Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi

Chương 573: Hỗn chiến bắt đầu, Long Nha Vệ bất ngờ! (1)



Edit: Diệp Lưu Nhiên

Vùng đất Thần Di, vài trăm người đứng giằng co trong đống đổ nát thê lương, lại nhỏ bé như muối bỏ biển.

Truyền tống phù mất hiệu lực, nằm trong dự liệu Mộ Khinh Ca.

Khi cầm truyền tống phù, nàng cảm thấy mặt mũi người phân phát phù có điểm kỳ lạ, nên mới đưa cho Hoàng Phủ Hoán kiểm chứng. Nhưng Hoàng Phủ Hoán trả lời, làm nàng giải trừ mối nghi ngờ.

Hơn nữa vì đặc tính của truyền tống phù, nàng không thể thử nghiệm trước. Thế nên khi nàng thấy người khác có thể sử dụng truyền tống phù, nàng cũng không suy nghĩ đến chuyện truyền tống phù trong tay mình là thật hay giả.

Mà truyền tống phù của những người có quan hệ với nàng đều bị động tay chân, nàng cũng có thể đoán được. Nhổ cỏ tận gốc, cũng là nguyên tắc xử lý của nàng.

Cho tới nay, đối với thực lực tương đương hoặc là không bằng nàng, nàng chưa bao giờ cho người khác cơ hội nhen nhóm.

Nhưng đối với đối thủ cường đại hơn nàng, không phải nàng không muốn nhổ cỏ tận gốc, mà là nàng còn quá yếu!

Như là Vạn Thú Tông, Luyện Đúc Tháp, hoặc là Lam gia...

Nếu thực lực nàng đủ mạnh, mạnh đến mức không thế lực nào dám trêu chọc, vậy việc hôm nay sẽ không phát sinh. Nếu thực lực nàng đủ mạnh, mạnh đến mức nàng có thể hủy diệt thế lực đã kết thù với mình, cũng sẽ không có ngày hôm nay.

Cho nên nói đến cùng, vẫn là nàng quá yếu!

Đặc biệt là mấy lão quái Linh Động Kỳ vừa xuất hiện đã nện uy áp xuống, khiến bờ vai nàng nặng nề, càng cảm nhận được mình như con kiến.

Cảm giác nhỏ bé yếu ớt này, đã rất lâu rồi không xuất hiện trong lòng nàng.

Hôm nay nhìn lại, tựa như nhắc nhở nàng một sự thật, nàng chưa đủ cường đại!

...

"Mộ Khinh Ca, hôm nay ngươi chạy trời không khỏi nắng. Người nhớ cho kỹ, những kẻ đứng bên ngươi hiện tại, đều bởi vì ngươi mà chết!" Lam Phi Nguyệt cười càn rỡ.

Thái Sử Cao cũng không cam lòng yếu thế: "Mộ Khinh Ca ngươi gϊếŧ ta hai lần rất sảng khoái đúng không? Hôm nay, ta phải báo đáp ngươi cho tốt!"

"Làm sao bây giờ?" Ánh mắt Khương Ly ngưng trọng nói với Mộ Khinh Ca.

Mộ Khinh Ca chậm rãi hít vào một hơi, đôi mắt rũ xuống phút chốc mở ra. Con ngươi thấu triệt phát ra quang mang sắc bén: "Đi không được, chỉ có thể đánh!"

Muốn chiến thì chiến! Kết thúc ân oán hôm nay, cũng hợp ý nàng!

Chỉ là...

Ánh mắt Mộ Khinh Ca bình tĩnh đảo qua đám người Triệu Nam Tinh và Phượng Vu Phi, còn có Khương Ly và Thẩm Bích Thành, xin lỗi: "Liên lụy mọi người rồi."

Nếu truyền tống phù của mọi người mất đi hiệu lực, vậy cũng chỉ có thể nói rằng đám người Lam Phi Nguyệt và Thái Sử Cao ngay từ ban đầu đã không tính buông tha bọn họ.

Đương nhiên, Thẩm Bích Thành có thể lựa chọn rời đi.

Nhưng lấy tính tình của hắn, sẽ đi sao?

Chỉ sợ trận chiến tuyệt cảnh đối với hắn mà nói, là một cơ hội tuyệt vời để rèn luyện bản thân.



Triệu Nam Tinh ưỡn ngực lên, cười nói: "Khinh Ca, ta là sư huynh của đệ. Có kẻ khi dễ tới cửa, làm sư huynh không đứng phía đệ thì đứng phía ai?" Hắn cười ôn nhuận như ngọc, khiến lòng người ấm áp.

Hắn xoay người nói với đội Ngu quốc: "Hôm nay nếu chúng ta không ra được, vậy lấy khí khái nam nhi Ngu quốc ra, chớ có để đám chuột nhắt xem thường!"

"Vâng!" Những tinh anh Ngu quốc được hoàng tử của họ cổ vũ sĩ khí, điều chỉnh cảm xúc. Đứng thẳng eo đã bị cường giả trấn áp còng xuống lên.

"Võ sĩ Ly quốc đâu?" Phượng Vu Phi hô to một tiếng.

Người Ly quốc đều đứng dậy, đứng phía sau nàng.

Nhu tình giữa mày Phượng Vu Phi đã diệt hết, chỉ còn khí thế sắc bén của Thái nữ: "Hôm nay theo ta đánh một trận, các ngươi có dám hay không?"

"Thề sống chết đi theo!" Các võ sĩ Ly quốc cũng hào hùng vạn trượng nói.

Thanh âm hùng tráng đến từ tam đẳng quốc. Lưng thẳng tắp như kiếm, không khom lưng với bất kỳ quyền quý cường hào nào. Cho dù hiện tại chỉ cần một chưởng của cường giả Linh Động Kỳ cũng đủ nghiền nát bọn họ, cũng chẳng sợ!

Ý chí hừng hực thiêu đốt sau lưng, khiến khóe miệng Mộ Khinh Ca nhẹ giương lên. Nàng thấp giọng hô: "Long Nha Vệ!"

"Có!"

"Có!"

"Có!"

"Có!"

Từng tiếng liên tiếp vang lên, hữu lực khảng khái, không có một tia do dự, không mang theo một tia sợ hãi.

Ba trăm người, đều không ngoại lệ đứng phía sau Mộ Khinh Ca. Ánh mắt lạnh buốt nhìn chằm chằm hướng Lam gia. Loại ánh nhìn không hề nhút nhát sợ sệt, va chạm với khí thế cường đại của đối phương, cư nhiên đấu đến chẳng phân biệt trên dưới.

Bọn họ có quyết tâm thề sống chết bảo vệ Mộ Khinh Ca, cư nhiên ngưng tụ thành thực chất, hội tụ thành lá chắn thẳng tới địch nhân!

Trên bầu trời, tấm thuẫn màu lam nhạt trôi nổi giữa không trung, khiến vô số người kinh ngạc và khiếp sợ.

Ngay cả những lão quái đó cũng đều là lần đầu tiên nhìn thẳng vào tâm.

Ý niệm thuần tịnh không nhiễm một tia tạp chất, khiến vô số người động dung.

Không chỉ người ngoài, ngay cả Mộ Khinh Ca cũng thấy kinh ngạc. Nàng không biết, ý chí của Long Nha Vệ có thể lên đến trình độ thực hóa. Thậm chí trước đó, nàng vẫn luôn cảm thấy ý chí là dạng không sờ không nhìn thấy được.

"Cư nhiên có thể lấy lực ý chí ngưng tụ thành vòng bảo hộ. Những thân vệ đó rốt cuộc mang tình cảm gì với Mộ Khinh Ca? Có thể khiến bọn hắn làm được như thế!" Một vị dẫn đầu của Vũ quốc khiếp sợ nói.

Một màn chưa bao giờ xuất hiện trình diễn trước mặt hắn. Khiếp sợ như vậy, đủ để vượt qua đám lão quái ở thời điểm mới đi lên.

"Không thể khinh thường, không thể khinh thường!" Người dẫn đầu Vũ quốc, khiếp sợ đến lắc đầu liên tục.

Tấm chắn lơ lửng trên đỉnh đầu khiến nhóm Long Nha Vệ thực kinh ngạc. Nhưng họ đã giành được chân truyền của Mộ Khinh Ca, thứ không thể hiển hiện ra ngoài.

Thu liễm khiếp sợ trong lòng, Mộ Khinh Ca tập trung nhìn tấm chắn. Sâu trong đáy mắt, thay đổi liên tục.

Thẩm Bích Thành cũng nhìn lên lá chắn thuần khiết kia, nhàn nhạt nói: "Thủ hạ rất tốt."



"Các ngươi có tâm hộ ta, ta cảm nhận được. Nhưng khi đối mặt địch nhân, phòng thủ tốt nhất chính là công kích hung ác!" Ánh mắt Mộ Khinh Ca chợt lóe, mở miệng lạnh lẽo.

Nàng vừa dứt tiếng, trong mắt ba trăm Long Nha Vệ phảng phất lóe lên hào quang chói mắt, ngầm hiểu mà cùng gào to một tiếng: "Vâng!"

Ngay sau đó, một màn khiến tất cả mọi người đều kinh hãi đã xảy ra...

Tấm chắn màu lam thuần khiết bảo hộ Mộ Khinh Ca, cư nhiên bắt đầu biến hóa. Màu lam trong suốt dần đậm lên, từ màu lan chuyển thành màu đỏ tươi. Tấm chắn cũng biến thành lợi kiếm sắc bén, thẳng tới đầu địch nhân.

Khí thế Long Nha Vệ cũng thay đổi, từ bảo hộ nội liễm, nháy mắt trở thành kiếm rời vỏ, vô cùng sắc bén.

Nơi bị ánh mắt bọn họ đảo qua, đều giống như không còn cọng cỏ.

Mà người có tu vi thấp hơn bị lợi kiếm đỏ tươi chỉ vào, cảm thấy da đầu run lên từng đợt.

Biến hóa như thế, khiến người khác khiếp sợ, lại làm cho Mộ Khinh Ca kinh hỉ.

Một phương thức huấn luyện mới dường như mơ hồ hình thành trong đầu nàng, khiến nàng tìm được phương pháp đề cao sức chiến đấu của Long Nha Vệ!

Lão quái Lam Cương của Lam gia, thấp giọng nói với Lam Phi Nguyệt: "Kẻ này tuyệt đối không thể giữ lại, tiếp tục trưởng thành sẽ trở thành mối họa của Lam gia."

"Thúc thúc không cần lo lắng, hôm nay sẽ lấy mạng hắn." Trong mắt Lam Phi Nguyệt tràn ngập hận ý ác độc.

Thiên phú của Mộ Khinh Ca, thiên phú của Long Nha Vệ, càng thêm kiên định quyết tâm muốn gϊếŧ của nàng ta.

Nếu hôm nay Mộ Khinh Ca không chết, vậy có thể tưởng tượng được ngày nào đó bị hủy diệt chính là bọn chúng, còn có thế lực sau lưng.

Đây là chuyện bọn chúng quyết không cho phép phát sinh.

Cho nên, dù bọn chúng có mang ý nghĩ 'đối phó với một tiểu bối sao phải tạo trận thế này?', thì bây giờ đều không thể không nhìn thẳng.

...

Bên ngoài cấm địa hoàng cung, lúc Cảnh Thiên và Hoa Cầm Tâm đi ra, đúng vào lúc Hoàng Phủ Hạo Thiên và ba đại gia tộc chuẩn bị cưỡng ép mở không gian.

Bọn họ chuẩn bị ổn thỏa xong, đợi cung phụng Thất lấy chìa khóa từ Lam gia.

Nhưng cung phụng Thất chậm chạp chưa về, chỉ sợ bên kia không thuận lợi.

Khi nhìn thấy Cảnh Thiên và Hoa Cầm Tâm xuất hiện, Hoa gia chủ và Cảnh gia chủ đều mừng như điên, đi tới chỗ bọn họ.

Mà hai người này đều mờ mịt nhìn đối diện, nghi ngờ giống nhau.

"Thiên nhi, tình huống bên trong thế nào?" Cảnh gia chủ hô với con mình.

Hoa gia chủ cũng kéo Hoa Cầm Tâm đến bên cạnh, cẩn thận đánh giá.

"Không phải chúng ta cùng bóp vỡ truyền tống phù rồi sao? Vì sao chỉ có hai chúng ta ra được?" Cảnh Thiên kinh ngạc nói.

Cái gì!

Tình huống bên trong đã nghiêm trọng đến độ cần đồng loạt bóp vỡ truyền tống phù rồi sao?