Tuyệt Thế Thần Y: Phúc Hắc Đại Tiểu Thư

Chương 128: Đây chỉ là mới bắt đầu (2)



Trở lại Lân Vương phủ, Quân Tiển kiên cường chống đỡ thân thể rốt cuộc suy sụp xuống. Long Kỳ lập tức tiến lên nâng hắn đưa về phòng, Quân Khanh nghênh đón ở cửa vội vàng đi theo.

"Phúc bá, đem hòm thuốc của ta mang tới." Sắc mặt của Quân Vô Tà rất khó xem, Quân Tiển hiện giờ tuy rằng thoạt nhìn cũng không việc gì, nhưng nàng rất rõ ràng, sau khi được nàng điều dưỡng, thân thể Quân Tiển mặc dù không thể cùng so sánh với người trẻ tuổi 20 xuất đầu, nhưng cũng thập phần cường tráng, hiện giờ vừa mới vào phủ đã chịu đựng không nổi, hắn chắc chắn bị trọng thương rất nặng!

"Vô Tà......" Mặc Thiển Uyên trong lòng rất có nhiều nghi vấn, mấy vấn đề này chỉ có Quân Vô Tà mới có thể giải đáp.

Quân Vô Tà lạnh lùng nhìn hắn một cái, "Không muốn chết, liền đi theo ta, lại vô nghĩa, ta liền tự mình động thủ."

"......" Mặc Thiển Uyên trong lòng rùng mình.

Quân Vô Tà bước nhanh hướng phòng Quân Tiển đi đến, trong thời gian ngắn nhất kiểm tra thân thể Quân Tiển, chính là một khi kiểm tra, lại làm đôi mắt nàng bắn ra đầy lửa.

"Là độc." Thanh âm của Quân Vô Tà nghe như bình tĩnh, nhưng người khác nghe vào trong tai, lại giống như lọt vào hầm băng.

"Không có việc gì, đừng lo lắng như vậy, ta đây không phải vẫn êm đẹp trở lại hay sao?" Quân Tiển mỏi mệt bất kham ngồi dựa ở trên giường, bất chấp trên người đau nhức, cố gắng chống khuôn mặt tươi cười trấn an Quân Vô Tà.

Quân Vô Tà không mở miệng, Phúc bá đã đem đồ vật nàng muốn đưa tới, nàng lập tức lấy ra ngân châm, quyết đoán ghim kim trên mấy cái huyệt vị ở trên người Quân Tiển. Máu màu đen theo ngân châm không ngừng chảy xuống theo ngân châm nhỏ giọt trên giường, sắc mặt Quân Tiển trở nên càng ngày càng tái nhợt, đôi môi hơi chuyển dần sang màu tím làm người kinh tâm.

"Phụ thân hắn......" Quân Khanh lo lắng mở miệng.

"Không có việc gì." Quân Vô Tà cúi đầu, đôi tay không ngừng bận rộn.

Chỉ cần nàng còn sống, liền tính Diêm La Vương, cũng đừng nghĩ đem gia gia nàng mang đi.

Máu đen dần dần bài xuất, sắc tím trên môi Quân Tiển rút đi, tuy rằng còn có chút tái nhợt, nhưng không dọa người như trước nữa.

Quân Vô Tà lập tức lấy ra mấy viên đan dược, cho Quân Tiển ăn vào.

Rất nhanh, huyết sắc trên mặt Quân Tiển liền khôi phục một chút, nhíu chặt mày cũng đã giãn ra, tinh thần dần dần khôi phục.

Hắn có chút mỏi mệt như cũ, ngồi dựa ở trên giường.

Nhìn thấy Quân Tiển khôi phục chút tinh thần, Quân Khanh lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, hắn nói: "Phụ thân, chuyện đêm nay rốt cuộc là như thế nào? Lấy thân thủ của ngươi cùng những người ngươi mang đi đó, bên trong hoàng thành hẳn là sẽ không có vài người mới là đối thủ của ngươi."

Quân Tiển vừa mới giãn mày ra, lại một lần nữa nhíu lại, đáy mắt tràn ngập phẫn nộ, "Lâm Nhạc Dương là bị người hạ độc! Khi ta tìm được hắn, thần trí của hắn đã có chút không rõ ràng, hắn vẫn luôn nhắc mãi vì sao phải hại cả nhà hắn, vì cái gì không buông tha hắn. Hắn ngay từ đầu không có nhận ra ta, cùng bọn thị vệ động thủ, ta không dám đả thương hắn, chỉ có thể để người chế phục hắn. Cũng may Vô Tà ngày thường đều làm ta mang chút đan dược tùy thân, ta cho Lâm Nhạc Dương dùng một viên hắn mới khôi phục lại chút thần trí."

Nhìn ân nhân ngày xưa, trong tình cảnh điên điên khùng khùng, Quân Tiển cảm thấy rất chua xót.

"Sau khi Lâm Nhạc Dương khôi phục thần trí, liền lập tức hướng ta hét lớn, để ta nhanh chân dẫn người rời đi, hắn nói có người muốn lợi dụng hắn để hại ta, cả nhà hắn già trẻ, đều là bị thiết kế mà chết." Quân Tiển nắm chặt nắm tay, ân nhân của nhi tử, lại vì hắn mà chết, cả nhà già trẻ, không ai sống sót, cái này hắn làm sao mà chịu được.

"Nhưng khi hắn vừa mới nói xong, lại đột nhiên một lần nữa lâm vào điên cuồng, thân thể nhanh chóng bành trướng, cả người ầm ầm nổ tung, sau khi nổ mạnh, chúng ta cũng không biết là vì sao lại như vậy, chỉ cảm thấy cả người vô lực, từ trên ngựa ngã xuống......"