Tuyệt Thế Thần Y: Phúc Hắc Đại Tiểu Thư

Chương 119: Giết người là một môn nghệ thuật (1)



Giờ này khắc này, ngay cả hoàng đế cũng đều bị Thụy Lân Quân áp chế, có ai dám nhảy ra kêu gào cùng Quân Vô Tà?

Quân Vô Tà ngay cả Ngô Vương cùng quốc trượng đều dám kéo tới trước mặt hoàng đế chém, chém bọn họ những người này, chẳng phải là đôi mắt đều không cần chớp một cái?

Đã từng nhất hô bá ứng (*), hiện giờ đều không hề có phản ứng.

(*) 一呼百应 - Nhất hô bá ứng: ý là hô một câu mọi người đều ủng hộ, phục tùng.

Mặc Huyền Phỉ đôi mắt đỏ ngầu, nhìn tình huống trước mắt, tay nắm lợi kiếm ẩn ẩn run rẩy.

Sự tình vì sao lại biến thành như vậy?

Tại sao lại như vậy?

Đứng ở bên ngoài cửa cung, rõ ràng là nữ nhân bị hắn vứt bỏ, chán ghét, vì sao giờ này khắc này, hắn cư nhiên lại bị nàng bức đến nông nỗi tứ cố vô thân(*) như thế?

(*) 孤立无援 - Tứ cố vô thân: người đơn độc, không có ai thân thích.

Con ngươi lạnh lẽo của Quân Vô Tà đảo qua trên người Mặc Huyền Phỉ, nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của hắn dần dần vặn vẹo, trong lòng không có nửa phần cảm giác, nàng tùy ý đảo qua, ánh mắt liền dừng ở trên người hoàng đế.

Nàng đang đợi, chờ hoàng đế mở miệng, đem Quân Tiển giao ra đây!

"Quân Vô Tà, ngươi nói Ngô Vương mưu hại Nhị hoàng tử, trẫm còn tin tưởng, nhưng Ngụy đại nhân là ngoại tổ của Nhị hoàng tử, hắn vì sao sẽ làm ra sự tình thương tổn đến Nhị hoàng tử?" Hoàng đế nỗ lực duy trì mặt ngoài bình tĩnh, tuy nhiên đôi tay để ở sau người, cũng đã nặn ra huyết sắc.

Rốt cuộc là thiếu nữ trẻ tuổi, cho dù thủ đoạn tàn nhẫn, cũng sẽ có sơ hở, Ngô Vương mưu hại Mặc Huyền Phỉ còn có khả năng, nhưng Ngụy đại nhân là ngoại tổn của Mặc Huyền Phỉ, hắn còn có thể hại chính cháu ngoại của mình không thành sao?

Điểm này, trở thành lợi thế phản kích của hoàng đế.

Quân Vô Tà nhìn thấy hoàng đế tràn đầy tự tin, thình lình giơ tay lên.

"Long Kỳ."

"Có thuộc hạ!" Long Kỳ lập tức bước ra khỏi hàng, quỳ gối trước mặt Quân Vô Tà.

Quân Vô Tà đưa tay lấy ra hai quyển trục trong túi trên lưng Hắc thú, ném ở bên chân Long Kỳ.

"Đọc!"

Long Kỳ lập tức nhặt lên, mở quyển trục ra, đề khí cao giọng đọc:

"Ngụy Đàn Hoa, Khai Nguyên năm thứ 23 tháng 2, ở Đông Duyệt thành chiếm dân trạch(nhà dân) 32 gian, giết hại tổng cộng 76 người dân. Khai Nguyên năm thứ 23 tháng 5, nhận thu từ Lâm Dương đại nhân mười ba vạn lượng hoàng kim......"

Long Kỳ thanh âm leng keng hữu lực, từng câu từng chữ giống như thiết chùy nện trước ngực mọi người, "Ghi chép lại đến ngày nay, bày ra ác sự của quốc trượng Ngụy Đàn Hoa đốt giết đánh cướp, hãm hại bá tánh, thu nhận hối lộ lộ, hãm hại trung lương, hơn nữa tổng cộng là 367 đối tượng. Đã chết thảm dưới tay Ngụy Đàn Hoa, tổng cộng 583 người, thu nhận hối lộ 727 vạn hoàng kim......"

Từng tội trạng của Quốc trượng bị từng lời tuyên đọc ra tới, chấn kinh toàn bộ bá tánh, mà bọn họ nhìn Ngụy Đàn Hoa đã bị Quân Vô Tà chém giết, đáy mắt tràn ngập hận ý.

Ngụy Đàn Hoa ỷ vào ân sủng của Hoàng Thượng, ở bên trong làm hoàng thành làm nhiều việc ác, hắn quyền cao chức trọng, bá tánh bị bắt bị làm hại tức giận mà không dám nói gì. Hiện giờ hết thảy hành vi phạm tội mà hắn đã làm đều bị vạch trần trước mặt người khác.

Không còn một người sẽ vì hắn cảm thấy tiếc hận, một cái ác ôn thiên lí bất dung như vậy, hôm nay đền tội, thật sự là đại khoái nhân tâm!

Trên mặt hoàng đế trong nháy mắt đen như đáy nồi, hắn biết việc làm và hành động của Ngụy Đàn Hoa trước đây, nhưng cũng không ngăn cản, chính là hiện giờ Quân Vô Tà lại đem hết thảy này vạch trần với người phía trước, mặc dù không có sự tình hoàng tử bị tập kích, Ngụy Đàn Hoa cũng phạm vào tội chết, cũng cũng đủ chém đầu hắn một trăm lần!

Hoàng đế suy nghĩ hòa hoãn còn chưa qua, Long Kỳ đã mở ra một quyển trục khác, đếm kỹ đủ loại tội trạng của Ngô Vương!

Thụy Lân Quân giết hai vị đại thần, mỗi một vị đều có lý do đáng chết một ngàn lần.

Bá tánh vây xem không ai thương xót vì Ngô Vương cùng Ngụy Đàn Hoa, bọn họ thậm chí bắt đầu vì Thụy Lân Quân reo hò!

Nếu không có Thụy Lân Quân ra tay, chỉ sợ trong rất nhiều người bọn họ, cả đời này đều không thể có một ngày chính mắt nhìn thấy kẻ thù bị đâm!