Tuyệt Đỉnh Vô Tình Tuyết Lăng

Chương 80: Đừng sợ, ta đến rồi đây



Khuynh Kỳ chạy đến bên Hồng Phụng Nhan và Đán Tử Y, hổn hển lên tiếng, “Ca ca ta đến sau. Không phải lo cho huynh ấy đâu”

Phụng Nhan nói, “Thế cũng được. Dù sao có hắn cũng chẳng được tác dụnggì. Hôm nay, lý do ta rủ mọi người cũng ta lấy trộm chứng yêu là vì … ta muốn mình có thêm một đệ đệ/muội muội nữa. Ta muốn mình được trở thànhmột ca ca. Nghe người lớn nói, năm đó, ta cùng với Y Y, Khuynh Đình,Khuynh Kỳ đều là được nở từ trứng ra cả nên lần này, chỉ cần trứng nở,ước mơ đó của ta không phải trở thành sự thực rồi sao?

Tử Y nói, “Phụng Nhan ca ca, ca ca giỏi quá. Nếu huynh thành công, muội cũng muốn có thêm một đệ đệ/muội muội nữa”

Khuynh Kỳ gật đầu, “Ta cũng vậy”

Tử Y tiếp, “Vậy, giờ chúng ta phải làm gì để trứng nở đây?”

Phụng Nhan tiếp, “Ta tất nhiên là có biện pháp rồi” và sau đó, trở vềnguyên dạng là Medusa nam hiếm có trong thiên hạ, dùng axit của tóc rắn, nhỏ từng giọt từng giọt lên phía trên quả trừng của mình

Axit của Medusa thẩm thấu qua lớp vỏ trắng của trứng, tạo thành những vết nứt nhỏ bé rồi to dần, to dần đến khi hoàn toàn vỡ nát

Ánh sáng bao phủ khắp nơi, làm chói mắt ba đứa trẻ Phụng Nhan, Tử Y và Khuynh Kỳ

“Vậy là ta sắp có em rồi!!! Sắp có em rồi!!!”

“Phụng Nhan ca ca thật sự giỏi quá, giỏi quá!!!”

Trước mặt ba đứa trẻ nhanh chóng xuất hiện một nam tử khổng lồ khoáctrên mình lớp khố bằng da hổ, cao phải hơn 5m, thân hình cường tráng với bắp tay, bắp chân cuồn cuộn và đặc biệt nhất là, khác với bình thường,chàng ta chỉ có độc một con mắt chính giữa khuôn mặt

Khuynh Kỳ nói, “Cyclop! Là Cyclop!!!”

Phụng Nhan quả thực quá may mắn! Ai trong thiên hạ lại không biết,Cyclop là yêu quái mạnh đến độ nào? Tuy đầu óc có đôi chút không đượcnhạy bén nhưng lại hết sức trung thành, có được một đệ đệ thế này thìcòn gì bằng!!!

Đâu như bản thân ta, bị một ca ca vô dụng dính chặt lấy cơ chứ!!!

Cyclop hay còn gọi là Khổng Lồ Một Mắt – Thổ yêu. Là yêu quái thiên vềsức mạnh cơ bắp, sở hữu sức khỏe khó có thể so bì. Tuy vậy, đầu óc chúng lại vô cùng đơn giản, nên thường được mọi người gọi là “Thiên lôi chỉđâu đánh đấy”. Thức ăn ưa thích, thịt người sống, do thế, Cyclop vô cùng hung tàn, đáng sợ

Phụng Nhan nhìn Cyclop, vui vẻ nói, “Đệ đệ, sau này, ngươi phải nghe lời ca ca đấy nhé… Không được…”

Cyclop xoay người, dùng tay đấm thẳng vào người Phụng Nhan, làm cho nhóc ta bất động trên mặt đất

Tử Y hét lớn, “Phụng Nhan ca ca!!!” rồi trở về nguyên hình Băng Ca, phủ lên người một màu trắng xanh thuần khiết

Móng tay Khuynh Kỳ mọc dài, không chút chần chừ chém từng nhát từng nhát vào người Cyclop

Phụng Nhan khó nhọc thều thào, “Chuyện … chuyện … gì … xảy ra … vậy? Tại sao … Tại sao …”

Thế gian này, chỉ tồn tại hai dạng khế ước. Một là khế ước máu, hai làkhế ước lời thề sinh tử. Nếu như lời thề sinh tử là do yêu quái tự lậpthì khế ước máu lại thiên nhiều hơn về sự ép buộc, dành cho đồ vật, yêuquái mới ra đời, … nói chung là những đối tượng không có hoặc có ít suynghĩ. Tuyệt nhiên không có dạng khế ước thứ ba!

Việc Phụng Nhan dùng axit giải phóng Cyclop không hề tạo nên bất kỳ ràng buộc nào giữa hai người nên khi được thả ra, Cyclop hoàn toàn là mộtyêu quái tự do, hành động theo suy nghĩ của bản thân mình

Bị giam hãm lâu ngày, bản thân lại vốn là loại yêu quái hung dữ, Cyclopđầu cần biết có phải Phụng Nhan là thủ phạm hay không? Cái nó cần chỉlà, một nơi để trút giận mà thôi!!!

Tử Y cất tiếng hát, đóng băng tất cả những nơi nằm trong phạm vi âmthanh của mình, tạo nên những thanh băng sắc nhọn, kìm hãm bước tiến của Cyclop. Trong khi đó, Khuynh Kỳ sẽ tấn công, hạ thủ hắn ta, tránh đểlại hậu họa sau này cho mọi người

Tuy sức mạnh nhiều nhưng do tuổi còn nhỏ, kinh nghiệm chiến đấu khôngnhiều, cục diện của trận đấu nhanh chóng nghiêng về phía Cyclop

Phụng Nhan lồm cồm bò dậy, toàn dùng tóc rắn biến Cyclop thành tượng đá nhưng đều bất thành

Tử Y phi thân đến, đứng chắn phía Phụng Nhan, cất lời an ủi, “Phụng Nhan ca ca, đừng lo, tất cả mọi chuyện rồi sẽ ổn cả thôi. Có Y Y ở đây,không ai có thể làm hại huynh! Không ai cả!!!”

Với toàn bộ năng lượng mình có, Tử Y tiếp tục cất tiếng hát nhưng mọi nỗ lực của nhóc ta gần như vô vọng khi mà những tảng băng vừa mới hiện lên đều bị Cyclop dùng đá ném vỡ hết

Khuynh Kỳ nhíu mày, “Tử Y, ngươi quay về gọi người tới giúp đi. Chỉ dựa vào chúng ta, căn bản là không thể thắng được Cyclop!”

Tử Y nói, “Nhưng mà, còn Phụng Nhan ca ca, ta không bỏ huynh ấy ở đâyđược. Ngươi còn bận cầm chân Cyclop, rồi ai sẽ bảo vệ huynh ấy! Ta không đi được!!!”

Khuynh Kỳ tiếp, “Nhưng cứ tiếp tục thế này cũng không phải là cách!Ngươi yên tâm, có ta ở đây, không ai có thể làm hại Phụng Nhan đượcđâu!”

“Nhưng…”, Tử Y chần chừ, không biết phải làm thế nào mới đúng. Hàng loạt suy nghĩ hiện lên trong đầu Tử Y, nói với nàng vô số lý do tại sao nênvề ngọc lâu, rằng sẽ an toàn, sẽ giải nguy cho mọi người. Bàn thân Tử Ycũng biết những điều đó là đúng. Nhưng đôi chân lại không chịu nghe sựsai khiến của trí não, tựa như bàn thạch, không thể di chuyển dù chỉ một chút

Mải suy nghĩ, Tử Y không nhận thấy, một tảng đá lớn nhắm thẳng về phía bản thân mình

Phụng Nhan lo sợ, muốn ngay lập tức đứng dậy, bảo vệ nàng nhưng không sao có thể nhúc nhích

Khuynh Kỳ hét, “Tử Y cẩn thận!!!”

Thân thể Tử Y bị tảng đá khổng lồ của Cyclop đè chặt dưới mặt đất, máu chảy khắp tứ chi, khắp mặt mũi, khắp toàn bộ người bé gái

Hình ảnh Tử Y sõng soài trên vũng máu khiến cho Phụng Nhan nhận phải một cú sốc không ai có thể hình dung. Nhóc ta thốt được hai chữ, “Y … Y …”rồi cũng ngất lịm

Chỉ còn lại một mình Khuynh Kỳ, làm sao có thể đối chọi với Cyclop!!!

Khuynh Kỳ giang cánh, bay về phía dưới, dùng tay tóm lấy Tử Y và PhụngNhan, toan bay về ngọc lâu thì Cyclop vung tay, hất mạnh chàng ta mộtphát, làm cho Khuynh Kỳ đáp mặt xuống đất

Nhìn vật trút giận của mình đang chịu khổ sở, tâm trạng Cyclop khá hơnrất nhiều. Bị giam giữ lâu ngày, không có gì bỏ bụng, cơn đói nhanhchóng ập đến

Tuy thích ăn nhất là thịt người nhưng vào lúc này, Cyclop cũng chẳng cólựa chọn nào khác ngoài việc tận dụng những thứ trước mắt

Nhấc bổng Khuynh Kỳ, đưa về phía miệng, Cyclop há rộng mồm, chuẩn bị ăn bữa ăn đầu tiên của mình sau một thời gian dài

Đúng lúc đó, cánh tay hắn ta bị một bộ móng tay dài nhọn chặt đứt, kèmtheo đó là sát khí ngút trời khiến cho Cyclop run rẩy không thôi

Khuynh Kỳ nhìn Khuynh Đình, nói khẽ, “Ca ca …” rồi chìm vào hôn mê

-------------------------------------

Giữa khu rừng rậm rạp những tán lá xanh biếc, một nam nhân ngũ quanthanh tú tựa như đang say giấc trong dòng sông băng lạnh lẽo, toát rathứ hàn khí ngút trời, ngăn cách vô vàn chúng yêu cách xa nơi đây

Khuôn mặt chàng hiện lên nét thanh thản, nhẹ nhõm, cùng với đó là dấuhiệu của dòng sông băng đang dần dần tan chảy, trở về trạng thái trướckia của mình

Hồng Hoa ngồi xổm trên mặt đất, ngắm nhìn Đán Thần và nói, “Ngũ đệ gầnnhư hấp thu hết sức mạnh của con sông này, chắc cũng sắp đến hồi tỉnhdậy. Muội muội, muội nói xem, tiểu thư, tam đệ và thất muội đã giảiquyết xong chuyện ở Nguyệt Dạ chưa? Không hiểu sao, ta tự dưng thấy cóchút lo lắng”

Hoàng Điệp đưa mắt quan sát tứ phía, nho nhã đáp, “Tỷ tỷ, tỷ đừng lo.Tiểu thư sẽ không có việc gì đâu. Điều muội lo lắng bây giờ là, một khisức mạnh của sông băng hoàn toàn tan biến, yêu quái cư ngụ con rừng nàysẽ quay lại, đến khi đó …”

Nếu không phải bản thân ta và mọi người sinh sống trong ngọc lâu, sinhsống trong môi trường “thuần khiết”, “vô tà” đã lâu, chỉ e không sao ởlại bên cạnh ngũ đệ. Ta chỉ e, khi đệ ấy hồi tỉnh, lại thừa hưởng nănglực đặc biệt của Tinh Linh Băng, khiến cho yêu quái không thể tiếp xúc.Nếu như vậy, quả thật không biết là nên vui hay buồn?

Yên Chi đứng sát bên cạnh Khuynh Vũ, luôn sẵn sàng bảo vệ chàng trướcmọi tình huống có thể phát sinh bất ngờ, “Nhị tỷ, tỷ có phải đang lo sợchuyện tỷ muội ta rồi sẽ không thể chạm vào người ngũ ca? Tỷ tỷ, nếu như chuyện đó xảy ra dễ dàng đến thế, đó đã chẳng phải năng lực độc nhất vô nhị người người thèm khát của Tinh Linh Băng”

Khuynh Vũ gật đầu tán thành, “Nhị tỷ, Yên Chi nói đúng đấy. Điều quantrọng nhất hiện nay, chính là bảo vệ an toàn cho ngũ ca. Dù sao, một khi sức mạnh tại con sông băng này tan biến, yêu quái chắc chắn sẽ ùa về.Đến khi đó, không biết mọi sự rồi sẽ ra sao? Nhị tỷ, ngũ tỷ thế nào rồi? Đã hoàn toàn bình phục chưa?

“Tử Vân ak? Theo như những gì tam đệ nói thì cũng cần một thời gian để cho muội ấy trở lại bình thường”

Hoàng Điệp vừa dứt lời cũng là lúc con sông băng giá hoàn toàn tan chảy. Không quá chục phút sau, từng đàn từng đàn yêu quái kéo đến, quay trởlại vùng đất quen thuộc của mình, từ loại bay trên trời, đi trên mặt đất đến bơi trong nước

Ngay lập tức, Hoàng Điệp, Yên Chi và Khuynh Vũ lui về phía Hồng Hoa, đứng sát vào nhau đề phòng biến cố xảy đến

Hồng Hoa nói, “Lục đệ, hay là đệ về ngọc lâu lánh tạm đi. Chuyện ở đây có ta và Điệp Điệp cùng Yên Chi là được rồi”

Khuynh Vũ lắc đầu, “Đệ sao có thể bỏ mặc mọi người, tự lo thân mình chứ? Đại tỷ, tỷ đừng lo, muốn đả thương đệ đâu có dễ dàng đến thế”

Tắm trong máu của Hỏa Kỳ Lân, khoác trên mình y phục được làm từ vải Hắc Kim Cương và áo giáp từ vảy Hắc Long, trừ khi là đại đại yêu, cònkhông, đừng hòng hạ sát được ta!

Yêu khí của Hồng Hoa, Hoàng Điệp cùng với Yên Chi không chút kìm hãm tỏa ra, khiến cho đám tiểu yêu sức mạnh thấp kém không dám lại gần, sợchẳng may bản thân bị tai bay vạ gió

Những tưởng mọi chuyện đã đâu vào đấy, Hồng Hoa cười lớn, “Điệp Điệp,xem ra yêu quái nơi đây cũng không có gì đáng ngại. Nếu không có gì thay đổi, ta nghĩ tất cả sẽ ổn thỏa mà thôi”

Yên Chi gật đầu đồng ý với ý kiến của Hồng Hoa

Hoàng Điệp nói, “Xem ra đúng là muội đã suy nghĩ quá nhiều rồi …” thìcũng là lúc, một cây đại thụ tuổi phải hơn mấy trăm năm, bay thẳng vềchính nơi nàng đang đứng

Yên Chi ngay tức khắc hóa thân thành cữu vỹ hồ khổng lồ, để cho Khuynh Vũ leo lên lưng

Hồng Hoa hóa ra cây Quyền trượng Hoa hồng, dùng “Roi hoa hồng” ném mạnh cây đại thụ về nơi nó bay đến, cứu nguy cho Hoàng Điệp

“Là kẻ nào dám đả thương muội muội ta? Còn không mau lộ diện!”

Một tràng tiếng cười khả ố vang lên

“Ha ha ha … Tỷ muội Hồng Hoa – Hoàng Điệp vang danh thiên hạ, nay ta mới có dịp được diện kiến. Quả đúng như lời đồn, hai người thật sự xinhđẹp. Chỉ có điều, sức mạnh còn thiếu một chút chút”

Từ trên trời cao, một nam nhân đầu khỉ thân người với 6 chiếc tai và 3chiếc đuôi khổng lồ, cầm trên tay cây đại thụ đã vài trăm tuổi, nhảyxuống, liếc mắt đánh giá một lượt đám người Khuynh Vũ

Hắn ta không ai khác, chính là Lục Nhĩ Hầu – Khỉ yêu 6 tai, mộc yêu nổitiếng về khả năng săn mồi của mình. Tương truyền, bất kể là pháp sư, yêu quái hay thậm chí là những người thường dân, một khi đã lọt vào mắt nó, đều không thể sống sót, trước nay chưa hề có ngoại lệ

Hoàng Điệp rút ra cây Phượng Hoàng phiến, phe phẩy quạt, trang nhã lêntiếng, “Tưởng ai xa lạ, hóa ra là một con khỉ đột đầu óc ngu si, tứ chiphát triển. Ngươi nghĩ, với một mình ngươi, có thể đối chọi lại 4 ngườichúng ta ư?”

Lục Nhĩ Hầu đáp, “4 người các ngươi??? Có phải ngươi nói nhầm rồi không? Phải là 3 người thôi chứ. Cái tên nam tử yếu ớt kia, đâu hề có sứcmạnh. Ngươi định đứng đó lòe ta ư? Ít nhất cũng phải mở to mắt xem ta là ai đã chứ?”

Yên Chi nghiến chặt răng nanh, gườm mắt quan sát Lục Nhĩ Hầu, đề phòng hắn ta làm tổn hại đến Khuynh Vũ

Hồng Hoa nhếch mép, “Phải xem xem ngươi là ai ư? Xin lỗi, trước nay bàđây chưa bao giờ để bẩn mắt mình vì những thứ ruồi bâu. Vũ khúc của hoa”

Từng cánh hoa hồng đỏ bao vây lấy Lục Nhĩ Hầu, uyển chuyển nhẹ nhàng giam hãm hắn

“Đẹp thì có đẹp, nhưng tiếc rằng …”

Lục Nhĩ Hầu há to miệng, hét lớn một tiếng, làm cho tất cả số cánh hoa của Hồng Hoa tan nát, tản mác khắp nơi

Yên Chi thấy thế liền gọi sấm sét đến, giáng từng đòn mạnh về phía Lục Nhĩ Hầu, toan nướng chín hắn

Ta không tin, Mộc Yêu lại có thể sống sót dưới Lôi công của ta!!!

“Các ngươi thật sự coi thường ta quá rồi”

Vừa nói, Lục Nhĩ Hầu vừa xoay tròn cây đại thụ trong tay mình, nhẹnhàng, thư thái, không hề tốn chút sức lực nào, đẩy lui sấm sét của YênChi

Hoàng Điệp duyên dáng mỉm cười, “Nếu cương đã không được, ta dùng đến nhu. Thoang thoảng mùi hương”

Hương thơm trang nhã từ chiếc quạt đỏ của Hoàng Điệp nhàn nhã hòa vào trong không khí, từ từ tiến tới Lục Nhĩ Hầu

Tuy không biết công dụng của chúng là gì nhưng bản năng dã thú của Lục Nhĩ Hầu cảnh báo hắn ta rằng, đó chắc chắn là nguy hiểm!

Mùi hương của Hoàng Điệp thẩm thấu vào bên trong cơ thể của đối thủkhông chỉ đơn thuần là qua khứu giác mà còn qua da, qua tóc. Đó cũng làlý do, tuy không có mũi nhưng Lục Nhĩ Hầu vẫn dùng hết sức của mình,tránh né đòn công của nàng

Tất cả động vật lớn nhỏ, từ con kiến, con sâu đến chim trời thú dữ, nằmtrong tầm ảnh hưởng của “Thoang thoảng mùi hương” đều không kịp phảnkháng, chìm vào giấc ngủ vĩnh hằng

“Xem ra, kẻ đầu tiên ta cần hạ, chính là ngươi”

Lục Nhĩ Hầu phang mạnh cây cổ thụ về phía Hoàng Điệp

9 chiếc đuôi khổng lồ của Yên Chi nhanh chóng tạo thành một lớp lá chắn, bảo vệ Hoàng Điệp

Cây cổ thụ, dưới sự điều khiển của Lục Nhĩ Hầu, tựa như có ý thức riêng, bỏ qua Yên Chi, nhắm thẳng đến Khuynh Vũ đang bám chặt trên lưng nàng

“Vũ ca, cẩn thận”

Hồng Hoa dùng “Roi hoa hồng”, túm lấy Khuynh Vũ, đưa chàng ta thoát khỏi hiểm nguy rồi đặt chàng ta sau lưng mình

“Lục đệ, đệ không sao chứ?”

Khuynh Vũ đáp, “Đệ không sao” rồi mở lớn mắt, “Đại tỷ, coi chừng” khi thấy một cây cổ thụ to lớn khác bay về phía Hồng Hoa

“Dập dờn cánh bướm”

Những cánh bướm vàng xinh, mỏng manh của Hoàng Điệp phá tan cây cổ thụ thứ hai của Lục Nhĩ Hầu

Yên Chi cùng Hoàng Điệp phi thân về bên Hồng Hoa, Khuynh Vũ

Hoàng Điệp nói, “Tỷ tỷ, xem ra, chúng ta lại phải …”

Hồng Hoa gật đầu, “Ta biết” và nói với Khuynh Vũ, Yên Chi, “Lục đệ, lụcmuội, hai người đứng tránh ra, đừng để bản thân bị ảnh hưởng bởi thếcông sắp tới”

Lục Nhĩ Hầu đập mạnh tay xuống đất, hàng loạt thân cây khổng lồ mọc lên, thẳng tắp hướng tỷ muội Hồng Hoa

“Hợp công của Hồng Hoa – Hoàng Điệp có sức mạnh ra sao, đừng tưởng takhông biết. Các ngươi nghĩ rằng, ta sẽ để cho điều đó xảy ra ư? Đừng cónằm mơ”

Yên Chi chở trên lưng Khuynh Vũ, đứng chắn trước Đán Thần đang hôn mê,gọi bão tố và sấm sét tới phá hủy cây cối của Lục Nhĩ Hầu, đồng thời che mắt hắn, giúp Hồng Hoa, Hoàng Điệp ẩn giấu hành tung

Bụi mù tứ phía, tầm nhìn bị hạn chế đến mức tối đa

Khuynh Vũ tập trung tinh thần, nhằm đọc suy nghĩ của Lục Nhĩ Hầu nhưng đều bất thành

“Yên Chi, với tình hình hiện tại ta không thể biết được hắn ta đang suytính những gì. Có thể do chúng ta cách hắn quá xa, có thể do bão tố củanàng gây ảnh hưởng đến khả năng tập trung của ta, lý do là gì, ta khôngdám chắc. Chỉ có điều, nếu chuyện này tiếp tục, ta sợ bản thân khônggiúp gì được mọi người”

Lợi dụng khứu giác nhạy bén của bản thân, Yên Chi không ngừng thăm dò vị trí của Lục Nhĩ Hầu, của Hồng Hoa và của Hoàng Điệp

“Vũ ca, huynh đừng suy nghĩ quá nhiều. Tất cả mọi chuyện rồi sẽ ổn cảthôi. Muội không tin, cả 4 người chúng ta lại thua một con khỉ thànhtinh!”

Bất ngờ bởi đòn công của Lục Nhĩ Hầu, cộng thêm bão tố của Yên Chi, Hồng Hoa không hiểu từ lúc nào bản thân đã mất dấu Hoàng Điệp. Nàng từngbước dò dẫm, chậm rãi, không dám gây nên bất cứ hành động khinh suất nào

Hồng Hoa giơ tay, thả từng cánh hồng đỏ thắm chao liệng trong không trung, kiểm tra nơi chốn xung quanh mình

Những cánh hoa đó, tiếc thay, đều một đi không trở lại, khiến cho Hồng Hoa cảm thấy có chút gì đó không được bình thường

Với hương thơm đặc trưng trên cơ thể ta, đáng ra việc Điệp Điệp tìm thấy ta phải vô cùng dễ dàng. Thế nhưng, tại sao đến giờ, nó vẫn bặt vô âmtín?

Chẳng nhẽ, con khỉ chết tiệt đã …

Không thể nào!!!

Điệp Điệp của ta không thể nào bại dưới tay cái thứ lông lá kinh tởm đó được!!!

“Điệp Điệp … Điệp Điệp … muội đang ở đâu???”

Đáp lại những tiếng kêu có phần khẩn khoản của Hồng Hoa chỉ là những hồi yên lặng tưởng chừng như bất tận

Chợt, một sắc vàng tươi thắm lóe lên trong đống gió bụi mịt mù

“Điệp Điệp, là muội đấy sao???”

Không suy nghĩ thêm một khoảnh khắc nào nữa, Hồng Hoa lao nhanh về chỗ đó

Đến nơi, trước mặt nàng hiện lên một thân nữ tử khoác trên mình lớp hoàng y, ngũ quan thanh tú đang nằm im bất động

Hồng Hoa lo sợ, lắc lắc người Hoàng Điệp, “Điệp Điệp, muội tỉnh lại đi… Tỉnh lại đi…”

Hoàng Điệp khó khăn mở mắt, thều thào từng chữ, “Tỷ tỷ … cẩn … thận…”

Đôi mắt Hồng Hoa bùng cháy trong sự giận dữ, nàng nắm chặt lấy cây Quyền trượng Hoa hồng, dựng lên một lớp dây leo hoa hồng bao bọc lấy bản thân cùng người muội muội nàng yêu quý nhất

“Rầm”

Một cây cổ thụ bay thẳng về phía Hồng Hoa, phá nát lớp lớp hoa hồng củanàng, đánh bật nàng và Hoàng Điệp bay về hai hướng khác nhau

Bản thân tuy đã được tắm trong máu Hỏa Kỳ Lân, nhưng y phục của nàng vàHoàng Điệp cũng chỉ được làm từ vải bình thường, tuy quý giá nhưng không hề có tác dụng phòng vệ, do đó không tránh khỏi việc bản thân chịu phải thương tổn

Vải Hắc Kim Cương năm đó Hoàng Lực dâng tặng cho Tuyết Lăng cũng chỉ đủđể may 4 bộ quần áo. Một cho Tuyết Lăng, một cho Hồng Tuyết, một choKhuynh Vũ và bộ còn lại, tất nhiên là cho Thế Thành/ Ngọc Giai. Ngoàitác dụng phòng hộ, quần áo may bằng Hắc Kim Cương còn có thể thay đổimàu sắc theo ý muốn của người dùng, biến chúng thành thứ đồ vật đặc biệt không ai không muốn

Bao năm qua, dù đã mất nhiều công sức tìm kiếm thế nhưng Tuyết Lăng vẫnkhông sao tìm kiếm đủ số vải quý giá này để may y phục cho mọi người. Đó cũng là một trong các lý do, Khuynh Vũ cùng Dạ Nguyệt, Dạ Cơ, Bạch Băng phải bắt đầu sử dụng lớp vảy Hắc Long khi xưa

Nếu không phải biến cố bất ngờ xảy đến với Đán Thần, giờ này tất cả mọingười đều có áo giáp mới. Khi ấy, muốn đả thương họ, e rằng chẳng dễdàng!

Mặc cho khóe môi tràn máu, Hồng Hoa không chút e sợ trừng mắt nhìn LụcNhĩ Hầu, “Con khỉ kia, làm thế nào … làm thế nào ngươi có thể biết …biết được ta … ta đang ở đâu…? Thị lực của ngươi … cũng chỉ thuộc dạng … bình thường, không có gì nổi trội… vậy thì làm sao???”

Lục Nhĩ Hầu khả ố cười, “Ngươi nghĩ rằng, 6 cái tai của ta chỉ là vậttrang trí thôi sao??? So với các yêu quái khác, thính lực của ta cực kỳcực kỳ nhạy bén. Dù chỉ là tiếng tiền xu rơi cách đây cả nghìn mẻt, tacũng có thể dễ dàng nghe thấy. Mà ngươi, nãy giờ hết la rồi lại tới hét, ta làm sao không biết cho được!”

“Ha ha … ra là vậy … ra là vậy … Đáng nhẽ ta phải biết rằng, ngươi sửdụng thính giác chứ… Đó cũng là lý do, ngươi hạ được Điệp Điệp, có phảikhông?”

“Đương nhiên … Độc của ả ta quá sức ghê gớm, nếu không hạ ả ta trước, ta làm sao có thể chiến thắng! Ả ta thua, là bởi đã coi khinh thính giáccủa ta!”

“Lục Nhĩ Hầu, ngươi chớ vội mừng. Trên đời này, núi cao còn có núi caohơn! Đừng tưởng, chỉ mình ngươi sở hữu năng lực đặc biệt đó”

“Điều ấy ta biết. Đúng là có những yêu quái, so với ta, còn sở hữu đôitai lợi hại hơn nhiều. Tỷ như Vampire vậy đó. So với chúng, ta chẳng làgì hết! Nhưng như vậy thì sao? Nơi đây, ta là nhất!”

Hoàng Điệp rên rỉ từng từ, “Tỷ tỷ … tỷ đi đi … đừng lo cho muội…”

Hồng Hoa kiên định lắc đầu, “Không bao giờ. Tỷ tỷ sẽ không bao giờ … bỏ mặc muội … Không bao giờ”

Lục Nhĩ Hầu khả ố cười, “Hay cho hai người tình thâm nghĩa trọng! Nếu đã như thế, ta cho ngươi! Hồng Hoa, ngươi muốn chết trước hay để cho đứaem gái kia của ngươi chết trước?”

Hoàng Điệp gắng hết sức mình trở về ngọc lâu nhưng do bản thân đã bị Lục Nhĩ Hầu tấn công vào những điểm chí mạng trên cơ thể nên nàng đành lựcbất tòng tâm

Nếu không nhờ máu của Hỏa Kỳ Lân, nàng sớm đã không còn trên thế gian này nữa!

Kết quả như này, đã là quá tốt đẹp rồi!

Hồng Hoa nói, “Ta và Điệp Điệp tuyệt sẽ không chết! Quá khứ không, tương lai không, hôm nay lại càng không!!! Lục Nhĩ Hầu, nếu ngươi còn muốnsống, lập tức biến khỏi mắt ta ngay bây giờ, nếu không, sau này muốn hối cũng hối không kịp!”

Lục Nhĩ Hầu nhếch mép cười khểnh, “Sắp chết đến nơi còn ở đấy to mồm!Giờ đại nhân ta sẽ giết chết con em gái người trân trọng ngay trước mắtngươi, để xem ngươi còn mắng chửi ta được đến bao giờ!”

Dứt lời, 3 chiếc đuôi của Lục Nhĩ Hầu cắm chặt vào 3 thân cây, tạo thành những chiếc giáo sắc nhọn, không chút xót thương đâm về phía Hoàng Điệp

Hồng Hoa hét lớn, “Không!!!”

“Xoẹt”

3 chiếc đuôi của Lục Nhĩ Hầu rơi trên mặt đất với nét cắt vô cùng ngọt, chuẩn xác đến từng milimét!

Mọi sự diễn ra quá nhanh làm cho hắn ta không thể tin vào mắt mình nữa

Đây sao có thể là sự thật!!!

Sao có thể!!!

Tâm trí hắn nói không phải nhưng cơn đau đớn tựa như chết đi sống lại,truyền từ thân dưới đến lại khiến cho mọi sự rõ ràng đến tột cùng!

Máu … chảy như suối … không ngừng không nghỉ …

Tiếng hét của Lục Nhĩ Hầu … vang vọng … khắp rừng thẳm …

Bão tố tan biến, trước mắt Khuynh Vũ là hình ảnh một thanh niên áo nâu,làn da trắng trẻo, dung mạo hơn ngươi đang đứng chắn trước nữ nhân áovàng cạn kiệt sức lực, với những giọt máu li ti chảy trên bộ móng taydài nhọn của mình

Nam nhân quay người, ôm chầm lấy Hoàng Điệp, thủ thỉ từng lời, “Đừng sợ, ta đến rồi đây. Không ai có thể làm bị thương nàng! Không ai cả!!!”

Yên Chi đảo mắt một vòng, không nhận thấy Hồng Hoa đâu cả liền dùng sứcmạnh đẩy lui toàn bộ bão táp cuồng phong mà không để ý thấy rằng, phuquân nàng, người nam tử nàng trao trọn con tim, giờ đang mở lớn mắt,ngạc nhiên thốt chẳng nên lời

“Không … không … không thể nào … KHÔNG THỂ NÀO!!!”

-------------------------------------

Thấy Dạ Nguyệt sắp rời đi, Phụng Nhan liền thưa, “Tam bá bá, người đừngđi vội. Con có chuyện cần nói với người” rồi quay sang Hồng Tuyết, DạCơ, “Ba mẹ có thể ra ngoài một lúc được không?”

Hồng Tuyết nhìn Dạ Cơ, Dạ Cơ nhìn Hồng Tuyết một lúc rồi gật đầu, dắt nhau đi ra ngoài cửa

Dạ Nguyệt nói, “Phụng Nhan, có chuyện gì cháu cần nói với ta?”

Phụng Nhan ngồi dậy, theo thói quen đưa tay chỉnh lại mái tóc dài củamình rồi chậm rãi nói, “Tam bá bá, đã bao năm trôi qua kể từ cái ngàyhôm ấy, chuyện của Tử Y, người vẫn chưa tìm được giải pháp nào ư?”

Khẽ thở dài, Dạ Nguyệt đáp, “Năm ấy, khi các cháu bị Cyclop đả thương,Tử Y là người lãnh chịu thương thế nặng nề nhất. Hơi thở con bé yếu ớtđến nỗi ngay bất cứ lúc nào cũng có thể ngừng lại. Chứng kiến cảnh đấy,Tử Vân, Đán Thần và tất cả chúng ta xót xa biết bao. Lúc đó, trong đầuta chỉ có đúng 1 suy nghĩ, là phải bằng mọi giá cứu sống đứa cháu gáiduy nhất này của mình. Ông trời như hiểu được lòng người, khi mà HuyềnThiên lâu của Khuynh Vũ tìm được Thiên Sơn Tuyết Liên, thứ dược liệuthần kỳ nhất trong thiên hạ”

“Sau khi dùng xong Thiên Sơn Tuyết Liên, sinh mạng của Tử Y ngay lập tức được cứu. Thế nhưng, điều ta không ngờ đến là, Tuyết Liên cũng có tácdụng phụ như biết bao loại thuốc khác. Nó khiến cho thân nhiệt của Tử Ygiảm mạnh, giảm nhanh đến độ không đủ để duy trì sự sống nếu hoạt độngtrong thời gian dài, với cường độ lớn”

“Khi chuyện đó xảy đến, để bảo vệ bản thân mình, bản năng thú dữ trongngười Tử Y sẽ thức tỉnh, truy lùng thứ chất lỏng duy nhất có khả nănglàm ấm cơ thể mình – Máu tươi! Và cũng kể từ ấy, bé gái nhanh nhẹn, hoạt bát đã không còn, mà thay vào đó là một nữ tử cải nam trang lười biếng, suốt ngày chỉ có ngủ và ngủ”

“Phụng Nhan, từng ấy thời gian qua đi, ta không phải là không tìm cáchkhắc phục chuyện đó. Chỉ có điều, đến nay, mọi thứ vẫn hoàn toàn bếtắc!”

Phụng Nhan nói, “Tam bá bá, con biết, người cũng không vui vẻ gì khinhắc đến việc này. Chỉ là, người cũng biết đấy, cứ mỗi khi bản năng khát máu của Tử Y trỗi dậy, nàng ấy lại càng tiến gần đến việc mất đi conngười thực, lý trí thực của mình. Cứ tiếp tục thế này, con chỉ sợ, mộtlúc nào đó, đến ngay cả Thánh chủ, nàng ấy cũng sẽ tấn công không chútnương tình”

Vậy nên, khi ấy, tại Thiên Lang, ta mới lo lắng tìm cách giúp nàng nhanh chóng lấy lại ý thức, không phải vì không muốn nàng giết người bừa bãi, mà là vì sợ nàng sẽ mãi mãi là một con thú khát máu tươi, chứ không còn là Tử Y mà ta biết nữa!

Những kẻ ta không quen không biết, sống chết ra sao, ta việc gì phải để ý?

Hồng Phụng Nhan ta đâu phải là Bồ tát mà sợ thiên hạ lầm than!

Dạ Nguyệt lặng im không nói

Giây lát sau, Phụng Nhan tiếp, “Tam bá bá, người còn nhớ trước kia người nói với con, thế gian có yêu quái có khả năng loại bỏ hoàn toàn tácdụng phụ của Tuyết Liên hay không?”

“Ý cháu là Cerberus?”

“Đúng vậy”

Cerberus, yêu quái được mệnh danh “Kẻ canh giữ địa ngục”, là một con chó ba đầu khổng lồ, sở hữu thứ lửa có khả năng “tiêu hủy” đối ngược hoàntoàn với Phoenix, tức Phượng Hoàng với thứ lửa “phục hồi”

Với sức mạnh của mình, Cerberus dư sức loại bỏ ảnh hưởng không tốt của Thiên Sơn Tuyết Liên đối với Đán Tử Y!

Duy chỉ có một vấn đề …

Dạ Nguyệt buồn bã lên tiếng, “Cerberus là một trong những thượng yêu tối cổ, hành tung bí hiểm, trước nay chưa ai từng diện kiến. Thậm chí, ngay đến việc nó còn sống hay đã mất cũng không ai dám chắc. Phụng Nhan,không phải ta chưa từng tìm kiếm nó, mà là ta tìm không ra”

“Vậy chẳng nhẽ, cả đời này, Tử Y sẽ mãi như vậy hay sao? Tam bá bá, conkhông cam tâm, thật sự không cam tâm. Nếu không phải do con…”

“Phụng Nhan, cháu sao có thể quy hết trách nhiệm về phía mình như vậyđược? Chuyện năm đó, cha mẹ cháu, cha mẹ Tử Y, tất cả chúng ta đều không ai trách cứ cháu. Tại sao cháu cứ mãi canh cánh chuyện ấy trong lòng?Phụng Nhan, là người đi trước, tam bá bá khuyên cháu 1 câu, trên đời này có những thứ cần phải buông bỏ, đừng quá cố chấp. Quá khứ không bao giờ quan trọng bằng hiện tại”

Nói hết câu, Dạ Nguyệt liền quay người rời phòng, rồi sau đó cùng với Khuynh Vũ, Yên Chi và Đán Thần biến mất khỏi ngọc lâu,

Trước khi ra đi, chàng không quên thu hồi lụa đỏ quấn quanh thân thể Đán Thần và cho chàng ngửi chút mê hồn hương loại nhẹ, bảo đảm an toàn choTuyết Lăng cũng như giúp cho chuyến đi sắp tới thành công tốt đẹp

Ngồi một mình trên giường, Phụng Nhan đăm chiêu hướng mắt về phía cửasổ, trong đầu hiện lên hình ảnh nữ tử tiêu sái trong lớp y phục namnhân, người con gái so với chàng còn nam tính hơn vài lần

Tử Y, liệu giờ này nàng đã tỉnh giấc??? Đã thoát khỏi cơn mê, trở về với thực tại???

Tử Y, ta hứa với nàng, một ngày nào đó, ta nhất định sẽ tìm đượcCerberus, giúp nàng chữa khỏi cơn “khát máu” ngặm nhấm tâm can nàng!

Hồng Phụng Nhan! Xin! Hứa