Tuyệt Thế Thần Y: Phúc Hắc Đại Tiểu Thư

Chương 148: Độc (3)



Mặc Thiển Uyên nghe vậy, cẩn thận đi tới bên cạnh bàn đá, thấy Quân Vô Tà nhăn mày càng sâu, hắn âm thầm nuốt nuốt nước miếng.

"Ngồi xuống." Quân Vô Tà nói.

Mặc Thiển Uyên ngoan ngoãn ngồi xuống.

"Tay."

Quân Vô Tà một câu là một mệnh lệnh, Mặc Thiển Uyên ngoan ngoãn làm theo, nhưng ngay lúc Quân Vô Tà đang chuẩn bị bắt Mạch cho Mặc Thiển Uyên, Long Kỳ lại đột nhiên vọt tới trong viện Quân Vô Tà, thần sắc của hắn mang theo một tia khẩn trương.

"Đại tiểu thư!" Long Kỳ một bước thật dài đi đến trước mặt Quân Vô Tà, quỳ một gối xuống đất.

"Chuyện gì?" khứu giác của Quân Vô Tà rất nhạy bén làm nàng cảm giác được mùi máu tươi trên người Long Kỳ. Hương vị kia khá nhạt, cũng không nồng đậm giống như trên người Mặc Thiển Uyên, dường như là vô ý bị nhiễm mùi máu tươi trong không khí lưu lại.

"Đã xảy ra chuyện." Long Kỳ nhíu mày nói.

Ngắn ngủn trong vòng một ngày, bên trong hoàng thành có 50 chỗ đã xảy ra trường hợp người nổ mạnh rất quỷ dị, vị trí của 50 người đều không giống nhau, bộ dáng trước khi chết giống đúc như Mặc Thiển Uyên đã miêu tả.

Một người nổ mạnh, là ngoài ý muốn, nhưng nhiều người như vậy, đồng thời sinh ra nổ mạnh, không phải dùng mấy chữ "ngoài ý muốn" là có thể giải thích.

Nhiều chỗ nổ mạnh, đã gây ra náo động lớn bên trong bá tánh, trong lúc nhất thời nhân tâm hoảng sợ.

"Thụy Lân Quân đã đi trấn an dân tâm, thuộc hạ cảm thấy những việc này chỉ sợ là có người cố tình." Trải qua một đêm bức vua thoái vị kia, Long Kỳ đã theo bản năng đem mọi sự tình bẩm báo cho Quân Vô Tà.

Quân Vô Tà mắt đen tràn đầy một mảnh lạnh lẽo, sự tình nổ mạnh đã từng phát sinh ở trên người Lâm Nhạc Dương, chỉ là hiệu quả so với hiện giờ cũng không giống nhau, bất quá, dù vậy nàng cũng cho rằng hai việc này sợ là có sự liên hệ không hề nhỏ.

Mặc Thiển Uyên ở bên nghe âm thầm kinh hãi, hắn vốn tưởng rằng mỗi mình gặp phải trường hợp đặc biệt, lại không hề nghĩ đến, ở bên trong hoàng thành cũng đã xảy ra mấy chục vụ giống như vậy!

Đột nhiên, Mặc Thiển Uyên cảm giác được một bàn tay nhỏ mềm mại ấm áp tay kéo cổ tay hắn. Hắn kinh ngạc nhìn lại, phát hiện chính Quân Vô Tà đang nắm tay hắn, đầu ngón tay đáp trên mạch thượng của hắn. Trong khoảnh khắc đó, Mặc Thiển Uyên cảm thấy máu dồn trên mặt và có chút nóng kỳ lạ, hắn quay mặt một cách ngượng ngùng, nhưng cảm giác mềm mại truyền đến làn da, lại làm trái tim hắn đập mạnh liên hồi.

Khi tay bị buông ra, Mặc Thiển Uyên mới cảm thấy nỗi lòng bình tĩnh lại.

"Có cái gì không ổn sao?" Mặc Thiển Uyên hỏi.

Quân Vô Tà lắc lắc đầu, mạch tượng của Mặc Thiển Uyên vẫn bình thường, không có bất cứ cái gì dị thường.

"Có phải chúng ta nghĩ quá nhiều hay không?" Mặc Thiển Uyên nói.

"Sự xuất hữu dị, tất hữu quỷ.*" Quân Vô Tà lại không vì vậy mà thả lỏng cảnh giác. Thân thể của Mặc Thiển Uyên khác với người thường, hắn đã ăn vào đan dược do Tiểu Bạch Liên luyện chế, rồi lại trải qua quá trình điều trị thân thể. Hơn nữa, thường ngày hắn lại dùng đan dược của nàng, cũng có thể tránh được không ít độc, chính là vì để hắn khi sống ở Lâm Uyên Điện không cần lại trúng chiêu.

(*)事出有异,必有鬼: Sự xuất hữu dị, tất hữu quỷ: ý của câu này đại loại giống câu "không có khói thì làm sao có lửa"

Hiện giờ xem ra, dùng thân thể Mặc Thiển Uyên xem xét là không có bất cứ tác dụng gì.

"Ngươi đem người của Thụy Lân Quân hôm nay đi cùng ngươi gọi tới đây." Quân Vô Tà cẩn thận mở miệng.

Mặc Thiển Uyên chỉ có thể thành thành thật thật đi gọi người. Thụy Lân Quân ở hiện trường cùng với hắn tổng cộng có 10 tên, toàn bộ đều được đem tới trong viện của Quân Vô Tà.

Những Thụy Lân Quân đó tuổi tác cũng không lớn lắm, tầm 25-26, nhưng thời gian mỗi người bọn họ gia nhập Thụy Lân Quân, đều đã lên đến hơn 10 năm!

Bọn họ đứng ở trước mặt Quân Vô Tà, quần áo chỉnh tề, mắt sáng như đuốc, thân thể thẳng đứng tràn ngập khí thế quân nhân.

"Ngươi, lại đây." Quân Vô Tà giơ tay, chỉ một nam tử có khuôn mặt cương nghị.

Người nọ lập tức sải những bước chân mạnh mẽ bước đi đến bên cạnh bàn đá, theo chỉ thị của Quân Vô Tà, vén lên cổ tay áo, đem cánh tay để ở trước mặt Quân Vô Tà.