Tuyệt Sắc Yêu Phi

Quyển 3 - Chương 22: Lời nói dịu dàng cự tuyệt tình



Giải trừ mâu thuẫn giữa hai người, cảm tình cấp tốc ấm lên, Tần Ngạo thay đổi hình tượng lúc trước, lại còn học được cách làm nũng, còn nhớ rõ lần đầu tiên bởi vì vấn đề uống thuốc, Tần Ngạo nũng nĩu nói hắn muốn Vân Hiểu Nguyệt đút uống, làm cho Tần Vũ cùng Tư Đồ Viễn hơi kém chút động kinh, nhưng mà người nào đó da mặt dày giống như tường thành, cứ thế quấn quít lấy Vân Hiểu Nguyệt, cảm thấy mĩ mãn hưởng thụ phục vụ của nàng, thật sự là ác hàn a!

Tuy rằng Tần Ngạo như vậy làm cho bọn Vân Hiểu Nguyệt thật không thích ứng, nhưng mà… bộ dạng này, cứ thế thấy Câu Hồn thích ăn dấm chua, mỗi khi thời điểm Tần Ngạo muốn “Chiếm lấy” Vân Hiểu Nguyệt, chỉ cần Câu Hồn ở đây, hắn luôn sợ hãi dùng cặp mắt đào hoa quyến rũ đó nhìn chằm chằm Câu Hồn, một khi Câu Hồn có vẻ muốn bất mãn, trong mắt kia, nhất định hiện lên hơi nước, mỗi khi thế làm cho Câu Hồn ngập đầy bất mãn không phát ra được, bất đắc dĩ kéo lại mà về, vô cùng thú vị!

Vì thế, Vân Hiểu Nguyệt đã từng âm thầm hỏi nguyên nhân, Tần Ngạo cười hì hì nói cho nàng biết, tật xấu người nào đó thích ăn hơi dấm, hắn đã sớm biết, cho nên đây là hắn chuyên môn nghĩ ra được tuyệt chiêu đối phó hồ ly bình dấm chua – – làm giảm thế yếu đi!

Bởi vì Câu Hồn tâm địa thật thiện lương, hơn nữa tự cho mình võ công rất cao, nói như vậy, không sai thì sẽ không chủ động đi khi dễ người so võ công với hắn ai yếu hơn, mà quan trọng hơn là, hắn cực yêu Vân Hiểu Nguyệt, yêu ai yêu cả đường đi, đối với người trong lòng nàng, liền nhiều hơn một phần tâm dễ dàng tha thứ.

Hơn nữa hắn trong Hoàng cung quan sát thật lâu, Câu Hồn nha, nam nhân nhưng lại chống đỡ không xong bộ dáng nhu nhược, Chu Lân chính là một cái ví dụ sống sờ sờ, thấy được sờ được, hắn nghĩ ra biện pháp, quả nhiên là rất hữu hiệu, chỉ cần giúp nàng giải quyết Câu Hồn thích ăn dấm chua, Vân Hiểu Nguyệt có thể bồi nhiều hắn!

“Lưu Vân, chàng xem chàng kìa, quả thật là vô cùng gian trá, trách không được đem Thanh Long Quốc thống trị tốt như vậy, Câu Hồn đấu không lại chàng!”

Nghe xong lời Tần Ngạo nói, Vân Hiểu Nguyệt bật cười không thôi, bất quá, việc hậu cung, nàng không muốn nhúng tay, bởi vì những nam nhân này đều là ưu tú như vậy, nàng thiên vị cho ai cũng sẽ làm tổn thương người khác, như vậy, liền để chính bọn họ thích ứng lẫn nhau đi, nàng tin tưởng nhóm nam nhân của nàng, tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện khiến cho nàng thương tâm khổ sở, đó chính là ví dụ cụ thể!

“Nguyệt Nhi, ta chỉ là cùng hắn đùa giỡn mà thôi, nàng yên tâm, đầu óc mưu kế của ta, là dùng tới giúp nàng thống trị thiên hạ, tuyệt đối sẽ không xúc phạm tới bọn họ, nàng tin ta sao?”

Cảm giác được trong giọng nói Vân Hiểu Nguyệt nho nhỏ ám chỉ, Tần Ngạo khẩn trương giải thích.

“Đứa ngốc! Ta tự nhiên tin chàng, nhưng Lưu Vân, trước kia phát sinh quá nhiều chuyện như vậy, làm cho tâm ta đã từng một lần rất đau đớn, cho nên mặc dù bọn Diệp không nói, trong lòng tổng sẽ có một chút không hài lòng, đây hết thảy ta không có biện pháp giúp chàng, chỉ có thể dựa vào chính chàng đi hóa giải thôi, ta yêu nhóm chàng, cho nên hi vọng tâm các chàng có thể giải quyết khúc mắc lẫn nhau, tương lai của chúng ta mới có thể vui vẻ viên mãn được.

Ta biết, kỳ thực ta tiếp nhận nhiều người các chàng nhiều như vậy, về sau tổng sẽ có xích mích cùng va chạm, nhưng chỉ cần mọi người chân thành đối đãi, ta tin tưởng, không có gì có thể làm khó được chúng ta, Lưu Vân, chàng biết ý của ta chứ?”

Mỉm cười nghiêng thân hôn nhẹ một cái, Vân Hiểu Nguyệt ôn nhu giải thích, nụ cười ngọt ngào đó, xua tan đi lo lắng trong lòng Tần Ngạo, ý cười thoải mái nổi lên trên khuôn mặt suất ca.

“Nguyệt Nhi nàng yên tâm, giữa chúng ta tình ý đã trải qua khảo nghiệm tử vong, với ta mà nói, là cả đời trân quý, ta có thể lại lần nữa có tình yêu của nàng, thật hạnh phúc, cho nên có thể cùng nàng triền miên trên giường hay không, cũng không quan trọng, chỉ cần một người là nàng, mà người yêu của nàng có rất nhiều, cho nên, quyền quyết định chỉ ở trên tay nàng, nàng muốn cùng ai, muốn lưu lại con nối dòng cho ai, do nàng quyết định, không cần suy nghĩ cho ta có vui hay không, chỉ cần là hài tử của nàng, ta sẽ mong chờ yêu thương nó như con của mình, dù sao lúc trước…

Cho nên Nguyệt Nhi, không cần vì chuyện này mà phiền não, nàng vốn chính là thiên định Phượng Hoàng, thiên thần sủng ái, nàng chỉ cần làm chính nàng thì tốt rồi, chúng ta sẽ vĩnh viễn đứng ở bên cạnh nàng bảo vệ nàng!”

Thời điểm nói những lời này, ánh mắt Tần Ngạo trong suốt như vậy, đáy mắt tình ý nồng liệt như vậy, nói mỗi một chữ đều là chân thành tha thiết như vậy, tâm Vân Hiểu Nguyệt cảm động thật sâu, cái tên Tần Ngạo tự tin đó, đã trở lại, hắn như vậy, mới là bộ dáng nàng yêu nhất a!

“Lưu Vân, ta tính, ta sẽ càng ngày càng yêu chàng nhiều hơn, mỗi một cá nhân các chàng, đều là vướng bận vĩnh viễn trong lòng ta, mau chút dưỡng tốt thương tổn đi, sau khi trở về, ta lập tức chuẩn bị công việc đại hôn, ta muốn sớm một chút hướng mọi người tuyên bố là ta vĩnh viễn yêu các chàng!”

Điềm điềm cười cùng mười ngón tay Tần Ngạo giao nhau, tâm, nhích càng gần hơn!

Bởi vì thương thế tương đối nghiêm trọng, cho nên cho dù Vân Hiểu Nguyệt có y thuật tốt cỡ nào, Tần Ngạo cũng nằm ở trên giường cho khỏi, được sự đồng ý của Vân Hiểu Nguyệt mới cho xuống giường đi lại.

Từ sau khi nghỉ ngơi năm sáu ngày, mọi người quyết định phải về Chu Tước quốc, vì thế, một ngày này, Vân Hiểu Nguyệt mang theo Tư Đồ Viễn cùng Câu Hồn, tiến đến chào từ biệt.

Theo tiểu hầu chỉ dẫn, ba người tới phòng ngủ chính của Thẩm Mặc không xa phòng khách, nghe nói Thẩm phủ có khách quý tới, ba người không tiện đến chính sảnh đi quấy rầy, ai ngờ không có chờ đợi bao lâu, liền nghe được một trận tiếng bước chân dồn dập truyền đến, hiển nhiên không phải một người.

Ba người kinh ngạc liếc nhau một cái, còn chưa đứng dậy, một thân ảnh màu trắng dẫn đầu vọt vào, Vân Hiểu Nguyệt tập trung nhìn vào, chợt ngẩn ra, trước mắt là nam tử thở hổn hển có vẻ mặt có chút thương tâm – rõ ràng là Huyền Dạ!

“Nguyệt Nhi, quả thật là nàng sao? Nàng đến Huyền Vũ Quốc, vì sao không tới tìm ta, ta nhận được thư Thẩm Mặc dùng bồ câu đưa tin, hắn nói ở chỗ hắn có một nữ tữ cùng ta dường như có giao tình, trong thư hắn miêu tả bộ dáng, rõ ràng chính là nàng, cho nên ta dùng roi thúc ngựa từ Hoàng cung chạy tới.

Nguyệt Nhi, nàng không muốn gặp lại ta như vậy sao, cho nên mới không liên hệ với ta à, phải không? Nguyệt Nhi, ta nên làm như thế nào, nàng mới có thể nhận ta đây?”

Không khống chế được xông lên phía trước bắt lấy tay Vân Hiểu Nguyệt, trong thanh âm Huyền Dạ, lộ ra tuyệt vọng tiêu điều, Vân Hiểu Nguyệt lườm Thẩm Mặc sắc mặt tái nhợt bên cạnh, vẻ mặt khiếp sợ vạn phần một cái, thở dài một hơi, tay tháo xuống khăn che luôn luôn ở trên mặt.

Dung mạo quen thuộc vô cùng tuyệt sắc đó, nháy mắt làm cho Thẩm Mặc tuyệt vọng nhắm mắt lại, cùng đám người phía sau quỳ rạp xuống đất:

“Tham kiến Nữ Hoàng bệ hạ!”

“Đều hãy bình thân đi, sở dĩ Trẫm che cái khăn trên mặt, chính là không hi vọng các ngươi đối với ta quỳ lạy như thế, Trầm công tử, chúng ta vốn là bằng hữu, về sau đừng quỳ, được không?”

“Vâng, tạ Nữ Hoàng bệ hạ!”

Đứng dậy đứng vững, trên mặt Thẩm Mặc hiện ra biểu tình tuyệt vọng, sắc mặt càng thấy tái nhợt, cắn chặc môi đỏ mọng đứng ở đàng kia, trong con ngươi đen ôn hòa đó, hiện ra một loại tro tàn ảm đạm, ẩn ẩn nước mắt.

Vân Hiểu Nguyệt tuy rằng lôi kéo Huyền Dạ ngồi đến trên ghế, nhưng khóe mắt lại nhìn thấy vẻ mặt Thẩm Mặc, trong lòng cúi đầu thở dài. Nàng biết Thẩm Mặc đối với nàng có tình, từ sau khi Tần Ngạo tỉnh lại, hắn không trốn tránh nàng, thường xuyên mượn cớ đến “Thúy Vi Cư” thăm, nhưng thật ra là đến gặp nàng, Vân Hiểu Nguyệt cũng biết, chỉ là giả ngu thôi.

Hiện giờ thân phận của nàng đã bị hắn phát hiện, hắn tự nhiên hiểu nàng và hắn là không thể nào, cho nên mới có biểu tình bi thương như vậy, nàng và hắn trong lúc đó, nhiều nhất chỉ có thể làm bằng hữu, tình yêu đồ chơi này, nàng đối với hắn một chút cũng không có, cho nên, nàng tuyệt đối không có khả năng cùng hắn yêu nhau được, nàng chỉ có thể tương trợ cho sự nghiệp của hắn như vậy thôi.

“Trầm công tử, lúc trước giấu diếm ngươi, là không muốn làm cho tin tức Lưu Vân gặp chuyện không may truyền đến Thanh Long Quốc, khiến cho gặp đại loạn. Sau đó lại tìm được Lưu Vân, ta quý trọng người bạn như ngươi, càng không muốn làm cho ngươi có bất kỳ áp lực.

Vốn hôm nay ta tới gặp ngươi từ giã, ta đi ra khỏi cung lâu như vậy, trong triều nhất định lời đồn đãi nổi lên bốn phía, cho nên hôm nay ta muốn đi, vốn định trở lại Hoàng cung sau đó truyền tin cho Huyền Dạ, làm cho hắn cung cấp cho Thẩm gia các ngươi tiện lợi nhiều hơn, đến lúc đó ta sẽ hạ chỉ phong Lan Hinh làm Công Chúa, chủ trì tứ hôn nàng cùng Tưởng công tử.

Lan Hinh rốt cục phát hiện Tưởng công tử tốt, ta cũng thật vui mừng, lại không nghĩ tới ngươi sẽ truyền thư đem đến cho Huyền Dạ, vậy thì thật là tốt, Huyền Dạ, ta vừa mới đề nghị, chàng đồng ý không?”

Tránh đi ánh mắt Thẩm Mặc đau đớn, Vân Hiểu Nguyệt mỉm cười hỏi.

Mắt đầy si mê nhìn chằm chằm Vân Hiểu Nguyệt, Huyền Dạ lập tức vội gật đầu không ngừng:

“Nguyệt Nhi nói cái gì chính là cái đó, Thẩm Mặc, Trẫm biết ngươi luôn luôn vì Huyền Vũ Quốc ta nỗ lực làm cho phồn vinh hưng thịnh, cho nên Trẫm liền phong ngươi làm Thành chủ ‘ Thành Bích Thủy ‘ này, phụ trách thay mặt Huyền Vũ Quốc ta giám sát buôn thương mậu dịch lui tới ba đế quốc khác, lệnh muội nếu được Nữ Hoàng Chu Tước nhận làm nghĩa muội, thì phải là nghĩa muội Huyền Dạ ta, Công Chúa của Huyền Vũ Quốc, ban thưởng danh hào ‘Lan Hinh Công Chúa’, tức khắc Trẫm hồi cung, làm cho các quan chuẩn bị cho đại hôn công chúa đưa đồ cưới đem đến nơi này, thuận lợi vui vẻ đem Công Chúa gả đi ra ngoài, nghe như thế nào?”

Không thẹn làm Hoàng Đế lâu như vậy a, Huyền Dạ phản ứng kịp lập tức làm an bài hoàn mĩ, Vân Hiểu Nguyệt nghe được càng thấy hay.

‘Xem ra, Hoàng Đế Huyền Vũ này, hắn quả nhiên là càng làm càng thuận tay, trẻ nhỏ dễ dạy a!’

“Tạ Hoàng Thượng ân điển!”

Thẩm Mặc vừa nghe, lập tức quỳ xuống tạ ơn, Vân Hiểu Nguyệt cười nhẹ, bổ sung thêm:

“Trầm công tử thật là người kinh thương kỳ tài, Trẫm ở tại nơi này lâu như vậy, thấu hiểu rất rõ, cho nên Trẫm quyết định bồi dưỡng Thẩm gia các ngươi, đem quyền thông thương giám sát tứ quốc giao cho ngươi, hi vọng ngươi có thể đem mảnh đại lục này thương gia quản lí tốt, làm cho Thẩm gia có thể trở thành thiên hạ đệ nhất thương gia trong lịch sử, được không?”

Vân Hiểu Nguyệt vừa nói như thế, tương đương chính là nói cho Thẩm Mặc, nàng trợ giúp hắn, làm cho hắn thống lĩnh thương giới trên đại lục này, trở thành trợ lực lớn nhất cho Vân Hiểu Nguyệt nàng, nhưng, sẽ không nhận tình yêu của hắn, bọn họ vĩnh viễn chỉ có thể là quân thần, hoặc là bằng hữu, chỉ này mà thôi.

Thân hình Thẩm Mặc quỳ lay nhẹ, hai vai khẽ run, sau một lúc lâu mới hơi hơi nghẹn ngào trả lời:

“Tạ Nữ Hoàng bệ hạ, Thẩm Mặc ổn thỏa đem hết toàn lực, không cô phụ sự kỳ vọng của bệ hạ!”

Nói xong, một giọt nước mắt rơi trên mặt đất, lập tức bị tay hắn che giấu, Tư Đồ Viễn, Câu Hồn bên cạnh nhìn ở trong mắt, một mặt cười nhạt nhìn Vân Hiểu Nguyệt một cái, thõng mi mắt xuống.

Vân Hiểu Nguyệt hơi kinh ngạc, làm bộ không có thấy, tiến lên tự tay nâng Thẩm Mặc dậy, mỉm cười nói:

“Đây là một lần cuối cùng ngươi quỳ xuống, từ nay về sau, không cần phải quỳ, biết không?”

“Vâng! Thẩm Mặc vì Nữ Hoàng bệ hạ đi chuẩn bị ngựa xe, cáo lui trước!”

Cúi đầu, Thẩm Mặc khàn khàn nói nói, hơi hơi thi lễ, có chút lảo đảo lui ra ngoài.

Vân Hiểu Nguyệt thở dài, nhìn về phía Huyền Dạ có chút kinh ngạc, mỉm cười nói:

“Như vậy còn chàng, đã xác định là ta, có phải chàng nên trở về thống trị Huyền Vũ Quốc hay không? À, đúng rồi, chàng muốn ở lại chỗ này chủ trì hôn lễ sao, Huyền Dạ, Lan Hinh là muội của ta, liền nhờ chàng làm chủ hôn, được không?”

Lo lắng mình đã trêu chọc nhiều nam nhân như vậy, cho nên Vân Hiểu Nguyệt bây giờ là không muốn lại trêu chọc thêm, nếu Huyền Dạ không đòi chết sống phải gả, nàng sẽ không cần, tuy rằng có chút không quá quang minh, nhưng không có biện pháp thôi, nàng cũng không thương Huyền Dạ, cưới hắn, hắn chưa chắc sẽ vui vẻ nha!

“Ta… Nhưng … Được!”

Huyền Dạ yên lặng nhìn vẻ mặt Vân Hiểu Nguyệt kiên định, ánh mắt buồn bã, gật đầu đáp ứng.

Vân Hiểu Nguyệt thở dài một hơi, mỉm cười đi qua ngồi xuống cùng hắn rãnh rỗi hàn huyên, cho đến khi Thẩm Mặc chuẩn bị xong xe ngựa, từ “Thúy Vi Cư” vài người đều ngồi vào xe ngựa, xe ngựa xuất phát hướng Chu Tước quốc mà đi.