Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi

Chương 321: Đều là bảo bối luyện khí! (2)



Edit: Diệp Lưu Nhiên

***

Chu Linh cũng cười miễn cưỡng: "Tống Ngọc, lập trường chúng ta khác nhau. Ta sẽ không lưu tình, ngươi cũng không cần lưu thủ."

Tống Ngọc gian nan gật đầu, giao chiến với Chu Linh.

Trong năm người chỉ có Mộ Khinh Ca không tìm được đối thủ.

Nàng đứng tại chỗ, nhìn Điêu Nguyên vẫn bất động, nở nụ cười. Trong tươi cười tràn ra sự lạnh lẽo.

Điêu Nguyên thấy nàng, cười âm ngoan, chủ động đánh tới.

Hắn huy đao bổ về phía Mộ Khinh Ca, bị Mộ Khinh Ca hơi nghiêng người nhẹ nhàng tránh né.

Điêu Nguyên đứng gần Mộ Khinh Ca, lãnh lệ nói: "Biết ngươi là cao thủ dùng độc, cho nên hôm nay ta không dùng độc. Cũng không biết tu vi linh lực ngươi thế nào."

Mộ Khinh Ca nhoẻn miệng, cười yêu dã: "Tu vi linh lực ta thế nào, chẳng lẽ ngươi còn không biết?"

Lời nói có ẩn ý, làm con mắt Điêu Nguyên đột nhiên co rụt lại. Thanh âm bỗng nâng cao vài phần: "Quả nhiên là ngươi!"

"Xem ra ngươi nghĩ tới rồi." Mộ Khinh Ca cười càng tươi.

Ánh mắt Điêu Nguyên âm trầm nhìn Mộ Khinh Ca, không xúc động ra tay. Trong đầu hắn nhanh chóng tính toán. Lúc trước hắn thu được tin tức, người phái đi phục kích Mộ Khinh Ca toàn quân bị diệt. Hắn còn tưởng xuất hiện cái gì ngoài ý muốn, hoặc là Mộ Khinh Ca dùng độc, hoặc là có người đi ngang qua vừa vặn cứu giúp. Nhưng chưa từng nghĩ tới, đám người kia cư nhiên bị một mình Mộ Khinh Ca gϊếŧ chết.

Những người đó có thanh cảnh, vài lục cảnh, mỗi tên đều là hạng hung tàn gϊếŧ không ít mạng người. Cư nhiên đều bị Mộ Khinh Ca gϊếŧ?

Phán đoán như vậy, hắn (Mộ Khinh Ca) rốt cuộc có tu vi gì?

Đột nhiên hắn (Điêu Nguyên) vô cùng may mắn sư phụ mình có dự kiến trước. Nếu không kết cục hôm nay thật đúng là khó nói.

Nghĩ đến mình có lá bài tẩy, Điêu Nguyên lại có thêm tự tin. Hắn cười lạnh: "Mộ Ca, ngươi cho rằng mình rất lợi hại sao? Trừ phi ngươi là cường giả tử cảnh trong truyền thuyết, nếu không khó mà thoát chết."

Phảng phất như để xác minh lời hắn nói. Hắn vừa dứt lời, hồ nước vẩn đục nổi lên lốc xoáy cực lớn.

Trên bầu trời, tiếng sấm đùng đoàng.

Mộ Khinh Ca ngước mắt nhìn lại, nàng không kịp nghĩ nhiều lời Điêu Nguyên nói. Chỉ là nhìn thấy dị tượng đột biến, trong lòng ẩn ẩn bất an.

Cảnh sắc thay đổi, khiến chiến đấu kịch liệt tạm thời ngưng lại.

Người hai bên đều lui về. Một hồi chiến đấu, bên Mai Tử Trọng không ai bị thương. Mà bên Điêu Nguyên, đã là tàn binh bại tướng.

Vẫn là đám người Mai Tử Trọng lưu thủ, dù sao đầu sỏ gây tội là Điêu Nguyên.

"Sao lại thế này?" Triệu Nam Tinh thối lui bên cạnh Mộ Khinh Ca, chăm chú nhìn biến hoá dưới hồ hỏi.

Mộ Khinh Ca mím môi lắc đầu, giữa hàng lông mày hơi ngưng trọng.

Điêu Nguyên cười âm lãnh, nhảy về bên mình lấy một viên đan dược ăn. Thấy hắn như thế, những đệ tử bị thương đó cũng đều noi theo, lấy ra đan dược của mình nuốt vào.

Đối với đệ tử Dược tháp, trên người không thiếu nhất chính là đan dược!

"Tình huống có chút không ổn. Con bài tẩy của Điêu Nguyên hẳn không đơn giản, chúng ta tùy cơ ứng biến." Mộ Khinh Ca nói khẽ, dặn dò bốn người.

Bốn người yên lặng gật đầu. Vừa đề phòng Điêu Nguyên, vừa chú ý động tĩnh hồ nước.

"Điêu sư huynh..." Tống Ngọc lau sạch vết máu bên môi, đi tới bên cạnh Điêu Nguyên, hoảng sợ nhìn về phía mặt hồ.

Điêu Nguyên không để ý tới hắn, ánh mắt điên cuồng nhìn Nguyệt hồ.

Đột nhiên dưới đáy hồ truyền lên tiếng vang cực lớn, tựa như dã thú rít gào đinh tai nhức óc.

Mặt đất đều theo đó run rẩy, từ Nguyệt hồ xuất hiện vô số vết nứt nhỏ, đang không ngừng khuếch trương biến lớn.

"Lui!" Ánh mắt Mộ Khinh Ca ngưng lại, duỗi hai tay thối lui ra sau.

Người phía sau nàng cũng đều lui theo.

Bên Điêu Nguyên cũng lui về phía sau.

Khác với những người khác hoảng sợ, vẻ mặt Điêu Nguyên tràn ngập hưng phấn.

"Rống...!!!"

Một tiếng rống to như rồng ngâm vang lên dưới hồ. Lốc xoáy điên cuồng xoay tròn bỗng bạo liệt, vô số cột nước bắn lên chân trời. Cột nước lên không trung lại bùng nổ. Bọt nước tưới xuống xung quanh, giống như trận mưa to.

Mọi người tránh né hồ nước, chỉ thấy một vật phóng lên từ dưới hồ, xoay quanh bay lên.

Thân hình thon dài như xà, thô tráng như mãng.

Toàn thân đen bóng, vảy cứng rắn mà sắc bén, phiếm quang mang u lam.

Thứ ấy rất dài, chừng mười trượng. Nó nhằm phía chân trời, cư nhiên có thể lăng không xoay quanh. Quái vật xuất hiện, hồ nước khôi phục yên tĩnh. Khói mù không trung cũng dần tan đi, mặt đất không còn run rẩy.

Hiện tại người dưới mặt đất, mới thấy rõ bộ dáng của nó.

"Giao!" Triệu Nam Tinh vô cùng khiếp sợ nói.

Bề ngoài giống mãng xà, đỉnh đầu bắt đầu nhô lên. Sống lưng có cánh mỏng mọc dài, đúng là Giao lột xác Long tộc.

Mê Mộng chi sâm cư nhiên có tồn tại của Giao?!

Tin tức này không khỏi quá chấn động đi!

Truyền thuyết, Giao chính là chi thứ của Long tộc. Long tộc là thần thú, sớm đã biến mất ở Lâm Xuyên. Mà Giao tuy là linh thú, nhưng trong thân thể có huyết mạch Long tộc. Cho nên cường hãn hơn linh thú bình thường.

Một khi nó độ kiếp thành công, là có thể lột xác thành rồng. Phá vỡ hư không, tiến vào đại lục khác.

Trong Lâm Xuyên chí, miêu tả quá ít về Giao. Vì số lượng nó thật sự quá ít, cơ hồ tuyệt chủng.

Nhưng trong Mê Mộng chi sâm Dược tháp, dưới đáy Nguyệt hồ cư nhiên có một con Giao!

Lúc này Giao đang xoay quanh trên không, đồng tử như đèn lồng tràn đầy hung lệ.

Nó há mồm to như chậu máu, cắn lấy nửa thi thể bị Điêu Nguyên ném xuống Nguyệt hồ.

Nó quan sát mọi người, miệng khổng lồ cắn nuốt nửa thi thể vào bụng.

"Nhân loại, dám quấy nhiễu ta nghỉ ngơi!" Cự giao trên không trung vậy mà có thể phun ra tiếng người.

Đệ tử Dược tháp dưới mặt đất, mặt ai nấy trắng bệch. Thậm chí còn có người đứng không vững té nhào trên đất, giữa hai chân lầy lội vũng nước.

Sắc mặt Điêu Nguyên cũng trắng đi, đáy mắt âm trầm hiện lên vài phần sợ hãi.

Nhưng hắn vẫn cố lấy dũng khí, từ trong lòng móc ra một vật giơ lên cho cự giao xem.

Cự giao cúi đầu nhìn tay Điêu Nguyên. Trong tay hắn nắm một chiếc lệnh bài.

Đám người Mộ Khinh Ca thấy rõ ràng, trên lệnh bài khắc một chữ 'Hoa'. Chính là lệnh bài của Hoa Thương Truật, đại biểu Hoa Thương Truật.

Cự giao nhìn lệnh bài kia, lần nữa mở miệng: "Ngươi là do nhân loại kia phái tới?"

Điêu Nguyên gật đầu.

"Chuyện không ổn, năng lực cự giao không dưới lam cảnh. Chúng ta tìm cơ hội rời đi." Mộ Khinh Ca hạ giọng nói với bốn người.

Bốn người đều nhẹ gật đầu, trong mắt tràn đầy ngưng trọng.

"Nói, chuyện gì? Giúp ngươi lần này, ta hết nợ hắn." Cự giao lại nói.

Sợ hãi trong mắt Điêu Nguyên thay bằng hưng phấn. Hắn cầm lệnh bài đột nhiên chỉ tới đám người Mộ Khinh Ca, hung lệ nói: "Gϊếŧ bọn chúng!"

"Gϊếŧ người?" Đầu cự giao chậm rãi dời tới nhóm người Mộ Khinh Ca. Ngữ khí của nó bình tĩnh, gϊếŧ người đối với nó chỉ như ăn bữa cơm.

Năm người Mộ Khinh Ca bị nó nhìn đến da đầu nhảy dựng.

"Đúng! Gϊếŧ bọn chúng! Mặt khác, ta còn muốn Huyễn Nguyệt mầm ở Nguyệt hồ." Điêu Nguyên vội vàng nói ra toàn bộ yêu cầu của mình.

Đồng tử cự giao lạnh đi vài phần, nhìn về phía Điêu Nguyên: "Nhân loại tham lam, còn muốn chiếm Huyễn Nguyệt mầm của ta. Cút ngay, nếu không ta cũng gϊếŧ luôn ngươi."

Sắc mặt Điêu Nguyên biến đổi, đáy mắt lạnh lẽo âm u.

Giãy giụa trong đầu một hồi, mới cắn răng nói với người phía sau: "Đi!"

Hắn mang theo người chuẩn bị rời đi, Mộ Khinh Ca cũng bắt lấy thời cơ nói với bốn người: "Chúng ta cũng đi, phân tán rời ra!"

Cơ hồ đồng thời, vốn hai bên đội ngũ giao chiến đều nhảy lên, phóng ra ngoài Nguyệt hồ.

Điêu Nguyên thấy bọn Mộ Khinh Ca muốn chạy trốn, con mắt ngoan độc hiện lên quang mang.

"Muốn chạy? Nhân loại giảo hoạt!" Cự giao cũng phát hiện ra hướng đi của đám người Mộ Khinh Ca. Đuôi dài đảo qua, bức bách năm người rơi xuống từ không trung. Mà lúc này đám Điêu Nguyên đã chật vật chui vào khu rừng.

"Làm sao bây giờ?" Năm người vừa rơi xuống đất, đã gắt gao tựa gần nhau tạo thành hình tròn, cảnh giác nhìn cự giao. Triệu Nam Tinh nghiêng đầu hỏi.

Mộ Khinh Ca híp mắt, lạnh lùng nói: "Không trốn được thì chiến!"

Tiếng nói hạ xuống, tay phải nàng phát ra một chùm ngân quang loá mắt. Chỉ bộ trên ngón trỏ hoá thành Linh Lung Thương bị nàng nắm trong tay.

Một màn này khiến bốn người bên cạnh nàng cả kinh.

Cự giao trên không trung càng khiếp sợ nói: "Thần Khí!" Đồng tử cực lớn lộ ra ánh sáng tham lam.

"Gϊếŧ!" Mộ Khinh Ca khẽ quát một tiếng. Quanh thân toả ra lam quang nhằm về phía cự giao.

Cự giao cười khinh miệt. Đuôi dài quét tới, ngăn cản thế công của Mộ Khinh Ca.

"Lam cảnh! Đệ ấy vậy mà là lam cảnh!" Triệu Nam Tinh ngơ ngẩn ngẩng đầu nhìn Mộ Khinh Ca và đuôi dài chiến đấu kịch liệt giữa không trung.