Tuyệt Sắc Phượng Đế

Quyển 1 - Chương 10: Thanh mai trúc mã thật mạnh mẽ



Tô Hàm Tiếu nhất thời sửng sốt, lại còn có người dám cùng Thái nữ đối nghịch! Nghe khẩu khí kia, rõ ràng không phải là lần đầu tiên. Hơn nữa trước kia còn là Thái nữ bị bắt nạt.

Đây cũng rất có ý tứ nha!

Nàng rất nhanh liền phục hồi lại tinh thần, nắm tay Mai Nhược Thủy đi ra ngoài, một mặt cười nói: ” Đi, chúng ta cũng đi xem một chút. “

“Ngươi, ngươi mau buông tay ra đã! ” Mai Nhược Thủy giãy giãy, không thể tránh thoát, bị nàng mang ra khỏi cửa liền thấy bên ngoài cửa điếm đã vây đầy một vòng người đang nhìn bọn họ.

Mặc dù có chút lúng túng, nhưng hắn cũng không muốn trước mặt mọi người làm Thái nữ điện hạ mất mặt, bất đắc dĩ cứ để nàng nắm tay đi.

“Tốt, ngươi quả nhiện lại đang đùa giỡn nam tử! ” – Một người trạc tuổi thiếu niên mặc trang phục lam nhạt, một tay dắt bạch mã, tay kia cầm roi ngựa. Tuy là nam nhân ở thế giới nữ tôn, lớn lên nhìn cũng bình thường nhưng lại thu hút vô cùng, khiến cho Tô Hàm Tiếu cảm thấy hai mắt tỏa sáng.

Hắn a, không phải là loại người ngạo khí kiêu căng mà là trầm ổn ngưng luyện khí thế, so với Mai Quý Quân uy nghiêm khó gần, thiếu niên này …. Có lẽ vì còn trẻ, hắn so với thanh bảo kiếm đã tuốt vỏ, bộc lộ khí thế lại càng giống.

“Đùa giỡn a …” – Tô Hàm Tiếu vừa quan sát hắn mấy phần, lại hướng Mai Nhược Thủy bày ra khuôn mặt vô tội: “Nhược Thủy, ngươi mau nói xem, ta là đang đùa giỡn ngươi sao? “

Nàng cố ý nhấn mạnh hai tiếng ‘ đùa giỡn’ , dùng sức giữ lấy tay, không để cho hắn thoát.

Nghe vậy, Mai Nhược Thủy biểu tình nhất thời cứng ngắc, cảm nhận được vô số ánh mắt đang hướng về phía mình, trong lòng không khỏi giận dữ. Nữ nhân đáng chết! Vấn đề này, vấn đề này……….. Hắn phải trả lời thế nào mới phải đây?

Nghĩ tới đây, hắn xoay người, hướng phía thiếu niên áo lam đã khơi mào không khỏi trừng mắt một cái, tựa hồ muốn thiêu cháy người ta.

Tô Hàm Tiếu nén cười, hắn cũng chỉ có thể bị vô tội giận chó đánh mèo. Bất quá, nàng suy nghĩ hồi lâu cũng không nhớ nổi thiếu niên này là ai. Trong trí nhớ của nguyên chủ căn bản tựa hồ không tồn tại người này. Dĩ nhiên, nàng cũng không tiếp nhận hoàn toàn trí nhớ, không thể ngay cả những chuyện nhỏ như ăn ngủ cũng phải rõ ràng, nhưng thiếu niên này rõ ràng đã cùng Thái nữ có quan hệ không bình thường, vô luận thế nào cũng phải khắc sâu vào trí nhớ, sao lại không có?

Không phải là nàng xuyên không bị chỉnh quá thê thảm, cho nên tự động bị khóa cứng đoạn trí nhớ này đi?

Thiếu niên áo lam kia mặc dù hung hãn, cũng là tâm tế như phát (?), đối ánh mắt của Mai Nhược Thủy không khỏi sửng sốt – không lẽ chuyện này nghĩ sai rồi? Vậy mà hắn luôn cho rằng nữ nhân kia thường ngày sở tác sở vi, mối nghi này liền lập tức bị ném khỏi chín tầng mây đi. Hơn nữa thấy nàng như cũ nắm tay nam tử không chịu thả, còn đối Phương Minh bộ dạng không tình nguyện, lập tức lớn tiếng hô:” Tô Hàm Tiếu, ngươi còn không mau buông tay!

“Ngươi khoan hãy bất bình, ta có chuyện muốn hỏi” – Tô Hàm Tiếu ho khan hai tiếng, nhìn hắn bình tĩnh nói – “Ngươi là ai? “

Lời vừa nói ra, không chỉ thiếu niên kia sửng sốt, ngay cả dân chúng cũng không nhịn được khe khẽ bàn tán.

“Ngươi cư nhiên lại hỏi ta là ai?” – Một lúc lâu, thiếu niên áo lam mới cổ quái nói

Tô Hàm Tiếu nhướn lông mày, cũng không nói chuyện, chỉ nhìn hắn chờ trả lời.

Đám người kia tiếng bàn luận lại nhất thời vang lên, thiếu niên áo lam mặt lúc trắng lúc xanh, vẻ mặt vô cùng đặc sắc.

“Ngươi thật sự không biết?” – Mai Nhược Thủy thấy thế, cũng có chút nghi ngờ, ở bên tai nàng nhỏ giọng hỏi.

“Lừa ngươi làm gì” – Tô Hàm Tiếu thấp giọng.

“Nhưng hắn rõ ràng là biết ngươi. ” – Mai Nhược Thủy không tin.

“Ta là Thái nữ, người biết ta đương nhiên rất nhiều, chẳng lẽ ta cũng phải biết từng người một? ” – Tô Hàm Tiếu liếc mắt.

“Tô Hàm Tiếu! ” – Thiếu niên áo lam gầm lên giận giữ, hiện lên là tức giận, tay phải run lên, roi ngựa “Bá” một cái vung tới.

Mai Nhược Thủy trong mắt hàn quang chợt lóe, né người sang một bên, chắn trước mặt Hàm Tiếu, tay trái một phát liền bắt được roi, cánh tay thuận thế lạ vòng một vòng, vẻ mặt căng thẳng.

Thiếu niên áo lam lôi roi không được, lửa giận thoáng chút liền dập tắt, ánh mắt nhìn Mai Nhược Thủy càng thêm không hiểu. Chẳng lẽ… lần này nàng thật sự oan uổng?

“Chưởng quỹ! ” – Tô Hàm Tiếu quay đầu, hướng trong điếm ngoắc ngoắc tay.

“Tiểu thư có gì phân phó? ” – Chưởng quỹ vẻ mặt đau khổ đi ra. Mặc dù hôm nay Thái nữ điện hạ đổi tính trả tiền rồi, nhưng là…. Chuyện này lại không phải nàng dám nhúng tay?

“Vị công tử kia, đến tột cùng là người nào? ” – Hàm Tiếu thuận miệng hỏi.

Chưởng quỹ ánh mắt ngây ngốc, nhưng thấy ánh mắt Tô Hàm Tiếu liền không dám chần chừ, vội vàng nói: “Tiểu thư, đó không phải là Lam thượng tướng quân công tử sao? Cùng tiểu thư là… Cái đó… là hai người cùng nhau lớn lên.

Nguyên lai là thanh mai trúc mã a – Tô Hàm Tiếu nhất thời bừng tỉnh hiểu ra. Thượng tướng quân là cấp bậc võ quan cao nhất của Đại Ung, trông coi binh mã thiên hạ, mà Lam Trần Yên là cùng nguyên Thái nữ từ nhỏ cùng nhau chơi đùa, không trách được dám như thế với nàng. Nghĩ đến nữ hoàng cũng không có thể vì chút chuyện lấy hắn như thế nào đi, ngay cả… Còn có thể chính là, nữ hoàng vẫn không chịu để cho Thái nữ chỉ ra chỗ sai quân (?), chính là vì vị tướng quân này mà giữ lại công tử. Bằng không, lấy binh quyền của Lam gia, vô luận cùng bất kì kẻ nào kết thân, đối với hoàng thất mà nói đều không phải tin tức tốt gì.

Các loại ý niệm thoáng qua trong đầu chỉ là trong nháy mắt, lúc ngẩng đầu, trong mắt nàng đã là một mảnh hứng thú dào dạt.Thượng tướng quân công tự a, vừa đúng nàng đã nghe Thất Huyền cùng Ngọc Tiêu nhắc qua cái tên này.

Từ từ đi tới trước mặt thiếu niên, Tô Hàm Tiếu đắn đo nửa ngày, hồi lâu mới nói:”Trần Yên? “

Lam Trần Yên nhẩn người, ngay sau đó chợt nghĩ mình vừa bị đùa bỡn, nữ nhân này làm sao có thể không biết hắn đây? Nhưng là…. Biểu hiện của nàng hôm nay đích thực rát kì quái, nếu là dĩ vãng, nàng sợ đã sớm chỉ cao khí dương cùng một đống lớn nam nhân. Lời nói tới khiển trách hắn, sau đó từ từ phát triển thành động thủ…

“Thế nào, nhìn ta tới mân mê rồi sao? ” – Tô Hàm Tiếu để sát lại hắn.

” Ngươi, ngươi cách xa ta một chút!” – Lam Trần Yên lùi nhanh hai bước, nín thở quát.

“Ha ha ha…” – Tô Hàm Tiếu không nhịn được bật cười.

Lam Trần Yên nhìn nữ nhân vui vẻ cười lớn trước mắt, lại ngây ngốc, đây là Tô Hàm Tiếu kiêu căng bá đạo, trong mắt không có người khác, hoành hành vô kỵ mà hắn quen sao? Miệng hắn không tự chủ được hỏi:”Ngươi… không có đụng hư đầu đi?”

Tô Hàm Tiểu nhất thời dở khóc dở cười, trong lòng cũng không khỏi mỉm cười, không hổ là thanh mai trúc mã, hắn mặc dù hung hăng mắng nàng, nhưng trong lúc lơ đãng lại lộ ra lo lắng, chỉ sợ cũng là đối với quá nữ hận thiết bất thành cương đi! Chẳng qua là… trong trí nhớ làm sao lại không có bóng dáng của hắn đây?

Rõ ràng là nam tử làm bạn với mình vài chục năm, vô luận thích hay chán ghét, luôn luôn phải khắc sâu tình cảm, sao có thể như vậy mất sạch sẽ đi, phảng phất không để lại một tia dấu vết?