Tuyệt Thế Toàn Năng

Chương 113: Phản ứng của Trương Lệ Anh



Trong phòng khách sạn của Trịnh Tung cùng Tank, Thân Công Kiện đứng ở một bên không dám nói gì, nam tử bị Gia Vệ đánh cho hôn mê kia trên ngực được băng bó lại, nhưng vẫn chưa có tỉnh, mà ở giữa, Lương Đống bị trói trên một cái ghế, bên trái đã tái xanh.

Trịnh Tung trước đây không có to gan như vậy, dù sao Lương Đống con trai Lương Dũng tổng giám đốc công ty châu báu vinh hoa, công ty châu báu vinh hoa so với công ty châu báu Trương thị không yếu hơn, cho nên Lương Đống thuộc loại người Trịnh Tung không đắc tội được.

Nhưng mà bây giờ Trịnh Tung cũng có lá gan này rồi.

Sau khi tại Libya nhìn thấy thủ đoạn của Gia Vệ, Trịnh Tung mới biết được, chính mình trước đây chú ý cẩn thận là buồn cười cỡ nào.

Sống một đời, nên thẳng thắn vô tư, muốn làm gì thì làm cái đó, một mực lo trước ngó sau, những gì đặc sắc của cuộc sống đều sẽ không có được, chỉ có thể sống tầm thường suốt đời mà thôi.

Huống chi, xảy ra chuyện gì còn có Gia Vệ gánh đỡ, mà phía sau Gia Vệ còn có quốc gia gánh đỡ.

Như vậy, Trịnh Tung liền không khách khí nữa.

Lương Đống tất nhiên sẽ ngang ngạnh, nói chuyện bắt cóc Trác Thiến cùng hắn không có quan hệ, thế nhưng hắn càng nói như vậy, Trịnh Tung cùng Tank xuống tay lại càng nặng, cho tới bây giờ, ngay cả khí lực hét to Lương Đống cũng không có nữa.

“Thế nào, còn không nói ra hả?” Trịnh Tung cười lạnh một tiếng, một cước đem Lương Đống đạp bay về phía sau, Thân Công Kiện bên cạnh thấy thế, chỉ là da mặt co rút một chút nhưng cũng không dám nói gì.

Dù sao Thân Công Kiện là vệ sĩ Lương Đống dùng tiền thuê đến, thế nhưng lúc này Thân Công Kiện cũng không dám nói gì, sau khi bị Gia Vệ đạp cho một cước, lại bị Trịnh Tung răn dạy, Thân Công Kiện lúc này giống như là một nhóc con phạm sai lầm vậy, ở trước mặt Trịnh Tung, ngay cả ngẩng đầu cũng không dám ngẩng lên.

Tiếng kêu thảm thiết vang lên, Lương Đống toàn thân giãy dụa, muốn thoát khỏi cái ghế, nhưng căn bản thoát không được.

Tankd di tới trước người Lương Đống, một tay nhấc Lương Đống cùng cái ghế lên, đem đặt lại vào vị trí cũ, cười lạnh một tiếng, cũng không nói gì thêm.

Trịnh Tung tiến lên, tay phải vỗ vỗ mặt Lương Đống, nói: “Da mịn thịt mềm, nhưng rất có khả năng chịu đựng, ta đang suy nghĩ, có nên hay không dùng một ít hình pháp cho ngươi cả đời đều không quên được hay không đây?”

Lương Đống nghe vậy, da mặt co giật kịch liệt, bất quá sau một lát, hắn hừ lạnh một tiếng, hai mắt nhíu lại, nói: “Chuyện ngày hôm nay, sau này ta sẽ hoàn trả gấp bội.”

“Ta đcm mày, thật sự tưởng rằng lão tử chưa giết người bao giờ phải không?” Trịnh Tung sắc mạnh lạnh lẽo, tát một cái vào mặt Lương Đống.

Lương Đống uy hiếp như vậy, không những không làm cho Trịnh Tung tha cho hắn lần đầu, trái lại còn kích phát sát ý trong lòng Trịnh Tung.

Hắn biết rõ hậu quả khi đắc tội một tên thiếu gia, đây là xã hội có tiền là thượng đế, có tiền tuy rằng không phải không gì không làm được, nhưng có thể làm được gần hết tất cả mọi chuyện.

Trong đó, bao gồm cả chuyện làm cho Trịnh Tung đau khổ nhất, mà chuyện như vậy rất nhiều, Trịnh Tung không thể để chuyện này phát sinh được.

Cho nên trong lòng Trịnh Tung đã nổi sát ý với Lương Đống.

Cũng không phải chưa từng giết người!

Lương Đống vẻ mặt tức giận trừng mắt nhìn Trịnh Tung, lại lạnh lùng hừ một tiếng, bất quá tiếng hừ lạnh này có chút run rẩy.

Lúc này trên người Trịnh Tung tản mát ra một cỗ sát ý, khiến Lương Đống trong lòng nảy sinh cảm giác sợ hãi, nhưng là thiếu gia nhà giàu không phải loại ăn chơi trác táng, hắn biết lúc này chính mình nên làm như thế nào, chỉ có thể một mực cường ngạnh đến cùng, mới có thể thua được kết quả tốt nhất, nếu như khai ra, hậu quả sẽ là điều tồi tệ nhất.

Lương Đống là chủ mưu sự tình lần này, hắn muốn làm thế, thế nhưng nếu như chuyện mê gian (chuốc mê rồi cưỡng gian) tổng giám đốc công ty châu báu Trương thị Trác Thiến bị truyền ra ngoài, Lương Dũng chỉ có hai lựa chọn.

Lựa chọn thứ nhất, đó chính là buông bỏ đứa con trai Lương Đống này; lựa chọn thứ hai, chính là buông bỏ công ty, để cứu con trai.

Hai lựa chọn này, đối với người kinh doanh nwh Lương Dũng, không phải là khó lựa chọn.

Cho nên Lương Đống không nói ra, hắn lúc này biểu hiện phẫn nộ, biểu hiện ngang ngạnh, cũng không phải hắn không sợ, mà là hắn quá sợ.

Vừa lúc này đây, cửa phòng bị mở ra, Hồng Vũ đi vào, khi thấy tình huống trong phòng, nàng liền nhíu mày.

Hai người Trịnh Tung cùng Tank thấy Hồng Vũ đến, hai người đều lộ ra dáng vẻ tươi cười quái dị.

Trịnh Tung trực tiếp để Hồng Vũ làm tiếp chuyện của hắn, mà Hồng Vũ cũng không hỏi nguyên do gì, trực tiếp cười đáp ứng.

Trịnh Tung cùng Tank mang theo Thân Công Kiện ra khỏi phòng, đi nơi khác.

Lương Đống vẻ mặt nghi hoặc, hai mắt hắn nhìn thẳng vào vóc người nóng bỏng trước mặt, khuôn mặt cũng xem là cực phẩm mỹ nữ, biểu tình tức giận trên mặt liền tiêu thất, thay vào đó là vẻ tươi cười nghiền ngẫm.

Đối phó với nữ nhân, Lương Đống có dư thừa kinh nghiệm.

Chỉ bất quá, không có bao lâu thời gian, trong phòng của Trịnh Tung và Tank truyền ra tiếng kêu tê tâm liệt phế thảm thiết, loại tiếng kêu thảm thiết này, giống như cũng không tồn tại trên đời, mà như là bắt nguồn từ địa ngục cửu u vậy.



Trương Lệ Anh đem Tiểu Hạo Hạo đã ngủ vào gian phòng của mình, rồi đi ra phòng khách, nàng tự rót cho mình một chén nước, lúc này mới thoải mái ngồi vào trên ghế salon.

Trên mặt nàng cũng hiện ra vẻ mệt mỏi.

Buổi tối hôm nay, Tiểu Hạo Hạo chơi rất điên cuồng, Trương Lệ Anh cũng chỉ có thể cùng Tiểu Hạo Hạo điên cuồng theo, mà Trương Lệ Anh chưa bao giờ thích đi chơi loạn, không có được thể lực phong phú như Tiểu Hạo Hạo, chơi suốt mấy giờ, nàng chỉ cảm thấy đau lưng mà thôi.

Bất quá nàng cũng không biểu hiện ra bên ngoài, trước mặt mọi người, nàng mãi mãi là vẻ mặt băng lãnh kia, hoàn toàn là một Trương thư ký mạnh mẽ.

Chỉ có trở lại nơi của chính mình, thời gian ở riêng một mình, nàng mới có thể trầm tĩnh lại, gỡ xuống tất cả mọi hóa trang.

“Không biết Tiểu Thiến đã trở về chưa?” Trương Lệ Anh xoa xoa cái chân nhỏ, nhìn về phía cửa phòng Trác Thiến đang đóng chặt kia.

Bây giờ là hơn chín giờ tối, vẫn chưa tới lúc đi ngủ, Trác Thiến cùng Trương Lệ Anh, mỗi buổi tối đều phải hơn mười giờ mới ngủ.

Bất quá ngày hôm nay lại khác, ngày hôm nay Trác Thiến tham gia tiệc tối, có thể uống say rồi cũng nên.

Nhìn cửa phòng Trác Thiến, Trương Lệ Anh trên mặt lộ ra vẻ thương tiếc.

Không ai so với Trương Lệ Anh biết được sự khổ của Trác Thiến, cũng không ai ý thức được Trác Thiến khổ bằng Trương Lệ Anh, tuy rằng Trác Thiến chiếm đại bộ phận cổ phần công ty châu báu Trương thị, bất quá không chỉ Trác Thiến không nợ Trương gia bọn họ, trái lại chính Trương gia bọn họ nợ Trác Thiến, nợ rất nhiều.

“Ngươi khổ, ta cũng biết. Nếu như có thể, ta hi vọng ngươi có thể theo đuổi hạnh phúc của chính mình.” Trương Lệ Anh thấp giọng nói, nàng giống như nghĩ đến chuyện gì, mơ màng một hồi, sau một lát, khuôn mặt nàng hơi đỏ lên, liền lắc đầu nở nụ cười khổ.

“Anh, có thể ngươi nói đúng, ta cả đời này, đều không cần nam nhân, nhưng cũng không phải hắn không xứng với ta, mà là ta không xứng với nàng. Ta chỉ mong hoàn thành tâm nguyện của ngươi, bồi dưỡng Tiểu Hạo Hạo trưởng thành.” Sau một lát, Trương Lệ Anh thấp giọng lẩm bẩm, trên mặt xuất hiện nét cười tự giễu.

Ở trong hai mắt nàng, không biết lóe ra quang mang gì, nàng một lát thì cười, một lát lại cau mày, một lát thì sắc mặt hơi đỏ lên, một lát thì sắc mặt lại trở nên tái nhợt.

Biểu tình sắc mặt đa dạng như vậy, người bình thường không có được, không biết Trương Lệ Anh giấu trong lòng những chuyện gì, mới có biểu tình sắc mặt đa dạng như vậy.

Uống xong nửa ly nước, Trương Lệ Anh vịn sôpha đứng lên, hướng về gian phòng của Trác Thiến đi tới.

Chỉ bất quá, vừa tới trước cửa phòng Trác Thiến, Trương Lệ Anh lại nhíu mày.

Cửa phòng Trác Thiến cũng không có đóng chặt, nói cách khác, Trác Thiến đã trở về, nhưng cũng đã rời đi. Bởi vì nếu như Trác Thiến đi ngủ, trước giờ đều là đóng cửa phòng, tuy rằng sẽ không khóa lại nhưng sẽ kiểm tra vài lần xem có đúng đã đóng cửa hay chưa.

Đây là bởi vì trước kia, Tiểu Hạo Hạo đã từng bị mộng du, lần mộng du đó, thiếu chút nữa dọa cho Trác Thiến phát khóc, bởi vì nàng nửa đêm tỉnh lại tìm không được Tiểu Hạo Hạo.

Kể từ lần đó, Trác Thiến mỗi lần trước khi đi ngủ, đều phải kiểm tra cẩn thận cửa phòng một chút, thậm chí ở nhà, trên cửa phòng ngủ của Trác Thiến còn đặt chuông cửa, chỉ cần mở cửa, chuông cửa sẽ kêu, Trác Thiến sẽ lập tức tỉnh dậy.

Mà bây giờ, Trác Thiến dĩ nhiên không có đóng cửa phòng.

“Chẳng lẽ uống say? Long Tứ không ngăn cản Tiểu Thiến uống rượu sao?” Trương Lệ Anh lại thì thầm nói.

Cũng không chần chờ, nàng trực tiếp đẩy cửa phòng ra, cảnh tượng trong phòng cũng chầm chậm hiện ra trước mắt nàng.

Trương Lệ Anh trở nên ngốc lặng, cái miệng nhỏ thoa một ít son môi của nàng hơi mở ra, hai con mắt từ từ trừng lớn.

Trong phòng, y phục bị xé nát ném tán loạn khắp nơi, giường lớn bị lệch vị trí, ở trên giường, một nam tử trần truồng đang nằm áp người lên một cô gái cũng đang trần truồng.

Gia Vệ nằm quay mặt vào trong, Trác Thiến thì quay mặt ra ngoài, Trương Lệ Anh thậm chí còn thấy Trác Thiến ngủ say còn mang trên mặt biểu tình thỏa mãn.

Một vẻ nghi hoặc, một cỗ tức giận, cùng một chút không giải thích được đồng thời xuất hiện trong lòng Trương Lệ Anh.

Nàng không nhận ra nam tử này là ai, thế nhưng bất kể là ai, Trác Thiến đều không nên làm ra chuyện như vậy.

Dù sao, Trác Thiến là mẹ của Tiểu Hạo Hạo.

Dù sao, Trác Thiến là tổng giám đốc công ty châu báu Trương thị.

Dù sao, Trác Thiến là vợ trên danh nghĩa của anh trai Trương Học Triết.

Làm ra chuyện như vậy, rốt cục là vì sao?

Là ham muốn cá nhân ? Là vui vẻ nhất thời ? Hay là trả thù ?

Trương Lệ Anh không giải thích được, nàng sắc mặt trở nên tái nhợt, một cỗ tức giận lộ hẳn ra trên mặt nàng.

Ngay vài giây trước, Trương Lệ Anh vẫn cho là Trương gia nợ Trác Thiến nhiều lắm, nhưng bây giờ, Trương Lệ Anh không còn ý nghĩ này nữa, nàng thậm chí nghĩ giống như rất nhiều người ngoài khác, Trác Thiến, không phải người tốt như trong tưởng tượng của nàng.

Trương Lệ Anh tức giận, hoàn toàn không thèm để ý tới hai người trên giường còn trần truồng, nàng bỗng nhiên cất bước đi tới phía trước, bàn tay nhỏ nắm chặt hướng về Gia Vệ đẩy đi, muốn đem hắn từ trên người Trác Thiến đẩy xuống.

Mà Trác Thiến rất là mệt mỏi ngủ say như chết, tiếng vang lớn cũng khó đánh thức nàng, bất quá, trong phòng vẫn có một loại thanh âm.

Đó là thanh âm tiếng gầm gừ của Gia Vệ, Gia Vệ vẫn giống như một dã thú ngủ đông, vừa có động tĩnh, liền sẽ trực tiếp nhảy dựng lên tập kích con mồi.

Trong phòng mùi hương càng thêm nồng nặc, chỉ bất quá Trương Lệ Anh đang phẫn nộ cực điểm hoàn toàn không nhận thấy được.

Tay nàng trực tiếp đẩy trên lưng Gia Vệ, muốn đem Gia Vệ từ trên người Trác Thiến đẩy xuống, rồi đem Gia Vệ đẩy xuống khỏi giường.

Thế nhưng, tay nàng vừa tiếp xúc đến lưng Gia Vệ, liền bị một bàn tay nắm lấy.

Ngay sau đó, Gia Vệ đang ghé vào trên người Trác Thiến chậm rãi ngồi dậy, xoay mặt hướng về phía Trương Lệ Anh.

Sau khi thấy người nam tử trần truồng trên người Trác Thiến là Gia Vệ, Trương Lệ Anh trên mặt tức giận biến mất không thấy gì nữa, còn lại chỉ là khiếp sợ, có một loại không giải thích được, cùng một loại oán hận…