Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi

Chương 502: Điền Kỵ đua ngựa, Khinh Ca chơi cờ (2)



Edit: Diệp Lưu Nhiên

"Hít ---!"

Nhung quốc và Vạn Thú Tông đều phát khiêu chiến với Mộ Khinh Ca. Người sáng suốt ở đây, đã nhận ra hàm nghĩa che giấu trong đó.

Mùi thuốc súng vô hình, im hơi lặng tiếng lan tràn khắp bình đài tầng hai.

Trong đó, dây dẫn nổ chính là Mộ Khinh Ca vừa được người chú mục.

Ánh mắt Thái Sử Cao mang theo khiêu khích nhìn về phía Mộ Khinh Ca. Tựa hồ nếu nàng từ chối, chính là nhận thua.

Ánh mắt Mộ Khinh Ca dời từ sứ giả Nhung quốc đến Thái Sử Cao. Thời điểm mọi người cho rằng nàng sẽ từ chối trận tỷ thí này, nàng đột nhiên câu môi cười lộ ra hàm răng chỉnh tề, nói câu: "Có thể."

Nàng đáp ứng ngoài dự liệu của mọi người.

Bởi vì đánh hai trận, tương đối mà nói là không công bằng. Cho dù có thật sự từ chối, cũng là hợp tình lý. Nhưng, nàng lại cố tình đáp ứng.

Còn đáp ứng dứt khoát như thế, không có một tia miễn cưỡng.

"Một khi đã vậy, cũng không nên thiếu trận của ta. Cảnh gia Thiên Đô cũng muốn lãnh giáo Mộ tiểu tước gia." Trên ghế ngồi Cảnh gia, Cảnh Thiên đột nhiên đứng lên.

"Thiên nhi!" Nhi tử tự tiện chủ trương, khiến gia chủ Cảnh gia có chút phẫn nộ, nhưng không kịp ngăn cản.

Lời nói ra, như tát nước ra ngoài.

Hiện giờ nếu Cảnh Thiên đã nói ra, Cảnh gia chủ có không tình nguyện nữa cũng chỉ có thể kiên trì tiếp tục. Về phần nhi tử xúc động hành sự, chỉ có xong việc sau đó giáo huấn.

Ánh mắt Cảnh gia chủ chợt lóe, sắc mặt hơi trầm.

"Tình huống là thế nào? Cảnh gia cũng muốn khiêu chiến Mộ tiểu tước gia?"

"Đây không phải biến tướng thành ba đánh một sao?"

"Có trò hay nhìn rồi."

"Nương, chúng ta không ra tay giúp đỡ sao?" Bên cạnh Hoa gia chủ, thiếu nữ mị nhãn như tơ đối với Mộ Khinh Ca, lôi kéo cổ tay áo mẫu thân, giọng mềm nhũn hỏi.

Hoa gia chủ cười tràn ngập phong tình. Nâng khăn tay lên che miệng, dùng thanh âm nhỏ khó nghe thấy: "Không vội, chúng ta ngồi xem diễn là được."

Đồng thời bên phía Thẩm gia, Thẩm gia chủ cũng rót cho mình ly rượu. Khuôn mặt cười tủm tỉm mang theo vài phần men say, lầu bầu nói: "Cung yến đêm nay không tính uổng."

"Thế nào? Mộ tiểu tước gia không nói lời nào, là khinh thường Cảnh gia ta?" Mộ Khinh Ca trầm mặc khiến Cảnh Thiên nâng thanh âm lên, khóe miệng cười lạnh.

Mộ Khinh Ca nhìn về phía hắn. Ánh mắt hai người giao nhau giữa không trung, xẹt qua tia lửa.

Đột nhiên, Mộ Khinh Ca nở nụ cười. Nụ cười này khiến Cảnh Thiên nghĩ tới trận đấu đan giữa hai người ở tổng viện Dược Tháp khi trước, thần thái đó.

"Vậy cùng đến đây đi." Mộ Khinh Ca đột nhiên ném ra một câu.



Nàng đồng ý tất cả, biến thành ba trận tranh tài, nàng đều phải lên sân khấu.

Mà nàng rõ ràng không biết chơi cờ, đường kế tiếp nên đi thế nào?

Nếu thua, chỉ sợ không chỉ có mất mặt, còn phải bị địch nhân chế nhạo. Thậm chí, một số thế lực có thái độ quan sát, cũng sẽ sinh ý nghĩ lệch đi.

"Hắc hắc, ba đánh một, không khỏi có chút không công bằng đi." Ông già viện trưởng Dược Tháp say khướt, đột nhiên nói một câu.

Nhìn như ông uống rượu say, nhưng ý tứ trong lời nói là đang bất bình thay Mộ Khinh Ca.

Mộ Khinh Ca nhìn về phía ông, đôi mắt tràn ngập ý cười.

Ông già tính trẻ con đúng là thú vị, thấy Mộ Khinh Ca nhìn sang đây, lập tức lộ ra biểu cảm 'kɦoáı ƈảʍ kích ta đi'.

"Đúng là thế. Trò chơi này không chỉ khảo nghiệm trí nhớ, mà còn là thể lực. Nếu ba trận lên một lượt, đúng là không công bằng với Mộ tiểu tước gia." Nguyên hoàng cũng lên tiếng vào lúc này.

Những lời này khiến ba thế lực đưa ra khiêu chiến với Mộ Khinh Ca hơi nhíu mày.

Mà Mộ Khinh Ca lại cười to trong lòng.

Nàng chờ chính là lời này của Nguyên hoàng.

Vốn dĩ nếu nàng chủ động đưa ra, hiệu quả sẽ không tốt. Ông già Dược Tháp ngược lại giúp nàng một chuyện, dẫn đề tài tới chỗ Nguyên hoàng.

Như vậy sau những lời này của Nguyên hoàng, kế tiếp nàng sẽ bố trí thuận lý thành chương.

"Nguyên hoàng." Mộ Khinh Ca đứng lên khỏi ghế, nói với Hoàng Phủ Hạo Thiên ngồi trên long ỷ: "Tam đẳng quốc ta trước giờ đồng khí liên chi. Từ trước đến nay đều nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn. Mà Khinh Ca bây giờ đang là tư cách lĩnh đội tam đẳng quốc. Nếu Nhung quốc, Vạn Thú Tông và Cảnh gia đều muốn khiêu chiến ta. Vậy lấy ba trận thắng hai tới đấu. Quân cờ có thể xài chung, nhưng người chỉ huy bàn cờ không thể lặp lại, thế nào?"

"Được!" Nguyên hoàng lập tức đáp ứng.

Bởi vì trong lời nói của nàng, vẫn không nhìn ra bất kỳ chỗ nào chiếm tiện nghi.

Duy nhất là, nàng vốn phải chỉ huy ba trận thì chỉ cần chỉ huy một trận. Đương nhiên, điều này không thể nói lên được gì. Thời điểm các ngươi khiêu chiến nàng, không phải cũng là ba phương thế lực sao?

Dựa vào cái gì muốn ba người đánh một người?

"Như vậy trận đầu sẽ do Hoàng tử Ngu quốc, Triệu Nam Tinh đại biểu tam đẳng quốc lên sân khấu." Mộ Khinh Ca cười nói.

Ồ? Hình như có gì đó không đúng?

Triệu Nam Tinh sau khi Mộ Khinh Ca dứt lời, lập tức đứng lên.

Gương mặt hắn đều mang theo ý cười ôn nhuận khiêm tốn.

Hắn đã đoán được dụng ý của Mộ Khinh Ca.

Ánh mắt Mộ Khinh Ca nhìn sứ giả Nhung quốc, Thái Sử Cao, rồi đảo qua Cảnh Thiên. Mỉm cười hỏi: "Không biết trận đầu, chư vị do ai tới trước?"

Người bị khiêu chiến hào phóng như thế.

Khí thế lập tức thoáng lại đây!



Ba phương thế lực còn chưa suy nghĩ cẩn thận chuyện là thế nào, đã nghe thấy Mộ Khinh Ca nói.

"Chúng ta tới trước!" Không nghĩ nhiều, sứ giả Nhung quốc đứng dậy.

Mộ Khinh Ca hơi hơi mỉm cười, xoay người nhìn về phía Triệu Nam Tinh. Vẻ mặt trở nên nghiêm túc vài phần, thấp giọng nói: "Để Long Nha Vệ lên sân khấu. Nhớ kỹ, chỉ có thể thắng, không thể bại."

Triệu Nam Tinh cười nói hứa hẹn: "Yên tâm, về mặt kỳ nghệ, ta còn có mấy phần nắm chắc."

Hắn không cự tuyệt Mộ Khinh Ca đề nghị dùng Long Nha Vệ. Bởi vì hắn biết Long Nha Vệ của Mộ Khinh Ca có bao nhiêu lợi hại. Nếu để thân vệ hắn lên sân khấu, chỉ sợ không phải là đối thủ của tử sĩ Nhung quốc.

Triệu Nam Tinh ngẩng đầu ưỡn ngực đi ra ngoài, Long Nha Vệ cũng đi theo ra.

Lúc năm Long Nha Vệ khí thế sắc bén đi ra, đều khiến người khác hai mắt sáng người, chờ mong nhìn trận đấu sắp diễn ra.

Triệu Nam Tinh dẫn theo Long Nha Vệ, sứ giả Nhung quốc dẫn theo tử sĩ hắn đi tới chính giữa bình đài, đối lập lẫn nhau.

Mộ Khinh Ca cũng tùy ý phất tay áo ngồi xuống, biểu tình thản nhiên.

"Ngươi đúng là giảo hoạt!" Nàng vừa mới ngồi xuống, thanh âm Khương Ly cười trộm truyền ra.

Ngay sau đó, nàng lại nhỏ giọng nói: "Nếu ta không đoán sai, ván thứ hai ngươi sẽ để Phượng thái nữ lên sâu khấu. Triệu hoàng tử và Phượng thái nữ đều là người hoàng tộc, từ nhỏ đã có lương sư chỉ dạy kỳ nghệ. Hơn nữa bọn họ vốn thiên tư thông minh, muốn thắng đối thủ cũng không phải việc khó. Cho dù có nguy hiểm, Long Nha Vệ của ngươi cũng có thể bù vào nguy hiểm kia. Cho nên nói, hai trận này chắc thắng. Nếu bọn họ thắng, ván thứ ba căn bản không cần so. Ngươi là gia hỏa không tinh thông kỳ nghệ, chẳng những không bại lộ thiếu sót của mình, ngược lại càng thần bí khó lường hơn trong mắt người khác."

"Biết là được, không cần đặc biệt nói ra." Thần sắc Mộ Khinh Ca thản nhiên vô cùng. Đầu ngón tay nhẹ vân vê vạt áo.

Khương Ly lắc đầu cảm thán: "Về sau ta nhất định phải nhắc nhở mình ngàn vạn đừng đắc tội ngươi. Nếu không bị ngươi tính kế chết lúc nào cũng chẳng hay." Nàng biết Mộ Khinh Ca không hiểu kỳ nghệ, cho nên có thể suy đoán ra dụng ý chân chính của nàng.

Nhưng những người khác lại không biết, bị Mộ Khinh Ca chơi đường vòng, ngược lại cảm thấy nàng kỳ tài cao thâm, nên mới áp trục.

Chậc chậc, lòng dạ tâm cơ này, Khương Ly mặc cảm.

"Quá khen, chỉ là chút tài mọn của Điền Kỵ đua ngựa (*) thôi." Được Khương Ly 'khen', Mộ Khinh Ca 'khiêm tốn' nói.

"Điền Kỵ đua ngựa? Điền Kỵ là ai? Hắn đua ngựa thế nào?" Khương Ly tò mò hỏi.

(*) Điền Kỵ đua ngựa: Đại tướng Điền Kỵ nước Tề đua ngựa với Tề vương, đánh cuộc ngàn lạng vàng. Tôn Tẫn bày cho Điền Kỵ cách thắng cuộc, dùng con ngựa kém nhất đua với con ngựa hay nhất của Tề vương, dùng con ngựa hay nhất đua với con ngựa trung bình của Tề vương, rồi dùng con ngựa trung bình đua với con ngựa kém nhất của Tề vương, kết quả Điền Kỵ thắng hai trận.

Mộ Khinh Ca co khóe miệng, không đi thỏa mãn tính tò mò của nàng ấy.

Mộ Khinh Ca nhìn về phía thi đấu giữa sân. Năm người Long Nha Vệ đứng ở trước người Triệu Nam Tinh, dựa theo Triệu Nam Tinh phân phó mà bày trận thế. Nhung quốc bên kia cũng vậy.

Nhìn trận thế hai bên, Mộ Khinh Ca nhíu mày tự hỏi: 'Đây là cờ gì?'

Mỗi người chỉ có năm quân cờ, đây là muốn bài binh bố cục thế nào?

Mộ Khinh Ca không biết cách chơi cờ ở thế giới này.

"Bắt đầu!!!"

Thanh âm thái giám từ chỗ cao truyền đến, đại biểu mệnh lệnh Nguyên hoàng.