Tuyệt Thế Thần Y: Phúc Hắc Đại Tiểu Thư

Chương 134: Lễ vật tạ ơn (3)



"!!!!"

Cảm xúc nóng bỏng trong khoang miệng lan tràn, bá đạo đoạt lấy mỗi một sợi hơi thở của nàng.

Quân Vô Tà theo bản năng muốn lui về phía sau, nhưng ngoại trừ ven thành thùng tắm bằng gỗ ra, nàng còn nơi nào để lui nữa.

Không đợi nàng kháng cự, tay Quân Vô Dược đã chế trụ đỡ phía sau cổ nàng, mạnh mẽ đem khuôn mặt nhỏ của nàng hướng về phía mình.

"Đây là ngươi đã đáp ứng, cũng không thể đổi ý. Còn có...... nhớ rõ dùng cái mũi để thở." Nhẹ nhàng nhấm nháp, làm bản thân không thể kềm chế được, đôi mắt sâu thẳm của Quân Vô Dược cơ hồ có thể làm người chết chìm trong đó, hắn hơi thở dốc, sau khi dặn dò một câu, không đợi Quân Vô Tà đáp lại, lại lần nữa hôn xuống.

"Ách!" Quân Vô Tà trong đầu trống rỗng, hơi thở của Quân Vô Dược tràn ngập xoang mũi nàng, cả người nàng như cạn hết sức lực, không thể vùng vẫy.

Quân Vô Dược thâm nhập sâu hơn, từ từ thưởng thức, giờ khắc này tham luyến hương vị ngọt ngào. Cánh tay hữu lực của Quân Vô Dược bất chợt bế nàng lên từ trong nước ấm, đem cả người nàng ướt choẹt vòng nhập vào trong lồng ngực chính mình.

Tiểu hắc miêu đang ngồi xổm ngoài phòng tắm, trơ mắt nhìn Quân Vô Tà bị Quân Vô Dược ôm vào trong ngực cuồng ăn đậu hủ, cằm đều thất kinh như muốn rơi xuống đất.

Nó biết chủ nhân nhà mình không có nhận thức gì về quan hệ nam nữ, có sự sai lệch nghiêm trọng, nhưng hỗn đản này cũng không thể lợi dụng điểm này, dụ dỗ sự thuần khiết của chủ nhân nhà nó chứ!!

Chủ nhân ngươi phải phản kháng a!

Ngươi mau phản kháng a!!

Gia hỏa này muốn ở cùng ngươi căn bản không phải là muốn tạ ơn a!

Hắn là đang phi lễ ngươi a!

Mau giết chết hắn a!

Hung hăng chọc cho hắn mấy châm!

Đem trát hắn thành con nhím!

Đánh chết cái kẻ phóng đãng này!!!!!!!

Không có tác dụng gì, đại não của Quân Vô Tà đã hoàn toàn ngừng hoạt động, hoàn toàn vô pháp tiếp thu tin tức của tiểu hắc miêu.

Tiểu hắc miêu chỉ có thể khóc không ra nước mắt mà nhìn nụ hôn đầu tiên cả hai đời của chủ nhân nhà mình, bị một cái hỗn đản đê tiện vô sỉ lừa đi! ( hai đời  ở đây ý nói kiếp trước & kiếp này)

Nội tâm nó cơ hồ là hỏng mất!

Đáng buồn nhất chính là......

Nó đánh không lại kẻ phóng đãng kia!

Chỉ có thể yên lặng ngồi xổm một bên, âm thầm gạt lệ, vì chủ nhân nhà mình mà bi ai một trăm lần!

Thời gian không biết qua bao lâu, Quân Vô Dược mới lưu luyến rời khỏi cái khuôn miệng nhỏ nhắn kia.

Quân Vô Tà hiển nhiên tinh thần còn chưa tỉnh lại từ chuyện vừa rồi, con ngươi híp lại tràn ngập mê mang.

Quân Vô Dược cười nhẹ, dùng áo khoác ngoài bao bọc quanh người Quân Vô Tà, trực tiếp ôm nàng ra khỏi thùng tắm.

"Thật muốn ăn ngươi ngay lập tức, đáng tiếc......" Quân Vô Dược ôm Quân Vô Tà tới trên giường mềm mại, nhìn gương mặt nàng hơi phiếm hồng, đôi mắt hơi nheo lại, dùng ngón tay vuốt ve gương mặt nàng lưu luyến không rời.

Quá nhỏ, mặc dù mỹ vị, nhưng còn chưa đến thời điểm tháo xuống để thưởng thức.

Việc làm cực hạn, đó là chờ đến một khắc khi hoa kia nở rộ, hái xuống dung nhan đẹp nhất của nàng.

Mà Quân Vô Tà vẫn đang là một nụ hoa chờ nở, còn chưa tới thời cơ tốt nhất để hái xuống.

Từ từ, còn phải chờ một chút mới được nột.

"Lớn nhanh lên một chút mới tốt a." Quân Vô Dược thấp giọng nói.

"Ngươi!" Quân Vô Tà rốt cuộc thanh tỉnh, nàng nâng tay lên muốn làm chút động tác, nhưng áo khoác ở trên người nàng, lại theo động tác nâng cánh tay của nàng rơi xuống.

Trong phút chốc, trong phòng một mảnh yên tĩnh.

Quân Vô Dược lơ đãng nhìn nhìn, lông mày hơi nhấc lên, ý cười nơi khóe miệng càng đậm.

"Đi ra ngoài!" Quân Vô Tà vội vàng kéo chặt áo khoác, trừng mắt nhìn hắn nói.

Ai có thể đem ngân châm mang tới cho nàng!

"Thôi, lễ vật tạ ơn ta đã nhận lấy, thật là...... nó là lễ vật lớn nhất mà ta nhận được từ trước tới nay." Quân Vô Dược mạnh mẽ cười, khóe mắt hay đuôi lông mày đều tiết lộ giờ này khắc này tâm tình hắn vô cùng tốt, tương lai còn dài, bọn họ còn một đoạn thời gian để lớn lên, không phải sao?

Mới nếm thử mùi hoa, môi răng đã lưu hương.