tay gảy gảy đá vụn bên trên, sau khi đem đá vụn gảy hết, một vòng hoàng sắc quang mang trực tiếp phát ra, trên khuôn mặt mọi người càng thêm vẻ chấn kinh.

Nhưng mà ngay sau đó, hoàng quang (ánh sáng màu vàng) bên trong lại lộ ra sáu đạo lục sắc quang mang, bắn thẳng đến sau ngọc viên nhỏ bên dưới, không lâu sau, kỳ cảnh liền xuất hiện.

Trong tay Gia Vệ, là một viên ngọc pha-lê màu vàng, có điều bao quanh viên ngọc vàng này lại có sáu điểm màu xanh, mà sau khi ánh mặt trời chiếu xạ vào trên viên ngọc màu vàng này, sáu điểm xanh kia liền bắn ra sáu đạo lục sắc quang mang, giống như là sáu sợi tơ lục sắc, cùng với lục sắc của sáu viên ngọc nhỏ bên dưới giống nhau.

Làm người ta phải chấn kinh là, sáu viên ngọc nhỏ phía dưới, cũng không phải là sắp xếp theo quy tắc lục giác, mà là sắp xếp có chút lộn xộn, nhưng mặc dù là như vậy, sáu đạo lục sắc kia cũng chiếu xạ chính xác đến mỗi một ngọc viên nhỏ.

“Thất tinh liên châu, quả nhiên là thất tinh liên châu, còn là lục tinh tôn hoàng trong thất tinh liên châu, phát tài, cực kỳ phát tài rồi.” Không lâu sau, có người kêu to lên, ngữ khí tràn đầy vẻ kích động.
(thất tinh liên châu làm ta nhớ đến kiều kiều sư nương :v)

Tất cả mọi người đều vô cùng chấn kinh, càng có rất nhiều người vẻ mặt nghi hoặc, không biết cái gì là thất tinh liên châu cùng lục tinh tôn hoàng.

Mà Trương Lệ Anh lúc này cái miệng nhỏ cũng hơi há ra, vẻ mặt cũng chấn kinh.

Nàng từ lúc thấy ngọc viên nhỏ đầu tiên, liền nghĩ đến thất tinh liên châu, thế nhưng khi xem ra, thì bên trong xuất hiện, tối đa cũng chỉ là thất tinh liên châu bình thường thôi, bảy viên ngọc viên nhỏ, dưới ánh sáng chiếu xạ của mặt trời, ngay tại cùng lúc, cho dù là thất tinh liên châu bình thường nhất, giá trị cũng không thấp.

Nàng không có nghĩ đến, xuất hiện dĩ nhiên lại là lục tinh tôn hoàng giá trị tối cao nhất trong thất tinh liên châu.

Những người biết lục tinh tôn hoàng, cũng biết lục tinh tôn hoàng thần kỳ không chỉ là sáu đạo lục sắc quang tuyến kia, mà còn có sáu viên ngọc viên nhỏ cũng cùng lục sắc quang tuyến.

“Dĩ nhiên lại là lục tinh tôn hoàng, nhìn nhầm rồi, thật sự được mở to mắt rồi.” Người gọi là Hồng thiếu vẻ mặt chấn kinh tự nói, trên tay hắn vuốt ve mấy viên ngọc thạch phẩm chất không thấp, chính là hắn ở đây một hai tiếng đổ được ngọc thạch, thế nhưng một nắm ngọc thạch của hắn giá trị cũng kém xa giá trị một phần lục tinh tôn hoàng này.

“Chúng ta đều nhìn nhầm rồi.” Người thanh niên ra giá 1 triệu đôla vẻ mặt cười khổ nói.

Mà người trong cuộc là Gia Vệ, lúc này lại đang chìm trong sự ngơ ngác.

Hắn chưa từng thấy qua sự tình kỳ quái như thế, trước đây hắn chưa từng giải ngọc thạch, thậm chí cười nhạo người chơi ngọc thạch, cho rằng ngọc thạch chỉ là thạch mà thôi, sao có thể có giá trị tiền như vậy, thậm chí Gia Vệ còn nghĩ, ngọc thạch này còn không có giá trị lớn bằng một cái bánh bao.

Mà bây giờ, Gia Vệ cuối cùng cũng kiến thức được chỗ thần kỳ của ngọc thạch, thần kỳ quá thần kỳ rồi, Gia Vệ lấy hết kiến thức trong não cũng căn bản không giải thích được.

“Ngươi tại sao biết bên trong có cái gì đó?” Ngay lúc này, thanh âm của Trương Lệ Anh vang lên.

Gia Vệ ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt biểu tình băng lãnh nhưng trong mắt lại có vẻ tò mò của Trương Lệ Anh, trầm ngâm chỉ chốc lát, Gia Vệ nói: “Cảm giác, là một loại cảm giác nói không nên lời.”

“Cảm giác?” Trương Lệ Anh trừng lớn hai mắt, một vẻ mặt không thể tin được nói: “Sao có thể được?”