Tuyệt Thế Toàn Năng

Chương 103: Sân bay Naypyidaw



“Chúng ta không phải trực tiếp về nước sao? Bây giờ còn đi nơi nào nữa?” Ngồi ở trên máy bay tư nhân của Trác Thiến, Gia Vệ nhíu mày hỏi.

Nhiệm vụ của hắn đã hoàn thành viên mãn, Trác Thiến hành trình tới Libya, không có bị bất cứ chút thương tổn nào.

Chỉ có điều, địa vị của Gia Vệ bây giờ so với lúc mới đến lại khác nhau nhiều.

Lúc mới đến, Gia Vệ cơ hồ giống như một người nhỏ bé không đáng kể giữa một đám người, không ai đem hắn để vào mắt, mà bây giờ, hắn lại giống như là người trung tâm cho tất cả mọi người vậy.

Đây là khoảng thời gian ngắn không đến bốn ngày mà thôi, lại có biến đổi lớn như vậy.

“Thế nào, ngươi đang rất vội sao?” Trương Lệ Anh liếc mắt nhìn Gia Vệ, trên mặt mang theo biểu tình băng lãnh như trước, nói: “Ngươi bây giờ cũng là đại cổ đông của công ty châu báu trương thị, ít nhất cũng nên ra chút sức làm việc cho công ty chứ.”

“Vì công ty thêm chút sức?” Gia Vệ sửng sốt, lông mày lại nhíu lại.

Hắn có thể không có quá nhiều thời gian, ở trong lòng Gia Vệ, sự nghiệp chính của mình vẫn là đi học, về phần thành viên cấp A, người khống chế Libya cùng đại cổ đông công ty châu báu trương thị, những cái này chỉ là nghề phụ của hắn mà thôi.

Gia Vệ cũng không muốn những nghề phụ này ảnh hưởng đến sự nghiệp chính của mình, huống chi trong lòng hắn, còn có người để lo lắng.

“Yên tâm, mất không bao lâu thời gian đâu, tối đ aba ngày, chúng ta có thể trở lại Lương Châu.” Sau một lát, Trương Lệ Anh tiếp tục nói, khóe miệng nàng nhếch lên, trên mặt có thêm vẻ tươi cười lãnh diễm.

Gia Vệ gật đầu, không nói gì nữa.

Mà lúc này, Trác Thiến cũng là vẻ mặt nghi hoặc, không rõ ràng chuyện gì cho lắm liếc mắt nhìn Trương Lệ Anh, chỉ có điều nàng cũng không nói gì thêm.

Tiểu Hạo Hạo lại là mở to hai mắt nhìn Trương Lệ Anh, chợt phì phì miệng, từ trên người Trác Thiến nhảy xuống, đi thẳng tới bên người Gia Vệ, để Gia Vệ ôm mình.

“Baba không cần sợ, cô thật ra không đáng sợ chút nào đâu.” Tiểu Hạo Hạo nhỏ giọng nói, bất quá mọi người cũng đều nghe được, cho dù là Trương Lệ Anh, cũng không khỏi trừng mắt liếc nhìn Tiểu Hạo Hạo, rồi quay mặt đi.

Trác Thiến thì mỗi lần nghe được Tiểu Hạo Hạo gọi Gia Vệ là “ba” đều phải đỏ mặt, không biết lúc nào mới quen được cách gọi này.

Ba người Trịnh Tung, Tank cùng Hồng Vũ không có nói câu nào, chỉ yên tĩnh ngồi ở phía sau, Trịnh Tung vẫn còn đang cân nhắc suy nghĩ chuyện của Gia Vệ.

Không biết qua bao lâu thời gian, máy bay rốt cục đáp xuống, ở trên máy bay đã được ngủ một giấc, tinh thần mấy người Gia Vệ đều là sáng láng, một chút uể oải cũng nhìn không ra.

Lúc xuống máy bay, Gia Vệ mới ngây người, bọn họ không trở về nước nhưng cũng cách đất nước không xa, bởi vì nơi này nơi này chính là một quốc gia giáp biên giới với Trung Quốc, Mianma.

Nhớm tới việc kinh doanh của công ty châu báu trương thị, Gia Vệ vẻ mặt lúc này mới chợt bừng tỉnh, thầm nghĩ mình nên sớm nghĩ đến đi.

Việc kinh doanh của công ty châu báu trương thị, cũng không chỉ là cần kim cương, còn cần phỉ thúy ngọc thạch, thậm chí phỉ thúy ngọc thạch sinh ý so với kim cương còn tốt hơn.

Cho nên, mỗi tổng giám đốc công ty châu báu đều phải biết rõ quốc rõ gia Mianma này, bởi ở đây mới là nơi có sản lượng phỉ thúy ngọc thạch cao.

Ngày mai ở quảng trường Naypyidaw có diễn ra đấu giá quyền hợp tác mấy mỏ ngọc thạch, nếu như có thể dùng giá cả hợp lý lấy được quyền kinh doanh một mỏ ngọc thạch trong đó, công ty châu báu trương thị chúng ta trong vòng năm năm sẽ không xảy ra chuyện thiếu ngọc thạch nữa.” Trương Lệ Anh quay qua Gia Vệ nói, giống như là giải thích gì đó với Gia Vệ, và giống như đem Gia Vệ thành người cùng hội vậy.

“Quyền hợp tác mỏ ngọc thạch?” Gia Vệ nhíu mày, mới vừa ở Libya giải quyết xong chuyện mỏ kim cương, bây giờ lại là mỏ ngọc thạch.

“Đúng vậy, lần đấu giá quyền hợp tác mấy mỏ ngọc thạch này, có người nói đều là các mỏ tốt, cho nên có rất nhiều công ty châu báu trên toàn thế giới đến cạnh tranh.” Trương Lệ Anh gật đầu, nói.

“Quyền hợp tác là có ý gì?” Gia Vệ nhíu mày, nói: “Vì sao không phải là quyền kinh doanh?”

Trương Lệ Anh liếc mắt nhìn Gia Vệ, rồi nhìn về phía trước, nói: “Mianma không hề giống như Libya, sở dĩ chính phủ Libya đem quyền kinh doanh mỏ kim cương bán đi, là bởi vì nhu cầu tài chính cấp bách của bọn họ, cho nên bọn họ tình nguyện chấp nhận đem quyền kinh doanh mỏ kim cương bán đi với giá thấp. Mà người Mianma thông minh hơn nhiều, bọn họ chỉ đưa ra quyền hợp tác, nói cách khác công ty có được quyền hợp tác mỏ khoáng với bọn họ, được ưu tiên mua ngọc thạch họ khai thác ra với giá ưu đãi, tuy rằng không phải trực tiếp mua quyền kinh doanh mỏ khoáng ngọc thạch, nhưng chỉ cần mỗi quyền hợp tác cũng đủ làm cho toàn bộ công ty châu báu trên thế giới điên cuồng tranh đoạt.”

“Chỉ là ưu tiên mua ngọc thạch sao?” Gia Vệ lông mày vẫn không có giãn ra, cái quyền hợp tác này, không phải là không công cho chủ mỏ khoáng chỗ tốt hay sao, ai cho nhiều, chủ mỏ khoáng sẽ ưu tiên chiếu cố người đó.

Đây là chuyện lén lút, lại được người chủ mỏ khoáng Mianma đưa ra công khai trên mặt bàn, còn làm lớn như vậy nữa.

Bất quá, sau một lát, Gia Vệ lại thấy kỳ quái.

Nếu như quyền hợp tác này quan trọng như vậy, vì sao Trác Thiến cùng Trương Lệ Anh còn phải mạo hiểm đi Libya? Cũng biết, ngày mai là lúc hội đấu giá bắt đầu, nếu như Trác Thiến cùng Trương Lệ Anh có việc phải hoãn lại ở Libya, chẳng phải sẽ không thể tham gia hội đấu giá này sao?

Gia Vệ nhìn Trương Lệ Anh, lại nhìn Trác Thiến, cuối cùng vẫn hướng Trương Lệ Anh hỏi vấn đề này.

Trên đường đi, Trác Thiến biểu hiện quá mức bình thường, nàng mặc dù có tư thái tổng giám đốc công ty lớn, thế nhưng đại đa số thời gian, nàng lại giống một người con gái đơn thuần, thậm chí là loại con gái vào đời chưa lâu.

Trương Lệ Anh cũng không trả lời vấn đề của Gia Vệ, bởi vì lúc này đã không cần Trương Lệ Anh trả lời vấn đề đó nữa.

Mới ra khỏi sân bay, một đám người liền tới chào đón, người đứng đầu, là một ông già râu tóc hơi bạc, khoảng sáu mươi tuổi, ông ta lúc này vẻ mặt tươi cười chào đón Trác Thiến cùng Trương Lệ Anh, giống như cùng Trác Thiến và Trương Lệ Anh rất quen thuộc vậy.

Bên cạnh ông ta, là một thanh niên chừng hơn hai mươi tuổi, mặc trên người tây trang tinh tế, người thanh niên này cao trên dưới 1m8, khuôn mặt tuấn dật, cử chỉ hiện ra khí chất ưu nhã, làm cho người ta vừa nhìn sẽ cho rằng hắn là một thân sĩ, chỉ có điều, Gia Vệ đối với mấy người như vậy lại rất là không ưa, có tư chất như vậy, sao không giống như Vương Cường rèn luyện toàn thân cơ bắp, mà lại lãng phí tư chất học vẻ ẻo lả chứ?

Ở trong mắt Gia Vệ, người thanh niên này là một tên ẻo lả, nhưng ở trong mắt người khác, hắn chính là một người đẹp trai xuất sắc đích thực.

Trừ hai người họ ra, phía sau họ còn có mấy người trợ lý cùng vệ sĩ theo sát, một đám người như vậy, làm người ta vừa nhìn cũng biết là kẻ có tiền, dù sao cũng đứng ở đây bày đặt phô trương.

“Anh nha đầu, Thiến Thiến, các ngươi thật sự đến sao? Còn mang theo Tiểu Hạo Hạo đến, không sợ làm mệt mình thêm à.” Lão nhân tiến lên cười trách mắng, điều này làm cho Gia Vệ kinh ngạc, công ty châu báu trương thị còn có người có tư cách trách mắng Trương Lệ Anh cùng Trác Thiến sao?

Mặc dù đây là quan tâm, nhưng dưới tình huống bình thường, cũng chỉ có trưởng bối mới có thể làm như vậy.

Quả nhiên, ngay sau khi ông lão dứt lời, Trác Thiến trên mặt liền lộ ra vẻ tươi cười nói: “Để chú ba phải lo lắng rồi, con cùng Tiểu Anh lo xong chuyện ở Libya mới tới đây, dù sao chuyện như vậy vốn cũng không có nhiều, chúng con cũng muốn tới học hỏi thêm kiến thức.”

Trác Thiến nói rất thích hợp, trên mặt dáng vẻ tươi cười, nhưng lại không mất khí thế tổng giám đốc, chỉ có điều Gia Vệ có thể nhìn ra, Trác Thiến đối với ông lão này hầu như không có gì đề phòng cả.

Đương nhiên, ông lão này đối với Trác Thiến và Trương Lệ Anh cũng là quan tâm thật lòng.

Điều này cũng làm cho Gia Vệ hơi yên lòng, hắn cũng không muốn con gái nuôi của mình bị người khác đưa vào cuộc chiến tranh đoạt tài sản.

“Tiểu Thiến, ngươi còn phải cùng Tiểu Hạo Hạo chơi đùa, có một số việc không cần chính mình đích thân làm, không nên làm mệt chính mình.” Người thanh niên bên cạnh ông lão kia nói.

Trác Thiến gật đầu, cũng không nói gì.

Lúc này Trương Lệ Anh cũng lên tiếng, nói: “Chú ba, để con giới thiệu một chút.”

Trương Lệ Anh lấy tay kéo Gia Vệ qua, lúc này mới làm cho Gia Vệ lọt vào tầm mắt của ông lão với người thanh niên kia, Trương Lệ Anh liền nói tiếp: “Đây là cổ đông mới của công ty chúng ta, nắm 10% cổ phần công ty, hắn gọi là Long Tứ.”

“Cái gì?” Thấy Trương Lệ Anh lôi ra vệ kéo ra, ông lão cùng người thanh niên mặt hơi nhăn lại, những cũng không có gì kinh ngạc, nhưng nghe được Trương Lệ Anh nói xong những lời kia, hai người bọn họ đều trừng to hai mắt.

Một lát sau đó, ông lão trực tiếp lạnh mặt nói: “Hồ đồ, hắn lúc nào có 10% cổ phần công ty chúng ta chứ?”

“Chú ba, chuyện này sau khi trở về cháu gái sẽ tỉ mỉ nói rõ cho người, lần này chúng con mang Long Tứ theo, chủ yếu là để cho long tứ biết một chút sự tình.” Trương Lệ Anh thấy ông lão tức giận như vậy, cũng là hơi hoảng hốt, bất quá nàng rất nhanh khôi phục bình thường, đồng thời bình tĩnh nói.

“Lẽ nào lần đấu giá này xảy ra chuyện, có chuyện nghiêm trọng hơn so với chuyện công ty chúng ta bị phân chia sao?” Lão nhân vẻ mặt sắc lạnh, hoàn toàn không còn dáng tươi cười vừa nãy, lạnh lùng nói: “Công ty chỉ có 30% cổ phần bên ngoài, 10% cổ phần kia nếu như là ở trong 30% cổ phần đó, ta không có lời nào để nói, nhưng nếu như không phải, vậy hội đấu giá ngày mai, công ty châu báu trương thị chúng ta không tham gia cũng được, cần phải trước hết giải quyết chuyện này mới được.”

“Không phải đâu chú ba, 10% cổ phần kia là con tặng cho hắn.” Trác Thiến sớm không bảo trì được vẻ trấn định, nàng vẻ mặt lo lắng, vội vã giải thích.

“Cái gì? Con tặng cho hắn?” Lão nhân trực tiếp tức giận nhìn Trác Thiến, làm khuôn mặt nhỏ của Trác Thiến sợ hãi đến trắng bệch, lùi về sau hai bước.

Tiểu Hạo Hạo lại bị làm sợ trực tiếp khóc lớn lên, ông lão trước mắt này, Tiểu Hạo Hạo tương đối quen thuộc, vẫn hay gọi “ông nội, ông nội”, mà bây giờ, đột nhiên nhìn thấy ông nội bình thường ôn hòa trở nên dọa người như vậy, đứa bé làm sao chịu đựng được chứ.

Tiểu Hạo Hạo khóc, Trác Thiến bị sợ hãi sắc mặt trắng bệch, Gia Vệ không còn nhẫn nhịn được.

Gia Vệ tuy rằng không phải là người lớn lên trong hoàn cảnh có tiền, cũng đối với chuyện nhà của kẻ có tiền không hiểu, thế nhưng lúc này Gia Vệ có thể nhìn ra, dáng tươi cười của ông lão này lúc nãy tuy rằng không phải là giả bộ, nhưng nụ cười kia là có tiền đề.

Cái tiền đề này, dĩ nhiên là dưới tình huống lợi ích không có chia ra bên ngoài, nếu như cái tiền đề này bị phá vỡ, bộ mặt thật của ông ta sẽ biểu hiện ra ngoài, đâu còn phong phạm bậc trưởng bối nữa đâu?

Kết quả là, Gia Vệ bước chân ra, che ở giữa người Trác Thiến cùng lão nhân.

Chỉ có điều, Gia Vệ vừa mới chắn phía trước người lão nhân, từ phía sau ông ta, một cái chân lớn liền trực tiếp hướng Gia Vệ đạp tới.

Chứng kiến cái chân kia, Gia Vệ liền cười, tiếng cười phát ra từ nội tâm.