Tuyệt Sắc Yêu Phi

Quyển 2 - Chương 113: Cả đời thủ hộ



3 ngày thoáng một cái đã qua, ba ngày nay, chỗ nào Vân Hiểu Nguyệt cũng không có đi, lại đứng ở phủ Tướng quân cùng Bảo Bảo cùng nhóm người yêu của nàng, xuân hàng đêm, hạnh phúc khôn cùng!

Bởi vì Bạch Bằng Triển là Tịnh Kiên Vương, quan hàm rất lớn, cho nên sân phủ Tướng quân tốt nhất bị bọn họ “Chiếm lấy”, Vân Hiểu Nguyệt căn bản không lo lắng bị người nghe được. Bảo Bảo ngủ thật sự ngon giấc, cho nên nghe không được thanh âm làm cho người ta mặt đỏ tim đập này.

Nhưng Phong Tuyệt lại làm một ám vệ, cần phải làm chuyện nên làm, mỗi đêm từ một nơi bí mật gần đó bảo hộ nàng, mỗi lần cùng bọn Viễn hoan ái, Vân Hiểu Nguyệt tổng có thể nghe được Phong Tuyệt đè nén tiếng hít thở hỗn loạn, biết trước lúc nàng ngủ say, đều là như thế, thế mà sáng ngày hôm sau, nhất định cả người hắn đều là sương sớm, trong sân lúc nào cũng đứng thành cây si, bộ dạng tiêu điều kia, làm cho người ta nhìn thật sự là không đành lòng.

Nhưng vô luận Vân Hiểu Nguyệt khuyên như thế nào, hắn cứ kiên trì muốn canh chừng, chỉ sợ nơi này lại không an toàn, buổi tối hắn cũng không chịu đi nghỉ ngơi, mà thời điểm ban ngày, thời gian hắn nghỉ ngơi luôn rất ngắn liền đứng dậy tiếp tục cùng với nàng, vô tình hay cố ý, Vân Hiểu Nguyệt tổng có thể thấy đôi mắt hắn bi thương đuổi theo thân ảnh của nàng, làm cho không người nào có thể bỏ qua.

Nhưng chỉ cần ánh mắt Vân Hiểu Nguyệt nhìn hắn đang dừng ở trên người của nàng, ánh mắt Phong Tuyệt sẽ lập tức thu liễm khỏi si mê, hướng nàng cười nhẹ, mắt rũ rèm xuống, lẳng lặng đứng ở đàng kia, nhìn không ra khác thường gì, nhưng mà tinh thần chán nản quanh quẩn quanh thân kia, rõ ràng như vậy, mới ngắn ngủn hai ngày mà thôi, cũng cảm giác hắn tiều tụy rất nhiều, cũng trầm mặc tái nhợt rất nhiều.

Bọn Tư Đồ Viễn nhìn ở trong mắt, ở trong lòng cũng là thương cảm, bất quá, loại chuyện này, bọn họ cũng giúp không được, còn có một hũ dấm chua Câu Hồn cùng một Bảo Bảo bám người ở chỗ này, bọn họ cũng không cơ hội hỗ trợ gì à!

Kỳ thực, bọn Tư Đồ Viễn không nói, Vân Hiểu Nguyệt cũng nhìn ở trong mắt, trong lòng càng cảm thấy đến vô hại:

‘Đối với Phong Tuyệt, nói thật, có lẽ có một ít hảo cảm, bởi vì lúc trước thời điểm nàng bi thống, là hắn một mực yên lặng canh giữ ở bên cạnh an ủi nàng, giúp nàng hết thảy mọi biện pháp tìm Viễn, nhưng cảm giác yêu, nàng thật không có, chẳng lẽ là bởi vì hắn truyền tin cho Huyền Kha mà hiện giờ dẫn đến phát ra một loạt chuyện phiền toái này, cho nên nàng khó có thể quên mất quan hệ sao? Xem ra, cho dù là dần dần quên mất thân phận sát thủ, cáu kỉnh cùng không dễ dàng tín nhiệm kia vẫn là cải biến không xong à!’

Tựa vào trước cửa gỗ thư phòng, lẳng lặng nhìn mãn đường hoa sen ngoài cửa sổ cùng chơi đùa trong nước, tâm tình Vân Hiểu Nguyệt có chút phiền chán.

Phong Tuyệt đứng ngay cạnh cửa tại phía sau nàng, Bảo Bảo ở cùng Viễn  dưới sự hướng dẫn của Câu Hồn, đang ở bên ngoài sân cỏ thả con diều, tiếng cười thanh thúy không ngừng lọt vào tai, khoái hoạt kia làm Vân Hiểu Nguyệt cũng có chút hâm mộ:

‘ Tên tiểu tử này, vĩnh viễn đều là vô ưu vô lự như vậy, đợi cho Diệp chạy đến, bọn Tần Ngạo đi rồi, nàng sẽ đưa Bảo Bảo quay về Chu Tước quốc thôi, hiện giờ trên đại lục có tứ quốc, cũng chỉ có Chu Tước quốc, là nàng chưa có đi qua, sau khi xong lần này phải đi xem, sẽ cùng bọn Viễn khắp nơi tìm kiếm địa phương ẩn cư thích hợp, trước đem ổ nhỏ của nàng xây xong, có thể thanh thản ổn định du lịch đại lục à!’

“Phong Tuyệt, ngươi thật sự là muốn vĩnh viễn như vậy đi theo ta sao?”

Thở dài một hơi thật sâu, Vân Hiểu Nguyệt do dự thật lâu sau, quay đầu nhìn Phong Tuyệt, nhẹ nhàng hỏi.

“Đúng, Nguyệt Nhi, ta chỉ muốn cùng nàng, ta yêu nàng, nàng cũng biết, cho nên chỉ có đứng ở nơi này nhìn nàng, ta có thể an tâm. Nguyệt Nhi, ta không có yêu cầu nàng cũng yêu ta, cũng sẽ không thể đối với nàng tạo thành quấy nhiễu gì, như vậy cũng không được sao?”

Mắt nước của Phong Tuyệt u ám thâm thúy lóe ánh sáng, kiên định mà bi thương, khóe môi khêu gợi hàm chứa một tia không yên, trong lúc nhất thời yên lặng nhìn Vân Hiểu Nguyệt, làm lời Vân Hiểu Nguyệt muốn nói đều ngăn ở bên miệng.

“Không phải, hazz…”

Thở dài một hơi, Vân Hiểu Nguyệt chậm rãi đi đến trước mặt của hắn, mắt đẹp ôn nhu nhìn hắn, nhẹ nhàng mà nở nụ cười:

“Có ngươi là minh chủ võ lâm làm ám vệ của ta, ta cao hứng còn không kịp đâu, mà Phong Tuyệt, ngươi biết không, ta đã đáp ứng bọn Viễn, cả đời này, chỉ thương nhóm hắn, chỉ cùng bốn người bọn họ ở chung, yêu nhiều hơn, ta sợ ta không chịu nỗi, ngươi đường đường Nhị Hoàng Tử Huyền Vũ Quốc, chờ Huyền Dạ đem triều chính ổn định sau, nhất định sẽ giúp ngươi khôi phục thân phận, mà Huyền Kha luôn luôn ngủ mê không tỉnh, hắn còn có thể tỉnh lại hay không, còn là một ẩn số, ngươi phía sau, hẳn nên trở lại Huyền Vũ đi, trợ giúp Huyền Dạ chấn hưng Huyền Vũ Quốc.

Huyền Dạ dù sao lúc trước đồn đãi bình luận không tốt lắm, trong khoảng thời gian này, hắn tuy rằng mỗi lần dùng bồ câu đưa tin lại đây đều là nói tình huống Huyền Kha, rất ít đề cập chuyện của hắn, nhưng ta biết, hắn nhất định mệt chết đi mà vẫn cố hết sức, lại nói từ lần trước sau khi trúng độc, thân thể hắn luôn luôn không tốt lắm, Phong Tuyệt, ngươi là nhị ca của hắn, phía sau, ngươi không đi giúp hắn, thì ai đi giúp hắn? Nghe lời của ta, trở về Huyền Vũ Quốc đi, bọn họ so với ta càng cần ngươi hơn, được không?”

” Ý tứ của nàng, ta hiểu được!”

Đột nhiên nhắm chặt hai mắt, Phong Tuyệt có chút nghẹn ngào trả lời:

“Ta sáng sớm ngày mai trở về Huyền Vũ, tận tâm tận lực giúp Huyền Dạ ổn định triều chính, chờ đợi hết thảy đều ổn định, ta còn có thể trở lại bên cạnh nàng hay không?”

“Nhưng mà… Phong Tuyệt, ngươi hẳn là ngươi có nhân sinh của chính mình, xem thật kỹ cạnh ngươi, ngươi sẽ phát hiện, nữ tử tốt hơn ta chỗ nào cũng có, ta…”

Vân Hiểu Nguyệt có chút áy náy há miệng khuyên bảo, nhưng lời còn chưa nói hết, trợn to hai mắt miệng đã đột nhiên bị Phong Tuyệt bịt lại.

“Nguyệt Nhi, đừng bảo vậy, các nàng đều không phải là nàng, ta yêu, là nàng, Vân Hiểu Nguyệt độc nhất vô nhị trên đại lục này, Phong Tuyệt ta đời này kiếp này, chỉ yêu nàng, nữ tử khác dù cho đại mỹ nhân, đều không phải là người ta yêu.

Nguyệt Nhi, ta không muốn nàng yêu ta giống như thương nhóm hắn như vậy, ta chỉ là hi vọng mỗi ngày nhìn nàng thôi, cho dù là yêu thống khổ, ta cũng vui vẻ chịu đựng, nếu ta quyết tâm làm ám vệ của nàng, chính là một đời một kiếp thủ hộ, sẽ không có khả năng rời đi, đừng đẩy ta ra, được không?”

Băng trong mắt bốc lên cuồn cuộn đau đớn, làm tâm Vân Hiểu Nguyệt có chút xúc động nhanh:

‘Vì sao bọn họ, đều làm cho mình không muốn đẩy bọn họ ra? Tần Vũ là như thế này, Huyền Dạ là như thế này, Phong Tuyệt cũng là như thế này, mình thật sự có tốt như vậy sao?’

Giơ tay lên, nhẹ nhàng phủ trên gò má Phong Tuyệt có chút tái nhợt gầy yếu, mắt đẹp Vân Hiểu Nguyệt tỏa ra tràn đầy thương tiếc.

“Kỳ thực, ta cũng có rất nhiều khuyết điểm, ở trong mắt thế nhân, ta chính là một người dâm oa đãng phụ, nữ tữ không biết liêm sỉ, ta lãnh huyết vô tình, thời điểm phần lớn tự đại chuyên chế, theo một góc độ mà nói, ta rất ích kỷ, ta như vậy, đáng được các ngươi yêu sao?”

“Không có đáng giá hay không, bởi vì ta yêu nàng, cho nên nàng cho đó là khuyết điểm sao, ở trong mắt của ta, tất cả chỗ đều hấp dẫn ta. Nguyệt Nhi, nàng biết không, sự tự tin của nàng cùng kiêu ngạo, giống như là một đoàn hỏa diễm, lóa mắt như vậy, chỉ cần liếc mắt một cái, ta bị hấp dẫn thật sâu, ta yêu nàng, cho nên nàng muốn ta trở về, ta sẽ trở về, nhưng ta vĩnh viễn là ám vệ của nàng, được không?”

Nâng tay Vân Hiểu Nguyệt nắm thật chặt dán tại trên mặt hắn, Phong Tuyệt kiên định trả lời.

“Được! Đi ngủ một giấc ngon đi, ngày mai đi trở về, ta sẽ tùy thời cùng ngươi giữ liên lạc, nếu tất cả mọi chuyện đều giải quyết, ngươi vẫn muốn làm ám vệ của ta, ta vẫn hoan nghênh ngươi trở về!”

Cảm động dưới đáy lòng hiện lên, Vân Hiểu Nguyệt nhón chân lên, ở trên gương mặt hắn hôn nhẹ một cái, Điềm Điềm nở nụ cười.

“Nguyệt Nhi…”

Rốt cuộc không nén tình yêu tràn đầy được trong lòng, vượn cánh tay ra nhẹ đem Vân Hiểu Nguyệt lôi vào trong ngực, nụ cười hạnh phúc hiện ra, vùi đầu ở giữa hương thơm tóc nàng, Phong Tuyệt nước mắt cảm động tràn ra cùng sương mù.

Hắn là lần đầu tiên gần gũi đụng chạm người yêu như vậy, có lẽ là một lần cuối cùng, liền làm cho hắn vĩnh viễn nhớ kỹ thời khắc này, nhớ kỹ mùi của nàng đi!

Trong thư phòng, một mảnh yên tĩnh, nâng tay để ở hông của hắn, Vân Hiểu Nguyệt không nói gì, cũng không có động, hắn nồng liệt không hối hận yêu như vậy, Vân Hiểu Nguyệt cảm động, cho dù không thể yêu đáp lại hắn, cũng không có biện pháp khuyên hắn buông tha cho, điều nàng có thể làm, chỉ sợ cũng chỉ là một tia an ủi như vậy, thực xin lỗi!

Một hồi lâu sau, Phong Tuyệt buông cánh tay ra, lạnh nhạt mà thỏa mãn nở nụ cười:

“Cảm ơn nàng Nguyệt Nhi, ta đi nghỉ ngơi!”

Nói xong, quay đầu bước đi ra ngoài, nháy mắt quay người lại, nàng rõ ràng thấy khóe mắt hắn  rơi giọt lệ, dưới ánh mặt trời, vụn nhỏ lóe ánh sáng, rớt xuống vào trong bụi bậm, nhanh chóng biến mất!

( Ụt: Ta nói thật chứ tình yêu của Phong Tuyệt ta hoàn toàn ủng hộ, ca ấy chỉ là vô tình hại Nguyệt tỷ chứ chưa bao giờ làm gì tổn thương tỷ ấy cả. Sau Câu Hồn ca ta thích Phong Tuyệt rồi tới Bảo Bảo, là ba người chưa bao giờ tổn thương Nguyệt tỷ, còn lại ca nào cũng ít nhất một lần cả. Dù sau này Câu Hồn ca cũng có một lần … nhưng ta không trách ca ý…)

Thở dài, Vân Hiểu Nguyệt chậm rãi từ thư phòng đi ra, bên trong vừa mới đắm chìm trong ánh mặt trời đầu hạ, đột nhiên, một binh sĩ vội vã chạy tới, thấy Vân Hiểu Nguyệt, liền vội cung kính bẩm báo:

“Vân thần y, Hoàng Thượng Thanh Long vừa mới phái người đưa tới thư hàm, nói là sáng mai muốn dẫn đội ngũ rời khỏi nơi này, hắn và Vương gia muốn gặp người, thỉnh người đến gian nhất quân doanh ngoài thành.”

“Muốn gặp ta?”

Khẽ cau mày, Vân Hiểu Nguyệt kinh ngạc hỏi:

“Tịnh Kiên Vương biết chuyện này sao?”

“Vâng, Vương gia đã đi chuẩn bị ngựa, muốn tiểu nhân đến mời người!”

“Uk, ta lập tức đi ngay, đi thôi!”

“Vâng!”

Bước nhanh đi đến bên ngoài sân, Bảo Bảo có Tư Đồ Viễn cùng Câu Hồn làm bạn, chơi vui vẻ nha, thấy Vân Hiểu Nguyệt đi tới, Câu Hồn thả người nhảy lại đây:

“Nguyệt Nhi, như thế nào?”

“Tần Ngạo bọn họ muốn ta đi, hẹn gặp ta, cùng đi đi, được không?”

“Được!”

Lúc này đây, Bảo Bảo cũng cùng đi, năm người cưỡi tuấn mã, rất nhanh đến lều lớn quân doanh của Tần Ngạo, ôm Bảo Bảo nhảy xuống ngựa, mấy người Vân Hiểu Nguyệt, đi đến tiến vào.

Trong đại trướng, trừ một bàn yến hội phong phú, Tần Ngạo cùng Tần Vũ ngồi bên cạnh bàn, thấy bọn Tư Đồ Viễn đi đến, ánh mắt Tần Ngạo buồn bã, lập tức nhàn nhạt nở nụ cười:

“Nguyệt Nhi, Vương gia, cám ơn nhóm nàng đến ta rất hân hạnh được đón tiếp, mời ngồi!”

“Tìm chúng ta đến, có phải còn cần điều kiện gì mới bằng lòng lui binh hay không ?”

Ngồi xuống lạnh lùng nhìn Tần Ngạo một cái, Vân Hiểu Nguyệt hỏi.

“Nguyệt Nhi, ta không ý tứ này, chỉ đơn thuần muốn gặp nàng một chút mà thôi, nàng yên tâm, sáng sớm ngày mai, ta lập tức mang theo người của ta sẽ về Thanh Long, quyết không nuốt lời!”

Mặt trắng bệch, Tần Ngạo nhàn nhạt trả lời.

“Nguyệt Nhi, Hoàng huynh đã biết tất cả mọi chuyện, hiểu rõ thương thế của ta không phải Bạch Hổ Quốc tạo thành, nhưng hắn cũng sẽ không đi tìm Huyền Vũ Quốc gây phiền toái, bởi vì nàng nhất định không thích, Nguyệt Nhi, cám ơn nàng hôm nay có thể tới, mời!”

Bên cạnh Tần Vũ giơ ly rượu lên, cảm kích cười, uống một hơi cạn sạch.

“Thật không?”

Bên môi nổi lên mỉm cười, Vân Hiểu Nguyệt thật sâu nhìn Tần Ngạo một cái, nâng chén rồi uống.

Bữa cơm này,  mọi người cứ việc các loại tâm sự, nhưng cuối cùng ăn được thuận lợi, một canh giờ sau, Vân Hiểu Nguyệt đứng dậy cáo từ, Tần Ngạo cũng không có giữ lại, cùng Tần Vũ, tự mình đưa bọn họ đưa đến cửa quân doanh.

“Nguyệt Nhi, ta quyết định, ba tháng sau gặp lại!”

Lúc Vân Hiểu Nguyệt nhảy lên ngựa chuẩn bị đi, phía sau Tần Ngạo đột nhiên lớn tiếng kiên định nói.

Cả người cứng đờ, Vân Hiểu Nguyệt không quay đầu lại, lôi kéo dây cương, tuấn mã vội vã đi, rất nhanh biến mất khỏi tầm mắt Tần Ngạo, đối với mắt đầy kinh ngạc của Tần Vũ cười nhẹ, Tần Ngạo xoay người hướng lều lớn mà đi:

‘Nguyệt Nhi, lúc này đây, ta tính là đền bù trên tánh mạng cùng tôn nghiêm của ta, ta cũng muốn cho nàng biết thành ý của ta, còn có tình yêu của ta đối với nàng, cho nên, phải chờ ta nha!’