Tuyệt Sắc Yêu Phi

Quyển 3 - Chương 21: Tình ý triền miên



“Lưu Vân, chàng tỉnh rồi, có cảm thấy chỗ nào không thoải mái không, miệng vết thương còn đau hay không, muốn uống nước không, hả?”

Ôn nhu vuốt ve mặt hắn, Vân Hiểu Nguyệt tràn ra nụ cười vui sướng, ôn nhu hỏi.

Tần Ngạo nháy mắt mấy cái, yên lặng nhìn Vân Hiểu Nguyệt gần trong gang tấc, ánh mắt mê mông dần dần trong sáng, bỗng nhiên hiện lên một tia ý đau, mau đến cơ hồ chợt lóe lên, lập tức tràn đầy kinh ngạc cùng xa lạ, thật lâu, mới mở miệng hỏi:

“Cô nương, ngươi là ai?”

“Hửm?”

Vân Hiểu Nguyệt nhất thời trợn tròn mắt, ý cười đọng lại ở khóe miệng cùng đuôi lông mày, nheo mắt lại, yên lặng nhìn nam nhân trước mắt này làm cho nàng muốn cuồng, hận không thể lấy cái đại búa bổ đôi đầu của hắn, nhìn xem bên trong rốt cuộc đưa vào chút gì.

‘Hừ, giả mất trí nhớ sao?’

Một tia ý đau vừa mới đó căn bản không có tránh được ánh mắt nàng, nếu đau, làm sao có thể quên mất nàng, mặc kệ trong hồ lô chàng có gì, bổn cô nương tức giận, cho nên, xú tiểu tử, chàng thảm!

“Ta là ai sao? Lưu Vân, chàng đã quên ta, phải không? Nhưng … Chàng tại sao có thể đã quên ta, làm sao có thể đã quên ta, hả? Lưu Vân, chàng cẩn thận suy nghĩ, thật sự không nhớ rõ ta sao? Lưu Vân…”

Tay đặt ở trên đùi của mình, nước mắt lớn chừng hạt đậu nháy mắt từng giọt mới hạ xuống, Vân Hiểu Nguyệt rất có kỹ xảo khẽ cúi đầu, làm cho nước mắt xinh đẹp thật hoàn mĩ từ trong vành mắt rơi xuống, giống như viên kim cương nện ở trên mặt của hắn, trước ngực trên da thịt trần trụi, này giống bộ dáng hoa lê trong mưa vậy. Vân Hiểu Nguyệt tin tưởng, nhất định có thể làm xú tiểu tử này sợ.

Quả nhiên, ánh mắt Tần Ngạo nháy mắt hoảng loạn lên, ở giữa con ngươi đen khẩn trương cùng đau đớn hỗn hợp, môi khẽ run, từ chối hồi lâu, đột nhiên rũ xuống rèm mắt, thanh âm hơi có chút nghẹn ngào nói:

“Vị cô nương này, nam nữ thụ thụ bất thân, ta cùng ngươi bộ dáng như vậy, thật sự không ổn, ta thật sự không nhớ rõ cô nương là ai, mời cô nương đứng dậy được không?”

‘Xú tiểu tử, lúc trước còn yêu chết đi sống lại, giờ chẳng qua nhảy một cái dốc núi, chẳng lẽ đầu choáng váng hay sao? Muốn cùng ta dứt bỏ quan hệ, là lại một lần muốn chết, còn là muốn đòi làm chi nữa? Tần Ngạo Tần Ngạo, bổn cô nương nếu đã thông suốt, chàng cũng đừng nghĩ đào tẩu, theo ta chơi chơi trốn tìm sao, ta cũng không có thời gian rỗi chơi với chàng đâu, thật sự không được, cùng lắm thì bổn cô nương Bá Vương ngạnh thượng cung, nhất định phải cho chàng “Khôi phục trí nhớ”!’

“Thật sự không nhớ rõ, hả?”

Ngón tay nhỏ nhắn nâng cằm của hắn lên, buộc hắn nhìn mình, đáy mắt Vân Hiểu Nguyệt lóe giận tái đi, trên mặt ý cười càng đậm, nếu bọn Câu Hồn ở đây, nhất định thời điểm này biết biểu tình Vân Hiểu Nguyệt là gì, chứng minh nàng rất tức giận, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.

Nhưng Tần Ngạo không biết a, cho nên, tên đần độn nào đó khẳng định liền gật gật đầu, sau đó giống như làm trộm nhắm hai mắt lại không dám nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ tươi cười trước mắt này.

Vân Hiểu Nguyệt nghiền ngẫm vuốt ve gương mặt xinh đẹp của hắn, ngón tay dọc theo gò má chậm rãi trượt xuống, từ cằm khêu gợi rồi chậm rãi lướt đến cổ duyên dáng đường cong của hắn, sau đó đứng ở trên hầu kết lồi ra nhẹ nhàng đánh chuyển, hài lòng thấy rặng mây đỏ dần dần lan tràn đến trên mặt của hắn, đem tay kéo má thơm của hắn trong trái tim đang kịch liệt nhảy lên, cười nhạt mềm yếu hỏi:

“Lưu Vân, nhìn vào ánh mắt ta nói cho ta, chàng không nhớ rõ ta, cho nên, không yêu ta nữa, chỉ cần chàng nói, ta lập tức chạy lấy người, từ nay về sau ta và chàng đều là người lạ, được sao?”

“Ta…”

Cả người Tần Ngạo cứng đờ, bỗng nhiên mở to mắt nhìn chằm chằm Vân Hiểu Nguyệt, thâm trầm đau đớn từ trong mắt phun trào mà ra, nồng liệt như vậy, tuyệt vọng như vậy, cặp mắt kia đã từng hăng hái, con ngươi đen lóe tia sáng, phảng phất chịu tải nặng đau nhất thế gian, sâu thẳm giống như giếng cạn một loại, nhìn không thấy một tia ánh sáng, đau đó, bi thương đó, thương tổn đó, làm cho Vân Hiểu Nguyệt sinh lòng đau càng đau hơn, hô hấp cũng có chút đình trệ, có một loại gọi là “Yêu” gì đó, từ vẻ đẹp giữa mắt sáng của nàng mà ra, chảy vào mắt của hắn, xông vào tim của hắn, cũng đốt sáng lên cặp con ngươi tro tàn một loại kia, phụt ra ánh sáng loá mắt.

Không thể tin nâng tay khẽ chạm vào mặt ấm áp của Vân Hiểu Nguyệt, khí trời sương mù từ trong mắt xinh đẹp Tần Ngạo tràn ra, nước mắt hóa thành trong suốt, từ khóe mắt ẩn vào cẩm gối, cố sức trương trương môi, lúc này thanh âm Tần Ngạo đều đang run run:

“Thật vậy chăng, này là thật sao, ta không là đang nằm mơ đi, Nguyệt Nhi, nàng hãy nói cho ta, nàng yêu ta, có phải hay không? Sẽ không, nàng không phải là nàng ấy, nàng ấy hận ta như vậy, làm sao có thể sẽ yêu ta, ta dùng hết cả chiêu thức với nàng ấy, cũng chưa thể đi vào lòng của nàng ấy, nàng làm sao có thể yêu ta đây? Ngươi là ai, ta đây là ở đâu, ta… ưm!”

Còn chưa nói hết lời cứ như vậy bị chận trở về, mắt đột nhiệt phóng đại Tần Ngạo nhìn vào khuôn mặt, cảm nhận được giữa răng môi hương thơm quen thuộc, nước mắt, phun trào mà ra!

Vươn đầu lưỡi, Vân Hiểu Nguyệt rất nghiêm túc đem cánh môi của hắn tỉ mỉ liếm láp một lần, lập tức xông vào trong miệng hắn, kéo đầu lưỡi của hắn ra, hết sức triền miên hôn tên ngu ngốc trước mắt này, hôn nồng nhiệt mềm nhẹ mà kích thích, làm cho Tần Ngạo nước càng rơi càng hung, đáy mắt, dần dần tràn ngập ý cười cảm động, hai tay duỗi ra, gắt gao ôm nằm sấp ở trên người Vân Hiểu Nguyệt, thật chặt như vậy, dường như muốn đem nàng nhét vào trong thân thể hắn.

Bỗng nhiên trong lúc đó đổi lại bị động thành việc chủ động, gắt gao cuốn lấy cái lưỡi thơm tho trắng mịn đó yêu nhập vào xương tủy, cuồng dã hôn trả lại, như trời đất mà thâm tình đến nóng cháy, hơi kém tí nữa đem Vân Hiểu Nguyệt chết đuối, chất lỏng nhè nhẹ trong suốt, từ đôi môi hai người dây dưa trong lúc đó chảy xuống, tất cả tình ý, ở cái hôn này, truyền lại vào trong lòng lẫn nhau, hết thảy, đều ở không nói gì!

Thật lâu sau, rời môi!

“Lưu Vân a…”

Thở khẽ đem mặt hồng thấu vùi vào hõm vai Tần Ngạo, Vân Hiểu Nguyệt khẽ cười thở dài:

“Tại sao vừa mới muốn giả mất trí nhớ, hửm?”

“Ta luôn luôn biết nàng ở đây bên cạnh ta, rất sớm cũng cảm giác được, nhưng ta không dám tỉnh lại, ta sợ hãi đây hết thảy đều là cảnh trong mơ, Nguyệt Nhi, ta ôm quyết tâm nhảy xuống vách núi đen hẳn phải chết, không nghĩ tới ta lại không chết, mà chỉ tiến vào trong hồ, thời điểm khi ta chậm rãi chìm đến đáy hồ, trước mắt ta, hiện lên từng chút từng chút khoảng thời gian với nàng ở chung, chân thật như vậy, ta đột nhiên hối hận, hối hận bản thân khinh suất bỏ qua tính mạng của mình như vậy, ta luyến tiếc nàng, rất luyến tiếc, ta biết, nàng thông minh như vậy, nhất định rất nhanh suy nghĩ cẩn thận, nếu nàng thấy được thư của ta để lại, nhất định sẽ khổ sở, ta không muốn nàng rơi lệ, cho nên ở thời khắc cuối cùng, giùng giằng bò đến bên hồ.

Không đợi ta nghỉ ngơi tốt, liền gặp hai đầu sói đến bên hồ đến uống nước, lúc ấy ta bị trọng thương, đành phải trốn vào trong rừng rậm, sói đó đuổi đi theo, ta chạy trốn tới bờ sông, giết chết một con, không tính tới lại đưa bầy sói lại đây, rơi vào đường cùng, ta liền chìm vào trong sông, bắt được một cây khô trôi nổi, ta theo dòng nước trôi.

Không biết trôi bao lâu, hôn mê bất tỉnh, chờ ta thời điểm có ý thức, liền nghe được thanh âm của nàng, Nguyệt Nhi, lúc ấy ta rất hưng phấn a, rất muốn mở to mắt nhìn nàng, nhưng chỉ không mở ra được, từ từ, kích động cùng hưng phấn bị thống khổ thay thế, ta không biết thế nào đối mặt với nàng, ta yêu nàng, nhưng nàng không thương ta, ta chết cũng không chết được, cũng không muốn chết lại một lần nữa, vì thế ta liền quyết định chờ ta tỉnh lại sau, liền làm bộ như không biết nàng, như vậy, ta có thể chỉ cần làm bằng hữu của nàng, để cho nàng nghĩ rằng ta đã quên nàng, mà ta chỉ muốn xa xa chúc phúc nàng là được rồi, cũng không cần thấy một màn đại hôn của nàng kia, làm cho ta lại một lần nữa thống khổ, đáng tiếc…

Nguyệt Nhi, ta đúng là vẫn còn đấu không lại nàng, nước mắt nàng, hoàn toàn đem sự kiên trì của ta đánh nát, mà nụ hôn của nàng, làm cho ta vui sướng, Nguyệt Nhi, cái hôn này, ta cũng không thể lí giải được cho rằng nàng cũng yêu ta, nguyện ý nhận ta, có phải như vậy hay không? Nguyệt Nhi, cầu nàng không cần tra tấn ta, nàng nói cho ta được không, được không?”

Cúi đầu nỉ non, Tần Ngạo vội vàng ôm chặt người trong ngực, mang theo tràn đầy không xác định cùng nhát gan khẩn cầu, dồn dập hỏi thăm.

“Ngu ngốc!”

Ý cười dần dần dày lên, Vân Hiểu Nguyệt vùi mặt càng sâu, đột nhiên há miệng hung hăng cắn vào bả vai Tần Ngạo, dùng lực không lưu tình chút nào,

Tần Ngạo thét lớn một tiếng, hít một hơi khí lạnh lại một câu nói cũng không có nói, dưới hai tay ý thức lại càng chặt hơn, lặng lẽ thừa nhận, cho đến khi trong miệng nếm thấy hương vị huyết tinh, Vân Hiểu Nguyệt mới nới miệng ra, ngẩng đầu thật sâu nhìn vào đôi mắt Tần Ngạo thoải mái cười, có chút đau lòng khẽ khẽ vuốt vuốt dấu răng của nàng cắn xuống, điềm điềm cười:

“Đau không?”

“Uh!”

“Như vậy, không nghĩ đang nằm mơ chứ?”

“Uh!”

“Lưu Vân, dấu răng này, là dấu ta cam kết cho chàng, cũng là ấn ký ta lưu lại, từ nay về sau, chàng cũng chỉ có thể là người của ta, đời đời kiếp kiếp chỉ thuộc về Vân Hiểu Nguyệt ta, mà chàng ngay cả cơ hội hối hận cũng không có, bởi vì ta cũng yêu chàng, Lưu Vân, ta yêu chàng!”

Đôi mắt lộng lẫy kiên định nhìn Tần Ngạo, Vân Hiểu Nguyệt nói được như đinh đóng cột, yêu say đắm thật sâu, khuôn mặt che kín tươi cười không hề giữ lại, phảng phất là âm thanh của trời, làm cho Tần Ngạo kích động lại tràn ra nhiệt lệ, kinh hỉ lớn làm cho hắn nói cũng nói không nên lời, chỉ chặt chẽ nhìn chằm chằm tuyệt mỹ dung nhan của Vân Hiểu Nguyệt, đột nhiên ngẩng đầu, sâu chôn vào trước ngực Vân Hiểu Nguyệt, nghẹn ngào khẽ gọi:

“Nguyệt Nhi, Nguyệt Nhi…”

“Lưu Vân, trước kia ta hận chàng, nhưng thật ra là bởi vì ta yêu chàng, bởi vì yêu, cho nên mới có hận, sau đó ta với chàng lại gặp lại, ta dễ dàng tha thứ cho chàng như thế, ta cho là đã không thể yêu chàng nữa, cho nên ta chỉ muốn cùng chàng làm bằng hữu, mà không nghĩ tới lần này chàng nhảy vực, làm cho ta thấy rõ tim của mình, hóa ra ở trong lòng ta, vẫn luôn có chàng, cho nên ta cũng nhảy xuống tới tìm chàng.

Lưu Vân, chàng không biết, ta ở chỗ kia nhìn thấy đất đầy máu tươi cùng ngọc bội vỡ vụn của chàng, chủy thủ cùng chiếc giày kia, lòng, có bao nhiêu đau, có bao nhiêu hối hận? Liền trong một khắc đó, ta tự nói với mình, chỉ cần tìm được chàng, ta liền nhất định phải nắm chặt tay chàng, nói cho chàng biết ta cũng yêu chàng, muốn chàng biết đời đời kiếp kiếp ở chung, bởi vì chàng, cũng cho ta hạ quyết tâm muốn nhận Tần Vũ cùng Phong Tuyệt, ta không thể lại thừa nhận chuyện phát sinh như vậy, các chàng cùng ta đã sớm dây dưa không rõ, trên trời cũng cho ta có cơ hội quang minh chính đại với các chàng cùng một chỗ, như vậy, liền nhận các chàng đi, vô luận về sau chúng ta hình thức ở chung như thế nào, chỉ cần chúng ta cùng một chỗ, sẽ hạnh phúc!

Mà Lưu Vân, nam nhân của ta nhiều như vậy, chàng chỉ là một người trong đó, ta không thể cho chàng cùng các chàng bất cứ người nào toàn bộ yêu thương được, chàng cũng nguyện ý cùng ta ở chung sao?”

Vươn một cái nhẹ tay khẽ vuốt vuốt sợi tóc Tần Ngạo, Vân Hiểu Nguyệt ôn nhu thì thầm.

“Nguyệt Nhi… Ta yêu nàng, yêu tận xương tủy, ngày không có nàng, ta căn bản không có biện pháp sống nổi, cho nên chỉ cần có thể cùng nàng ở chung, có thể lại có được tình yêu của nàng, chính là hạnh phúc lớn nhất của ta, ta sao lại quan tâm có bao nhiêu người?

Với ta mà nói, nàng là toàn bộ sinh mạng của ta, nàng cao hứng, ta sẽ cao hứng, nàng vui vẻ, ta cũng vui vẻ, cho nên người yêu nàng, ta cũng sẽ yêu, Nguyệt Nhi, ta thật hạnh phúc a… Nguyệt Nhi của ta, ta rốt cục đi vào trong lòng nàng, ta thật hạnh phúc, ta yêu nàng, thật yêu thật yêu, Nguyệt Nhi…”

Trên tuấn nhan tràn đầy nụ cười thỏa mãn cùng tình yêu triền miên, Tần Ngạo ngẩng đầu, tại người trong lòng trên mặt mỗi một chỗ, đều dấu hôn tỉ mỉ hạ xuống, thâm tình nỉ non cùng chân tâm lửa nóng làm Vân Hiểu Nguyệt hốc mắt đỏ, tâm, rốt cục viên mãn.

Tình yêu à, thật sự là thần kỳ, tất cả đau cùng thương tổn, hiện tại, đều tiêu thất, còn lại là thâm tình liên miên không tuyệt tình này, đem hai lòng của người ta gắt gao tương liên, đời đời kiếp kiếp, liên miên không dứt!

“Lưu Vân, từ giờ trở đi, chàng liền là người của ta, cho nên chờ thương thế của chàng tốt lên, sẽ theo ta cùng nhau trở về Hoàng cung đi, ta quyết định nghe theo đề nghị các đại thần, tùy ý đại hôn, mọi người các chàng, đều là nam phi của ta, chẳng phân biệt được lớn nhỏ, ta cùng nhau cưới, được không?”

Khóe miệng nhếch lên một độ cong lớn, Vân Hiểu Nguyệt cười híp mắt nói.

“Được, tất cả nghe theo nàng, nàng thích ra sao sẽ như thế, cho dù nàng muốn ta làm tiểu thiếp của nàng, ta cũng nguyện ý!”

Tần Ngạo mỉm cười trả lời.

“Ặc, không phải đâu! Lưu Vân, chàng vẫn nên khôi phục bộ dáng kiêu ngạo trước kia đi ta tương đối không thói quen, hiện tại giống như tiểu nương tử, ta cảm giác thật kỳ quái nha!”

Ngạc nhiên nhìn vẻ mặt nam nhân ôn nhu nụ cười, Vân Hiểu Nguyệt nhịn không được nói.

“Ta trải qua thiên tân vạn khổ, thật vất vả mới để cho nàng nhận ta, ta thế nào bỏ được bản mặt đối với nàng đây? Nguyệt Nhi, ở trước mặt của nàng, ta vĩnh viễn không thể trở về một Hoàng Đế Thanh Long cao ngạo tự đại được, nàng sờ sờ, trong lòng ta, tràn đầy hình ảnh đều là nàng, cho nên có thể lưu ở bên cạnh nàng ta đã rất mừng lắm rồi, Nguyệt Nhi, không cần bận tâm thân phận của ta, ta thích nàng giống như bọn họ đối với nàng như vậy, ta sẽ hảo hảo cùng bọn Diệp chung đụng, được không?”

“Trời à, Lưu Vân, ta… Được rồi, chàng thích ra sao liền thế đi, trước ngủ một hồi đã, trong chốc lát ta cùng chàng dùng cơm trưa, chàng phải sớm khôi phục, chúng ta có thể sớm đi trở về, được sao?”

Hắc tuyến đủ số, bàn tay mềm mại của Vân Hiểu Nguyệt dán tại trên ngực Tần Ngạo, có chút dở khóc dở cười trả lời.

“Vậy… Nàng theo giúp ta, được chứ?”

“À, được, nhắm mắt, nghỉ ngơi đi!”

Kinh ngạc nhìn gương mặt tiểu nương tử của Tần Ngạo, Vân Hiểu Nguyệt nhẹ nhàng trở mình đặt xuống thân của hắn, xốc chăn gấm lên nằm đến bên cạnh hắn, ra lệnh.

“Được!”

Trong con ngươi đen hiện lên một tia cười bỡn cợt, Tần Ngạo nhăn nhíu mi, chậm rãi nghiêng thân ôm lấy vòng eo Vân Hiểu Nguyệt, vùi mặt vào trong ngực của nàng, nhắm hai mắt lại.

Vân Hiểu Nguyệt ngẩn ngơ, nâng tay ở lưng của hắn, không tự chủ vỗ nhẹ, cho nên không có thấy, trong lòng người kia, khóe miệng đầy thoáng ý cười, thật sự là xán lạn mà có chút quỷ dị a!

Dần dần, trên giường gỗ khắc hoa truyền đến tiếng hít thở đều đều, tình cảm hai người đã thổ lộ, thâm tình ôm nhau, gáy bắt chéo nhau mà ngủ, lúc này đây, là khi còn sống chân chính gần nhau!